Ngoại trừ ba người trong cuộc, không có người nào khác biết nội dung lần này ba phương đàm phán rốt cuộc thế nào.
Chỉ là sau khi cuộc đàm phán chấm dứt, sắc mặt Lý Chấn Đông không phải quá tốt. Mặt Hàn Lạc Vân lại mỉm cười, cùng Đại Càn hoàng đế vui vẻ nói chuyện với nhau.
Sau đó, Tử Hà tông đưa cho Lý gia một số tài nguyên tính là bồi thường của Tử Hà tông dành cho Lý gia.
Lý gia cũng nhận tài nguyên của Tử Hà tông. Chuyện này lại kết thúc như vậy.
Lý gia không gây nữa, Tử Hà tông cũng không có bỏ ra cái giá quá lớn, hai bên cuối cùng không thật sự đánh nhau.
Càn quốc có không ít người âm thầm phân tích và suy đoán. Chắc hẳn Đại Càn hoàng đế ở trong đó đưa đến tác dụng đặc biệt mấu chốt.
Đại Càn hoàng đế thân là người đứng đầu Đại Càn quốc, tất nhiên không hy vọng nhìn thấy cảnh hai thế lực lớn giao phong khiến cho toàn bộ Càn quốc trở nên khó có thể khống chế, cho nên tất nhiên phải cố gắng hết sức dẹp yên chuyện lần này.
Hơn nữa Lý gia và hoàng tộc Đại Càn chính là kẻ thù truyền kiếp, cho nên Đại Càn hoàng đế tất nhiên sẽ có phần thiên vị Tử Hà tông.
Tuy rằng Lý gia cuồng ngạo không ai bì nổi, nhưng nếu như làm quá căng, khiến cho Tử Hà tông liên thủ với hoàng tộc Đại Càn, vậy Lý gia sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Bất kỳ một nhà nào trong hai nhà này đều có thực lực không kém gì Lý gia. Một khi bọn họ liên thủ, lấy ân oán giữa hoàng tộc Đại Càn và Lý gia, Lý gia có lẽ sẽ phải đối mặt với nguy cơ sinh tử tồn vong.
Cho nên, Lý gia lựa chọn nhượng bộ, Tử Hà tông cũng không có làm gì thái quá, bồi thường thêm một vài thứ.
Tuy rằng chuyện kết thúc, nhưng Tử Hà tông và Lý gia coi như đã kết thù.
Lại nói về Vạn Dược môn, lão nhân họ Cung mang theo một sốtài nguyên, tự mình đưa đi Đan tông, đổi lấy mười mấy trưởng lão bị giam cầm ở Đan tông trở về.
Về phần những đệ tử tinh anh lại vẫn bị Đan tông giữ lại. Lão nhân họ Cung vừa tức vừa buồn bực. Nhưng người ở trong tay Đan tông, cho dù hắn lại tức giận nữa, cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể nghẹn một bụng tức trở lại.
Đối với những đệ tử Vạn Dược môn bị giam cầm ở Đan tông, Đan tông cũng không có bạc đãi bọn họ. Bọn họ cũng không phải chịu đãi ngộ gì quá đáng, chỉ có điều mất đi tự do, vẫn bị nhốt ở trong Trấn Yêu động mà thôi.
Một ngày này, Độc Cô Niệm ngồi khoanh chân ở trong viện của Phương Lâm. Bên trong lò luyện đan trước người nàng đang chế luyện đan dược.
Chỉ thấy thần sắc Độc Cô Niệm trịnh trọng, đột nhiên đánh ra một chưởng đập ở trên lò luyện đan.
Ầm!
Một chưởng này vừa ra, lò luyện đan lập tức run rẩy kịch liệt. Ngay cả ngọn lửa xung quanh lò luyện đan cũng lay động chập chờn.
Độc Cô Niệm lộ ra vẻ mặt vui mừng. Nàng vừa muốn ra tay đánh một chưởng thứ hai, kết quả lò luyện đan phù một tiếng, một làn khói đen từ phía trên xông ra.
Vẻ mặt Độc Cô Niệm nhất thời buồn khổ, trong lòng cảm thấy ủy khuất. Nàng một cước đá lò luyện đan đổ trên mặt đất, thở phì phò ngồi ở bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên nàng thử sau khi tu luyện Chấn Tam Sơn nửa tháng. Nàng vốn đầy lòng tin cho rằng mình đã luyện thành. Nhưng khi chân chính ra tay, vừa nhìn đã biết là không được.
Độc Cô Niệm rất phiền muộn. Mình rõ ràng là tu luyện dựa theo ngọc giản Phương Lâm đưa cho, cũng vô cùng chịu khó. Trong nửa tháng này, mình gần như mỗi giây mỗi phút đều suy nghĩ nghiên cứu.
Nhưng vì cái gì chỉ vỗ một cái, lại thất bại?
- Có phải họ Phương kia đưa cho ta phương pháp tu luyện sai, cố ý đùa giỡn ta hay không?
Càng nghĩ, Độc Cô Niệm càng đổ trách nhiệm lên trên đầu Phương Lâm.
Chỉ có điều Độc Cô Niệm cũng không xác định được rốt cuộc nguyên nhân có phải là do mình hay không. Dù sao phương pháp tu luyện Chấn Tam Sơn này nàng chỉ mới suy nghĩ nửa tháng, cho rằng chính xác. Hơn nữa, thời điểm ngày đó Phương Lâm thi triển Chấn Tam Sơn, nàng cũng từng tận mắt nhìn thấy được. So với nàng vừa làm cũng không có gì khác biệt.
Trong lúc nhất thời, Độc Cô Niệm không biết được rõ ràng cuối cùng là mình ngu dốt không tu luyện được, hay Phương Lâm cố ý che giấu.
Khi Độc Cô Niệm cắm đầu đau khổ suy nghĩ, chỗ trong phòng Phương Lâm đột nhiên có sóng dao động nội kình cường hãn khuếch tán ra.
Mặc dù có pháp trận ngăn cản, nhưng nội kình này vẫn ngang ngược mở ra cấm chế, trực tiếp đẩy ngã Độc Cô Niệm vốn đang ở trong viện.
Độc Cô Niệm ngã trên mặt đất, thần sắc cực kỳ chấn động kinh ngạc nhìn vào trong phòng.
- Đây là sóng dao động nội kình của cảnh giới Địa Nguyên. Lẽ nào Phương Lâm này đột phá Địa Nguyên?
Độc Cô Niệm mở to hai mắt nhìn, cảm thấy khó có thể tin nổi.
Suy nghĩ một lát, Độc Cô Niệm cảm thấy không có khả năng. Phương Lâm mới bao nhiêu tuổi? Chắc hẳn không chênh lệch với mình nhiều lắm. Mình bây giờ mới là Nhân Nguyên thất trọng. Cho dù Phương Lâm hắn lợi hại hơn nữa, làm sao có thể đạt được cảnh giới Địa Nguyên ở tuổi này được?
Ở trong sự kinh ngạc nghi ngờ, bóng dáng Phương Lâm lại chậm rãi từ trong nhà đi ra.
Mà sau một khắc, sắc mặt Độc Cô Niệm lại đỏ. Nàng lập tức tức giận thở hổn hển xoay người sang chỗ khác, trong miệng mắng khẽ:
- Ngươi không biết xấu hổ, thế nào không mặc quần áo xong hãy đi ra?
Phương Lâm ngây người, cúi đầu nhìn. Ta ngất. Thế nào toàn thân ta trần trụi không mặc gì thế này?
Vừa chìm đắm trong sự vui mừng sau khi đột phá, ngay cả trang phục trên người không có, hắn cũng không nhận ra được. Vừa vặn lại bị Độc Cô Niệm nhìn sạch không còn một mảnh, xem như là mất hết mặt mũi rồi.
Phương Lâm vội vàng trở lại trong phòng, mặc trang phục lên người, sau đó đi ra giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Độc Cô Niệm thực sự vừa thẹn vừa giận. Nàng cũng không dám nhìn Phương Lâm.
Nàng lớn như vậy còn chưa bao giờ xem qua bộ dạng thân thể nam nhân trần truồng. Hiện tại lần đầu tiên nhìn thấy, ngoại trừ e lệ, còn có một phần hiếu kỳ và hưng phấn.
- Tại sao vừa rồi không nhìn thêm một lát? Ta còn chưa nhìn thấy rõ, người này đã bỏ chạy vào trong. Ôi!
Trong lòng Độc Cô Niệm âm thầm tiếc rẻ. Nếu như Phương Lâm biết trong đầu nha đầu kia lúc này đang nghĩ gì, sợ rằng sẽ bị dọa cho giật mình.
- Khụ khụ, đồ nhi, lão sư truyền cho ngươi Chấn Tam Sơn, ngươi luyện thế nào rồi?
Phương Lâm giả vờ như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì, có phần bình tĩnh hỏi.
Nghe được Phương Lâm nhắc tới chuyện này, sắc mặt Độc Cô Niệm lại khó coi:
- Có phải ngươi không hề đưa Chấn Tam Sơn hoàn chỉnh cho ta hay không?
Phương Lâm liếc mắt thoáng nhìn lò luyện đan cách đó không xa bị Độc Cô Niệm đá đổ, lại biết vừa rồi nha đầu kia thi triển Chấn Tam Sơn chắc là thất bại.
Phương Lâm cười, nói:
- Ta đưa cho ngươi chính là Chấn Tam Sơn hoàn chỉnh. Ngươi mới tu luyện nửa tháng, liền muốn thi triển ra, có phải suy nghĩ quá nhiều hay không?
Độc Cô Niệm sửng sốt, nói:
- Ta cảm thấy ta đã nắm giữ gần được rồi.
Phương Lâm lắc đầu:
- Phương pháp Chấn Tam Sơn này không mất mấy năm khổ luyện sẽ không thể thi triển ra được. Tư chất của ngươi không tệ, chắc hẳn một hai năm là được.
Nghe được Phương Lâm nói phải một hai năm, thần sắc Độc Cô Niệm có hơi chán nản, nhưng vẫn chưa quá mức sa sút. Dù sao chỉ là một hai năm thôi. Có thể thiên phú của mình tốt, chỉ cần nửa năm cũng nên?
- Đúng rồi, ngươi đột phá tới Địa Nguyên?
Độc Cô Niệm bất thình lình hỏi.
Trên mặt Phương Lâm tươi cười, khẽ gật đầu.
Độc Cô Niệm hít vào một hơi lạnh. Phương Lâm này là quái thai sao? Ở trên phương diện đan đạo hắn có thiên phú mạnh như vậy, thậm chí ngay cả võ đạo cũng tiến triển thần tốc như vậy. Thế này còn có để cho người ta sống nữa hay không?
Đột nhiên, bên ngoài viện có một bóng người vọt vào, không nói hai lời, một chưởng đánh về phía Phương Lâm.
Tất cả những điều này đều phát sinh quá nhanh. Độc Cô Niệm cũng cảm thấy choáng váng. Ngược lại Phương Lâm phản ứng cực nhanh, dưới chân vận dụng Cửu Trọng Thiên, thoáng cái vọt tới.