Mục lục
[Dịch] Thiên Địa Quyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Vũ nghe vậy cũng không để ý, từ trong túi trữ vật của Đỗ Tinh Vũ lấy ra Tứ Hải Huyền Quy giao cho Đinh Linh.

Đơn giản nhìn mấy lần, Đinh Linh cười nói: "Cố gắng lên đi, qua một thời gian ngắn ta lại đến thăm ngươi."

Vừa nói xong, thân hình Đinh Linh chợt lóe rồi biến mất, tốc độ của Điện Quang Phi Vân Hài quả thật nhanh kinh người.

Hoa Thanh đưa mắt nhìn Đinh Linh đi xa, lạnh nhạt nói: "Đi thôi, tối nay ngươi lại nổi danh nữa rồi, nên trở về sửa sang lại một chút mới được!"

Thiên Vũ nghe vậy cười nhạt một tiếng, bắt cánh tay mềm mại của Hoa Thanh, kéo nàng bay về phía phân đường Thiết Thạch.

Một đêm này đối với Thiên Vũ thì rất có ý nghĩa, bất luận là buổi đấu giá ở Thông Thiên Lâu hay là trận chiến sinh tử trong rừng diệp, hắn đều có được kết quả không ngờ, bản thân hắn có sự biến hóa không nhỏ.

Từ rừng cây đi đến phân đường Thiết Thạch, Thiên Vũ hao phí một đoạn thời gian ngắn ngủi, bởi vì thời gian đã muộn đại môn phân đường đóng cửa, hai người trực tiếp vượt tường mà vào.

Bởi vì hai người trú ở hai nơi, trải qua thương nghị Thiên Vũ mang theo Hoa Thanh chạy thẳng tới khu chữ Thiên, dù sao nơi đó có người thủ hộ, so với chỗ ở của Hoa Thanh khu chữ Huyền thì an toàn hơn nhiều.

Về tới khu chữ Thiên, người quản lý Đặng Chính Hào chỉ nhìn lướt qua Hoa Thanh nhưng không có nói gì.

Thiên Vũ biết thân phận mình hôm nay đã khác xưa, ở trong khu vực Ngoại môn, ngoại trừ Nguyệt Hiểu Nhã ra chỉ có tình huống Thiên Vũ là đặc thù nhất, cho nên Thiên Vũ tùy tiện làm cái gì cũng sẽ không có người gây phiền toái như trước kia.

Nắm cánh tay Hoa Thanh, Thiên Vũ đi vào khu chữ Thiên, chạy thẳng tới phòng của mình.

Ngay một khắc này, trong lòng bàn tay Thiên Vũ đột nhiên truyền đến một tia chấn động từ gốc thực vật phản ứng ra, trực tiếp nhắn vào trong đầu Thiên Vũ.

Thiên Vũ dừng bước lại, lưu ý hoàn cảnh phía trước, dưới ánh trăng chỉ thấy có một thân ảnh tinh tế động lòng người đứng ở ngoài cửa phòng Thiên Vũ, đang chăm chú nhìn qua hắn.

Hoa Thanh cảm giác được tình huống có biến, khẽ nói: “Là Nguyệt Hiểu Nhã."

Thiên Vũ lặng yên không nói, kéo tay Hoa Thanh chậm rãi tiến lên mỉm cười thân thiết, hỏi: "Nàng tìm ta?"

Nguyệt Hiểu Nhã nhìn hai người tay trong tay đi tới, ánh mắt lạnh dần, hỏi: "Tối nay ngươi đi Thông Thiên Lâu?"

Thiên Vũ nói: "Có đi một chuyến, sự tình xảy ra cũng rất nhiều. Đi thôi, vào trong rồi hãy nói."

Đẩy cửa phòng ra, Thiên Vũ tự động lui về sau một bước, chìa tay ra hiệu mời Nguyệt Hiểu Nhã, dáng vẻ hết sức tôn trọng. Truyện "Thiên Địa Quyết "

Nguyệt Hiểu Nhã nhìn Thiên Vũ, lát sau mới chậm rãi đi vào trong phòng.

Thiên Vũ và Hoa Thanh theo sát ở phía sau, sau khi đóng cửa phòng, Thiên Vũ nhiệt tình mời hai cô gái ngồi xuống, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Nguyệt Hiểu Nhã lẳng lặng ngồi ở trên băng ghế dài, vẻ mặt không lộ ra một tia tình cảm, chỉ một mực lạnh lẽo nhìn qua Thiên Vũ, tựa hồ là nàng ta đang tức giận.

Thiên Vũ thấy Nguyệt Hiểu Nhã có biểu hiện khác thường, nên chủ động phá vỡ sự yên lặng, hỏi: "Nghe nói nàng hôm nay đi ra ngoài, phân đường có phát sinh vài chuyện nàng biết không?"

Nguyệt Hiểu Nhã trợn mắt liếc tới Thiên Vũ, lạnh lùng nói: "Buổi sáng, chuyện Tiên Quang Ảnh tới phân đường ta đã hiểu rõ, tối nay ta tới đây là muốn hỏi ngươi bên trong Thông Thiên Lâu đã xảy ra chuyện gì?"

Thiên Vũ nghe vậy thì không hề giấu diếm, từ từ giảng thuật chuyện đã phát sinh ở trong Thông Thiên Lâu, qua gần một canh giờ mới kể xong.

Nguyệt Hiểu Nhã nghe xong sắc mặt có phần trầm trọng, nhẹ giọng nói: "Nhớ là không nên đi trêu chọc cô gái che mặt kia, lấy thân phận, địa vị, thực lực hiện tại của ngươi đi trêu chọc người ta sẽ chịu đả kích không nổi đâu!"

Thiên Vũ kinh ngạc hỏi lại: "Nàng ta rốt cuộc là người như thế nào, vì sao phải để ý tới chứ?"

Nguyệt Hiểu Nhã không nói, trầm mặc một lát sau rồi nói: "Thân phận nàng ta thuộc về Lưu Hoa Cung, giống với Nhạc Triển Trình ở trong Thiện Vũ Minh vậy."

Thiên Vũ nghe vậy liền biến sắc, bật thốt lên: "Nhạc Triển Trình, tuyệt thế thiên tài của Thiện Vũ Minh?"

Hoa Thanh cau mày, chần chờ nói: "Ý của ngươi là cô gái che mặt kia chính là Thánh nữ Lưu Hoa Cung?"

Nguyệt Hiểu Nhã gật đầu nói: "Nàng ta tên là Vũ Bạch Toàn, năm nay mười tám tuổi, là Thánh nữ của Lưu Hoa Cung, người sẽ nối nghiệp chức vụ môn chủ, cũng là một trong mười đại mỹ nữ trong thành Huyền Thiên."

Thiên Vũ chắc lưỡi hít hà nói: "Nhiều danh hiệu như vậy, người như vậy ai lại dám đắc tội nàng ta chứ!"

Nguyệt Hiểu Nhã nói: "Người nào biết thân phận nàng ta đều sẽ tránh ra cho xa, dù sao phía sau nàng ta là Hiên Viên Thần Cung không ai trêu chọc nổi. Trừ phi là cao tầng Huyền Thiên Kỳ Môn hoặc Thiện Vũ Minh, phần lớn người tầm thường đều phải kính sợ lùi xa mười thước."

Hoa Thanh biểu lộ thái độ đồng tình, nói: "Nhân vật như thế quả thật không phải người bình thường có thể đụng tới."

Nguyệt Hiểu Nhã lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ Vũ Bạch Toàn đó ra, sau lưng Lãnh Thiên Quân cũng có một ít bối cảnh dính dáng đến Huyền Thiên Kỳ Môn."

Thiên Vũ cười nói: "Sau khi buổi đấu giá chấm dứt đã xảy ra một vài chuyện."

Hoa Thanh thấy hắn thay đổi đề tài, khẽ cười nói: "Thiên Vũ tối nay có thể nói là đánh một trận nổi danh, trước tiên đánh một trận với Đỗ Tinh Vũ, thoáng cái đã tiêu diệt được địch nhân.” Truyện "Thiên Địa Quyết "

Sau lại giao chiến với Tiêu Thiên Phách, rồi cũng đả thương nặng thù nhân. Khi mà hắn sắp thủ thắng Cơ Tinh đột nhiên xuất hiện cứu mạng tổ tôn Tiêu gia."

Nguyệt Hiểu Nhã hơi kinh ngạc, ánh mắt ngưng trọng nhìn Thiên Vũ, hỏi: "Đích thân ngươi giết chết Đỗ Tinh Vũ, đánh trọng thương Tiêu Thiên Phách?"

Thiên Vũ cười khan nói: “Để nàng chê cười rồi!"

Nguyệt Hiểu Nhã thần sắc ngỡ ngàng, khẽ nói: "Thực lực của ngươi gia tăng quá nhanh, quả thật làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi. Chẳng qua Cơ Tinh kia không thể so sánh với Tiêu Thiên Phách, thực lực hắn cực kỳ cường hãn, ngươi không thể nào đối kháng nổi mà?"

Thiên Vũ gật đầu nói: "Cơ Tinh quả thật lợi hại, hai ta lần cường công đều bị thương bại lui. Cũng may có Đinh Linh xuất thủ hiệp trợ, thủ đoạn của nàng ta rất là kinh người, đầu thú Vô Địch Kim Cương đúng như tên của nó, cứng rắn đánh cho Cơ Tinh trọng thương hộc máu chật vật thoát đi."

Nguyệt Hiểu Nhã cau mày nói: "Vô Địch Kim Cương?"

Hoa Thanh cười nói: "Đó là một đầu yêu thú cấp năm do Thiên Tinh Thiết luyện chế mà thành, ta hoài nghi Đinh Linh xuất thân từ Thần Cơ Môn, trong vòng ngọc trên cánh tay, nàng ta có dấu thú vài đầu Cơ quan thú, mà tiễn thuật cũng thật sự kinh người."

Nguyệt Hiểu Nhã nghe xong thân thể hơi rung động, trầm ngâm nói: "Đây chính là tồn tại cao cấp nhất trong hàng yêu thú cấp năm, không nghĩ tới lại bị nàng ta chế luyện thành Cơ quan thú, xem ra thân phận nàng ta ở trong Thần Cơ Môn cũng không thấp đâu!"

Nguyệt Hiểu Nhã liếc qua Thiên Vũ một cái, nói: "Ngươi đúng là có nhân duyên tốt mới nữ nhi nhỉ?"

Thiên Vũ cười cười ngượng ngùng nói: "Đây là ông trời yêu mến thôi, để cho kết duyên với các nàng."

Hoa Thanh nhìn sang Nguyệt Hiểu Nhã, nói: "Trước kia ngươi giận dữ với Thiên Vũ là vì ta sao?"

Nữ nhân từ trước đến giờ rất nhạy cảm, Hoa Thanh cảm giác được Nguyệt Hiểu Nhã đôi lúc hành động kỳ lạ là nhằm vào nàng. Nhìn Hoa Thanh, Nguyệt Hiểu Nhã lạnh nhạt nói: "Ta tức giận không vì ngươi, mà vì hắn, ngươi không cần phải để ý."

Thiên Vũ cười khổ nói: "Giận ta làm gì a? Ta không hề chọc giận nàng mà?"

Nguyệt Hiểu Nhã không để ý tới hắn, hỏi ngược lại: "Đêm qua xuất hiện bộ Khô lâu khôi lỗi là thứ gì?"

Thiên Vũ nói: "Nó được gọi là Huyền Băng khôi lỗi, là ta thu được ở Băng Lộ Động Thiên bên trong Ngưng Vụ Cốc."

Hoa Thanh kinh ngạc nói: "Ngươi lúc ấy nói cho Hồng Di kia là tin giả?"

Thiên Vũ gật đầu nói: "Sự tình trọng đại, Hồng Di lại có vẻ hết sức quan tâm tới động thiên, cho nên ta không có nói sự thật."

Hoa Thanh trầm ngâm nói: “Như thế thì ngươi phải thu được băng lộ rồi?"

Thiên Vũ bắt chéo tay, cười nói: "Đúng vậy, chỉ là ta không thể nào tiêu hóa nó được."

Nguyệt Hiểu Nhã tựa hồ hiểu được mức độ trân quý của băng lộ, ánh mắt quái dị nhìn qua Thiên Vũ mấy lần, hỏi: "Thực lực ngươi gia tăng với tốc độ cực nhanh, tựa hồ không chỉ có liên quan đến nó thôi chứ?" Truyện "Thiên Địa Quyết "

Thiên Vũ chần chờ một chút, thấp giọng nói: "Thực lực của ta tăng lên nhanh có liên quan đến Tâm Hoả, ta có một mầm móng Thiên cấp Tâm Hoả, hơn nữa ta có thể hấp thu chân khí của người khác, cho nên chỉ cần có cơ hội, thực lực của ta có thể nhanh chóng gia tăng."

Nguyệt Hiểu Nhã nghe vậy cũng cả kinh, bật thốt lên: "Thiên cấp Tâm Hoả? thì ra là như vậy ~!"

Hoa Thanh sợ hãi than: "Thiên cấp Tâm Hoả có đẳng cấp cao nhất, điều này sao có thể được chứ?"

Thiên Vũ nói: "Đây là bí mật của ta, nhất thời nói cũng không hết lời. Ta nói cho các ngươi biết, đó là vì ta biết các nàng sẽ không gây bất lợi cho ta, đồng thời cũng muốn chia sẽ mấy phần âu lo với ta."

Nguyệt Hiểu Nhã nghe vậy sắc mặt đã tốt hơn một phần, khẽ nói: "Nửa tháng sau có một tràng thịnh hội, chúng ta sẽ đi tham gia. Ngươi hôm nay đã không còn nhiều thời gian rồi."

Nguyệt Hiểu Nhã đứng dậy nhìn Thiên Vũ, ánh mắt rất phức tạp.

Thiên Vũ kinh ngạc, không kịp thăm hỏi chuyện có liên quan đến thịnh hội, nói: "Nàng muốn đi sao?"

Nguyệt Hiểu Nhã hỏi ngược lại: "Ngươi hi vọng ta lưu lại?"

Thiên Vũ há mồm muốn đáp, nhưng lời nói lên đến khóe miệng lại phải nuốt xuống, bề ngoài hơi lộ vẻ lúng túng.

Hoa Thanh đúng lúc nói xen vào: "Đã muộn rồi, ta cần phải trở về thôi."

Thiên Vũ sửng sốt nhìn qua Hoa Thanh, lại liếc qua Nguyệt Hiểu Nhã, thấy hai cô gái đều đang nhìn mình, nhất thời không khỏi cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Ta đưa các nàng ra ngoài vậy."

Thiên Vũ đi ra mở cửa phòng rồi xoay người lại đưa tay mời hai cô gái.

Nguyệt Hiểu Nhã đạm mạc ưu nhã rời khỏi gian phòng.

Hoa Thanh theo sát phía sau chỉ cách nhau vài thước, ánh trăng bên ngoài u nhã chiếu vào thân hình hai nàng.

Thiên Vũ lúng ta lúng túng, tay phải giơ lên lại bỏ xuống, cái mỏ run rẩy một hồi lâu, thế nhưng không biết nên nói gì.

Nguyệt Hiểu Nhã quay đầu lại nhìn Thiên Vũ, thân ảnh nàng dưới ánh trăng lung linh như tiên tử hạ phàm, lạnh lùng thánh khiết còn hơn cả phượng hoàng cao ngạo.

Trong sát na đó, Thiên Vũ nhìn tới si mê, quên mất luôn thân phận Nguyệt Hiểu Nhã, trong đáy lòng hắn nổi lên vài cảm xúc kỳ lạ nóng bỏng.

Nhận thấy Thiên Vũ biểu hiện khác thường, Nguyệt Hiểu Nhã khẽ cười, ngay sau đó chậm rãi bay lên trời, ở trong gió đêm thân ảnh nàng nhuộm trắng một mảng ánh trăng, phiêu nhiên như tiên tử dần bay đi xa.

Hoa Thanh lẳng lặng nhìn Nguyệt Hiểu Nhã rời đi, miệng khẽ thở dài: "Nàng ta cao ngạo lạnh lùng, giống như ánh trăng rằm thánh khiết vô cùng, làm cho người ta thấy được nhưng có cảm giác không chạm tới được, chỉ có thể vĩnh viễn khát vọng mà thôi."

Thiên Vũ nghe vậy liền thức tỉnh, quay đầu nhìn Hoa Thanh, nàng một thân áo xanh dưới ánh trăng bình thản đến lạ kỳ, tựa như hoa dại ven đường tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, quanh thân lộ ra một ít cô đơn và ưu thương.

Giờ khắc này, Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy thất vọng trong lòng Hoa Thanh, nhận ra nàng có phần ghen tỵ với Nguyệt Hiểu Nhã, cùng với một phần khát vọng nào đó...

Cảm giác đó cứ quanh quẩn trong lòng Thiên Vũ, hắn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hoa Thanh, không nói một lời ôm chặc nàng vào trong lòng.

Hoa Thanh khẽ kinh ngạc, nhưng sau đó cũng khôi phục bình tĩnh, yên lặng chui rúc vào trong ngực Thiên Vũ, cảm xúc trong lòng phức tạp khó mà nói thành lời.

Dưới ánh trăng, Thiên Vũ ôm lấy Hoa Thanh, tâm linh hai bên dần dần gắn sát vào nhau, yên lặng nhắn nhủ một chút hương yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK