Nguyệt Hiểu Nhã nhìn lướt qua hắn, lập tức tung người lên bay ra ngoài phân đường.
Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt của Nguyệt Hiểu Nhã, thoáng chần chờ một lát nhưng cũng đuổi theo phía sau. Hai người nhanh chóng rời khỏi Phân Đường Thiết Thạch, chạy lên trên đỉnh núi Thiết Lĩnh.
Thân ảnh trắng như tuyết của Nguyệt Hiểu Nhã đứng trong gió toát ra vẻ phiêu dật như tiên tử chốn bồng lai, quanh thân nàng còn phảng phất một mùi hương mê người. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ thần sắc kinh ngạc, sững sờ nhìn Nguyệt Hiểu Nhã, vào giờ khắc này hắn đã bị phong thái của nàng hớp hồn rồi.
“Biết ta tại sao cứu ngươi không?”
Giọng nói êm ái động lòng người, Nguyệt Hiểu Nhã tựa như đã thay đổi cả bản chất con người, vẻ lạnh lùng khi trước đột nhiên biến mất, thay vào đó là một nét trong trẻo và tao nhã vô cùng.
Thiên Vũ nghe thấy giọng nói kia thân thể khẽ run lên, mở miệng đáp: “Ta cũng muốn biết nhưng vẫn chưa có cơ hội hỏi tới.”
Nguyệt Hiểu Nhã quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên cười cười nhẹ nhàng, khẽ than: “Chờ đến khi ngươi tấn cấp Võ tướng, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Nụ cười đó như làn gió đêm mát rượi, như ánh tà dương mộng mơ làm cho Thiên Vũ si mê đến ngây người.
Một hồi lâu, Thiên Vũ mới hồi phục được tinh thần, trầm giọng nói: “Nụ cười của cô thật đẹp, nếu như cô cười thường xuyên thì càng đẹp hơn.”
Nguyệt Hiểu Nhã nhìn ra xa xăm, lạnh nhạt nói: “Ngươi hy vọng ta mỉm cười thường xuyên?”
Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Đúng vậy, phóng thái của cô có hơi lạnh lùng, nếu như trên mặt có thêm vẻ tươi cười tuyệt đối mỹ lệ vượt trội Niếp Tiếu Song.”
Nguyệt Hiểu Nhã nói: “Nếu trên mặt ta luôn hiện diện một nụ cười, ta đã không còn là Nguyệt Hiểu Nhã.”
Thiên Vũ nghe vậy thì lâm vào trầm tư, gã vốn không phải là người có tính cách nóng nảy bồng bột, bây giờ Nguyệt Hiểu Nhã trở lại vẻ thờ ơ lạnh lùng, không khí giữa hai người tự nhiên có sự biến hóa rất lớn.
Nhìn ánh hoàng hôn buông xuống với chút ít tia sáng còn sót lại, Thiên Vũ để ý Nguyệt Hiểu Nhã, hỏi: “Ít khi thấy cô xuất hiện ở phân đường, bình thường không có ở trong phân đường sao?”
Nguyệt Hiểu Nhã nghiêng đầu nhìn gã, ánh mắt nàng rất kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi: “Trong phân đường từng có ai nói ngươi ngu ngốc không?”
Thiên Vũ ngượng ngùng đáp: “Có, nhưng tôi vẫn không hiểu tôi ngu chỗ nào nữa.”
Nguyệt Hiểu Nhã thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi hiểu rõ thì đâu phải là ngu ngốc. Đáng tiếc, ngươi cho tới bây giờ vẫn còn là người ngu.”
Thiên Vũ nghi hoặc hỏi: “Cô có thể nói rõ chút không?”
Nguyệt Hiểu Nhã nói: “Sau này ngươi sẽ biết, bây giờ không biết thì tốt hơn. Trước mắt, chân khí trong thân thể ngươi đã đạt tới trạng thái đỉnh phong, kế tiếp nên đem chân khí chuyển hóa thành chân nguyên thôi.”
Thiên Vũ thấy Nguyệt Hiểu Nhã không muốn nói rõ, trong lòng biết có hỏi cũng vô ích, vì thế đành trả lời vấn đề của nàng: “Tình huống trước mắt của ta quả thật là như vậy, có điều phẩm chất thân thể ta còn quá kém, dung lượng kinh mạch quá nhỏ, ta có ý định rèn luyện kinh mạch trước, sau đó mở rộng kinh mạch tiếp tục gia tăng thực lực.”
Đôi mi thanh tú Nguyệt Hiểu Nhã khẽ nhếch lên, hỏi: “Ngươi biết phương pháp rèn luyện kinh mạch?”
Thiên Vũ không chút do dự gật đầu đáp: “Có biết một hai cách, nhưng còn chưa có thử qua.”
Nguyệt Hiểu Nhã gật đầu nói: “Xem ra ngươi cũng khác với người bình thường, trên người của ngươi ẩn dấu không ít bí mật nhỉ!”
Con ngươi Thiên Vũ hơi động, cười lãng nói: “Việc này cũng là nhờ cô nhiều lần hỗ trợ, nếu không có cô mấy lần cứu mạng thì ta đã chết từ lâu rồi.”
Nguyệt Hiểu Nhã mang vẻ đầy ý tứ, than nhẹ sâu xa: “Đây mới chỉ là bắt đầu, ngươi có thể đi tới đích hay không bây giờ không có ai biết được. Mặt trời sắp lặn rồi, người tìm ngươi cũng đã tới, ngươi trở về đi thôi.”
Thân thể Nguyệt Hiểu Nhã bắn lên như ánh lưu tinh chợt lóe, nháy mắt đã biến mất trong màn trời đêm.
Thiên Vũ kinh ngạc giương mắt thật to nhìn theo phương hướng Nguyệt Hiểu Nhã rời đi, hắn không thể nhìn rõ nàng biến mất như thế nào.
Thực lực của Nguyệt Hiểu Nhã được giữ kín như bưng, không có một ai biết rõ, Thiên Vũ mặc dù đoán nàng đã đạt tới cấp bậc Võ tướng, thế nhưng cụ thể Võ tướng cấp độ nào thì Thiên Vũ cũng không dám nói bừa.
Thiên Vũ thu hồi ánh mắt, nhớ tới lời nói của Nguyệt Hiểu Nhã trước khi rời khỏi, lúc này lại có ai đi tìm mình?
Thiên Vũ vừa suy tư vừa nhẹ nhàng như chim phi thân bay xuống, chỉ trong chốc lát đã về tới phân đường Thiết Thạch.
Mới vừa đi tới cửa khu chữ Thiên, Thiên Vũ phát hiện ra một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, mặt mày hắn liền rạng rỡ nở nụ cười vui mừng.
Phóng nhanh tới, Thiên Vũ vui vẻ hỏi: “Thanh Nhi, sao ngươi lại tới đây?”
Thanh Nhi liếc Thiên Vũ một cái, khẽ nói: “Thanh Nhi là để cho ngươi gọi à?”
Thiên Vũ cười ha hả nói: “Vậy ta đây nên xưng hô với ngươi như thế nào hả?”
Thanh Nhi đảo mắt, gắt giọng: “Ngươi phải gọi ta là Thanh Nhi tỷ tỷ.”
Thiên Vũ chậm rãi quan sát Thanh Nhi, ánh mắt dò xét đảo một vòng trên người nàng, mở miệng làm khó: “Gọi một tiếng Thanh Nhi muội muội được không? Tuổi của nàng hẳn là nhỏ hơn ta đó!”
Thanh Nhi nũng nịu mè nheo: “Không được, ta muốn làm tỷ tỷ.”
Trong khi nói chuyện, trong ánh mắt Thanh Nhi lóe ra một tia tinh nghịch, xảo quyệt.
Thiên Vũ cau mày nói: “Nếu ta để ngươi làm tỷ tỷ, vậy sau này gặp mặt tiểu thư ta phải xưng hô thế nào cho tốt?”
Thanh Nhi nói: “Chuyện sau này thì để sau này nói tiếp. Bây giờ ngươi phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”
Thiên Vũ cười hỏi: “Có lợi ích gì không?”
Thanh Nhi cười duyên nói: “Dĩ nhiên có lợi ích rồi, nhưng phải xem ngươi có ngoan hay không đã.”
Thiên Vũ khẽ chuyển tâm tư, mỉm cười nói: “Muốn làm tỷ tỷ cũng được, nhưng phải cho ta ôm một lần, tỷ đệ gặp mặt sao lại có thể thiếu ôm thắm thiết một cái nhỉ?”
Thanh Nhi sắc mặt ửng đỏ, mắng: “Sắc lang, coi chừng trước mặt tiểu thư ta dâng cáo trạng ngươi lên.”
Thiên Vũ cười nói: “Tiểu thư là người trí thức hiểu lễ nghĩa, biết phân biệt sai trái, ta đây yêu cầu hợp tình hợp lý, tiểu thư sẽ không trách cứ đâu.”
Thanh Nhi gắt giọng nói: “Ta sẽ nói xấu ngươi trước mặt tiểu thư, tiểu thư sẽ không để ý tới ngươi nữa, ngươi tốt nhất nên nói năng ngọt ngào làm cho ta cao hứng, nếu không ngươi sẽ chịu tội nặng đó.”
Thiên Vũ nhìn bộ dáng xinh đẹp hờn dỗi của Thanh Nhi, trong ánh mắt toát ra một tia khác thường. Vẻ xinh đẹp động lòng người của Thanh Nhi thật đúng là có mãnh lực vô cùng, làm cho người ta muốn ôm nàng vào trong lòng thương yêu một trận.
Không hề dời ánh mắt đi, Thiên Vũ cười nói: “Thanh Nhi muội muội xinh đẹp động lòng người, làm sao có thể là tiểu nhân nói xấu sau lưng người khác được?”
Thực lực gia tăng thật lớn, vì thế phong cách Thiên Vũ nói chuyện lẫn suy nghĩ đều phong phú hơn nhiều, không có thiếu tự tin như lúc trước.
Thanh Nhi trừng mắt nhìn Thiên Vũ, bực mình nói: “Gọi ta một tiếng tỷ tỷ là ngươi chết sao?”
Thiên Vũ cười nói: “Ta cảm thấy gọi nàng là Thanh Nhi muội muội rất tốt, như vậy trong lòng ta cũng sẽ sủng ái nàng, che chở cho nàng, lúc nào cũng tự nhắc nhở chính mình phải bảo vệ nàng cho thật tốt.”
Thanh Nhi nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ, nũng nịu nói: “Mới có một điểm thành tựu đã kiêu ngạo như vậy. Ngươi cho rằng giết được Dạ Thánh Vũ là ngươi lợi hại lắm sao? Ngươi còn kém xa lắm.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Còn kém rất xa hả?”
Thanh Nhi nũng nịu nói: “Còn kém xa cả vạn dặm.”
Thiên Vũ nghe vậy liền cười, biết rằng Thanh Nhi đang bực bội mình, nên nói lãng đi: “Nàng lần này đến đây có gì phân phó hả?” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thanh Nhìn quét mắt nhìn quanh tứ phía, nhẹ giọng nói: “Nơi này không thích hợp để nói mấy chuyện này, ngươi theo ta trở về.”
Thanh Nhi nhẹ nhàng dời bước, nhắm thẳng hướng cửa lớn phân đường Thiết Thạch đi tới.
Thiên Vũ đi theo phía sau Thanh Nhi, ngửi được mùi thơm quyến rũ trên người nàng, trên mặt hắn hiện ra nụ cười, trầm giọng hỏi: “Thanh Nhi, có thể hỏi nàng một chuyện không?”
Thanh Nhi yêu kiều quát nhẹ: “Chuyện gì?”
Thiên Vũ chần chờ một chút, hạ giọng nói: “Nếu trong tương lai tiểu thư lập gia đình, ngươi vẫn đi theo bên cạnh tiểu thư sao?”
Thanh Nhi nghe vậy cước bộ dừng lại, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thiên Vũ, cười nhạt nói: “Sao vậy, ngươi có ý định hư hỏng gì đây?”
Thiên Vũ sắc mặc khẽ biến, miễn cưỡng cười giả lả nói: “Không có, ta chỉ tò mò mà thôi, không biết sau này người nào có phúc khí lấy được tiểu thư .”
Thanh Nhi nghiêng đầu nhìn Thiên Vũ vài lần, rồi lại xoay người tiếp tục đi trước. Điều này làm cho Thiên Vũ càng thêm tò mò, không nhịn được hỏi lại lần nữa.
Thanh Nhi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thiên Vũ, mắng: “Đồ ngốc, ngươi muốn theo đuổi tiểu thư thì phải tự mình nỗ lực đi.”
Thiên Vũ thấp giọng nói: “Ta sợ tiểu thư chê bai ta hèn kém.”
Thanh Nhi hừ nhẹ nói: “Lúc nãy ngươi trêu chọc ta không phải có mười phần tự tin sao? Còn chưa có thử qua mà đã nhụt chí rồi hả?”
Thiên Vũ do dự đáp: “Không phải nhụt chí. Ta chỉ sợ với không tới. Dù sao ta bây giờ chỉ là một kẻ nghèo nàn không tiền, không thế …”
Thanh Nhi nói: “Coi như ngươi tự biết thân phận, có điều tiểu thư không phải người thế tục, chỉ cần ngươi cố gắng nhất định sẽ có hy vọng. Ta đi theo tiểu thư lâu như vậy, ngươi là người thứ nhất được tiểu thư ưu ái. Nếu ngươi không chịu hăng hái nỗ lực thật nhiều, chẳng những cô phụ kỳ vọng của tiểu thư, tương lai ta cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Thiên Vũ nghe vậy đã có chút cảm động, hỏi: “Tiểu thư thật sự quan tâm ta sao?”
Thanh Nhi đáp: “Nếu không quan tâm ngươi, tiểu thư lại để cho ta tự mình đến mời ngươi sao, đồ ngốc.”
Thiên Vũ nghe thế liền nở nụ cười thoải mái, lớn tiếng nói: “Chỉ cần tiểu thư để mắt đến ta, ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của nàng.”
Thanh Nhi cười cười không nói gì thêm, dẫn theo Thiên Vũ đến trước cửa chính phân đường Thiết Thạch, rồi biến mất vào trong bóng đêm.
Đi tới Thanh Vân Hiên, Thiên Vũ vừa mới bước vào gian phòng ở lầu hai thì một giọng nói êm ái tuyệt vời của vị tiểu thư kia truyền đến bên tai.
“Lần thứ hai gặp gỡ, ngươi đã có thay đổi rất lớn, thật sự là đáng mừng.”
Thiên Vũ ngồi ở bên này bức rèm, nhìn thân ảnh mông lung của vị tiểu thư kia, hạ giọng đáp: “Tiểu thư chê cười rồi.”
Thanh Nhi lúc này vừa mang trà thơm lên, cười duyên nói: “Trước mặt tiểu thư ngươi không cần phải khiêm nhường. Đêm nay gọi ngươi đến chủ yếu là muốn hỏi ngươi một số việc.”
Thiên Vũ nói: “Được tiểu thư để mắt, Thiên Vũ nhất định có lời thì nói, sẽ không giấu diếm điều gì cả.”
Vị tiểu thư ở bên kia bức rèm hình như đang quan sát Thiên Vũ, bởi vì Thiên Vũ cảm giác được gốc thực vật trong lòng bàn tay khẽ động.
Trong hoàn cảnh này, Thiên Vũ không tiện xem xét tình hình trong lòng bàn tay mình, chỉ có thể ngồi thẳng tắp ở một chỗ, trong lòng tràn ngập xao động lẫn chờ mong.
Một hồi lâu, vị tiểu thư nhỏ nhẹ nói: “Thiên Vũ, ngươi trước mắt đã vào trạng thái đỉnh phong rồi, giá trị Tâm Hỏa đại khái là bao nhiêu?”
Thiên Vũ nghe vậy thì hơi kinh ngạc, theo lời tiểu thư nói là có thể biết nàng không phải là một nữ tử nhu nhược, nhất định trên người có mang tuyệt kỹ.
Thiên Vũ không chút giấu diếm, thản nhiên nói: “Ta hiện tại kiểm tra thì có chỉ số 2680 điểm, tình trạng kinh mạch thì còn rất kém cỏi.”
Tiểu thư trầm ngâm một hồi rồi nói: “Quả thật không lý tưởng lắm. Có điều ngươi có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đạt tới trạng thái đỉnh phong, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được, trong đó nhất định có nguyên nhân, ngươi có thể nói với ta không?”
Thiên Vũ chuyển động tâm tư nhanh chóng nhớ lại, sau khi Nhược Thủy báo cho mình biết về tình huống sẽ gặp phải, Nhược Thủy đã từng nhiều lần dặn dò phải giữ kín bí mật, nếu không sẽ có phiền phức lớn quấn thân.