Vạn Lý Phong và Vân Tiêu Dao đều là người đứng đầu một phái, thân phận cùng thực lực đều không thể xem thường.
Còn lại Chu Hoa Bân và Vương Viễn Quân đại diện cho hai thế lực đứng đầu của trấn Thiết Thạch. Thực lực cho dù hơi yếu, nhưng thân phận cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Nếu không, ngay cả tư cách ngồi tại nơi này cũng không có rồi.
Sau một lúc nói chuyện ngắn gọn với nhau, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh. Tần Lạc Xuyên vừa đi còn chưa có trở về, khiến cho tinh thần Dương Viễn Quân đứng ngồi không yên.
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến một tiếng vang thật lớn dẫn đến một hồi xôn xao. Điều này làm cho Long Thịnh không vui, cả giận nói: “Ai lại ngu ngốc như vậy, liên tiếp đến đây gây sự như thế!”
Vẻ mặt Dương Viễn Quân xanh mét nhìn lướt qua phía cửa phòng, nói với Hoa Thanh ở bên cạnh: “Ngươi đi ra nhìn xem, rốt cuộc Tần Lạc Xuyên đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Hoa Thanh hơi chần chờ, ánh mắt nhìn lướt qua những người ở trong phòng, rồi lập tức rời đi.
Vân Tiêu Dao nhìn bóng lưng Hoa Thanh đang rời đi, nhẹ giọng nói: “Nếu như còn phát sinh những chuyện tương tự, chúng ta không thể chờ mãi được. Nếu mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, chúng ta ở đây chờ đợi thêm nữa cũng không có ý nghĩa.”
Nghê Lượng Hồng khó hiểu nói: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Vân Tiêu Dao nói: “Mỗi người một ý, ta không tiện nói rõ!”
Lãnh Thiên Quân không ưa nhìn vẻ cao nhã của Vân Tiêu Dao, hừ lạnh nói: “Mập mờ ra vẻ thần bí gì chứ! Chỗ này không phải là nơi để ngươi khoe khoang.”
Ánh mắt Vân Tiêu Dao lạnh lùng, lên tiếng phản bác: “Cáo mượn oai hùm, ngươi cho rằng người khác không biết lai lịch của ngươi?”
Lãnh Thiên Quân khẽ chau mày, mặc dù biết rõ Vân Tiêu Dao không dễ trêu chọc nhưng hắn cũng là Huyền Kỳ vũ giả, môn hạ Huyền Thiên Kỳ Môn. Sau lưng có chỗ dựa vô cùng cường đại, cho nên hắn không hề sợ hãi ngược lại còn cười giận nói: “Biết thì sao? Ngươi dám cắn ta hả?”
Vân Tiêu Dao cười lạnh, nói: “Nếu không phải là người của Huyền Thiên Kỳ Môn, ngươi sớm đã chết rất nhiều lần rồi!”
Dương Viễn Quân thấy song phương phát sinh tranh cãi, vội vàng khuyên nhủ: “Nhị vị đều là những nhân vật có uy tín và danh dự, không đáng vì một câu nói mà phải tranh cãi với nhau!”
Vân Tiêu Dao nói: “Vân mỗ chỉ có ý tốt nhắc nhở hắn, không lĩnh hội thì đó là chuyện của các ngươi. Dù sao chỗ này ta muốn đến thì cứ đến, bí pháp Huyết Tế Thương Khung ta không có hứng thú.”
Vạn Lý Phong nghi hoặc nhìn Vân Tiêu Dao, hỏi: “Ý của ngươi ta có thể hiểu! Chẳng qua ngươi xác định động tĩnh vừa rồi là nhắm vào Hoa Thanh?”
Vân Tiêu Dao nói: “Cần gì phải hỏi, đợt một chút là biết thôi!”
Hai người nói chuyện với nhau khiến cho những người khác lâm vào trầm tư. Mọi người cẩn thận suy nghĩ hàm nghĩa trong những lời nói vừa rồi của Vân Tiêu Dao. Lát sau Đường Vân và Vũ Bạch Toàn đồng thời đứng lên, đồng thanh hô to: “Không tốt rồi, trúng kế!”
Hai người vội vã bước ra ngoài, toàn thân dâng lên hai luồng quang mang khác nhau, trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.
Vạn Lý Phong thấy thế cũng cả kinh, bừng tỉnh đại ngộ bật thốt lên: “Được lắm, gã tiểu tử Thiên Vũ này thật giảo hoạt. Hắn lại dùng phương thức này để đánh lừa chúng ta mang Hoa Thanh đi.”
Lời này vừa nói ra mọi người nhất thời rõ ràng hàm ý trong lời nói của Vân Tiêu Dao lúc trước, trên mặt lộ rõ ý tứ ngượng ngùng.
Lãnh Thiên Quân hừ nhẹ một tiếng, mang theo Nghê Lượng Hồng rời đi. Vạn Lý Phong và Vân Tiêu Dao ra đi, hiện tại chỉ còn lại Long Thịnh đang lẳng lặng ngồi trong phòng, thần sắc lạnh như băng.
Dương Viễn Quân ảo não không thôi. Vốn là hắn phái Hoa Thanh đi ra xem xét tình huống bên ngoài, ai ngờ lại trúng kế của Thiên Vũ. Điều này làm cho hắn không thể nói gì được.
Người sau lưng Thiên Vũ có quan hệ cực kỳ mật thiết với Thiện Vũ Minh. Dương Viễn Quân biết rõ lai lịch của người nọ, trong tâm vẫn có ý thiên vị Thiên Vũ.
Hôm nay Long Thịnh đến đây cố tình bắt giữ Thiên Vũ, vì thế Dương Viễn Quân hết sức khó xử, hắn không dám đắc tội với người này.
Dưới loại tình huống này, Thiên Vũ dùng mưu kế mang Hoa Thanh đi, tránh phải chạm mặt với Long Thịnh. Đối với Dương Viễn Quân mà nói, đây là chuyện không thể tốt hơn được nữa.
Chu Hoa Bân và Vương Viễn Quân xấu hổ vô cùng. Hai người vốn định rời đi, nhưng Long Thịnh vẫn ngồi tại chỗ khiến cho bọn hắn băn khoăn trong lòng. Bọn hắn không dám trêu chọc Long Thịnh, miễn cho hắn có gì không vui, cũng chỉ có thể tạm thời ngồi đó.
Trầm mặc chốc lát, Long Thịnh ngẩng đầu liếc nhìn ba người, lãnh đạm nói: “Đi thôi, xuất toàn lực truy tìm Thiên Vũ. Hắn là đệ tử Thiện Vũ Minh, quyết không để rơi vào tay kẻ khác!”
Chu Hoa Bân cùng Vương Viễn Quân ứng tiếng vội vã rời đi.
Dương Viễn Quân tính rời đi lại bị Long Thịnh phất tay ngăn lại.
“Đại công tử có chuyện gì sao?” Mang mấy phần thấp thỏm, Dương Viễn Quân thu liễm tinh thần lại hỏi.
Ánh mắt Long Thịnh nhìn hắn, hỏi: “Người đứng sau Thiên Vũ là ai?”
Dương Viễn Quân nghe vậy, biến sắc, chần chờ nói: “Người nọ đến từ thành Huyền Thiên, cũng là môn hạ Thiện Vũ Minh. Nhưng thân phận còn cao hơn Đại công tử. Người nọ từng nghiêm lệnh cho chúng ta không được dễ dàng tiết lộ chi tiết.”
Sắc mặt Long Thịnh khẽ biến, hừ lạnh nói: “Một ngày nào đó ta sẽ khiến cho tên của ta khắc sâu trong lòng dân chúng thành Huyền Thiên!”
Long Thịnh đứng dậy phất tay áo bỏ đi, cho thấy hắn đang cực kỳ mất hứng.
Truy cứu nguyên nhân trong đó, Long Thịnh là đệ tử đích truyền có địa vị tôn quý trong phân đàn Tử Hoa, danh tiếng hắn đã sớm nổi như cồn tại thành Phù Cừ. Ai ngờ ở chỗ Dương Viễn Quân lại đụng phải cây đinh, tâm tình tự nhiên cực kỳ không tốt.
Nhìn bóng lưng Long Thịnh đã đi xa, Dương Viễn Quân cười khổ lẩm bẩm: “Một mình Thiên Vũ đã trêu chọc tới không chỉ hai nhân vật lớn, thật sự khó mà an tâm về hắn nổi.
Đang lúc nói chuyện trong đầu Dương Viễn Quân hiện lên thân ảnh Thiên Vũ. Giờ phút này có phải hắn đã mang Hoa Thanh ra đi như Vân Tiêu Dao dự đoán không?
Trong suy tư, Dương Viễn Quân cất bước rời đi, biến mất trong bóng đêm.
….
Đột nhiên xảy ra vụ nổ tại khu vực ngoại môn phân đường Thiết Thạch. Tần Lạc Xuyên phụng mệnh điều tra nguyên nhân. Hắn vừa rời khỏi phòng Thiên Vũ thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình chế trụ thân thể, khiến cho hắn hoảng hốt không thôi.
Thân là một gã Võ sĩ cao cấp Hoàng cấp thượng giai, thực lực của Tần Lạc Xuyên mạnh mẽ bất phàm. Ai ngờ được chính tại địa bàn của mình, bản thân lại bị người khác dễ dàng chế trụ. Điều này khiến cho hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Sau khi Thiên Vũ khống chế thân thể Tần Lạc Xuyên, mang hắn rời khỏi khu chữ Thiên, đi tới căn phòng của Hoa Thanh ở khu chữ Huyền, an bài hắn ở trong đó.
Từ đầu đến cuối Thiên Vũ chưa từng lộ diện, cho nên Tần Lạc Xuyên rất nghi hoặc. Hắn căn bản chưa từng nghĩ đến Thiên Vũ sẽ làm khó hắn.
Quay trở lại Thiên khu, Thiên Vũ gây ra hỗn loạn lần thứ hai.
Lúc này thì Hoa Thanh xuất hiện. Thiên Vũ dùng thủ pháp lúc đầu, lặng lẽ chế trụ Hoa Thanh mang nàng rời đi.
Trong nháy mắt đó, thân thể Hoa Thanh run lên. Trong lòng nàng nổi lên dự cảm bất thường. Sau một lúc, trong tai nàng truyền đến giọng nói của Thiên Vũ, làm cho Hoa Thanh giãn ra.
“Đừng sợ, là ta!”
Ôm thân thể mềm mại của Hoa Thanh, dưới bóng đêm thân hình Thiên Vũ chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất. Đảo mắt một cái đã bay ra ngoài vài dặm.
Rời khỏi khu vực phân đường Thiết Thạch, Thiên Vũ giải khai huyệt đạo trên người Hoa Thanh, hai tay ôm chặt vòng eo mảnh khảng của nàng, cười nói: “Có ổn không?!”
Hoa Thanh cúi đầu tựa vào lòng Thiên Vũ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên. Bởi vì hạ thân của Thiên Vũ trong lúc vô tình tinh nghịch dựng đứng lên, khẽ chạm vào cặp mông tròn ngạo nghễ của nàng, khiến cho nàng hơi ngượng ngùng cúi đầu che giấu cảm xúc bất chợt.
Khẽ cắn môi, Hoa Thanh thấp giọng nói: “Người xấu!”
Thiên Vũ nghe vậy chỉ cười khan hai tiếng, than nhẹ: “Chuyện này không hề liên quan với nhân phẩm của ta mà, chỉ là thân thể xảy ra một ít dị biến thôi!”
Cảm thụ được sự mềm mại từ hai quả đào mềm mại của mỹ nhân, trong lòng Thiên Vũ nổi lên từng cơn sóng gợn, tâm tình có phần chờ mong.
Sắc mặt Hoa Thanh thật kỳ lạ và khó hiểu. Nàng cảm giác được vật nhỏ nhỏ phía dưới của Thiên Vũ càng lúc càng cứng rắn, tâm lý nàng biến chuyển phứt tạp, nói không nên lời.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Hoa Thanh cố sức duy trì bình tĩnh, mở miệng hỏi.
Thiên Vũ nói: “Đi chấp hành nhiệm vụ, tạm thời tránh khỏi những người đó dây dưa đã.”
Hoa Thanh hỏi: “Tiêu Diêu Vương – Đường Vân suy đoán thiên địa dị tượng là do Huyết Tế Thương Khung gây ra, có đúng không?”
Thiên Vũ thản nhiên nói: “Đúng vậy, hắn suy đoán rất chính xác. Lúc ấy, sau khi ta thương lượng với Nguyệt Hiểu Nhã, ta đã quyết định lợi dụng nhiệm vụ của phân đường tạm thời rời khỏi nơi thị phi này!”
Nghe Thiên Vũ giảng thuật xong, Hoa Thanh đã hiểu rõ hết thảy những chuyện phát sinh, nói: “Hiện tại thực lực của ngươi đã gia tăng, thế nhưng thân thể của ngươi…”
Thiên Vũ nhẹ nhàng buông Hoa Thanh ra. Thân thể hai người nhất thời tách ra, sự xấu hổ ngại ngùng giữa tạm thời được hóa giải.
Nắm lấy tay Hoa Thanh, Thiên Vũ trầm ngâm nói: “Thân thể ta biến hóa có liên quan đến Huyết Tế Thương Khung. Tình huống cụ thể ta còn chưa hiểu rõ lắm, cần phải có thời gian xem xét cẩn thận. Nhiệm vụ lần này là tiến vào Bàn Thiên Cổ Lâm tìm kiếm Túc Mệnh Chi Nhãn. Ta dự tính thuận đường trở về bái tế môn chủ một chút, cho hắn biết tình huống hiện tại của ta.”
Lặng lẽ quan sát Thiên Vũ, Hoa Thanh phát hiện hắn cao hơn dĩ vãng, hình thể càng thêm hoàn mỹ, khí lực càng thêm cường kiện. Hắn đã không còn là một gã thiếu niên non nớt nữa. Cả người hắn toát ra mị lực mê người, nét tráng kiện lộ ra một cỗ khí chất phiêu dật, ẩn chứa vô hạn nhu tình.
Từ đáy mắt Hoa Thanh hiện lên một tia kinh hãi, khẽ than: “Thân thể của ngươi phát sinh những biến hóa thần kỳ như thế, quả thật khó mà tin nổi, trong đó hẳn là phải có nguyên nhân chứ?”
Thiên Vũ cười nói: “Vận khí mà thôi!”
Hoa Thanh lắc đầu, nói: “Không phải vận khí. Có một thứ tồn tại nào đó đang âm thầm thay đổi vận mệnh của ngươi!”
Thiên Vũ kinh ngạc nói: “Thay đổi vận mệnh của ta? Điều này sao có thể được?”
Hoa Thanh nói: “Đó là trực giác trong lòng ta, ta cũng không rõ nguyên nhân trong đó!”
Thiên Vũ cười nói: “Nếu như là trực giác thì không nên để ý nhiều! Đêm nay chúng ta tìm một chỗ đặt chân. Nàng nắm chặt thời gian gia tăng thực lực, ngày mai chúng ta đi tới Bàn Thiên Cổ Lâm.”
Hoa Thanh cũng không nói gì, dưới sự hướng dẫn của Thiên Vũ, hai người rất nhanh đã rời khỏi phạm vi hoạt động của trấn Thiết Thạch, tìm kiếm một sơn cốc u tĩnh để nghỉ ngơi.
Dựng trướng bồng lên Thiên Vũ cùvàng Hoa Thanh tự giác tu luyện. Thực lực của hai người hiện tại cách nhau rất xa, phương thức tu luyện tự nhiên cũng không giống nhau.
Thiên Vũ hôm nay đã là Võ tướng cao cấp Huyền cấp thượng giai. Biện pháp dùng đan dược tăng cường thực lực dĩ nhiên đã không còn hiệu quả. Phục dụng đan dược Huyền cấp đối với hắn mà nói chỉ là lãng phí.
Thực lực gia tăng làm cho Thiên Vũ cũng phải tăng cấp loại đan dược sử dụng lên. Chỉ có những linh đan diệu dược từ Địa cấp trở lên mới có khả năng trợ giúp thân thể hắn.
Song đan dược từ Địa cấp trở lên, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Thanh Hiên Môn cũng không có bán ra. Cho nên dựa vào việc dùng đan dược để tăng cường thực lực, đối với Thiên Vũ lúc này là một ý tưởng không thực tế.
Vì thế, nếu muốn gia tăng thực lực, Thiên Vũ chỉ còn có ba cách.
Tự mình tu luyện, dùng thời gian chậm rãi tích lũy.