Mục lục
[Dịch] Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Chân chủ động đề nghị so tài cùng Triệu Thần Không, kết quả lại lấy thất bại kết thúc, điều này làm cho Quách Chân cảm thấy rất khó tiếp nhận được, cũng khiến cho sĩ khí của Mạnh quốc thoáng cái bị đả kích nghiêm trọng.

Chỉ có điều, không ai cảm thấy Quách Chân quá yếu, trận tranh đấu khống chế lửa này, Quách Chân ở trên phương diện khống chế ngọn lửa cũng không kém.

Quách Chân thua vì không có nắm giữ hỏa hồn, Triệu Thần Không lại nắm giữ hỏa hồn.

Uu thế hỏa hồn đủ để cho thế cân bằng của cuộc chiến hoàn toàn bị phá tan.

- Ngươi thua rồi.

Triệu Thần Không thu hồi ngọn lửa màu vàng, ánh mắt hắn thoáng hiện ra vẻ khinh miệt nhìn Quách Chân.

Quách Chân xiết chặt hai nắm tay, trên mặt đầy vẻ thâm độc, không nói được một lời.

Triệu Thần Không mỉm cười, xoay người rời đi, mặc dù không có tiếp tục châm chọc khiêu kích Quách Chân, nhưng chính là loại thái độ hời hợt này càng làm cho Quách Chân cùng với đám người Mạnh quốc căm tức.

- Sao?

Triệu Thần Không xoay người, lại nhìn thấy được Phương Lâm ngồi ở chỗ cao.

Phương Lâm nhìn về phía Triệu Thần Không cười nói:

- Hồn mạng đan hỏa của ngươi không tệ lắm.

Mắt Triệu Thần Không híp lại, không để ý đến Phương Lâm.

Một trận so tài khiến cho người chú ý đã kết thúc, nhưng những người khác còn đang tiến hành các loại so tài và đánh cược.

Mà ở trong những trận so tài này, mấy người Càn quốc thua tương đối nhiều, người của Vân quốc lại thắng tương đối nhiều.

Chỉ có điều ngược lại không ai tới so tài đánh cược với Tô Tiểu Đồng, dù sao theo bất kỳ kẻ nào, Tô Tiểu Đồng là cùng một cấp bậc với Quách Chân, Triệu Thần Không, tìm nàng so tài đánh cược, không thể nghi ngờ là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Mà Phương Lâm, lại là trở thành mục tiêu của không ít người Vân quốc và Mạnh quốc.

Lúc này, lại có một người thanh niên Vân quốc đi tới trước mặt Phương Lâm, muốn cùng Phương Lâm tiến hành đánh cược.

- Ngươi muốn so tài gì với ta?

Phương Lâm nhìn người này, vẻ mặt hoàn toàn vô hại.

Người thanh niên Vân quốc này tên là Sở Hà, ở trong mười người của Vân quốc, hắn được xem là một vị thiên tài tương đối xuất sắc, tuy rằng ánh sáng đều bị Triệu Thần Không che lấp, nhưng không thể phủ nhận hắn cũng là một vị thiên tài đan đạo.

Khuôn mặt Sở Hà cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống nhìn Phương Lâm:

- Ngươi am hiểu cái gì, tùy ngươi chọn.

Trên mặt mấy người Càn quốc đều lộ vẻ giận dữ, Sở Hà này quả thực đang khinh thường Phương Lâm.

Chỉ có điều cũng khó trách được, dù sao Sở Hà cũng là thiên tài của Vân quốc, sát với Triệu Thần Không, tính cách hắn tất nhiên cao ngạo vô cùng, không để luyện đan sư trẻ tuổi của Càn quốc và Mạnh quốc vào trong mắt.

Theo Sở Hà, trong mấy vòng trước Phương Lâm có biểu hiện vô cùng chói mắt, nhưng nếu như bàn về chân tài thực học, sợ rằng căn bản cũng không đáng để nhắc tới.

Mà sở dĩ Sở Hà hắn muốn cùng Phương Lâm so tài đánh cược, cũng hoàn toàn bởi vì muốn ép xuống hào quang của Phương Lâm trước đó, khiến cho Vân quốc hắn ở trên đại hội luyện đan sư lần này càng chiếm ưu thế hơn nữa.

Nói thật, nếu không phải Sở Hà hắn tự biết không phải là đối thủ của Tô Tiểu Đồng, sợ rằng hắn sẽ trực tiếp đi khiêu chiến Tô Tiểu Đồng, mà không phải là lựa chọn Phương Lâm.

Nói trắng ra là Phương Lâm này thoạt nhìn tương đối giống trái hồng mềm, nên hắn muốn bóp nặn mà thôi.

Nghe được lời nói có phần kiêu ngạo của Sở Hà này, Phương Lâm nhíu mày, giả vờ suy nghĩ một chút:

- Ta am hiểu cái gì sao? Ta am hiểu đánh nhau, ngươi muốn đánh nhau với ta sao?

Lời này vừa nói ra, Sở Hà lập tức sửng sốt, cơ mặt co giật, những người khác lại âm thầm cười trộm, Phương Lâm này cũng thực sự quá giỏi. Đây là đại hội luyện đan sư, so tài tự nhiên là phải dựa theo phương diện đan đạo, ở đây đều là luyện đan sư, ai sẽ cùng ngươi động tay động chân.

Hơn nữa, ở chỗ này so tài quyền cước, vậy cũng thật không thể tưởng tượng nổi, không sợ bị người ta cười đến rụng răng sao?

- Thân là luyện đan sư, tự nhiên muốn tranh đấu đan đạo.

Sở Hà hừ một tiếng nói.

Vẻ mặt Phương Lâm vô tội:

- Có thể phương diện đan đạo nào của ta cũng rất mạnh.

Sở Hà hết chỗ nói rồi, ngươi khiêm tốn một chút sẽ chết sao? Nói mạnh miệng có thể đáng tin một chút hay không? Còn nói phương diện nào cũng rất mạnh? Cho dù là Triệu Thần Không cũng không dám nói mạnh miệng như vậy.

Thước có ngắn có dài, ai cũng có mặt am hiểu và không am hiểu, cho dù ngươi là thiên tài, ngươi có thể thiên tài tới mức nào? Làm sao có thể chu toàn các mặt được?

Ngay cả đám người Càn quốc, bao gồm của Tô Tiểu Đồng cũng u cảm thấy Phương Lâm đang cố ý nói mạnh miệng, chính là muốn dùng lời nói tới làm Sở Hà mất mặt.

Nhưng bọn họ không biết, Phương Lâm đang hoàn toàn nói thật, hoàn toàn không có phần nói mạnh miệng ở đây.

- Ta và ngươi so tài về năng lực quan sát, ngươi thấy thế nào?

Sở Hà nghiến răng nghiến lợi nói.

Phương Lâm gật đầu, hỏi:

- So tài thế nào?

- Rất đơn giản, mỗi người chúng ta quan sát một lò đang chế luyện đan dược, nói ra tình huống bên trong, ai nói đúng, lại xem như người đó thắng.

Sở Hà cười lạnh nói.

Phương Lâm khẽ nhíu mày, nói:

- Nếu chẳng may ta nói xong, ngươi nói giống hệt ra, vậy phải làm sao?

Sở Hà sửng sốt, mặc dù có chút tức giận, nhưng hắn vẫn nói:

- Vậy chúng ta lại viết xuống, như vậy là được rồi chứ?

Phương Lâm mỉm cười cười:

- Nếu là so tài, vậy có phần đặt cược hay không?

Sở Hà cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp vỗ một cái và otúi Cửu Cung, lấy ra một vật.

- Còn đây là Tinh Hoa thảo, biết vật này có giá trị gì không?

Sở Hà nói.

Hai mắt Phương Lâm lập tức tỏa sáng, liên tục gật đầu:

- Hiểu rõ một chút, ngươi nguyện ý lấy ra thiên tài địa bảo quý trọng như vậy tặng người, thực sự quá hào phóng, ta cũng có chút ngượng ngùng.

Sở Hà lập tức buồn bực:

- Nếu như ngươi thua thì sao?

Phương Lâm cười hì hì, lấy ra hồ lô chứa Thiên Thanh Dịch:

- Chỗ của ta có một hồ lô Thiên Thanh Dịch, thua lại cho ngươi nửa hồ lô.

Lý Kiến Long ở,ột bên đang rầu rĩ không vui, vừa nghe vậy, sắc mặt lại đen đi vài phần, thiếu chút nữa nôn ra máu.

Tự nhiên lấy đồ của mình ra làm vật đặt cược, Phương Lâm này quả thực đáng ghét!

Sở Hà thấy Phương Lâm lại có Thiên Thanh Dịch, hắn cũng kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.

- Được!

Sở Hà nói.

Ngay lập tức, Sở Hà tìm chấp sự Đan Minh, báo ra đánh cược giữa hai người, chấp sự Đan Minh lại lấy ra một lò đang chế luyện đan dược.

- Bên trong lò luyện đan chế luyện đan dược gì, chỉ có ta biết, hai người các ngươi hiện tại có thể bắt đầu quan sát.

Chấp sự Đan Minh này đứng ở bên cạnh lò luyện đan, nhìn hai người Phương Lâm và Sở Hà nói.

Sở Hà nghe vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lò luyện đan, trong lúc mơ hồ có một đường ánh sáng hiện lên ở trước mắt hắn.

- Đây là...

Mọi người vây xem đều lộ vẻ kinh ngạc.

Phương Lâm cũng liếc mắt nhìn Sở Hà, chỉ có điều hắn không có vẻ gì kinh hãi, hắn nhắm mắt, khi một lần nữa mở ra, hắn đã thi triển ra Nhập Vi Kim Đồng.

- Mau nhìn! Là Nhập Vi Kim Đồng!

- Thật là lợi hại!

- Môn đồng thuật này tương đối khó luyện.

...

Không ít người tán thưởng thốt ra tiếng, Nhập Vi Kim Đồng là một môn đồng thuật có trợ giúp cực lớn cho luyện đan sư, chỉ có điều tu luyện nó lại vô cùng khó khăn.

Sở Hà nhìn thấy Phương Lâm thi triển Nhập Vi Kim Đồng, thần sắc cũng tương đối nghiêm trọng, đột nhiên trong mắt hắn có một tia ánh sáng màu tím tuôn ra.

- Tới rồi! Tử Linh Mục của Sở Hà!

Những thiên tài Vân quốc hưng phấn kêu lên.

Mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, Tử Linh Mục cũng là một môn đồng thuật, đồng thời ở trên độ khó tu luyện cũng không kém gì Nhập Vi Kim Đồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK