Mục lục
Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Ưm, ừm!” Hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, Ye Jian thở nhẹ một tiếng rồi nói: “Được rồi, giờ chúng ta nói tiếp việc khi nãy. Sayaka cũng đang ở đây, vậy cũng cùng thảo luận luôn. Vừa rồi, chúng ta mới nói tới việc tên hung phạm đã săn giết cư dân đảo mấy ngày trước là nhân viên giáo hội, hoặc có liên quan tới giáo hội. Yukina là kiếm vu, công tác chính là chiến đấu trực diện nên có lẽ không rành về tình báo lắm. Nhưng Sayaka lại là Chiến Vũ Sư, chuyên làm công việc ám sát nguyền rủa và thu thập tình báo, nên chắc phải rành về việc này. Dù sao phân tích tình báo cũng là lĩnh việc chuyên môn của Sayaka. Nói xem, em có đầu mối gì về tên tội phạm có thể là nhân viên giáo hội này.”

Nghe được cách xưng hô của Ye Jian với mình, cùng với câu hỏi của cậu, Sayaka âm thầm tức giận trong lòng. Bất quá, dù tức giận, Sayaka vẫn không phát tác, bởi vì cô biết bây giờ là lúc nói chính sự.

Nhưng mà nói tới chính sự thì thú thật là về tên tội phạm mà Ye Jian đang đề cập kia, mặc dù Sayaka là chiến vũ sư chuyên làm việc trong lĩnh vực công tác tình báo, nhưng cô cũng không thể tìm ra được đầu mối gì hữu dụng.

Thực sự là vì tình báo về đối phương quá ít, mà đối phương cũng quá là khôn khéo; thậm chí là tới tận thời điểm này, ngay cả thân phận của đối phương là gì cũng vẫn chưa điều tra ra được, chừng đó cũng đủ để thấy được là đối phương lợi hại tới mức nào.

Phải biết rằng trong lĩnh vực công tác điều tra và thu thập tình báo, Bộ Máy Vua Sư Tử xưa nay vẫn luôn là một cơ quan tổ chức phi thường nổi tiếng. Nhưng hiện tại, có kẻ dám gây án ngay trên địa bàn của Hội Sư Vương, nhưng suốt bao nhiêu ngày qua, Hội Sư Vương vẫn chưa thể thu thập được tình báo nào có ích, có thể thấy được là tên tội phạm lần này khó chơi tới mức nào.

“Ta chỉ biết là nếu như người kia thật sự là nhân viên thần chức có liên quan tới giáo hội, vậy chúng ta chỉ cần bắt tay vào việc điều tra các giáo hội có cứ điểm trên đảo là được. Nếu dùng cách đó, hẳn có thể nhanh chóng điều tra ra được là ai đang làm việc này, và mục đích khi làm vậy.”

“Con bé ngốc, nếu cái tên đó mà là nhân viên giáo hội thật thì ai đời lại đi liên lạc hay tiếp xúc với cứ điểm của giáo hội mình trên đảo, như vậy khác này ‘lạy ông tôi ở bụi này’? Đối phương ngốc thế sao? Mà hơn nữa, làm sao em biết rằng đối phương là thành viên của những giáo hội có cứ điểm trên đảo? Có logic hay bằng chứng xác thực nào để chứng minh không?”

“Ngươi —— ! Vậy ngươi nói phải làm thế nào? Nếu hắn cứ một mực không xuất hiện, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi không mà đợi sao? Hơn nữa nếu như ngươi đã nói như vậy, vậy làm sao ngươi khẳng định được là đối phương không phải là thành viên của những giáo hội có mặt trên đảo?”

Một lời phản bác đầy mạnh mẽ và hợp lý. Đúng như Sayaka đã nói, theo logic Ye Jian vừa nêu, nếu đã không có bằng chứng chứng minh đối phương thuộc về những giáo hội có trên đảo, vậy có bằng chứng cho thấy đối phương không thuộc về những giáo hội có trên đảo sao? Nếu đã vậy, trong tình huống đã không còn cách giải quyết nào như hiện giờ, việc điều tra các giáo hội trên đảo cũng có thể xem là phương pháp giải quyết hợp lý, dù rằng đó cũng có thể xem như là phương pháp cùng đường nhất. Bởi nếu may mắn điều tra ra được manh mối, vậy thì tốt; còn nếu không thấy, vậy cũng chỉ có thể bị động mà ngồi ôm cây đợi thỏ.

“Cho nên tôi mới nói hai đứa vẫn còn non lắm. Ở đây, đúng, ở đó, hơi dùng sức chút, Yukina. Còn em nữa, cũng dời lên một chút, gõ hơi mạnh tí, đều đều vào. Chậc, tại sao em làm gì cũng vụng về thế nhỉ?”

Mặt tối sầm, Sayaka nghiến đôi răng ngà nghe ‘ken két’, đôi mắt màu khổng tước thạch phun ra những tia sáng như muốn ăn thịt người. Nếu mà cô có thể đánh thắng được Ye Jian, cô tuyệt đối sẽ đem cái tên này đè trên mặt đất mà ma sát rồi tẩn cho hắn một trận, sau đó cô tuyệt đối phải cho hắn biết một Chiến Vũ Sư có thể tra tấn phạm nhân tới mức nào.

Ngồi trên ghế thấy vẻ mặt giận tới không kềm được của Sayaka, Ye Jian vui vẻ mà bật cười: “Đừng có trừng! Coi như em có trừng tôi như thế nữa thì tôi cũng chẳng thiếu đi miếng thịt nào đâu, mà trái lại, coi chừng em còn bị đau mắt hột đó, nhóc.”

“Khốn kiếp! Ngươi mau chết đi!!!”

“Ye-sensei, người cũng đừng ăn hiếp Sayaka-san nữa. Về tên tội phạm kia, người cũng chỉ muốn nói như vậy với bọn em thôi sao?”

Bất đắc dĩ, Yukina lại phải đứng ra làm người hòa giải. Cô bé không thể không làm như thế, bởi vì tuy Sayaka là chí hữu thân mật nhất của cô bé chẳng khác gì người thân, nhưng Ye Jian hiện giờ cũng là nửa sư phụ của Yukina. Trong tư tưởng của Yukina, sư phụ tương đương với người nhà, cho nên Ye Jian cũng xem như là nửa người thân với cô bé, về phần nửa còn lại là biến thái với lolicon thì tạm thời không đề cập.

Trong tình huống như vậy, khi Sayaka và Ye Jian có xung đột với nhau, Yukina thật sự rất khó xử trong việc phải giúp bên nào, nếu phải nói cứng thì có lẽ Yukina sẽ giúp Sayaka nhiều hơn một chút, nhưng cô bé cũng sẽ không ngỗ nghịch ý của Ye Jian, phần vì lương tâm không cho phép, phần vì không dám. Nói không dám là tại vì, Yukina thật sự có chút hơi sợ, lỡ như mình bênh Sayaka quá, tới lúc Sayaka đi mất thì Ye Jian lại kiếm chuyện để gây khó dễ, tới khi đó thì chẳng phải tự mình lãnh hết sao?

Đừng quên là ông thầy này của mình xấu tính tới mức nào, nếu hắn muốn gây khó dễ, mình tuyệt đối sẽ rất là thảm.

Đương nhiên, đó chỉ là một nguyên nhân khiến Yukina không nghiêng về bất cứ bên nào, một nguyên nhân khác là vì Yukina biết rất rõ, mặc dù hai người này cứ thường xuyên cãi nhau như chó với mèo như thế, nhưng thực ra tình cảm chân thật trong lòng của đôi bên lại hoàn toàn khác hẳn biểu hiện bên ngoài. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Yukina không nghiêng về ai khi có xung đột xảy ra, thậm chí có đôi khi còn không ngăn cản hai bên xung đột, vì trong mắt của Yukina, đây chỉ là phương thức trao đổi đặc biệt của riêng Ye Jian với Sayaka trong việc cho thấy sự thân mật giữa đôi bên. Thậm chí có đôi lúc, Yukina còn hơi thấy ghen tị vì sự thân mật quá mức của hai bên, giống như hiện giờ.

“Được rồi, nếu Yukina đã nói như vậy. Là sư phụ của hai đứa…”

“Chờ chút! Ai là đồ đệ của ngươi? Ta…” Còn chưa nói xong, Sayaka đã nhìn thấy Yukina liếc mắt với mình một cái. Chép miệng, thiếu nữ chỉ có thể không cam lòng mà đem lời nuốt trở về.

Thấy Sayaka ngoan ngoãn giữ im lặng, Ye Jian thỏa mãn gật đầu, sau đó hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói, giọng rõ ràng: “Đầu tiên, chắc hai đứa cũng cảm thấy rất là khó hiểu, khi mà tại sao tự nhiên tôi lại hỏi hai đứa như vậy. ‘Tại sao là nhân viên giáo hội thì mình lại phải biết?’, đây chắc là suy nghĩ của hai đứa chứ?”

Yukina thì gật gật đầu, còn Sayaka thì ‘hừ’ một tiếng.

Sau sự kiện lần trước trên tàu Oceanus • Grave, Sayaka đã phát hiện ra là có gì đó không đúng, nên sau đó Sayaka đã lập tức gọi điện cho sư phụ của mình. Kết quả là sau đó, sư phụ của Sayaka nói cho cô biết, hóa ra đó là khảo nghiệm của sư phụ với cô. Về phần Ye Jian, cậu quả thật là một tên khốn kiếp không hơn không kém, chẳng qua là khi nói chuyện với Sayaka, sư phụ của cô đã cố tình phóng đại lên, khiến cho Sayaka hiểu lầm sâu hơn mà thôi.

Biết được chân tướng, Sayaka tức tới đỏ cả mặt, chẳng qua, cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thừa nhận kết quả này. Dù sao thì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên sư phụ đùa giỡn mình, và tuyệt đối cũng sẽ không phải là lần cuối, nếu dám tranh luận với sư phụ chỉ vì việc này, vậy hậu quả sau đó tuyệt đối sẽ rất khủng bố. Thành thử ra, tất cả sự giận dữ đối với sư phụ, Sayaka không thể làm gì khác hơn mà chất toàn bộ chúng lên người của Ye Jian. Dù sao thì trong việc này, phải thừa nhận là Ye Jian thật sự đã làm những việc rất quá đáng với Sayaka, coi như bị giận cũng là chuyện đương nhiên, đúng không?

Chỉ là, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng thực tế thì lại không cho phép Sayaka làm như thế, bởi vì sư phụ của cô đã nói rõ. Nếu có thời gian, vậy tốt nhất là học thêm một vài thứ từ trên người của tên khốn kiếp kia, nếu làm được như vậy, tương lai của Sayaka sẽ được thụ ích rất lớn.

Học vài thứ, đó không phải là bái sư sao?

Với tính cách quật cường của Sayaka, cô làm sao có thể đi ăn nói khép nép mà cầu xin cái tên biến thái kia chỉ bảo cho mình? Đừng có đùa!

Bất quá, trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng trong khoảng thời gian này, hễ có chút thời gian rảnh là Sayaka lại dùng lý do là giám thị Ye Jian để chạy tới nhà của Yukina vào những lúc cậu có mặt ở đây. Kết quả là mỗi lần, tình cảnh của Sayaka đều giống như là đang muốn ‘tự chui đầu vào lưới’.

Mỗi lần, cô đều bị Ye Jian bắt lấy và hung hăng đùa bỡn, trêu cợt một chầu; nhưng hết lần này tới lần khác, Sayaka vẫn cứ không ngừng chui đầu vào lưới. Bất quá, điều đáng mừng là, sau khi bị Ye Jian đùa bỡn nhiều lần, Sayaka xác thực là đã học được không ít thứ có ích. Đến nỗi gần đây, Sayaka thậm chí sinh ra ý nghĩ hoang đường rằng ‘chẳng bằng cứ để mặc cho cái tên đó đùa giỡn mình cho đã, lấy đó làm giá để học trộm một vài thứ đi.’. Sayaka cảm giác không biết có phải là mình đã bị hư rồi không.

“Nếu vậy, tại sao tôi lại vô duyên vô cớ mà hỏi hai đứa như vậy? Trong tình báo rõ ràng là không có bất cứ manh mối nào về thân phận của cái tên kia, vậy tại sao khi nói tới ‘nhân viên thần chức’ thì tôi lại hỏi hai đứa có biết gì không? ‘Nhân viên thần chức’ và hai đứa thì có dính dáng gì với nhau sao? Vấn đề này, hai đứa có từng nghĩ tới không?”

Rất hiển nhiên, với sự thông minh của hai cô bé đang có mặt ở đây, làm sao có thể không nghĩ tới vấn đề như vậy.

“Hai em xác thực đã nghĩ tới, nhưng lại chưa hoàn toàn. Tư duy của hai đứa bị tự bản thân bó hẹp lại. Hai đứa nhất định là đang cố tìm ra đáp án từ tình báo mà cơ quan các em cung cấp, từ những điều tôi đã nói, cùng với báo cáo từ những vụ án mà đối phương đã gây ra, đúng không?”

Vào lúc này thì ngay cả Sayaka cũng trở nên nghiêm túc, bởi vì cả hai xác thực là nghĩ như vậy.

“Nhưng nếu vậy, tại sao hai đứa lại không dõi mắt nhìn xa thêm một chút? Ví dụ như… lần tôi và Valter gặp nhau và trao đổi tình báo trên Oceanus • Grave.”

“Hả?”

Ye Jian vừa nói như vậy, hai cô bé thông minh lập tức giật mình, và liền nhớ ngay tới điều gì đó.

Liếc nhau một cái, cả hai hầu như lập tức nghĩ tới cùng một chuyện, và cả hai cũng thốt lên:

““Chính Giáo Lotharingia?!!””

“Chính xác! Đúng là như vậy… Hả?”

Đột nhiên, Ye Jian nhướng mày, bởi vì cậu phát hiện ra một bóng người vàng óng đang phi tốc mà bay về phía ngôi nhà này, khí tức vô cùng hỗn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
strauss
15 Tháng năm, 2018 13:43
Học năm cuối lại trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Còn vụ đăng cho xong thì coi như sau này có đi làm, không còn thời gian để dịch nữa thì tui sẽ trực tiếp đăng bản convert lên, cứ yên tâm. Còn giờ thì vẫn cứ làm đều đều thôi. Tui dịch truyện này để xem như một kiểu xả hơi riêng, vừa coi như có thể nhấm nháp truyện này, vừa chia sẻ cho anh em, nên bác không cần lo vụ bỏ truyện. Tối thiểu thì trước khi hết text, không có cửa tui bỏ truyện này đâu.
strauss
15 Tháng năm, 2018 13:39
Học năm cuối còn bị trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Nếu nhanh được thì tui cũng muốn lắm, chỉ là học với xả hơi cũng muốn hết thời gian rồi, đó là tui còn không có thói quen la cà ở ngoài, học xong rồi thì thường về nhà luôn, mà còn như vậy đấy.
LãngSơn
27 Tháng tư, 2018 18:28
Bác Strauss ơi nếu có rãnh thì làm hết phần strike the blood đi ! Cám ơn bác nhiều !!
LãngSơn
22 Tháng tư, 2018 23:30
Thank bác nhiều :laughing:
lacmaitrang
22 Tháng tư, 2018 08:32
oh nàng! Tớ tưởng vp thế cho sát nghĩa để những truyện khác tiếp theo tớ sẽ đổi lại vp
strauss
21 Tháng tư, 2018 00:36
Mai quăng 40c lên cho.
strauss
21 Tháng tư, 2018 00:36
Chờ mai đi bác, năm ba cao đẳng rồi nên bận quá!
LãngSơn
20 Tháng tư, 2018 22:09
Thêm chương đi bác cvter ơi :+1:
lovelyday
30 Tháng ba, 2018 21:38
nàng ơi Vp của nàng sườn phi cứ thành 'bên phi' thôi,
lieukiepphi
25 Tháng hai, 2018 07:33
chổ này k khớp khúc trên nè, rõ ràng sau khi đón con gái + hai đứa cháu ngoại về ở mấy năm mới chết. cháu cũng nhỏ tuổi hơn nữa
Aiyukita
22 Tháng một, 2018 08:34
sao lâu quá ko thấy cập nhật chương ms thế chủ thớt
strauss
04 Tháng mười hai, 2017 07:30
Xong luôn phần Campione, đã đủ!
BÌNH LUẬN FACEBOOK