Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Tên gì?"

"Giao Hợp..." Tôi rất thành thật trả lời.

"Muốn kiếm chuyện à!" - Chú công an trợn mắt - "Tôi hỏi tên của anh!"

"Giao Hợp!" Tôi lại rất nghiêm chỉnh trả lời.

"Anh mà còn không nghiêm túc thì tôi còng tay, bánh mì cũng không cho ăn!" - Chú công an nổi giận - "Anh nhìn xem đây là chỗ nào! Vậy mà cũng dám lấc cấc, tôi thấy con người anh quá ngoan cố rồi đấy!"

"Thưa đồng chí, thật sự không phải là tôi lắm lời với đồng chí, chỉ là tôi nói thực mà, tên tôi chính xác gọi là Giao Hợp." - Cái mặt như đưa đám của tôi lại nói - "Jiāo của chữ Tiêu, hé của chữ Hà! Nói tới cái tên này tôi lại buồn bực lắm, cha tôi hồi đó lười đặt tên, thấy trước mặt có con sông liền đặt một chữ Hà, sau đó tôi lớn lên, nhà ai mà có người kêu: "Đừng, đừng giao hợp ở đây!", tôi luôn là người chạy tới đầu tiên đáp lại, tôi bị nhầm cũng đâu phải chuyện lạ. Đúng là tôi phải có trách nhiệm, thế nhưng thời buổi này đổi tên khó lắm, chạy lên ban trên ngành dưới nhập nhằng, bị xoay đến chóng mặt hai ba lần mà cũng chả sao ra sao. Lại còn cái này, cái tên cũng đã theo hơn hai chục năm, tôi muốn đổi cũng đổi không xong, hay là đồng chí, ngành của đồng chí chẳng phải có quản lý hộ khẩu sao? Giúp tôi đổi tên được không? Gọi là Tiêu Vĩ thế nào?

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Gân xanh trên trán chú công an giật giật.

"Nếu như đồng chí thấy cái tên này không được, vậy thì kêu là Tiêu Hỏa cũng được nha!" - Tôi lại vội nói - "Tiêu Hỏa nghe thật bốc! Kênh tin tức trên TV mỗi ngày đều đọc lên mấy lần, tỉ lệ xuất hiện cao nha!"

"Dừng, dừng lại!" - Chú công an đã phát khùng rồi, bút viết trong tay thiếu chút nữa đã biến thành ám khí, muốn lấy thủ cấp của tôi - "Anh mà còn tiếp tục lắm lời, tôi sẽ tống anh vào nhà giam mấy ngày."

"Được, được rồi, tôi sẽ nghiêm chỉnh, tôi im lặng, tôi tuyệt đối tuân theo sự sắp xếp của tổ chức, đồng chí xem tôi có đúng đắn không nào." Tôi lập tức im hơi lặng tiếng, ngồi xuống nghiêm túc.

"Đàng hoàng chút đi!" - Chú công an nghiêm giọng - "Nếu mà anh còn nói hươu nói vượn, cứ chờ mà xem."

"Dạ dạ dạ, tôi nhất định thành thật khai báo, thành thật được khoan hồng, được khoan hồng."

"Tuổi?"

"8X!" Tôi vỗ ngực một cái - "8X chân chính!"

Chú công an trợn mắt.

"24 tuổi, sinh năm 1989..."

"Nghề nghiệp?"

"Otaku.."

"Tôi hỏi nghề nghiệp của anh!" Chú công an nổi giận.

"Ui xin lỗi, hai ngày nay nói chuyện phiếm trên Face tự giới thiệu đã quen, tôi cho thuê nhà, thỉnh thoảng sửa chữa đồ điện."

"Địa chỉ?"

"Ở ngay một con đường cái, nhà hai tầng, bên trái là đất hoang, phía sau có một cái sân rất lớn, rất là dễ tìm! Căn nhà vốn là một cái xưởng, sau lại chuyển thành làm nhà kho, có một thời gian còn trực thuộc quân đội. Cuối cùng thì vào tay tôi, đây là tài sản thừa kế, đến nay vẫn ở tốt. Lúc này trong nhà chỉ có mình tôi ở, trước đó cũng có hai khách trọ nhưng đều đi rồi, đồng chí này, nhà tôi cách trụ sở không xa, đi làm rất là thuận đường, hay đồng chí cũng mướn một phòng? Giá cả nhất định sẽ ưu đãi cho đồng chí!"

"Tôi chỉ hỏi anh một cái địa chỉ, anh có cần xả ra một đống như thế không?" - Chú công an nóng nảy - "Hôm nay đã đủ rồi, tôi liều mạng phá luật để dạy dỗ anh!!" Chú công an kích động đứng dậy muốn túm đầu thằng khốn này.

"Chú Mã!" Ngay trong lúc nguy cấp, thình lình có một người đi tới vỗ vỗ vai chú công an trẻ.

"Anh Tề!" - Chú công an trẻ vừa quay đầu nhìn, như là vừa thấy thân nhân vậy - "Anh xem coi, thằng nhóc này thiệt quá đáng, em thực sự..."

"Anh biết, anh biết, thằng nhóc này chỉ có cái tật xấu này, muốn đời này sửa tánh cũng khó!" - Người được gọi là anh Tề cười hà hà - "Được rồi, chú đi trước đi, bên này để anh lo được rồi."

"A, anh Tề, anh tới rồi!" Tôi vừa thấy anh công an tuổi lớn hơn một chút tới liền đổi sắc mặt, cúi đầu khom lưng thăm hỏi.

"Chú thiệt là vẫn còn cái đức hạnh này, bao nhiêu năm vẫn không sửa được." - Người công an cười nói - "Lần này làm sao lại chạy vào đây rồi? Anh nhớ chú ngoại trừ thói lắm mồm cũng không có tật xấu khác cơ mà?"

"Bất ngờ, là bất ngờ một cách hoàn toàn!" - Tôi nghiêm trang thề thốt - "Em chỉ là uống nhiều quá, ói đầy đất.."

"Ói đầy đất cũng không đến nỗi chạy vào đây!"

"Đúng vậy, không phải chỉ là ói thôi sao, nhưng mà lúc đó không chú ý, trên đất có một người đang nằm..."

"..."

"Được rồi..." - Hai tay anh Tề đóng lại hồ sơ vang một tiếng "Phịch" - "Việc này không lớn, chỉ là tranh cãi nhỏ, chút nữa chú xin lỗi người ta thì về nhà được rồi. Anh nói chú thật là, cả ngày ở nhà không ra khỏi cửa, hiếm khi một lần ra ngoài mà cũng gây ra chuyện như thế cho được."

"Đây là do phiền muộn mà..." Tôi thiệt tức anh ách cái bộ anime Conan dài dai dai dở, đã nhiều tập như vậy rồi mà vẫn chưa thấy có dấu hiệu chấm hết, tôi đây chỉ có thể mượn rượu giải sầu, sớm biết như vậy thà xem shoujo manga còn hơn.

"Được rồi, không cần phí mồm mép ở đây, về nhà đi, đã tới giờ nào rồi!" - Anh Tề vỗ trán - "Nhanh lên chút đi, anh còn phải làm việc!"

"Meo meo, hôm nay đúng là xui xẻo!" Sau khi xin lỗi người so với tôi còn xui xẻo hơn, tôi liền khởi hành về tổng hành dinh.

Từ xa xa đã nhìn thấy tòa nhà chốn hẻo lánh của tôi, nhà lầu thiết kế theo kiểu cổ, đất hoang, sân rộng, một ánh đèn cũng không có, nhìn đúng thật là như cái nhà ma.

Móc chìa khóa, kéo cửa ra, "Kẽo kẹt!" một tiếng quái dị, tôi thuận tay đẩy cánh cửa gỗ cũ mèm, cái cửa này nói ra thì cũng có lai lịch, trước kia là của nhà ai thì không biết, thế nhưng là tôi nhờ vào thực tài mà chơi bài tú lơ khơ thắng được của ông Vương lụm ve chai, nhìn cũ cũ một chút nhưng rất rắn chắc đó nha, bên ngoài có bọc một lớp sắt lá, nhìn xa y hệt như cửa chống trộm. Trò kinh điển nhất chính là cái cửa này có thể tùy theo các cách mở khác nhau mà phát ra giai điệu tương thích, nếu như có ai ban đêm chán đến nhức trứng có thể ở đây loay hoay một hồi, hiệu quả âm thanh chắc chắn không thua kém sàn nhảy, có thể làm người ta té xỉu.

"Các đồng chí, ta đã trở lại!" - Vừa vào nhà, tôi quay vào trong hô to một câu - "Ghế bành, ghế tựa, cái bàn, các chú có khỏe không? Gần đây như thế nào rồi!" - Rống xong, tôi ngoặt tới cửa phòng của mình rồi đẩy vào, căn phòng này là căn gần cửa chính nhất, chẳng những là căn phòng tốt nhất lớn nhất trong nhà mà còn có thể phòng ngừa khách trọ quỵt tiền thuê chạy trốn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang