Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ phía sau nói:

“Này, ngươi chưa làm gì Bá Tước phải không? Khai thật nếu không muốn chết.”

“Bá Tước nào?”

“Người đang nằm kia kìa.”

“À, cô gái đó hả? Chờ chút, cô ấy là Bá Tước sao? Không thể nào!”

Clay la lên. Đơn giản là vì cô ấy còn quá trẻ để làm một Bá Tước cao quý có quyền lực cai trị một vùng đất. Tuổi của cô ấy chắc chỉ bằng hoặc kém cậu là cùng.

Kẻ đằng sau vừa nói vừa thở dài:

“Đừng có mà vô lễ. Trả lời ta mau!”

“A-À, tôi vừa mới tỉnh dậy thì đã thấy như vậy rồi. Không phải tôi làm đâu nhé.”

Clay trả lời thành thật. Mấy giây sau, kẻ đó nhấc thanh kiếm ra khỏi cổ cậu, ngay lập tức Clay nhẩy vụt sang một bên.

Đó là một người đàn ông với tướng tá bặm trợn, cao đến nỗi Clay cảm thấy mình là một cậu bé. Khuôn mặt râu quai nón của ông có một vết sẹo kéo dài từ mũi xuống má phải, và đôi mắt ánh lên sự nghiêm khắc lạnh lùng vô cùng. Ông ta đang mặc một bộ giáp bạc có khắc biểu tượng con rồng và thanh kiếm của vương quốc Desrano.

Clay đoán chắc ông ta là một chiến binh của Class Kiếm Thuật Sư, Class chỉ toàn những người thông thạo dùng kiếm trong chiến đấu.

Thật sự là khi đã đạt đến mức tối đa của ma thuật Đơn Cấp, mỗi người phải lựa chọn cho mình một Class để tiến hóa ma thuật của mình lên Trung Cấp. Có hàng trăm Class khác nhau rải đều Irtalwold, mỗi Class có ưu thế, đặc trưng, sức mạnh riêng. Và khi đã kí kết với một Class, thì sẽ không thể rời khỏi Class đó dù cho có làm cách gì đi nữa.

Người đàn ông cất thanh kiếm vào bao, ngồi xuống một cái ghế và nói:

“Xin lỗi vì đã làm thế với cậu, nhưng đều vì lí do công việc cả thôi. Ta phải đảm bảo đủ an toàn cho Bá Tước Eterly Scharo Macgenn. Hân hạnh được làm quen, tên ta là Covhe Goroun Zeffal, hiện là Tổng Tướng của Athorad.”

Clay đã có một thời gian sống ở kinh đô QueenGates-một trong hai kinh đô lớn nhất của Desrano và có nghe qua tên của vị chiến tướng lừng danh này. Ông ta là một trong những Kiếm Thuật Sư mạnh nhất của vương quốc, và là Tổng Chỉ Huy của Binh Đoàn Hiệp Sĩ phục vụ hoàng gia Macgenn. Nguyên tắc “trung thành tới chết” của ông đã được toàn thể binh sĩ Desrano ủng hộ và làm theo. Covhe sẵn sàng tiêu diệt bất cứ thế lực nào chống đối lại nhà Macgenn, thực là một nhân vật đáng sợ.

(Nếu nhiệm vụ của ông ta là bảo vệ cô bá tước kia thì đáng lẽ phải luôn ở bên cạnh cô ta chứ? Ông ta phải biết rõ ràng mình chưa làm gì hết mà.)

Clay suy nghĩ như vậy một cách đầy nghi vãn. Covhe thấy cậu vẫn đứng đó, nói một cách hòa nhã không ăn khớp gì với sự dữ tợn ông ấy bộc lộ:

“Coi nào, ngồi xuống đi chứ, cậu trai trẻ? Vừa nãy chỉ là xác thực một chút thôi mà.”

Clay ngập ngừng một chút rồi ngồi xuống cái ghế đối diện ông ta. Cậu cảm thấy có gì đó rất lạ phát ra từ người đàn ông này, như thể sự nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.

“Rồi! Thế, cậu sẽ không phải lo điều gì nữa khi có ta ở đây và một đám binh lính tinh nhuệ ngoài kia. Chắc hẳn cậu đang thắc mắc vì sao mình lại ở đây phải không?”

Clay gật đầu. Covhe gãi má rồi nói:

“Cách đây không lâu, chúng ta nhận được tin báo từ một đoàn lái buôn rằng họ phát hiện ra một trận địa ma pháp đã được sử dụng ở đây. Cụ thể là trong một ngôi làng. Và khi Bá Tước cùng ta đến để điều tra, chúng ta phát hiện ra ngôi làng đó đã bị hủy diệt không còn một chút dấu tích nào sót lại, ngoại trừ cậu. Vậy cậu giải thích ra sao về việc cậu sống sót mà những người còn lại thì biến mất? Hãy kể hết mọi chuyện đã diễn ra cho ta. Kẻ nào đã tạo ra trận địa ma pháp đó?

Ông ta nhìn thẳng vào mắt Clay trong khi nói, và Clay biết sẽ tốt hơn khi cậu nói toàn bộ sự việc đã xảy ra ở ngôi làng.

