Clay Heador đưa bàn tay cứng nhắc về phía thanh kiếm đã gẫy, ba vết chém sâu trên người cậu đang dần hồi phục bằng Tái Tạo. Cảm giác đau đớn thấu tận xương đã giảm đi chút ít, nhưng lòng căm thù của Clay không hề vơi đi. Cậu cầm lên thanh kiếm và dùng Tái Tạo lên nó, một đầu kiếm mới mọc ra, thay thế cho phần kiếm bị gẫy.
Sức nóng khủng khiếp xung quanh cậu cho biết lửa vẫn còn cháy lớn. Những căn nhà đã đổ sụp xuống, đè lên những xác chết bốc cháy đen thui. Một số ít đàn ông còn lại thì bị những con Denes không đầu đuổi theo, vung cây rìu lớn lên và chém đứt đôi người họ. Tay của chúng cũng run lên như tay của Clay, nhưng đó là sự thỏa mãn được giết chóc. Mùi máu tanh nồng bốc lên từ người chúng đủ làm con người phải mửa khi ngửi phải. Tên nào cũng cao hơn hai mét, to lớn và cụt đầu.
Những tên kị sĩ áo đen, mặc giáp sắt bạc với thanh kiếm đeo ở thắt lưng cùng huy hiệu con mắt in trên bao kiếm. Chúng đang tha hồ làm nhục phụ nữ và con gái trẻ của làng. Họ là những người yếu ớt nhất và không hề có khả năng chống cự. Tiếng gào thét đau đớn của họ không ngớt và điều đó càng làm cho những tên kị sĩ thích thú.
Chúng phát ra những tiếng khò khè đứt đoạn khi lên đến cao trào và sau đó lại đổi “đồ chơi” cho nhau. Và những cô gái đẹp nhất thì đều đã kiệt quệ, họ chỉ biết nằm bất động dưới nền đất. Với một mong ước cái chết sẽ đưa họ xa khỏi cảnh sống không bằng chết này.
Lifae Courn nằm cách cậu vài mét, cô bé đã nhắm nghiền đôi mắt lại, cơ thể rung lên từng hồi. Và không có một dấu hiệu nào cho thấy cô ấy còn sống.
Đến lúc cuối cùng, Clay vẫn không bảo vệ được cô, người mà cậu yêu thương. Mắt cậu chuyển hướng đến tên kị sĩ đó, vô thức tiến tới.
“L-Lif-fae. L-lif-fae.”
Nhận thấy tiếng động quái dị, tên kị sĩ quay đầu lại và thấy một con mồi vẫn còn sống. Hắn đứng dậy và rút thanh kiếm đen ra, hai con mắt đỏ chóe sáng lên dưới lớp mũ sắt. Mệnh lệnh của đội trưởng Valwic là phải giết sạch và cướp sạch, không được để sót một tên con trai hay đàn ông nào còn sống.
Hắn vung kiếm lên và chém đứt cánh tay của Clay. Máu phun lên mũ sắt của hắn. Cánh tay rơi phịch xuống nền đất, trở nên vô dụng.
Nhưng cái kĩ năng Tái Tạo của Clay không hề vô dụng chút nào. Phần cùi chỏ đang tóe máu bốc lên những đốm sáng xanh xoay tròn. Từng mảng da nhỏ được tạo ra và ngay lập tức cánh tay trở lại nguyên trạng của nó. Một tốc độ hồi phục không thể xem thường.
Tên kị sĩ khựng lại khi thấy cảnh tượng này, và sau đó máu trào ra từ miệng hắn. Quá đỗi bất ngờ, hắn nhìn xuống và thấy Clay đã đâm kiếm của cậu vào tim hắn. Phần cán đã chạm vào lớp giáp cứng của hắn.
Áo giáp đã bị xuyên thủng. Tên kị sĩ đổ xuống, chỉ kịp ngắc ngứ vài câu trong họng.
Clay tiếp tục tiến lên, máu nhỏ giọt trên tay cậu, ngọn lửa xung quanh thiêu đốt lòng căm thù của cậu. Khoảng cách giữa cậu và Lifae đang được rút ngắn, mười bước nữa, năm bước nữa, hai bước nữa.
Đến lúc cậu sắp với được cô ấy thì từ bên trái, một lưỡi rìu của một con Denes toan chém đứt đầu cậu. Nhưng thanh kiếm trên tay Clay đã chặn lại cây rìu lớn gấp hai lần nó. Một quả cầu màu xanh nhạt hình thành trên tay còn lại và khi đã có đủ ma lực, cậu bắn nó vào cơ thể con Denes.
DON! FAPT!
Sau đòn đánh, nửa thân trên của con quái vật đã biến mất, thay vào đó là một đống thịt bầy nhầy. Hai cái chân còn sót lùi lại và rơi xuống. Những đồng bọn của con Denes bắt đầu chú ý đến cậu, chúng lao đến tấn công.
Clay vẫn trong trạng thái vô thức mà gọi “L-Lif-fae” không ngừng. Đồng tử mắt của cậu biến đổi và có những vết nứt trên con ngươi. Và mắt cậu chảy ra một thứ dịch màu lam, chúng rớt xuống đất như những giọt nước mắt. Thanh kiếm được bao phủ bởi màu đen và đang phát ra ma lực cực mạnh.Giết tất cả, làm tan chảy tất cả.
Chúng đã làm gì? Chúng đã giết dân làng.
Chúng đã làm gì? Chúng đã giết cha mẹ của tôi.
Chúng đã làm gì? Chúng đã giết Lifae.
Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ. Giết và giết.
Không tên nào được phép sống sót. Chúng phải nhận lại tất cả tấm bi kịch thảm sát này.
Hỡi Sức Mạnh Của Kiếm Thuật Sư, Giải Phóng Ma Lực!
Bằng toàn bộ cơn giận dữ đang cháy bỏng trong tâm trí, Clay tạo ra một trận địa ma pháp-thứ mà trước đây cậu chưa làm nổi. Những kí tự hình thành và biểu tượng thập giác xuất hiện ở bốn góc của trận địa. Chúng phát sáng và mở rộng phạm vi bao quanh làng. Lũ kị sĩ áo đen và Denes kinh hãi nhìn ra xung quanh và cố gắng phóng ma thuật vào Clay.
Ma thuật của kị sĩ áo đen và Denes là ma thuật Hắc Ám Trung Cấp rất mạnh và hoàn toàn áp chế được Kiếm Thuật Sư. Tuy nhiên, Clay-người có rất ít ma lực đang khởi động một Ma Thuật Ánh Sáng Cực Cấp, tức là cấp cuối cùng của ma thuật. Điều mà cậu chưa bao giờ mơ ước mình làm được.
Trên thế giới rộng lớn này, ma thuật được chia làm hai loại: Ánh Sáng và Hắc Ám, là hai tồn tại đối lập của trắng và đen. Mỗi người, mỗi sinh vật linh trưởng (trừ động vật hoang dã) khi sinh ra đều sở hữu ma thuật. Nó chỉ mạnh lên khi người dùng có tỉ lệ đồng hợp ma thuật cao hoặc chăm chỉ rèn luyện khổ cực. Ma thuật Ánh Sáng chiếm tỉ lệ đa số vì tỉ lệ người nhận ma thuật hắc ám chỉ chiếm 1/1000 và bị coi là thứ bẩn thỉu nhất.
Một phần cũng bởi vì ma thuật hắc ám mạnh lên nhờ hút sinh mệnh của người dùng mà những người sở hữu loại ma thuật này bị xua đuổi, ghét bỏ. Ma thuật hắc ám và ma thuật ánh sáng có bốn dạng tiến hóa:
Ma Thuật Đơn Cấp, là loại ma thuật sơ khai của những đứa trẻ sơ sinh.
Ma Thuật Trung Cấp, là dạng thứ hai.
Ma Thuật Cao Cấp, sức mạnh tăng gấp bốn lần so với Đơn Cấp và hai lần so với Trung Cấp.
Ma Thuật Cực Cấp, dạng cuối cùng và cũng là dạng rất ít người đạt được.
Vậy mà bây giờ, một kẻ chỉ mới mười bảy tuổi đầu, một kẻ trước đó còn bị đánh bay bởi một con Denes lại thi triển được ma thuật Cực Cấp. Hơn nữa, trận địa ma pháp này còn chưa từng được thấy, kết cấu của nó rất kì lạ. Lũ quái vật biết rằng, khả năng ra được khỏi một trận địa chưa từng được biết tới là bất khả thi. Vậy nên chúng chỉ còn cách tiêu diệt kẻ tạo ra nó trước khi trận địa phát huy tác dụng.
Khi nhìn thấy hàng chục quả cầu đen bắn đến, đôi mắt Clay biến đổi tiếp từ màu đỏ sang màu trắng và đồng tử bị chẻ ngang. Ngay lập tức những quả cầu nổ tan tành trước khi đến được mục tiêu, để lại nỗi kinh hoàng cho chủ nhân chúng.
“TRẢ LẠI ĐÂY! TRẢ LẠI LIFAE CHO TA! TRẢ LẠI TẤT CẢ CHO TA!!!”
Clay gầm lên và trận địa ma pháp được kích hoạt. Từ bốn hình thập giác ở bốn góc trận bắn ra bốn luồng sáng xanh lè vào đám kị sĩ và Denes. Ánh sáng chói lòa khiến chúng phải che mặt lại. Và chúng nagy lập tức bị nghiền nát và tan biến, bọn Denes cồng kềnh rú lên khi các bộ phận trên cơ thể bị hủy hoại. Có những tên tuy đã tạo ra được ma thuật hắc ám bảo vệ nhưng không thể cản nổi sự công phá đó. Sức mạnh này khủng khiếp như sự hủy diệt của thiên thạch.
Cả vùng đất biến thành bình địa sau khi trận địa biến mất. Cây cối bị cháy trụi hoặc lật đổ cả một vùng rộng lớn. Những căn nhà bị thổi bay đi không còn dấu vết nào.
Một ngôi làng đã bị xóa sổ thật sự.
Cơn giận dữ của sự Giải Phóng Ma Lực đã biến mất.
Clay đã lấy lại được chút ý thức và lờ mờ nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh.
(Rốt cuộc, mình vừa làm gì vậy?)Đặt ra một câu hỏi trong đầu, cậu nhìn quanh để tìm bất cứ dấu hiệu của con người thì đột nhiên một cơn đau chiếm giữ cậu. Cơn đau này đau hơn hết thẩy những cơn đau khác, nó như muốn xé tung đầu và bụng cậu ra. Máu chảy ra từ những đường gân trên cánh tay và cảm giác như các khớp xương bị bẻ gẫy. Clay phải khuỵu xuống và nôn ra máu, trong khi da của cậu nứt ra như những tảng đá bị vỡ.
"Khốn! Cái gì đang xảy ra với mình vậy…"
Clay lẩm bẩm, họng cậu bỏng rát đến nỗi không thể phát âm được rõ ràng.
Đó là hậu quả của việc Giải Phóng Ma Lực ở mức Cực Cấp mà một cơ thể yếu đuối không chịu nổi. Chúng đang hoàn thành nốt nhiệm vụ cuối cùng: giết chết chủ nhân của nó khi không còn lại ma lực.
Ma Thuật thực chất là một con dao hai lưỡi. Bên cạnh những lợi ích đáng kể thì còn tồn tại không ít những biến chứng nguy hiểm. Và hiện giờ Clay phải chịu biến chứng hủy hoại cậu trong sự đau đớn tột cùng.
Trong sự tra tấn đó, Clay đột nhiên rơi vào một không gian tối tăm và lạnh lẽo. Khắp nơi đều là màu đen và im ắng đến lạ thường.
“Đây…là đâu?”
Cậu bước lên một bước và dừng lại.
Không có gì xảy ra cả. Cảm giác như chân cậu đang trôi bồng bềnh trên nền của không gian này vậy. Ngay cả cánh tay cậu cũng không có cảm giác gì.
(Đây…có thể nào là một giấc mơ không?)
Cậu cảm thấy một cách lạ lùng rằng, mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Và khi cậu tỉnh dậy, vẫn được nhìn thấy họ mỉm cười, và cậu sẽ cười lại bằng toàn bộ sự nhẹ nhõm.
Nhưng…
Cơ thể đẫm máu bởi mười bốn vết đâm của cha cậu hiện lên rõ mồn một.
Bước ra từ ngọn lửa là một người đàn bà, cả cơ thể của bà bốc cháy dữ dội và tiếng thét của bà chọc sâu vào tâm trí cậu. Đó là mẹ cậu, và nó rất rõ.
Một cô gái trẻ, xinh đẹp với mái tóc vàng đang nằm trên sàn với một vết đâm giữa ngực còn đang thoi thóp. Sau đó, cô bị những tên kị sĩ kéo ra làm thú vui cho chúng.
(Cái này không thể nào xảy ra, phải không? Không, không, không, không! Mình không muốn nhìn nó)
Trái tim cậu còn đau đớn hơn nữa, và cậu cảm thấy như mình đã tan nát.
Rồi cậu giơ tay ra trước hình ảnh cuối cùng đó, những giọt nước mắt của cậu lăn dài xuống.
Như những giọt nước mưa u sầu.
-Đừng! Trở lại đi, Lifaeeeeee!!!!
Những tiếng nói của cậu trôi tuột vào không gian cô đọng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK