Đông Phương Trường Minh được Quang Minh Giáo Hoàng cho phép cuối cùng cũng có thể tiến vào cấm địa Địa Ngục của Quang Minh Giáo Hội để tu hành.
- Đây chính là Địa Ngục tầng thứ nhất sao? Cũng không đáng sợ cho lắm!!
Đông Phương Trường Minh nhìn Địa Ngục tầng thứ nhất giống y như một tòa mê cung khổng lồ trước mắt cảm thán nói một tiếng sau đó không hề nghĩ nhiều nữa trực tiếp phi hành về phía trước.
Trên đường đi Đông Phương Trường Minh không ngừng dùng thần thức cẩn thận quan sát khắp nơi nhưng vẫn không cảm nhận được cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu sinh mạng nào.
- Vút!
Lúc này bỗng nhiên lại có một cái bóng trắng xuất hiện trước mặt Đông Phương Trường Minh.
- Vong linh?
Đông Phương Trường Minh nhìn thấy cái bóng trắng thì nhíu mày nói một tiếng tiếp đó lập tức xoay người đuổi theo nó.
- Vút!
Đi được một lúc đột nhiên lại có sáu đạo hào quang chói mắt từ phía trong tường bắn ra nhắm thẳng về phía Đông Phương Trường Minh.
- Ầm!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy rút Huyết Nguyệt Đao ra chém một nhát lập tức phá tan được sáu luồng quang mang kia.
Tiếp đó chỉ thấy năm bóng người.... à không phải nói là là sáu cái vong linh tóc vàng từ trong vách tường bay ra phối hợp với tên vong linh ban đầu đã dẫn dụ Đông Phương Trường Minh tới đây tạo thành thế trận lục giác bao vây hắn lại.
Trong sáu tên vong linh thì có năm tên có thực lực là Tứ Giai đỉnh phong một tên có Ngũ Giai sơ kỳ.
- Nhân loại ngoan ngoãn giao thân thể của ngươi cho chúng ta. Chúng ta có thể cho linh hồn của ngươi một con đường sống nếu không chết!!
Tên Ngũ Giai vong linh nhìn Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói.
- Muốn lấy thân thể của ta phải xem các ngươi có bản lĩnh không đã!!
Đông Phương Trường Minh nghe vậy cười lạnh một tiếng nói.
- Không biết điều! Giết hắn cho ta!!
Tên Ngũ Giai vong linh nghe vậy thét lớn một tiếng cùng với năm tên vong linh còn lại lập tức xông lên tấn công Đông Phương Trường Minh.
- Phốc xích! Phốc xích! Phốc xích!!
Khi sáu tên vong linh sắp đến gần Đông Phương Trường Minh đột nhiên một luồng kiếm khí lại xuất hiện chém thẳng về phía bọn chúng. Trong chớp mắt trong sáu tên vong linh đã có ba tên trực tiếp bị phanh thây hai tên bị chém thành hai nửa rơi xuống đất hấp hối chỉ có con Ngũ Giai vong linh là kịp thời né tránh!!
Vừa thoát chết tên Ngũ Giai vong linh không chút do dự lập tức quay đầu bỏ trốn vào trong mê cung.
- Muốn chạy? Trễ rồi! Phá Diệt Thánh Nhãn!!
Đông Phương Trường Minh cười lạnh một tiếng tiếp theo đó chỉ thấy từ trong mắt hắn xuất hiện hai tia sáng bắn thẳng về phía tên vong linh.
- Ầm!
Tên Ngũ Giai vong linh bị hai tia sáng bắn trúng lập tức tan thành tro bụi.
- Ầm!
Sau khi diệt sát mấy tên vong linh vọng tưởng chiếm đoạt thân thể mình Đông Phương Trường Minh lập tức khởi động tấm lệnh bài mà Giáo Hoàng đã đưa cho truyền tống tiến vào tầng thứ hai.
...
Nóng nực, khó chịu, khắc nghiệt!
Đó là những nhận xét đầu tiên khi Đông Phương Trường Minh khi tiến vào Địa Ngục tầng thứ hai nơi này là một mảnh sa mạc khô nóng những cơn sóng nhiệt làm cho không khí mơ hồ sinh ra chút sóng nhiệt, cuồng phong không ngừng cuốn cát vàng bay đầy trời khiến cho thiên địa vô cùng mịt mờ.
- Grao! Grao! Grao!
Lúc này dưới đống cát vàng bỗng nhiên vang lên những tiếng gào thét tiếp đó chỉ thấy một đám hàng trăm con cương thi toàn thân quấn vải trắng gầy chỉ còn da bọc xương từ dưới mặt đất chui ra trong số chúng con thấp nhất cũng có thực lực Tam Giai cao nhất thì có thực lực Ngũ Giai đỉnh phong có thể nói là bất kể là về số lượng hay chất lượng đều hơn xa đám vong linh ở tầng một.
- Grao! Grao! Grao!
Nhìn thấy Đông Phương Trường Minh đám cương thi hưng phấn gầm lớn một tiếng sau đó tranh nhau xông về phía hắn như xông về phía một miếng mồi ngon vậy.
- Tê!
Đối diện với hàng trăm con cương thi xông về phía mình dù có can đảm như Đông Phương Trường Minh cũng không nhịn được khiếp sợ đến da đầu tê dại.
- Giết!
Bất quá rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại rút Huyết Nguyệt Đao ra thét lớn một tiếng chủ động xông về phía đám cương thi.
- Phốc! Phốc! Phốc!!
Mỗi lần Đông Phương Trường Minh vung đao lên là lại có hàng chục cái đầu đẫm máu bay lên trên không nhưng bất luận hắn có chém giết nhiều đến thế nào thì đám cương thi vẫn không chút sợ hãi lớp sau nối bước lớp trước điên cuồng gầm thét xông về phía hắn.
- Không được! Nếu cứ như thế này thì sẽ không ổn mất! Bây giờ phải diệt được con đầu đàn thì mới có thể ép chúng lui xuống được!!
Đông Phương Trường Minh âm thầm nghĩ rồi lập tức quét mắt nhìn khắp đàn cương thi muốn tìm ra con đầu đàn. Trời không phụ người có lòng sau một lúc tìm kiếm cuối cùng Đông Phương Trường Minh cũng đã nhìn thấy một con bích nhãn đang đứng trên một cồn cát cách hắn khoảng một dặm không ngừng gầm thét chỉ huy đám cương thi khác công kích hắn.
- Chính là ngươi rồi!!
Đông Phương Trường Minh vui mừng kêu lên một tiếng sau đó mở Thánh Long Chi Dực ra dùng tốc độ như là thuấn di xuất hiện trước mặt con Cương Thi Vương dốc toàn lực xuất ra một đao chấn bay nó ra phía xa.
- Grao!
Nhưng đáng tiếc một đao của Đông Phương Trường Minh dù mạnh nhưng vẫn chưa thể giết chết được Cương Thi Vương rất nhanh nó đã từ trên mặt đất bò dậy hung mãnh gào lên một tiếng lao về phía Đông Phương Trường Minh.
- Ha... Thân thể của ngươi không ngờ lại cường đại như vậy đúng là làm cho ta bất ngờ! Đáng tiếc ngươi chung quy vẫn là một tử vật không đủ trí thông minh căn bản không thể gây trở ngại cho ta. Chịu chết đi! Tuyệt Tình Chú - Cốt Linh Lãnh Hỏa!!
Nhìn thấy thế tới hung mãnh của Cương Thi Vương chẳng những không sợ hãi chút nào mà còn cười lạnh một tiếng nói tiếp theo há miệng phun ra một ngọn lửa nhỏ màu trắng vào cơ thể đối thủ.
- Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Cốt Linh Lãnh Hỏa do Đông Phương Trường Minh phát ra vừa tiếp xúc với cơ thể Cương Thi Vương lập tức phát huy công dụng của mình không ngừng phát ra hàn khí khiếp người nhanh chóng đóng băng cả cơ thể Cương Thi Vương lại thành một bức tượng băng.
- Ầm!!
Cuối cùng chỉ thấy bước tượng băng Cương Thi Vương ầm ầm nổ tung hóa thành từng đám đóa bông tuyết bay khắp sa mạc.
- Grao! Grao! Grao!
Ở phía xa đám cương thi nhìn thấy thủ lĩnh chết đi thì hoảng sợ gào thét mấy tiếng rồi lập tức chui xuống dưới đất bỏ trốn.
Đông Phương Trường Minh thấy vậy cũng không truy đuổi bọn chúng mà lấy một viên đan dược ra nuốt xuống nhanh chóng khôi phục lại số chân khí đã tiêu hao trong người tiếp đó lập lại lần nữa khởi động lệnh bài truyền tống tiến vào tầng thứ ba.
......
Địa Ngục tầng thứ ba!
Không giống như tầng thứ nhất và tầng thứ hai nơi này không phải là một cái mê cung cũng không phải một cái sa mạc nơi này vậy mà lại là một khu rừng rậm nguyên sinh nhìn qua tràn ngập sinh cơ thật sự làm Đông Phương Trường Minh mới tiến vào đây kinh ngạc vô cùng.
- Giết!
Lúc Đông Phương Trường Minh đang ngắm nhìn hoàn cảnh mới ở đây thì bên hai hắn đột nhiên vang lên một tiếng thét lớn tiếp theo chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi tay cầm một thanh cốt đao từ trong bụi rậm phóng ra chém thẳng xuống đầu Đông Phương Trường Minh giống như muốn bổ đôi hắn ra vậy!
- Vút!
Nhìn thấy thế công của thiếu niên Đông Phương Trường Minh chỉ cười nhẹ một tiếng vung tay lên thiếu niên đang lao tới lập tức bị đánh văng xuống đất.
- Ngươi là người phương nào tại sao? Tại sao lại tấn công ta?
Đông Phương Trường Minh nhìn người thiếu niên trầm giọng hỏi.
- Có bản lĩnh thì giết ta đi! Đừng hỏi nhiều!!
Người thiếu niên từ dưới đất bò lên nhìn Đông Phương Trường Minh quật cường nói.
- Con à! Con không được nói bậy mau quỳ xuống xin đại nhân này tha lỗi đi!!
Nhưng thiếu niên vừa dứt lời thì từ trong rừng bỗng nhiên lại vang lên một tiếng nói nữa tiếp đó chỉ thấy một phụ nhân khoảng ba, bốn mươi tuổi trên người mặc một bộ đồ da thú sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng từ trong đó bước ra.
- Mẹ sao mẹ lại ra đây? Mau trở vào nhà đi! Ở đây nguy hiểm lắm!!
Người thiếu niên vừa trông thấy người phụ nhân xuất hiện thì mặt mày biến sắc cả kinh kêu lên.
- Vị đại nhân này tiểu nhi còn nhỏ không biết chuyện đã đắc tội đến ngài! Xin ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho còn nếu ngài thật sự muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt mình ta là được rồi dù sao cũng tại ta không biết dạy con!!
Người phụ nhân không để ý tới thiếu niên mà bước tới trước mặt Đông Phương Trường Minh quỳ xuống nói.
- Ngươi đứng lên đi! Ta không có ý trách tội hắn ta chỉ muốn biết các ngươi là ai tại sao lại xuất hiện ở nơi này thôi!!
Đông Phương Trường Minh nhìn người phụ nhân đang quỳ trước mặt mình một chút rồi phất tay nói.
- Tạ ơn đại nhân! Chúng ta vốn là người sinh sống ở nơi này ạ!!
Người phụ nhân từ dưới mặt đất đứng lên nhìn Đông Phương Trường Minh nói.