Nhưng đúng lúc đó, nhiều việc xảy ra cùng một lúc. Thoạt tiên, một cánh tay từ đâu đó nắm chặt cổ của Clay và kéo xuống một cách thô bạo. Một tiếng nổ vang lên và ánh sáng lóe lên khắp căn lều, có tiếng thứ gì đó vỡ tan và sau cùng là tiếng tuốt kiếm sắc lạnh. Khi Clay ngồi dậy sau cú ngã đau điếng, cậu thấy bụi bay mù mịt và hàng chục tiếng bước chân văng vẳng bên tai cậu.

Một giọng con gái lạnh lùng vang lên:

“Nếu ngươi không muốn bị tan rã ở đây, thì buông vũ khí xuống ngay lập tức.”

Ngay sau đó là một giọng khàn khàn đáp lại, lạnh lùng không kém:

“Ôh, một yêu cầu từ Bá Tước ư? Ta đã giả dạng rất kĩ rồi mà, tại sao ngươi lại phát hiện ra được?”

Khi khói đã tan đi đủ để nhìn rõ những thứ trong căn lều, Clay há hốc mồm.

Đứng trên chiếc giường là Eterly với khuôn mặt sắc lạnh và một quả cầu ma thuật trên tay phải. Bên cạnh cô chính là Covhe đang giơ cao thanh kiếm phát sáng. Mặt ông rất điềm tĩnh và vui mừng như thể đã tóm được một con cá lớn. Bây giờ, căn lều có khoảng hai chục hiệp sĩ giáp bạc cầm kiếm chĩa vào một Covhe khác đứng trên đống bàn ghế đã gẫy. Thêm nữa, một vết thủng to tướng trên tấm vải lều bị cháy xém.

(Sao lại có đến hai Covhe? Không! Tên kia là giả. Vậy ra hắn…)

Covhe có khuôn mặt hiền lành hơn tên Covhe giả, ông nói:

“Ngươi nên hiểu rằng, việc giả dạng trước mặt Bá Tước là một sai lầm tai hại. Và ngươi có vẻ không mạnh như lời đồn, ta đứng cạnh ngươi ngay từ lúc ngươi vào đây, Valwic, Tử Thần Sa Mạc à.”

“Hừ, ngươi đã dùng kĩ năng Tàng Hình để ở bên cạnh con nhỏ kia phải không? Chết tiệt, ta phải nhận ra mới phải.”

Bên cạnh Valwic là bốn quả cầu ánh sáng lơ lửng quanh hắn. Đó chính là một loại ma thuật tấn công mà Eterrly đã tạo ra. Nếu hắn tiến lên một bước, ngay lập tức hắn sẽ bị thiêu cháy.

Nhưng nhiêu đó không đủ để bắt được hắn. Eterly nâng cao sức mạnh của ma thuật, cô nói:

“Giờ ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi trước khi tống ngươi vào ngục Athorad. Thứ nhất, ngươi đã không nêu được chính xác thời gian, mà lão Covhe luôn luôn cung cấp đầy đủ thông tin khi làm việc. Thứ hai, bọn ta nhận tin từ một tiền đồn, chứ không phải là một đoàn lái buôn. Thứ ba, ngươi đã sơ suất không giấu đi ma thuật Hắc Ám của ngươi, ta đã phát hiện ra chúng. Nhiêu đó đủ để ta xác nhận trong hai Covhe, ai thật ai giả. Nếu muốn nghe lén thông tin của bọn ta chỉ bằng cách giả dạng thì ngươi cũng là một tên gan cùng mình đấy. Giờ, ngươi có hai lựa chọn: đầu hàng hoặc là chết. Chọn đi.”

Những Hiệp Sĩ xung quanh đồng loạt tiến tới một bước, và Valwic cười khùng khục ghê rợn:

“Ta chọn cái thứ ba, bỏ chạy!”

DON! FAPT!

Một tiếng nổ lớn vang lên và hắn biến mất, bỏ lại lớp áo giáp tan tành khi những quả cầu nổ tung.

Eterly thu hồi lại quả cầu ma thuật trên tay, nói:

“Thật là nhục nhã cho chức vị Chỉ Huy giành cho hắn. Chúng ta sẽ săn lùng hắn sau. Có một vấn đề cần giải quyết đây: Covhe, quân lính của lão có vẻ không biết nhiệm vụ canh gác của mình nhỉ? Tội này xử sao đây?”

Không chỉ mỗi Covhe toát mồ hôi mà toàn bộ hai chục người lính đều có mặt mày lo lắng. Rõ ràng cái viễn cảnh này quá sức đáng sợ với họ. Covhe run run đưa tay lên lau mồ hôi.

Còn Clay, cậu nghiến răng và lặp lại cái tên Valwic bằng sự căm thù trỗi dậy.

---

Avazal Heador gục xuống sau vết đâm chí mạng vào bụng. Cả người ông đã có đến mười ba vết đâm sâu, máu chảy nhiều đến nỗi trông như thể ông được tắm trong máu.

Nhưng ông vẫn không chịu đầu hàng, tay ông nắm lấy thanh kiếm.

SLAW!

Cánh tay bị chặt cụt, và tiếng thét của Avazal vang vọng trong căn nhà. Ông nghiến răng:

“Valwic…tao…sẽ lôi mày…xuống địa ngục.”

Một bàn tay nắm lấy tóc ông kéo lên, một khuôn mặt nhăn nhúm dưới mũ sắt nở một nụ cười tàn nhẫn, hắn nói:

“Vậy thì, chào mừng tới cõi chết, kẻ phản bội.”

Valwic chém vào cổ Avazal, máu phun ra như mưa và ông ta gục xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK