"Không thể được!" Tôi gào thét trong nội tâm, Tiêu Hà tôi bị dọa sợ rồi! Thà chết cũng phải giữ gìn khí tiết!
Trong lúc lũ mèo đang thảo luận! Không thể nhịn được nữa, lồng ngực cháy phừng phừng, tôi rống to với chúng nó: "Này! Cái lũ chúng mày!"
"Cái gì!" Bốn con mèo đồng loạt ngoái đầu lại. Bốn cặp mắt mèo xanh thẳm cùng nhìn đăm đăm có thể khiến bất cứ ai cũng phải chột dạ.
"Lũ chúng mày, lũ chúng mày..." Tôi từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên bị nhìn đểu bởi cái lũ trông như sinh vật Địa cầu mà cũng chẳng phải sinh vật Địa cầu, sốt ruột nói không nên lời. Vô vàn câu chuyện huyền bí Creepypasta trôi nổi trong đầu, đám mắt mèo kia đã làm tôi mất kiểm soát, tôi rống to: "Các ngài... hút thuốc không?"
Ông bà tổ tông tha thứ cho con, huyền thoại anh dũng của các cụ con vĩnh viễn ghi khắc không quên, chắc chắn không quên, nhưng bây giờ con chưa chuẩn bị tư tưởng đi hiến máu.
"Thuốc ở cái bóp trong người, tôi bây giờ không tiện, các ngài thông cảm chịu phiền chút lấy trong người tôi đấy!"
Tôi không hút thuốc, hộp thuốc này là được phát trong đám cưới của thằng bạn tôi vào nửa tháng trước, tôi đi đám nó đến tận 200k nên tiện tay lấy cũng là bình thường. Quan trọng là trước đó tôi đã nhịn đói ba ngày, mười mấy bàn tiệc đầy ắp thức ăn khách mời còn chưa kịp động đũa, tôi và binh đoàn bọc ni lông đã càn quét hầu như phân nửa số thực phẩm ở đây, tủ lạnh đến hôm qua vẫn rất sung túc.
Khi tiệc đã vãn, thằng bạn tôi lại gần vỗ vai: "Giao Hợp, mày hốt về cơm nước không sao hết, nhưng mày đem trả khăn trải bàn lại dùm tao được không? Tao sẽ trả lại tiền mừng cho mày, còn cho mày thêm 100k!"
Tôi cam đoan nó đã ghi nhớ sâu sắc vụ đấy, thậm chí sau này nếu có tái hôn thì thiệp mời chắc chắn cũng không đến tay tôi.
"Thuốc lá? Là thứ gì thế?" Con mèo mặc áo dài chau mày, đúng là chau mày, tôi từ nhỏ đến lớn không ngờ mặt mèo mà cũng có thể biểu lộ nhân tính đến mức như vậy, thiệt phản khoa học!
Trong lúc con mèo này vẫn đang khó hiểu, con mèo Pharaon kia đã không chờ được nhảy phốc một cái lên người tôi, cái cảm giác này tựa như cái xe ba bánh của ông Vương lụm ve chai đè lên người.
Con mèo béo phì không thèm quan tâm tôi đau đớn ra sao, cái móng vuốt bù xù lông lục soát người tôi tìm ví tiền, trong nháy mắt nó đã móc ra một bao thuốc màu hồng có chữ "song hỉ", hành động rất điêu luyện. Móng vuốt gắp ra một điếu thuốc, đặt ngang mũi ngửi ngửi.
"Mùi rất lạ..."
"Cẩn thận!" - Con mèo trắng nhìn trông giống mèo Ba Tư la lên - "Quái vật lúc nãy ném vật thể có độc về phía tôi, coi chừng nó là một phù thủy chiêu hồn, meo!"
Tôi rất muốn giải thích nghiêm túc cho cô ta biết đó là một quan niệm vô cùng sai lầm, nếu như mọi phù thủy chiêu hồn cũng chơi chiêu đó, vậy thì ông đây sẽ trang bị quần xì và vớ nửa năm không giặt, chắc chắn sẽ xưng bá dị giới!
"Phù thủy chiêu hồn?" - Con mèo mặc áo dài bên cạnh vuốt ria mép - "Vậy thì khó rồi, meo, chúng ta lần này cũng không có dắt theo thầy tu, hay là tôi lại thả thêm vài tia chớp?"
"Đừng!" Tôi nghe nó nói liền luống cuống, tôi không phải bóng đèn Philip truyền điện thì sáng, điện giật kiểu đó thì Lý Đức cũng không chịu nổi!
"Các vị anh hùng! Xin tha mạng! Tha mạng!" - Tự tôn nhanh chóng sụp đổ trong nháy mắt, tôi kêu gào thảm thiết - "Các vị anh hùng, tôi thật sự không phải là phù thủy chiêu hồn, tôi chỉ là một otaku thuần khiết! Thân tôi lo còn chưa xong sao lại biết cái gì phép thuật chiêu hồn! Các vị anh hùng, các quý ngài, các người cứ coi tôi như như khí thối, tùy tiện đánh rắm mà thôi!"
Kêu gào thảm thiết, trong lòng tôi đang rất sầu lo! Những người suốt ngày trên TV hô hào khỏa thân bảo vệ môi trường, giữ gìn hòa bình thế giới đi đâu mất rồi? Các ông các bà nỡ lòng nào giao trọng trách nặng nề thế này cho một otaku? Cứ như vậy bỏ tôi chết dí ở đây à? Ít ra cũng phải có một thằng xịp đỏ tới chứ!
"Tôi thấy không giống phù thủy chiêu hồn lắm!" - Con mèo tay ôm kiếm dài mở miệng - "Chỗ này một mảnh xương vụn cũng không có, các cậu có gặp phù thủy chiêu hồn nào như vậy không?"
"Ân nhân!" Tôi tuôn trào hai hàng lệ nóng, cảm thấy như con mèo này có một vầng khí khái chính nghĩa tỏa ra từ lỗ đít! Xem ra xã hội cũng có người tốt, con mèo cũng có mèo tốt.
"Theo kinh nghiệm của tôi, tạo ra khí độc không chỉ có phù thủy chiêu hồn!" - Con mèo ôm kiếm dài nói tiếp - "Còn có phù thủy bóng tối! Ừm, không xong, phải treo ngược lên tra tấn, coi chừng đây chính là một sào huyệt hắc ám vô cùng nguy hiểm."
"Con mẹ mày..!" Tôi rên rỉ chửi một tiếng, trong xã hội mèo có mèo tốt không thì tôi không biết, nhưng con này chắc chắn không phải.
"Kệ nó, cứ nếm thử xem sao!" Con mèo béo phì tay kẹp điếu thuốc vừa nói xong thì quăng ngay vào mồm.
Tôi sửng sốt ngay lập tức, sống lớn xác tới giờ lần đầu tiên thấy kiểu hút thuốc như thế, nếu như đưa nó Marlboro ngoại nhập thì cũng không bằng cho nó một củ khoai lang nướng.
"Phụt!" Đúng như tôi dự đoán, nhai chưa đến hai lần, một mùi thối kèm theo điếu thuốc nhầy nhụa tập kích lên mặt, tôi có thể cảm nhận được con mèo quỷ này trước đó nhất định là có ăn tỏi, ừm, còn có rau hẹ, vì cái cục đính trên mũi tôi ngay lúc này chắc chắn không phải là lá thuốc.
"Cái quái gì thế này!" Con mèo béo phì kêu oai oái - "Khó ăn quá!"
"Đúng là có độc!" Con mèo mặc áo dài xông lên, móng vuốt vung vẩy, mồm niệm vài câu thần chú tối nghĩa, một tia sét đột nhiên xuất hiện trên không.
"Tiêu rồi, tiêu rồi! Đi chầu ông bà vải rầu!" Tôi nhắm nghiền mắt, đau thương vô hạn, không thể ngờ không thể ngờ, Tiêu Hà tôi bừng bừng tuổi thanh xuân như vậy lại bị một lũ mèo khốn nạn cướp đi mất, cuộc đời tôi, ước mơ tôi, tôi còn chưa kịp xem tập cuối thám tử lừng danh Conan! Vĩnh biệtt!!!"
...
Tôi nhắm mắt lại, cần cổ đợi cả buổi phát ngứa, hình như bảy tám phút đã trôi qua nhưng vẫn không thấy đau nhức, tóm lại là không có phản ứng sinh lý nào.
"Tia chớp đánh xuống tương đương tốc độ ánh sáng! Sao lâu tới vậy rồi mà vẫn chưa thấy gì? Hay là miss rồi!" Tôi nghĩ thầm trong bụng, chỉ biết thám tử Mori chuyên phán trật chứ chưa nghe chuyện tia chớp đánh trượt. Hay là con mèo này cũng giống như đội tuyển bóng đá Việt Nam? Không thể! Dù cho là CV9 cũng không có chuyện bắn chim trước khung thành chỉ cách một mét. Nếu vậy thì tại sao tôi không có cảm giác nào?
Ti hí hai con mắt lén lén nhìn xem, thế mà lại thấy lũ mèo còn hoảng sợ hơn cả tôi, bọn chúng đứng đờ ra như tượng đất, mắt trợn to, lẽ nào trông tôi rất giống một con cá nướng?
"Không thể nào!" Con mèo niệm ra tia chớp lúc nãy nhảy "Vút" lên cao hai ba mét, thiếu chút nữa nữa đã đụng trần nhà.
"Rõ ràng đã đánh trúng! Tại sao lại không có phản ứng nào?" - Con mèo quỷ hét lên - "Thử lần nữa!" Sau đó cái tay nó run run, à không, móng vuốt run run, một quả cầu lửa đỏ rực bắn tới, tôi còn chưa kịp nhắm mắt thì quả cầu kia đã nện lên người. "Xì xì!", một luồng khói xanh bốc lên rồi tiêu tán trong không khí...
Tôi trừng mắt nhìn chỗ bị quả cầu bắn trúng, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, ông đây không biết niệm phép đấy, sao lại có thể kháng thủy kháng hỏa rồi? Áo lót của tôi cũng không phải cùng chất liệu với Nanosuit nha!
"Kỳ lạ!" - Con mèo ôm kiếm dài nói nhỏ - "Ông thử niệm ra một khối băng xem sao!"
Thằng bà tám, nếu không phải ông đây bị tê liệt, chân của ông nhất định chà chà trên mặt mày! Nếu không có mày thì ít ra ông cũng biết xài chiêu gây mâu thuẫn nội bộ!
"Được!" Con mèo mặc áo dài không chút do dự, tàn nhẫn gật đầu.
"Đừng mà!" - Tôi lại kêu thảm - "Ngài nghe lời nó chi vậy!"
Con mèo mặc áo dài là động vật máu lạnh, nghe ông đây kêu gào khàn cổ vẫn không chút động lòng, móng vuốt vung lên liền xuất hiện một khối băng phóng tới đâm mạnh vào ngực tôi, một tiếng "Đùng!" vang giòn giã, sau đó... có lẽ không có sau đó rồi...
"Hả, chuyện này là sao?" Con mèo mặc áo dài dường như đã phát khùng, nó sững sờ nhìn tôi, có vẻ não nó bị trì trệ rồi thì phải.
"Tôi hiểu rồi!" - Con mèo ôm kiếm to đập móng vào tường - "Quy tắc giới hạn! Quy tắc giới hạn đã nhập vào người nó rồi!"
"Quy tắc giới hạn nhập vào người thằng này?" Ba còn mèo còn lại kêu lên hoảng sợ, đồng thời móng vuốt cũng chỉ về phía tôi.
Tôi khinh bỉ nhìn chúng nó, ở đâu lại có cái kiểu chỉ móng vuốt vào người khác, nhìn sơ qua đã biết là thứ vô giáo dục ăn bám xã hội, bọn này dù cho có uốn nắn lại cũng vẫn không thay đổi được bản chất du côn! Cơn sợ hãi trong tôi đã bay biến, hình như có cái tủ gì đó đè lên người tôi, tuy rằng không biết cái tủ này là thứ gì nhưng xem dáng vẻ lũ mèo liền biết ngay là cái tủ này rất trâu bò, vô cùng trâu bò.
"cái tủ" đọc là [guìzi] gần giống với âm [guīzé] của "quy tắc". Tiêu Hà nghe nhầm quy tắc thành cái tủ.
"Thì ra là vậy, ra là vậy!" - Con mèo lông trắng như nghĩ ra gì đó - "Hèn gì ba người chúng ta cùng tấn công nó mà vẫn không có phản ứng! Thì ra là 'quy tắc' đã nhập vào người!"
"Trước đó là vừa mới nhập nên tia chớp của tôi còn có hiệu nghiệm, bây giờ thì đã dung hợp hoàn tất, dù cho có giật cả ngàn cái cũng vô dụng!"
"Không sai, không sai, chính là vậy!" Con mèo béo phì gục gặc đồng ý rồi rút ra một điếu thuốc bỏ vào mồm nhai nhai, hóa ra đã ăn đến nghiện.
"Vũ lực vô dụng, meo meo, vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Vũ lực vô dụng, vậy thì chúng ta đàm phán trong hòa bình! Chúng ta tới nơi này với tinh thần hòa hảo, tôi ghét nhất là dùng vũ lực giải quyết vấn đề" - Con mèo ôm kiếm dài lại nói - "Chúng ta phải dùng thiện chí để giao lưu với dân bản địa, quan tâm người ta, tuyên truyền tấm lòng nhân ái cũng chúng ta, để họ biết được..."
"Biết được lũ chúng mày chết chắc!" Tôi ở đằng sau tiếp lời.
"Meo!" Đám mèo hoảng sợ quay người lại, chúng bắt đầu thấy tôi cười gằn bò dậy, hai bàn tay bóp răng rắc vang rền.
Meo meo, Tiêu Hà tôi đây vứt ra xã hội cũng là hạng có tiếng tăm, tuy rằng không dám nói dậm chân một cái long trời lở đất nhưng ra ngoài gây gổ vớ vẩn thì anh công an vẫn thả tôi như thường. Không thể ngờ, không thể ngờ, nam nhi như tôi lại bị một đám mèo khốn nạn bắt nạt! Chuyện này nếu như đồn ra ngoài, cái mặt tôi biết giấu đi đâu?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK