Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Kéttttt!!" Tra khóa vào lỗ, thuận tay đẩy cửa vào, âm thanh cửa này chắc chắn là phải khác với cửa chính, cái đặc sắc nhất của căn nhà này chính là bạn không cần nhìn thấy người, chỉ cần nghe tiếng cũng đủ biết là ai từ phòng nào đi ra.

Ngay trong khoảnh khắc tôi đẩy cửa rộng ra, đột nhiên có biến, một bóng đen vút lượn ngang qua mặt tôi, sống lưng chợt lạnh ngắt, vừa rồi chưa tỉnh rượu lắm, bây giờ thì hoàn toàn tỉnh rồi.

"Cái gì vậy trời!" Tôi thì thầm nho nhỏ, cũng men theo chân tường sờ sờ, tôi nhớ rõ ràng mấy hôm trước có vứt một cây lau nhà rách nát ở gần đây.

Tôi đang loạng choạng, đột nhiên có một bóng đen bay tới, dưới ánh trăng tù mù, tôi chỉ kịp thấy một thứ sáng loáng trước khi nó đập mạnh vào đầu tôi.

"Meo meo! Bớ người ta giết người diệt khẩu!" Tôi la làng, té lăn quay một vòng, tông sầm vào ngay khung cửa.

"Ngaooo..!" Ngay lúc này, phía bên cạnh tôi bỗng xuất hiện một cái bóng nhỏ, đang lao tới về phía này.

"Quân giết người, chết tôi rồi!" Tôi hét to, cái tay theo bản năng chộp được cái gì đó, ném mạnh.

Bỗng nhiên xuất hiện những bóng đen nhỏ phất phơ trong không khí, bóng đen lao về phía tôi kêu thảm một tiếng, từ trên không chúi thẳng xuống đất.

Lúc này tôi cũng đã phát hiện thứ vừa ném đi là một cục gồm vớ và quần lót, vớ từ Tết đến nay vẫn chưa giặt, quăng ra thì người ta vẫn có thể đứng vững vàng, còn quần lót thì đã mặc lộn tới lộn lui vài tuần, ném đi có thể tương đương với vũ khí sinh học!

Ngay lúc này, cuối cùng tôi cũng tìm được cây lau nhà hộ mệnh, run rẩy đứng dậy, cũng run run cầm cây lau nhà quơ ra trước, vốn tôi cũng muốn bắt chước làm vài động tác múa côn, thế nhưng chưa từng tập qua, múa linh tinh thì tỉ lệ khả năng đập vào đầu tương đối cao.

"Khốn nạn!" - Tôi hét lên - "Chúng mày muốn gì? Có ngon thì ra đây!"

Người không nói một lời nào là người gan hổ! Quát to một tiếng đúng là có hiệu quả, tôi hét xong một tiếng này ngay lập tức đã có hiệu ứng kinh người. Một tia sét từ trên đầu đánh ầm xuống, tôi sụi lơ ngay tắp lự.

Tôi cứng ngắc lăn quay trên mặt đất như đang bị điều trị vật lý trị liệu, xèo xèo xèo, cả người nhũn ra, bắp thịt co giật liên hồi, người ngoài nếu nhìn thấy sẽ hiểu nhầm là thằng này lên cơn động kinh.

"Phụt!" Đột nhiên có một quả cầu chiếu ra ánh sáng trắng lờ mờ, nó từ từ bay lên cao rọi sáng cả căn phòng, sắc trắng nhợt nhạt, có cảm giác như đang sắp chiếu một bộ phim kinh dị! Sau đó, có bốn cái bóng đen đứng thành một hàng trước mặt tôi.

Meo meo, không nói dóc chi cho mệt, tôi là một otaku thuần khiết, sở thích lớn nhất cuộc đời chính là vừa cầm đồ ăn vặt vừa xem màn hình, vừa ăn vừa xem, vừa xem vừa ăn, ngồi ì trên giường suốt cả ngày, tỉnh dậy đầu tiên sẽ thấy trần nhà, sau đó sẽ gặp các cô giáo trên màn hình vi tính, lãng phí chút giấy vệ sinh để tăng một ít GDP cho quốc gia. Ngoài đó ra cũng không còn ham muốn nào khác, mỗi ngày quen thuộc nhất chính là thấy mình trong nhà, ngồi trên giường mình, chơi máy tính mình. Tôi trước đó cũng từng ảo tưởng sẽ được giao lưu UFO gì đó, nhưng từ sau khi biết các chị gái trên mạng liền vứt bỏ suy nghĩ ấy khỏi đầu, người Địa cầu còn đáng sợ như vậy, meo, ai mà biết người ngoài hành tinh còn có thể loại gì nữa.

Có trời cao chứng giám, tôi trước giờ không ngờ sẽ có ngày như hôm nay, thật sự có thể gặp được cái thể loại độc nhất vô nhị này.

Ở trước mắt tôi, bốn con mặt mèo đúng chuẩn mặt mèo dạ chó đang đứng thành một hàng, nhe răng cười tôi.

Một con lông trắng đen, mặc áo khoác dài, tay cầm một cây gậy gỗ; một con lông màu tro vằn đen, mặc quần áo vải kiểu cổ, tay cầm một cây kiếm to bản; một con mèo trắng mặc giáp da, tay cầm một cây đoản kiếm; con còn lại thì thật khó miêu tả nhan sắc, nó béo phì đến nỗi nhìn như một cái quan tài khai quật từ lăng mộ Pharaon, a, nó còn cầm một bịch snack khoai tây, ừm, đúng là bịch snack tối hôm qua tôi ăn còn dư lại.

Tôi theo bản năng muốn giơ tay dụi mắt, thế nhưng lực bất tòng tâm, meo meo, không biết đám mèo này chơi trò gì mà cả người tôi bị tê liệt, không thể động đậy dù chỉ một chút.

"Chào các ngài, các ngài tốt chứ!" - Tôi gượng gạo cười tươi rói - "Wellcome to Địa cầu! Aloha! How do you do! Konnichiwa! Annyong haseyo!..."

Tôi móc hết ruột gan, xả một bụng câu chào hỏi ra dùng, mấy con mèo đang nhìn tôi ngơ ngác.

"Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi!" Trong lòng tôi thiệt đau thương! Thầy giáo hồi xưa nói quá là đúng, không học giỏi ngoại ngữ thì làm sao mà cống hiến cho Tổ quốc! Cơ mà, meo meo, ngôn ngữ của đám người ngoài hành tinh này hình như chưa có trong chương trình giảng dạy nha.

"Chuyện đau đớn nhất đời người chính là đụng phải người ngoài hành tinh, lại càng đau đớn hơn chính là người ngoài hành tinh không biết nói tiếng Việt!" Trong lòng tôi đau thương không đáy, đồng thời lại bắt đầu tưởng tượng đủ loại tương lai đáng sợ: bị thí nghiệm, bị tẩy não, bị cải tạo, bị nướng chín...

Trong lúc tôi đang suy diễn đủ thứ tương lai u ám, con mèo mặc giáp da kia bước về phía trước một bước, nhe răng nói một câu với tôi: "Mi bị bệnh không nhẹ!"

"Hả!!" Bất ngờ, hoàn toàn bất ngờ! Không thể ngờ, không thể ngờ! Nền giáo dục ngoài hành tinh không ngờ tốt như vậy, con mèo này nói tiếng Việt còn chuẩn hơn tôi, không chỉ tròn vành rõ chữ mà khẩu âm đã gần bằng người dẫn chương trình TV, có cảm giác bây giờ như đang nghe tin tức.

"..." Tôi vì chợt quá bất ngờ mà á khẩu.

Rõ ràng rồi! Mấy con mèo này 100% là đến xâm lược Địa cầu, đã làm tốt công tác phổ cập kiến thức. Bình thường hẳn là bọn nó xem không ít tin tức phát thanh, thế nhưng tôi không hiểu một chỗ, bọn nó nghe nhiều tin tức như vậy rồi sao lại không biết Việt Nam siêu cường quốc, đài phát thanh hô hào đất nước chúng ta là một thiên đường siêu cường nha!

"Hắn ngu rồi! Cú Sốc!" Con mèo vừa bước ra lúc nãy ve vẫy ria mép, mấy cọng râu của nó chuẩn mực biến thành hình dạng 4h50.

"Tôi bảo ông dùng phép thuật uy lực nhỏ một chút, ông lại dùng ngay tia chớp, ông xem xem đi này, thấy ngu học chưa!"

"Không thể trách tôi được!" - Con mèo mặc áo khoác dài kêu lên - "Chúng ta một nhóm tác chiến đã quen, lúc cần thiết tôi làm gì có thời gian mà đi nghĩ dùng phép thuật nào mới tốt, cứ dùng phép thuật thường xài cho gọn."

"Xong rồi, vốn muốn tìm một tên thổ dân bản địa để thăm dò tình huống." Con mèo cầm thanh kiếm to bản than thở.

"Phải hỏi, nhất định phải hỏi, đầu tiên phải hỏi cho rõ đồ ăn ở đâu! Đồ ăn chỗ này khá là được!" Con mèo cuối cùng liến thoắng, bịch snack đã bị xử lý trong nháy mắt.

"Tôi đề nghị nhân lúc nó còn chút tỉnh táo, cứ treo ngược lên tra tấn!" Con mèo mặc áo khoác dài nói.

"Đúng đúng, mau tìm sợi dây thiệt chắc, thằng này rất nặng đấy!"

"Còn nữa còn nữa, lúc nãy thằng khốn này ném linh tinh đồ đạc gì đó làm bà đây bị choáng ngất đi, phải trả thù! Phải nhét những thứ kia vào miệng thằng này, cho nó cũng nếm thử hương vị!"

Meo meo, lũ này là mèo gì vậy! Tôi bỗng nhiên phát hiện mình có thể nghe hiểu người ngoài hành tinh nói chuyện cũng là một loại khổ sở, đặc biệt là có thể nghe hiểu chúng nó đang thảo luận chuẩn bị trừng trị mình như thế nào.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK