U Thế, hay còn được biết đến với cái tên [ Ranh giới giữa Sống và Bất Tử ], đây là thế giới có thể nói rằng khác biệt hoàn toàn so với thế giới hiện thực.
Ở nơi này, nhân loại rất khó để sinh tồn; điều kiện tự nhiên ở nơi đây tuyệt đối không thích hợp cho những sinh vật bình phàm và phi huyễn tưởng sinh sống. Nơi đây có thể có thần tiên, có ma quỷ, có u linh, có huyễn thú, có tinh linh, có vong linh, có quái vật v… v… Thế nhưng tuyệt đối không thể có sinh vật bình thường. Đây là một thế giới có kết cấu hệ thống vượt quá sự hiểu biết của nhân loại.
Lúc này, trong một khu vườn thần bí trồng đầy các loài kỳ hoa dị thảo nằm ở một nơi bí mật của U Thế, có vài ‘người’ đang ngồi chung lại với nhau để thảo luận với nhau về một vấn đề gì đó, và mỗi ‘người’ ở đây đều là những tồn tại đã sinh sống từ thời xa xưa cho mãi đến tận ngày hôm nay.
“… Ngài xác định là ngài thật sự muốn làm chuyện mạo hiểm tới như vậy?”
Giọng nói đầu tiên vang lên là giọng của một người đàn ông trung niên, thế nhưng cũng giống như giọng của một ông già, vừa có phần trầm dày nhưng lại khỏe mạnh, mang theo một phần kiệt ngạo và bướng bỉnh. Có thể thấy được rằng chủ nhân của giọng nói này khi còn trẻ nhất định cũng là một kẻ ngoan cố và ngu muội.
“Nếu làm như vậy, phỏng chừng không chỉ có mấy bộ xương già như chúng ta mà cả Hiện Thế lẫn toàn bộ U Thế đều sẽ gặp phải nguy cơ về không gian. Ngài chắc là chúng ta sẽ làm như vậy chứ?”
Giọng nói thứ hai vang lên, khàn đặc và già nua, khiến cho bất cứ ai nghe được cũng đều phải nghĩ rằng chủ nhân của giọng nói này còn có thể sống được bao lâu nữa? Sẽ không phải là một ông già đã đặt nửa cái chân vào trong quan tài rồi chứ?
“Điện hạ Pandora, lần này ngài thật sự khiến cho tôi bất ngờ, người thận trọng như ngài mà lại hạ một quyết định mạo hiểm đến nhường này. Nguyên nhân gì đã khiến ngài phải buông tha cho sự thận trọng mà trở nên lỗ mãng như vậy?”
Giọng nói thứ ba vang lên, chủ nhân của giọng nói này nhất định phải là một vị công chúa vô cùng tôn quý. Chất giọng mềm nhẹ phối hợp với cách nói chuyện dịu dàng và ấm áp tựa như gió xuân, khiến cho bất cứ ai nghe được cũng phải cảm thấy con tim được thả lỏng.
“Bởi vì đã không còn lựa chọn nào khác. Người kia thật sự quá nguy hiểm. Ngự Lão ( trưởng lão hoàng gia ), Công Chúa, Pháp Sư, ba người có nguyện ý giúp tôi hay không? Nếu ba người không nguyện ý thì cũng không sao, tôi sẽ tự làm điều đó một mình. Lần này tôi nhất định phải hoàn thành một cái kết giữa tôi và hắn ta, bằng không, chúng ta thật sự sẽ không còn hi vọng để trở về nơi đó nữa.”
Giọng nói cuối cùng vang lên, là thanh âm của một cô gái. Đây là một giọng nói vừa không linh, lảnh lót và dễ nghe tựa như tiếng của tiên nữ trên trời; lại vừa quyến rũ và mị hoặc tới cực hạn như ma âm của mị ma nơi địa ngục. Hai yếu tố hoàn toàn trái ngược nhau, nay lại được hòa lẫn cùng nhau một cách hoàn mỹ khiến cho giọng nói này có sức lôi cuốn một cách kỳ lạ. Nếu chỉ xét theo giọng nói thì chủ nhân của giọng nói này tuyệt đối phải là người phụ nữ lôi cuốn nhất trần gian với sự quyến rũ ma mị đến điên cuồng tựa như loài hoa anh túc.
“Người kia sao? Thằng nhóc đó quả thật là khiến cho người ta nhìn không thấu. Nghe nói thần linh nào mà bị nó giết thì đều chết thật, hoàn toàn không còn cơ hội phục sinh mà phải vĩnh viễn trầm luân trong thần thoại, thậm chí còn có thể bị nó kéo ra ngoài và phục vụ cho nó. Mặc dù không biết là lời đồn đúng tới đâu, nhưng nếu không có lửa thì làm sao có khói? Đối với thần linh chúng ta thì tình cảnh đó còn đáng sợ hơn là cái chết. Nếu như lời đồn này là thật thì có nói nó là kẻ thù chung của mọi thần linh ở thế giới này cũng không đủ.”
Giọng nói già nua dùng ngữ khí đầy bực bội để đưa ra lời nhận xét.
“Mummified Monk ( Pháp Sư ), lời này của ông, tôi không ủng hộ! Nếu như không thể nhìn tận mắt và nghe tận tai thì ngài không nên đưa ra lời nhận xét về phẩm tính của bất cứ ai, việc có bất cứ cảm quan cá nhân về phẩm tính của người đó thì càng không nên. Cho nên trước khi có thể xác minh được sự thật, tôi khuyên là mọi người không nên dựa theo những lời đồn để phán đoán về phẩm tính của vị đại nhân đó. Cho dù có xác định vị đại nhân đó là người xấu thì cũng phải là do tự tay chúng ta xác định mới được. Hơn nữa, thưa điện hạ Pandora, vị đại nhân kia chẳng phải cũng là một trong các ngu tử của Ngự Thân sao? Ngài thật sự muốn vứt bỏ, thậm chí là chủ động đối đầu với vị đại nhân đó?”
Vẫn là ngữ khí mềm nhẹ và ung dung tựa như gió, giọng nói tôn quý tựa như của công chúa vang lên, vừa phản bác lại ý kiến của giọng nói già nua lại cũng vừa đưa ra ý kiến của mình. Sau đó, giọng nói này hơi dừng lại và đưa ra nghi vấn đối với cô gái được gọi là ‘Pandora’.
“Không! Hắn không phải! Hắn không giống với những đứa bé kia, hắn… nếu như không có gì nhầm lẫn thì hắn cũng tới từ nơi không thuộc về thế giới này.” Giọng nói ma mị có sức cuốn hút đến điên cuồng lại vang lên, và những gì cô nói ra thật chẳng khác gì tiếng sét giữa trời quang vang lên bên tai của ba người còn lại.
“Cái gì? Không thuộc về thế giới này? Chẳng là tên đó cũng giống với chúng ta, đều là…” Giọng nói vừa giống trung niên cũng vừa giống lão niên vang lên, ngữ khí có chút giật mình và vội vàng.
“Không! Vẫn không thể hoàn toàn xác định được! Chỉ là tuy vẫn không thể xác định được lai lịch thật sự của hắn, thế nhưng tôi lại có thể xác định được là hắn tới đây vì một mục đích riêng tư nào đó. Ngoài ra thì nếu như có thể, tôi càng không mong rằng hắn tới từ ‘cố hương’ của chúng ta, bởi vì chính miệng hắn đã tự gọi mình là [ Ma Vương ] trước cả khi hắn thực hiện việc ‘Diệt Thần’. Ở ‘cố hương’ của chúng ta thì [ Ma Vương ] thật sự không phải là một danh hiệu tốt đẹp.”
Lời của thiếu nữ lại một lần nữa khiến cho cả ba vị thần cổ xưa đang ngồi ở đây cảm thấy kinh hãi vô cùng.
[ Ma Vương ] —— nếu như chỉ ở trong phạm vi thế giới này thì nó chỉ là một cách xưng hô dùng để tượng trưng cho thân phận của người từng thành công ‘Diệt Thần’, thế nhưng, nếu đặt ở trong thế giới kia thì ý nghĩa của nó là hoàn toàn khác hẳn. Chỉ có những kẻ nằm trong phạm trù thuộc về [ Ác ] tới cực đỉnh, có khả năng mang tới tai nạn sánh ngang được với cả đại tự nhiên thì mới có đủ tư cách để được gọi là [ Ma Vương ]. Khi một người có thể khiến cho [ Nhân Họa ] trở nên ngang bằng, thậm chí là vượt qua cả sự phá hoại của [ Thiên Tai ] thì bất kể là người đó có muốn hay không, thế giới đó vẫn sẽ thừa nhận thân phận của người đó là một [ Ma Vương ] như một sự khẳng định không hơn không kém.
“Nhưng, chẳng phải là Ngự Thân cũng nói, ngài cũng không thể xác định được mục đích và thân phận cụ thể của vị đại nhân kia đó sao? Hơn nữa, cho dù vị đại nhân đó thực sự là ‘Ma Vương’, chúng ta cũng không nhất định phải chủ động gây hấn và đối đầu với vị đại nhân đó như thế. Chỉ cần có thể đưa ra một cái giá đủ lớn để khiến cho vị đại nhân động lòng mà ra tay giúp đỡ, chưa biết chừng chúng ta còn có thể…”
“Không! Tuyệt đối không thể!” Nghe giọng nói cao quý tựa như công chúa đưa ra đề nghị như vậy, không hiểu tại sao ngữ khí của thiếu nữ chợt trở nên vô cùng kích động. Biểu hiện ngoài ý muốn này của thiếu nữ khiến cho ba người khác cũng có chút trở tay không kịp mà hơi giật mình, cả ba dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn về phía thiếu nữ.
“Nói chung, tôi… tóm lại là, Ngự Lão và Pháp Sư nếu như muốn thì còn có thể tiếp xúc với hắn một chút, thế nhưng tôi với Công Chúa thì không được. Chúng tôi không thể tiếp cận với hắn, bằng không… bằng không nhất định sẽ xảy ra chuyện rất là kinh khủng.”
“Lời của ngài là có ý gì, điện hạ? Tôi thật sự có chút không hiểu. Theo như lời ngài vừa nói thì tôi có thể hiểu là: nếu hai lão già chúng tôi tiếp xúc với hắn thì mọi chuyện đều yên ổn, còn nếu như hai người tiếp xúc thì sẽ xảy ra chuyện rất là kinh khủng. Vậy chẳng phải ý của ngài đang muốn nói rằng ‘chỉ cần kẻ tiếp xúc với hắn là nữ tính thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề’ sao?” Nghe cách giải thích của thiếu nữ, giọng nói vừa giống trung niên vừa giống lão niên của người được gọi là ‘Ngự Lão’ lại vang lên, chỉ là lúc này thì ngữ khí của ông có chút gì đó… kỳ dị.
Quả nhiên, vừa nghe được vấn đề của Ngự Lão, thần thái của thiếu nữ lập tức trở nên có chút gì đó khác thường.
Thấy thiếu nữ có biểu hiện như vậy, Ngự Lão sao còn có thể không đoán được là cô đang giấu giếm chuyện bí ẩn nào đó chứ? Vì vậy ông hơi chép miệng và hít một hơi nhẹ rồi nói: “Xxvít… (tiếng hít hơi), tôi nói, điện hạ, mọi người ở đây đều là thần linh đã sống chung với nhau không biết bao nhiêu năm rồi, ngài sẽ không có ý định nói với tôi là nguyên nhân khiến ngài trở nên manh động như vậy là vì lý do có chút phàm tục này chứ? Hay là, Pandora, chẳng lẽ ngài đang có chuyện gì đó lừa gạt hoặc giấu giếm chúng tôi khi đưa ra lời đề nghị kia?”
“Không… Không có! Làm sao có thể chứ? Ô, ah, mọi người chẳng phải cũng đã thấy rồi sao? Mọi người xem, ngay cả nữ thần Athena, Heretic King Arthur, còn có bạo chúa Heretic Nero đều đã chịu sự bách hại và nô dịch của hắn ta, bằng không thì sao họ lại cam tâm tình nguyện đi theo hắn như thế? Bọn họ chẳng phải đều là những nữ thần rất xinh đẹp sao? Cho nên… Cho nên tôi cảm thấy rằng hắn nhất định là một kẻ háo sắc và biến thái…”
“…”
Nghe được lời giải thích đầy bối rối và có thể nói là chẳng đâu ra đâu của thiếu nữ, vẻ mặt của ba người khác ngồi ở đây càng trở nên quái lạ hơn.
“Mấy… Mấy người nhìn tôi như thế là có ý gì? Tôi thật sự không có lừa gạt mọi người. Nếu như ba người không tin thì tự ba người đi điều tra đi, như thế chẳng phải là được rồi sao? Thử xem rằng có phải là bên cạnh hắn lúc nào cũng có mấy cô gái đồng thời còn ngày ngày sênh ca, hằng đêm dâm… Nói.. Nói chung là với loại ma vương biến thái như hắn, tôi và công chúa tuyệt đối không thể tiếp xúc. Nếu như Ngự Lão và Pháp Sư không muốn tham dự vào chuyện này, vậy thì tôi sẽ đi tìm người khác, không ép buộc hai người…”
“Đừng hiểu lầm, Pandora! Ngự Lão chỉ không muốn ngài mất đi sự tỉnh táo mà thôi. Mạng của ba chúng tôi đều là do ngài cứu. Nếu như không có sự trợ giúp của ngài, phỏng chừng là giờ này chúng tôi vẫn còn đang trầm luân trong thần thoại và lạc lối bởi phong ấn. Hiện giờ, mặc dù bởi vì nguyền rủa, cả ba chúng tôi đều không thể rời khỏi U Thế; thế nhưng so với trạng thái lạc lối của một Heretic thì tình huống hiện giờ đã tốt hơn tới không biết bao nhiêu lần rồi. Chúng tôi biết ơn ngài vì điều đó, thế cho nên chỉ cần ngài mong muốn, bất cứ khi nào cũng có thể sai gọi chúng tôi. Cho dù ngài có thực sự lừa gạt hay giấu giếm chúng tôi thì cũng không sao cả, tối đa thì cái mạng này của chúng tôi trả lại cho ngài là được rồi. Bất quá chúng tôi chỉ hi vọng ngài sẽ không làm gì dại dột.”
“Mummified Monk…!”
“Ha! Ha! Ha! Thật không ngờ là bộ xương già như ông vẫn còn có thể nói ra được những lời như thế!? Nếu đã nói như thế rồi thì chẳng phải nếu tôi không tham gia thì lại trở thành kẻ vô ơn bạc nghĩa sao? Bất quá, tôi đồng ý với Pháp Sư, chúng ta không thể làm việc một cách lỗ mãng được. Chi bằng chúng ta chia nhau ra để làm việc đi! Điện hạ Pandora sẽ tiếp tục đi du thuyết và lôi kéo những người khác, còn thằng nhóc đó thì giao cho chúng tôi.”
“Nếu như lời của điện hạ là thật, vậy thì vừa vặn! Đứa ‘cháu gái’ bất hiếu của tôi có mối quan hệ không quá kém với những nữ nhân của thằng nhóc đó, tôi sẽ cử nó đến đó để điều tra trước thay cho chúng ta. Nếu đúng như những gì điện hạ đã nói, sự tồn tại của hắn là mối nguy hại đối với tất cả chúng ta, vậy thì không thể nói chắc được là bộ xương già này sẽ phải thế nào. Cùng lắm thì liều cái mạng già này là được!”
Nói xong, tồn tại được gọi là Ngự Lão lập tức giải phóng ra thần uy vô biên của bản thân. Vị thần linh cổ xưa này, dù bị nguyền rủa hạn chế, thế nhưng thực lực của ông vẫn còn rất mạnh.
“Cháu gái? Ý ông đang nhắc tới cô bé nhân loại được đưa tới U Thế để tu hành sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì cô bé đó hẳn cũng là một miko?” Người được gọi là Công Chúa lên tiếng.
“Hừ! Không ngờ là ông cam tâm sai con nha đầu đó đi để điều tra. Đừng có bảo là tôi không có nhắc trước! Nếu lỡ như mà có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với con nha đầu đó của ông, thần khí mà ông đã ban cho con bé đó tuyệt đối sẽ trôi theo dòng nước, tới khi đó thì đừng có mà khóc!”
“Thần khí?”
“Là thần khí mạnh nhất của Ngự Lão: Thiên Tùng Vân Kiếm, hay còn được gọi là thanh ‘Kusanagi’. Lúc trước Ngự Lão đã ban nó cho miko loài người kia để con bé có thể vào U Thế tu hành, về sau cũng chẳng thấy ông ta thu hồi lại nên đến giờ thì thanh kiếm đó vẫn còn nằm trong tay của con bé đó.”
Nghe được lời giải thích của công chúa, vẻ mặt thiếu nữ cũng hơi biến đổi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
15 Tháng năm, 2018 13:43
Học năm cuối lại trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Còn vụ đăng cho xong thì coi như sau này có đi làm, không còn thời gian để dịch nữa thì tui sẽ trực tiếp đăng bản convert lên, cứ yên tâm. Còn giờ thì vẫn cứ làm đều đều thôi.
Tui dịch truyện này để xem như một kiểu xả hơi riêng, vừa coi như có thể nhấm nháp truyện này, vừa chia sẻ cho anh em, nên bác không cần lo vụ bỏ truyện. Tối thiểu thì trước khi hết text, không có cửa tui bỏ truyện này đâu.
15 Tháng năm, 2018 13:39
Học năm cuối còn bị trễ lộ trình nên hơi bận bác à. Nếu nhanh được thì tui cũng muốn lắm, chỉ là học với xả hơi cũng muốn hết thời gian rồi, đó là tui còn không có thói quen la cà ở ngoài, học xong rồi thì thường về nhà luôn, mà còn như vậy đấy.
27 Tháng tư, 2018 18:28
Bác Strauss ơi nếu có rãnh thì làm hết phần strike the blood đi ! Cám ơn bác nhiều !!
22 Tháng tư, 2018 23:30
Thank bác nhiều :laughing:
22 Tháng tư, 2018 08:32
oh nàng! Tớ tưởng vp thế cho sát nghĩa để những truyện khác tiếp theo tớ sẽ đổi lại vp
21 Tháng tư, 2018 00:36
Mai quăng 40c lên cho.
21 Tháng tư, 2018 00:36
Chờ mai đi bác, năm ba cao đẳng rồi nên bận quá!
20 Tháng tư, 2018 22:09
Thêm chương đi bác cvter ơi :+1:
30 Tháng ba, 2018 21:38
nàng ơi Vp của nàng sườn phi cứ thành 'bên phi' thôi,
25 Tháng hai, 2018 07:33
chổ này k khớp khúc trên nè, rõ ràng sau khi đón con gái + hai đứa cháu ngoại về ở mấy năm mới chết. cháu cũng nhỏ tuổi hơn nữa
22 Tháng một, 2018 08:34
sao lâu quá ko thấy cập nhật chương ms thế chủ thớt
04 Tháng mười hai, 2017 07:30
Xong luôn phần Campione, đã đủ!
BÌNH LUẬN FACEBOOK