Ba ngày sau, bên trong Hắc Đỉnh thành lại sôi trào.
Hôm nay, chính là ngày ba người Phương Lâm, Triệu Thần Không cùng với Tô Tiểu Đồng tiến vào Đan Cực tháp, mới sáng sớm, trên quảng trường đã tập trung rất nhiều luyện đan sư, bọn họ muốn tận mắt chứng kiến giờ phút này.
- Bên trong Đan Cực tháp rốt cuộc có gì à?
- Nghe nói bên trong có cảm ngộ của rất nhiều đại năng luyện đan thượng cổ lưu lại, đồng thời còn có thể nâng cao thiên phú của luyện đan sư.
- Không chỉ có như vậy, bằng không Đan Cực tháp này cũng sẽ không được xem là thánh địa đan đạo.
- Những thiên tài đi vào đó lại không tiết lộ qua sao?
- Ngươi không biết sao? Hễ là người đi vào Đan Cực tháp, đều phải giữ bí mật bên trong.
- Thảo nào nhiều năm trôi qua, Đan Cực tháp vẫn thần bí như vậy.
- Hắc hắc, đời này chúng ta sợ rằng không có hi vọng gì.
...
Mọi người bàn luận ầm ĩ, đối với bọn họ, Đan Cực tháp là một chỗ thần bí, tuy rằng bàn luận rất nhiều, nhưng người thật sự biết bí mật trong Đan Cực tháp, sợ rằng vẫn chỉ có những người từng tiến vào Đan Cực tháp.
Đan Cực tháp cũng không cũng chỉ có một chỗ, hạ tam quốc có một tòa, trung tam quốc có một tòa, bên trong thượng tam quốc cũng có một tòa.
Mặt khác, ở nơi bảy biển xa xôi cũng có Đan Cực tháp tồn tại.
Có người nói, ở vùng đất chín quốc còn có tòa Đan Cực tháp thứ tư đứng sừng sững ở địa phương Cực Bắc hoang tàn vắng vẻ nghèo nàn, nhưng vào một ngàn năm trước, không biết sao nó lại sụp đổ.
Sau khi đổ nát, địa phương nghèo nàn đó từng phát sinh qua một trận náo động lớn, lúc đó cường giả các lộ đi tới nơi này tranh đoạt cơ duyên, gây cho một hồi giết chóc ngập trời.
Mà ba tòa Đan Cực tháp còn lại, lấy tòa Đan Cực tháp ở thượng tam quốc này làm đầu, bên trong ẩn chứa cơ duyên quả thực không có cách nào tưởng tượng được, nhưng điều kiện vào tháp cũng vô cùng hà khắc.
Đan Cực tháp ở trung tam quốc đứng thứ hai, nhưng ẩn chứa cơ duyên vô hạn, chính là thánh địa được vô số luyện đan sư trung tam quốc khát vọng tiến vào.
Mà Đan Cực tháp của hạ tam quốc này tuy rằng thua hai tòa khác, nhưng ở một mức độ nào đó lại cũng sẽ không thua hai tòa khác.
Bởi vì trong tháp này đã từng có một vị cường giả tuyệt thế đi ra, chính là một trong Tứ Đại Thiên Vương Đan Minh đời trước.
Chỉ có điều này đã là chuyện năm trăm năm trước, vị Thiên Vương kia từ lâu đã thoái ẩn, không ai biết hắn ở chỗ nào.
Có cường giả đã từng nói, trên thực tế sở dĩ đi vào ba tòa Đan Cực tháp thu được cơ duyên khác nhau, là bởi vì người tiến vào khác nhau.
Nếu như là loại thiên chi kiêu tử thật sự này, nhận được ông trời quan tâm, như vậy cho dù tiến vào một tòa Đan Cực tháp yếu nhất này, cũng có thể có được thu hoạch rất lớn.
Nói trắng ra chính là khác biệt vì người.
Lúc này, các luyện đan sư của tam quốc đều xông đến chỗ này, làm người khác chú ý nhất tất nhiên là ba người Phương Lâm, Triệu Thần Không, Tô Tiểu Đồng.
Vô số người đều lấy ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ, nhất là Phương Lâm, người này không những được tiến vào Đan Cực tháp thu được cơ duyên, sau đó còn có thể đi tới Huyền quốc bồi dưỡng một năm.
Đây chính là lợi ích tương đối lớn, người tầm thường muốn đi quốc gia cường đại hơn để nâng cao mình, nhất định phải có cách, bằng không căn bản là hoàn toàn không có lối ra.
Giống như Phó Hải Tâm của Vạn Dược môn chính là cường giả Đan Minh của Linh quốc nhìn trúng thiên phú, mới có thể dẫn đi Linh quốc, nếu như không có Đan Minh tiến cử, hoặc cường giả dẫn đi, chỉ có một mình muốn đứng vững gót chân ở trung tam quốc này là chuyện không thể.
Mà Huyền quốc ở trong trung tam quốc, xem như là quốc gia có đan đạo cường thịnh nhất hiện nay, mơ hồ có trạng thái đuổi kịp thượng tam quốc.
Ai cũng biết, có thể đi tới Huyền quốc bồi dưỡng, tuy rằng chỉ là một năm, nhưng cũng đủ để cho Phương Lâm lấy được không ít lợi ích.
Chư Cát Thương, Trần Mộc cùng với Lục Vô Vi cũng tới, mở ra Đan Cực tháp là chuyện lớn, cần phải thủ lệnh của cả ba người cùng có khả năng mở ra, hơn nữa trước đó phải được thượng tầng của Đan Minh đồng ý.
Bằng không, lấy thân phận của ba ngườiC hư Cát Thương sẽ không có tư cách tự ý mở ra Đan Cực tháp, nếu làm như vậy, sẽ bị Đan Minh trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Đừng thấy ba người Chư Cát Thương thân là thành chủ và phó thành chủ, trên thực tế trong ba người bọn họ, người thật sự từng tiến vào Đan Cực tháp cũng chỉ có một mình Lục Vô Vi mà thôi.
Chỉ có điều năm đó Lục Vô Vi cũng chỉ có chút thu hoạch, cũng không tính là ngôi sao quá mức chói mắt, thiên tài cùng thế hệ đã hoàn toàn vượt qua hắn, leo lên vị trí cao hơn trong Đan Minh.
- Hôm nay mở ra Đan Cực tháp, ba người các ngươi phải nhớ kỹ, tuy rằng bảy tầng sẽ mở ra với các ngươi, nhưng có thể đi tới tầng nào, vậy phải xem chính bản thân các ngươi, ngàn vạn không nên xông vào, bằng không sẽ gặp phải Đan Cực tháp bài xích, sẽ trực tiếp trục xuất các ngươi ra ngoài.
Chư Cát Thương dặn dò.
Ba người đều gật đầu, trước khi tới, bọn họ đã tìm hiểu về việc này.
Ngay lập tức, ba thành chủ lấy ra thủ lệnh của từng người, đi tới trước cửa lớn của Đan Cực tháp.
Cửa lớn có vẻ vô cùng bình thường, chính là một cánh cửa đá rất đơn giản, không có bất kỳ hoa văn hoa trang trí nào.
Ba thành chủ nhẹ nhàng động thủ lệnh, bắn ra ba đường ánh sáng chiếu xuống ở trên cửa đá này.
Sau một khắc, cánh cửa đá đang đóng chặt phóng ra ánh sáng vô cùng yếu ớt, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, từ từ mở ra.
- Lúc này không vào, còn đợi tới khi nào?
Chư Cát Thương hét lớn một tiếng, ba người Phương Lâm lập tức tiến lên, một trận lực hút cuồng bạo kéo tới, thoáng cái hút ba người Phương Lâm vào trong.
Ầm!
Ngay sau đó, cửa đá lại một lần nữa đóng cửa, thủ lệnh bay trở về đến trong tay của ba người.
- Lần này mở ra Đan Cực tháp, không biết ba người bọn họ có thể có được cơ duyên thế nào.
Chư Cát Thương cảm thán nói.
Vẻ mặt Trần Mộc nghiêm trọng:
- Khó có thể nói được, chỉ có điều chắc hẳn cũng sẽ không tệ.
Lục Vô Vi ở bên cạnh bĩu môi:
- Vận khí không tốt, đi dạo ở bên trong một vòng lại phải đi ra.
Nghe vậy, Chư Cát Thương và Trần Mộc đều mỉm cười, năm đó Lục Vô Vi này may mắn có thể tiến vào Đan Cực tháp, kết quả ở bên trong đi vòng vo hai vòng, lại có một chút thu hoạch nhỏ, sau đó lại đi ra, làm Lục Vô Vi tức giận gần chết, đến nay hắn còn canh cánh trong lòng.
- Đúng rồi, Phương Lâm tiểu tử kia hình như còn phải tham gia thi đấu ba nước phía sau đúng không?
Chư Cát Thương đột nhiên hỏi.
Trần Mộc gật đầu:
- Người này quả thật phải tham gia thi đấu ba nước, chẳng qua là làm dự bị cho Càn quốc thôi.
Chư Cát Thương khẽ nhíu mày:
- Nói như vậy, ngày hắn đi Huyền quốc phải chậm lại, ít nhất phải chờ sau khi cuộc thi đấu ba nước kết thúc.
...
Không nói đến bên ngoài thế nào, lúc này ở bên trong Đan Cực tháp, vẻ mặt Phương Lâm mờ mịt nhìn xung quanh, Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không đều không thấy bóng dáng, hiển nhiên là bị truyền tống đến những địa phương khác.
Mà vị trí Phương Lâm hiện tại là một gian thạch thất, đập vào mắt lại có ba món đồ.
Một cái lò luyện đan bình thường đến không thể lại bình thường hơn nữa, một quyển sách cổ đầy bụi bặm, một cái bình chứa đan dược màu đen.
Khuôn mặt Phương Lâm cổ quái.
Đây là ý gì? Lẽ nào đây là cơ duyên trong truyền thuyết sao? Cũng quá tùy tiện đu? Dễ dàng bị mình gặp phải như vậy sao?
Phương Lâm thận trọng đi tới gần, hắn vừa định qua kiểm tra xem xét ba món đồ này, đột nhiên có một giọng nói vang lên ở bên tai.