Mục lục
[Dịch]Vệ Tư Lý Hệ Liệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đào Khải Tuyền đột nhiên khẩn trương hẳn lên, đưa tay chỉ chỉ đầu của hắn: "Cô ta có vấn đề ở đây phải không?”

Ta không nhịn được mỉm cười, hắn tự nhiên nghi ngờ một bác sĩ tâm thần bị bệnh tâm thần, chuyện này chẳng phải là đáng chê cười sao?

Ta nói: "Theo như tôi biết thì lý trí của cô ta rõ ràng hơn rất nhiều người, cô ấy còn có năng lực phi phàm nữa."

Đào Khải Tuyền hít một hơi, nói: "Tôi đồng ý, thật sự mà nói thì tôi bị cô ấy ảnh hưởng quá nhiều, ý kiến của cô ta cùng A Hoa giống nhau, đều nói rằng A Thủy căn bản không có bệnh, lời nói đều là lời thật cả"

Ta lấy làm ngạc nhiên, không biết tại sao Lãnh Nhược Thủy lại đưa ra phán đoán như thế. Cô ấy là một người luôn rất tĩnh táo, nhất định là phải có đạo lý của cô ấy.

A Hoa lại nêu ý kiến: "Vị nữ bác sĩ kia là người tốt, có điều khi nhìn người khác thì cặp mắt quá lạnh lùng"

Đối với sự hình dung này của A Hoa ta cũng đồng ý. Lãnh Nhược Thủy từng trải qua chuyện rất thương tâm trong phương diện tình cảm nên mới tự nhiên trở nên lạnh lùng như thế.

Ta nhìn về phía Đào Khải Tuyền, nói: "Bị bệnh tâm thần hay không vốn rất khó xác định. Một người sống bình thường, nếu hắn gỉa bộ bị bệnh tâm thần thì cũng rất khó mà vạch trần hắn. Bác sĩ Lãnh là một chuyên gia xuất sắc, mặc dù tôi không biết cô ấy làm sao mà đưa ra phán đoán như thế nhưng dù thế nào tôi cũng vẫn tin tưởng cô ấy”

Lúc Đào Khải Tuyền nghe xong ta nói thì mới thở phào một hơi, đó là bởi vì sự quyết định của hắn đã có người ủng hộ.

Tiếp đó, ta hỏi tại sao Lãnh Nhược Thủy lại đưa ra phán đoán như vậy mà không cho là A Thủy bị mắc chứng “vọng tưởng”, Đào Khải Tuyền thuật lại nguyên văn: "Tình trạng của A Thủy, nhìn thế nào cũng giống như người bị bệnh vọng tưởng, tôi cũng đã từng nghĩ theo phương diện này và cũng có kế hoạch chữa trị cho anh ta nhưng từ lúc bắt đầu nghe anh ta nói xong thì tôi nghĩ và hiểu được lời anh ta nói là sự thật, không phải do anh ta vọng tưởng mà bịa ra bởi vì với trình độ văn hóa tri thức của anh ta mà nói thì không có khả năng sinh ra những vọng tưởng như vậy trong đầu. Sự họat động của bộ não con người tất nhiên căn cứ vào điều kiện của não bộ một người mà sinh ra, cho dù có thể xử lý hết tất cả trí nhớ đựơc lưu lại cả đời thì A Thủy cũng không thể vọng tưởng ra được những chuyện như thế, vì vậy tôi cho rằng lời của anh ta là sự thật"

Một tràng giải thích làm cho ta rất thán phục. Một người nếu căn bản không có tri thức vững vàng làm trụ cột, hoặc là có nhưng rất kém, vậy thì tất nhiên sẽ không có được sức tưởng tượng hoặc sẽ có sức tưởng tượng kém cỏi. Sự tưởng tượng, cho dù là vọng tưởng cũng vậy, cũng không phải bình thường mà tự sinh ra.

Cho nên khi chúng ta nói rằng một người thiếu sức tưởng tượng thì cũng có nghĩa là người đó tri thức không vững vàng hay kém cỏi.

Lập tức Đào Khải Tuyền đưa tay vỗ vỗ vào lưng ta, vui vẻ nói: "Tốt quá rồi, tôi tới tìm anh quả là tìm đúng người"

Ta nói: "Anh tìm đến tôi không phải là muốn tôi giới thiệu Đại Hanh cho anh quen biết sao?”

Đào Khải Tuyền nói: "Tất nhiên là phải nhưng nếu chuyện này mà anh có thái độ phản đối thì tôi nghĩ không cần thiết tiếp tục nữa rồi."

A Hoa nghe xong lời này liền đảo mắt liếc nhìn về phía ta, tựa hồ thật không tin nổi ta đối với Đào Khải Tuyền lại có sức ảnh hưởng đến thế.

Ta nói: "Cho tới bây giờ tôi vẫn còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, cô cũng đừng quá hy vọng vào tôi”

Đào Khải Tuyền vội nói: "Đúng vậy, nghe xong chuyện của A Thủy rồi hãy nói sau."

A Hoa hơi mỉm cười, nàng tuy còn trẻ tuổi nhưng là mỗi một cử chỉ hành động lại phát ra vẻ phong tình vạn chủng, là một vưu vật trời sinh. Một mỹ nhân như vậy từ xưa tới nay cũng không hiếm thấy, ở họ có một điểm chung chính là bất luận có xuất thân hạ tiện cỡ nào, cuộc sống kinh nghiệm ra sao thì cuối cùng cũng luôn có đựơc vị trí cao nhất, đương nhiên điều này là phải phụ thuộc vào yếu tố của người đàn ông rồi.

A Hoa này hiện tại có quan hệ với đại phú hào phú ở giai đoạn bí mật, nhưng một khi công khai hoặc là Đào Khải Tuyền nói lời chia tay thì nàng tất nhiên sẽ có được một số lượng tài phú mà ngay cả nằm mơ cũng không mơ thấy và sẽ bắt đầu thay đổi cuộc đời.

Loại tình cảnh này rất thường thấy, không thể xem như "chuyện thần kỳ" gì, đó là con đường mà một mỹ nữ như A Hoa tất nhiên phải bước đi.

Lúc này Đào Khải Tuyền lấy điện thoại ra gọi cho Lãnh Nhược Thủy, lúc gọi đựơc, hắn nói: "Bác sĩ Lãnh, có một người bạn thân của tôi nói rằng anh ta rất tin tưởng phán đoán của cô”

Lãnh Nhược Thủy trả lời: "Trên đời này người mà không nghi ngờ phán đoán của tôi chỉ có một, đó là Vệ Tư Lý"

Ta liền lớn tiếng nói: "Tôi ở đây."

Lãnh Nhược Thủy rõ ràng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, nàng im lặng vài giây sau mới nói: "Anh biết chuyện rồi ư?"

Ta đáp: "Vẫn còn chưa biết, làm phiền cô sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt người bệnh nhân kia"

Lãnh Nhược Thủy nói: "Tôi đã sớm đoán được việc này, cuối cùng anh cũng sẽ tới đây”

Ta nói: "Cám ơn cô, đồng thời xin cô cũng có mặt, vì phần lớn phương diện đều cần cô trợ giúp”

Lãnh Nhược Thủy đáp: "Không thành vấn đề", sau đó cúp máy.

Không lâu sau thì xe chạy vào sân của bệnh viện. Cái bệnh viện này xuất hiện nhiều trong những câu chuyện của ta. Ta cũng đã từng là bệnh nhân ở bệnh viện này, nếu không phải có một kỳ tích phát sinh thì hôm nay ta dám đựơc liệt vào danh sách người bệnh không có hy vọng lắm à.

Xe vừa mới dừng lại thì đã nhìn thấy Lãnh Nhược Thủy và một người thanh niên đang đi tới, A Hoa lập tức vui vẻ kêu: "Anh hai."

Ta tự nhiên cũng nhìn và đánh giá người thanh niên, vừa nhìn kỹ thì cũng không khỏi ngạc nhiên, người thanh niên kia tuyệt đối không giống như ta đã tưởng tượng, vẻ mặt rất tuấn tú đường hoàng, chẳng hề trông giống mấy tên lưu manh lưu lạc phố xá chút nào, thân thể tráng kiện, thần thái sáng lán.

Cặp mắt của hắn trông rất giống của A Hoa, cho nên gọi hắn là “mỹ nam tử” cũng không quá đáng. Mặc dù hắn có được ngoại hình bắt mắt, so với Ôn Bảo Dụ còn hơn, tuy nhiên nếu là nhìn kỹ vào hai mắt hắn thì có thể thấy được hắn là ngừơi không có nội hàm, chỉ là ngoại hình đẹp thôi, còn cái khí chất thì có che dấu cỡ nào cũng không đựơc, và hắn cũng chẳng thèm che dấu.

A Hoa xuống xe liền chạy vội tới phía ngừơi thanh niên - đương nhiên đó là A Thủy. Hai người gặp mặt ai cũng tỏ ra vẻ mừng rỡ, A Thủy mở miệng hỏi: "Ông ta có khi dễ em không?"

Trong giây phút đó, ta nhìn thấy được một bóng dáng e thẹn mỹ lệ rất động lòng người, A Hoa trả lời cực kỳ dịu dàng: "Không có ai đối với em tốt như anh ấy cả"

Ta nhìn thấy đựơc vẻ mặt hài lòng của Đào Khải Tuyền, sau đó ta cùng với hắn xuống xe.

A Thủy cũng cảm thấy hài lòng, hắn đi tới trước mặt Đào Khải Tuyền, nói: "A Hoa nói ông là người tốt thì nhất định ông là người tốt."

Sau đó, hắn nghiêng đầu nhìn về phía ta: "Ông chính là Vệ Tư Lý? Bác sĩ Lãnh có nhắc đến ông nhiều lần, hơn nữa còn đem không ít chuyện của ông kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện, tất cả đều là do ông sáng tác sao"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, tất cả đều là do tôi sáng tác, có lẽ sáng tác không tốt cho nên anh không tin, tôi hy vọng câu chuyện của anh sáng tác hay một chút thì mới có thể làm cho tôi tin được”

A Thủy trừng mắt, bộ dáng giận dữ nói lớn: "Chuyện của tôi không phải do tôi sáng tác, đó là những việc mà tôi đã tự thân trải qua"

Ta liền nói: "Được, đựơc rồi, không cần giải thích, anh cứ việc đem những gì anh đã trải qua kể lại từ đầu chí cuối đi”

Lãnh Nhược Thủy đề nghị: "Hay là đến phòng của A Thủy đi?"

Ta nói: "Được, với tôi thì nơi nào cũng giống nhau cả thôi"

A Thủy lại trừng mắt liếc ta một cái, mặc dù không có địch ý nhưng cũng không thấy được vẻ hữu hảo.

Dưới sự hướng dẫn của Lãnh Nhược Thủy , chúng ta đi đến phòng của A Thủy. Tiền thật sự là có khả năng thông thần, nơi này nhìn thế nào cũng đâu giống như phòng bệnh, quả thực chính là một căn phòng cao cấp trong khách sạn hạng sang, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có một cái quầy chứa đầy rượu ngon. A Thủy mở một chai rượu, rót vào mấy cái ly, nói: "Muốn uống thì tự lấy nhé”

A Hoa cầm một ly đưa cho Đào Khải Tuyền. Đào Khải Tuyền nháy mắt với nàng một cái, nàng hiểu ý liền lấy ly rượu mời ta: "Vệ tiên sinh, mời anh"

Ta nói cảm ơn. Tiếp đến, A Thủy sau khi uống ba bốn ly rồi mới lên tiếng: "Lại phải kể lại từ đầu hay sao?"

Ta đáp: "Đúng vậy, hãy kể lại cho từ đầu cho tất cả mọi người cùng nghe”

Hắn không phục, lớn tiếng: "Nơi này ai là người quyết định?"

Ta lạnh lùng thốt: "Tôi!"

A Thủy vẫn đang không phục, hướng Đào Khải Tuyền nhìn lại. Ta đã quyết định chủ ý, nếu Đào Khải Tuyền gật đầu tỏ vẻ đồng ý thì ta sẽ lập tức rời đi, bởi vì ta đã nói và không cần phải hỏi đến ai, kể cả Đào Khải Tuyền.

Đào Khải Tuyền khá lắm, quả nhiên hắn hiểu được tâm ý của ta, hắn không lên tiếng và cũng không có động tác gì.

A Thủy nhìn thấy bộ dáng này của Đào Khải Tuyền, mới thả lỏng một chút, nói: "Được, tôi sẽ kể từ đầu"

Ta nói: "Anh nên kể cẩn thận một chút, mỗi một cái chi tiết đều không thể sai, như vậy thì đối với mọi người đều có chỗ tốt."

A Thủy hít sâu một hơi, nói lớn: "Được."

Hắn nói lớn một tiếng “Được” rồi uống một ly rượu: "Tôi đến phương bắc buôn bán, vốn là định đến nước Nga, sau lại phát hiện tại Mông Cổ làm ăn rất tốt, một số thương phẩm thiết yếu tại Mông Cổ căn bản không đáng giá nhưng một bình rượu, một khối da lại có thể đổi được rất nhiều đồ vật rất có giá trị đối với bên ngoài, vì vậy tôi đã bước trên thảo nguyên Mông Cổ và ngày càng xâm nhập sâu vào bên trong, tới qua một số địa phương mà tên của nó trước kia cũng chưa hề nghe nói qua"

Hắn nói đến đây liền nhìn ta một chút, ta nói: "Anh cứ tiếp tục nói, tôi nghe là được”

A Thủy nói: "Rồi đến một ngày chuyện đã phát sinh, lúc đó tôi vừa mới đi qua Tạp Nhĩ Để Khắc Sơn Khẩu, dọc theo hướng nam của Kháp Tư Hà mà đi…."

Ta dụng tâm lắng nghe nhưng cũng không khỏi nhịn được mà nhíu mày, bởi vì địa danh theo như lời của A Thủy nói ta cũng chưa hề nghe nói đến.

Đào Khải Tuyền đã sớm có chuẩn bị, hắn lấy ra một tấm bản đồ và trải lên bàn, sau đó chỉ vào địa danh mà A Thủy đã nói. Ta thấy được nơi đó là một khu vực thuộc dãy núi Ô Lan Sơn. Tại nơi đó có rất nhiều hồ lớn nhỏ, sông lớn sông nhỏ chằng chịt và núi lớn núi nhỏ ghập ghềnh giao nhau thật đếm không xuể Địa hình nơi này là một hoang địa rất phức tạp, hầu như không có người, ngoại trừ các thươgn đội mua bán đi qua thì người nào cũng sẽ không muốn đi đến loại địa phương này, hơn nữa nơi này mỗi năm đều có ít nhất hai đến ba mùa lạnh lẽo thấu xương, gió lớn tuyết dày,ngay cả cây hoàng dương (tulip tree) mọc trên thảo nguyên cũng khó có thể sinh tồn. Nơi đây tuyệt đối không thích hợp với cuộc sống của loài người.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang