- Muội....Muội muốn làm gì hả ?- Chỉ là....Nghĩ ra 1 chuyện rất chi là vui thôi mà....
- Hả ?
- Ca ca và muội vượt rào đi nhaaa
- Oát đờ ?!$%&@%)@%)(
1 đống suy nghĩ đen văn tối hiện lên trong đầu của Lam Hải , thật sự là muội muội muốn làm gì ca ca vậy ?! Hoa Nhi tiến gần lại phía Lam Hải , đôi mắt gian tà nhìn anh chăm chú . Lam Hải tuy không thổ lộ ra bên ngoài nhưng anh sắp die thật rồi .
- O.K !! Đi nào !
Hoa Nhi nắm lấy tay Lam Hải rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng , có 1 bờ tường cao tận 4m , cao ngất ngưởng . Cô dồn sức ném anh bay vèo qua tường , Cũng may là anh biết chút võ vẽ chứ không cái đầu thân yêu của anh sẽ tiếp xúc thân mật với đất mẹ . Sau vài phút , Hoa Nhi đứng trên bức tường , ra vẻ săm soi , rồi bỗng hân hoan hẳn , vui vẻ nói :
- Lam Hải ca ca !! Đi nào !!! Yay !!!!
- Hở ? Ơ !!! CHỜ ĐÃ !!!
Hoa Nhi đáp đất nhẹ nhàng rồi chạy vụt đi , bỏ mặc Lam Hải phải hụt hơi chạy theo . Hài ... Thật trẻ con quá.... Nàng có thật là nàng công chúa chanh chua kiêu ngạo tàn nhẫn của Ngọc Hoa Quốc không ?
- Coi này ! Coi này !! Là đom đóm đó !
Cô xoay người lại , nở 1 nụ cười thật hiền hòa ... Trong bộ váy phất phơ theo làn gió đêm , đẹp thật đẹp khiến ai đó đau lòng....
- Đẹp thật ......
- Thấy chưa ? Đom đóm rất đẹp mà phải không Lam Hải ca ca ?
- Ừm.....
Ngọc Hoa Nhi là người con gái ta chỉ mới gặp 1 lần....Chắc chỉ là có chút hứng thú với tính cách trẻ con ấy mà thôi.... Thuần khiết như pha lê , nghịch ngợm như cơn gió , đi đâu về đâu cũng không ai hay , nhẹ bước vào tim người khác mà chẳng để lại 1 dấu vết ..... Hoa Nhi muội muội....Muội ác thật đó ....Nhìn Hoa Nhi , anh khẽ nở 1 nụ cười đớn đau . Ấy là muội muội của anh....là hoàng hậu sau này ....Anh không có tư cách được yêu cô......
- Sao vậy.......Lam Hải ca ca ?
- Không có gì đâu..... Muội muội....
Ánh đom đóm huyền ảo cứ nhấp nháy bắt mắt , Lam Hải khẽ ngồi xuống thảm cỏ khi Hoa Nhi vẫn tung tăng chạy theo mấy chủ đom đóm , cứ vui vẻ hồn nhiên như vậy..... Thật là.... Muội muốn khắc vào tim ta 1 nhát đao chí mạng hay sao ?
- Đom đóm cười, đom đóm νui cùng νới tôi những ngàу thơ bé.
Haу khóc nhè, haу hái me νà cũng haу mơ mộng.
Tôi vẫn cùng đom đóm baу νề phía nơi chân đồi xanh ấу. Lên đỉnh đồi ngồi hát ca, ngồi ngắm ông trăng già.
Rồi từng đêm khi đom đóm baу, ngọn đèn xanh dịu dàng. Rộn ràng tung tăng mang khắρ nơi ngàn niềm νui nhỏ nhoi.
Đom đóm ngồi, đom đóm mơ νề phía nơi mặt trời trên cɑo
Ƭôi mỉm cười đom đóm ơi đừng quá ôm mơ mộng.
Đom đóm buồn đom đóm baу νề ρhía nơi chân trời xa ấу tôi bất ngờ, tôi ngẩn ngơi, ngồi mỗi đêm tôi chờ.
Rồi từng đêm không ai thấу đâu ngọn đèn xanh dịu dàng.
Ŋgọn đồi lâu nɑу ƙhông hát ca , trìm νào cơn ngủ mê.
Đom đóm về đom đóm than, rằng cớ sɑo mặt trời cao quá.
Ƭôi mỉm cười đom đóm ơi đừng quá ôm mơ mộng ..... ( Ước mơ đom đóm )
Giọng hát lanh lảnh như tiêng chuông ngân , dịu dàng pha chút tinh nghịch .... Thật sự giọng hát của cô thật hay !!!! Như hòa vào trong màn đêm tĩnh lặng ấy . Lam Hải lặng người....Cô thì vẫn tung tăng ngắm nhìn những chú đom đóm nhấp nháy bằng đôi mắt to tròn trong veo...Thực dễ thương quá mà......
- Ca ca....
- Ơ ...a ... Gì ?
- Ca ca giúp ta học đàn cầm với mấy nhạc cụ khác được không.....
- Chẳng lẽ......
Lam Hải nhìn cô với đôi mắt như nhìn sinh vật lạ . Nữ Nhi mà không biết đánh nhạc cụ ? AAAAA !!!! 1 tỷ năm chắc chỉ có 1 mình nàng thôi ! Vậy mà nàng còn có thể ung dung gật đầu ư....Vô tư quá rồi đấy !
- Hài....Ca sẽ giúp muội ! Muội phải ngoan ngoãn nghe lời nghe chưa !
- Ưm !
Lam Hải khẽ cốc đầu cô , 1 cái cốc yêu . Hoa Nhi lại nũng nịu :
- Ư...Nhưng Ca ứ được phạt muội !
- Không được ! Muội mà sai ta phạt muội à !
- Ư..Ư...Ư
- Hài......Chịu muội luôn đó !
Hoa Nhi vui vẻ gạt những giọt nước mắt cá sấu kia , ôm lấy 1 cánh tay của Lam Hải rồi 2 người đi về cung . Hoa Nhi bị '' muội muội '' thân yêu giảng dạy 2h mới được đi ngủ . Còn Lam Hải hoàn toàn bình thường , không ai dám đả đụng đến anh . Nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ còn anh vẫn thao thức vì nhớ đến 1 ai đó...Nụ cười và giọng hát thiên sứ ấy.......