Đáng ra cậu nên sợ hãi… thế nhưng tại sao cảm giác gì cũng không có…
Ôn Niệm Nam khẽ nhúc nhích muốn đứng dậy, cơ thể lại cảm thấy vô cùng đau nhức, không biết rõ là chỗ nào đó đau hay toàn thân đều đau. Tóc xung quanh vết rách trêи đầu dính vào miệng vết thương khô bết, chỗ đùi bị gậy đánh lúc nãy nhìn qua cũng cực kỳ nghiêm trọng, Ôn Niệm Nam cúi đầu sờ lên chân phải động đậy một chút.
“Vẫn còn cảm giác… ha, chưa gãy…”
Ôn Niệm Nam ngồi dậy dựa lên vách tường nâng tay che khuất đôi mắt, run giọng nói: “Tại sao không để tôi chết đi… sống đau đớn quá… cơ thể đau, trong lòng cũng xót… thật sự mệt mỏi lắm…”
[Mẹ con muốn con vui vẻ bình an sống hết đời, muốn con sống thật khỏe mạnh an khang, cô ấy muốn con sống vì chính bản thân mình…]
Trong đầu đột nhiên vang lên lời nói của phu nhân Tưởng, trong mắt Ôn Niệm Nam dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“… Mẹ ơi…”
“Con xin lỗi… con xin lỗi mẹ… con khiến mẹ phải thất vọng rồi… con xin lỗi, con sẽ cố gắng… sẽ trở thành người như mẹ mong đợi, con sẽ sống thật vui vẻ…”
Ôn Niệm Nam chợt cười, khóe miệng nhếch lên kéo giãn vết thương, cậu dường như không hề cảm giác được đau đớn nữa, mắt khẽ chớp động, nức nở nói: “Mình… mình phải sống… mình phải sống tốt hơn bất kỳ kẻ nào khác… mình còn có cha, mình không phải không có gì cả…”
Ôn Niệm Nam thấy có ánh sáng lọt qua khe cửa, trong mắt liền lóe lên tia hy vọng. Bên ngoài tầng hầm có tiếng mấy người nói chuyện, Ôn Niệm Nam theo bản năng khẽ run rẩy, cúi đầu.
“Đ*t mẹ nhà nó, mệt gần chết cả một đêm mà công toi à?”
“Tiểu Tần tổng bảo thế nào? Có nói cho chúng ta bao tiền không? Cho dù Cố Ngôn Sinh kia không giao dự án ra nhưng chúng ta cũng vất vả một trận rồi, cũng phải có tí thù lao chứ?”
Tôn Kỳ hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ kiếp, hôm qua gọi điện cho Tần Tề Bách thế mà hắn trở mặt quỵt nợ lại còn lôi ông đây ra mắng mỏ một hồi, thằng nhãi Cố Ngôn Sinh không quan tâm sống chết của vợ hắn thì tao còn có thể làm gì nữa!”
Tôn Kỳ hung hăng mở cửa tầng hầm bước vào, thấy người bên trong co quắp nằm một góc, cơn tức giận vừa xộc lên liền tiến tới định đánh Ôn Niệm Nam.
Ôn Niệm Nam vô thức cuộn tròn người lại bảo vệ tai* của mình, động tác này khiến Tôn Kỳ sững sờ dừng tay.
“Tại sao tao có cảm giác đã từng gặp mày rồi nhỉ?”
Đàn em sau lưng nghi ngờ hỏi: “Sao vậy anh Tôn?”
“Không có gì.”
“Anh Tôn, vậy thằng nhóc này xử lý thế nào? Nhà họ Cố mặc kệ nó chẳng lẽ chúng ta cũng vứt nó lại đây sao?”
“Cứ giam giữ nó ở đây, tao không tin nhà họ Cố thật sự không quản sống chết của nó, lần này tao nhất định phải khiến Cố Ngôn Sinh chịu thua!”
Một kẻ sau lưng hắn ngồi lên bậc thang, hỏi: “Anh Tôn, kể cho các anh em nghe một chút hồi trước anh bắt Cố Ngôn Sinh thế nào đi?”
“Đ*t mẹ, nhắc đến tao lại tức, người lần đó bắt được không phải Cố Ngôn Sinh, là một thằng nhóc bướng bỉnh cứng đầu hay cãi cố, cho dù bị dùng tay hay gậy đánh đập thế nào nó cũng không kêu ca, thế mà ai ngờ vứt nó xuống hầm liền dọa nó gào thét thảm hại, tao ném thẳng mấy con chuột vào trong đó rồi khóa cửa lại nhốt nó vài hôm, đói bụng mấy ngày là không mạnh miệng được nữa.”
“Hahaha, anh Tôn ác quá nha.”
Tôn Kỳ đưa điếu thuốc trong tay lên miệng hút, cười đắc ý: “Thằng nhóc kia bị nhốt vài ngày xong bị tao lôi ra tra hỏi, ai nghĩ tới nó dám đập vỡ cái cốc rồi cầm mảnh sứ vỡ rạch lên mặt tao, con mẹ nó chứ, tao điên lên đạp cho nó một trận lại im thin thít, sau đó tao lại quẳng nó vào tầng hầm.”
“Hahaha nhìn cảnh nó ở trong đấy hoảng loạn sợ hãi, nghe tiếng nó gào thét, chậc chậc, nghĩ lại thật hết sức sung sướиɠ, đáng lẽ lúc đấy tao phải ra tay ác th… Ahh…”
Rầm…
Một tiếng trầm đục vang lên, Tôn Kỳ ngã lăn ra đất.
Hai kẻ đứng cạnh hắn thấy cảnh này lập tức sững sờ, ngẩng đầu không thể tin nhìn lên, thấy phía sau lưng Tôn Kỳ là Ôn Niệm Nam mặt mũi tràn đầy nước mắt.
Ôn Niệm Nam cầm trong tay cây gậy thở dốc, một giọt lệ đẫm máu rơi xuống từ khóe mắt, gương mặt cực kỳ đáng sợ nhìn kẻ nằm trêи mặt đất, tay cậu phát run.
“… Câm… miệng… câm miệng!”
Ôn Niệm Nam đưa tay bịt kín lỗ tai, hốc mắt đỏ ghê người, hét ầm lên: “Tôi nói các người câm miệng! Câm miệng!”
Tôn Kỳ lắc lắc đầu, loạng choạng muốn đứng dậy, hắn quay sang, trêи mặt lộ vẻ vô cùng bất ngờ: “Mày… mày dám đánh tao? Chẳng phải mày bị thương rất nặng sao? Sao còn đứng được?”
Ôn Niệm Nam chợt nở một nụ cười thê lương, buông đôi tay đang bịt tai xuống, từng bước từng bước tiến về phía hắn. Tôn Kỳ sợ hãi lùi về sau, quay đầu nói với đám tay chân: “Bọn mày còn thất thần cái gì? Còn không mau ra tay!”
Hai kẻ bên cạnh đều bị khí thế của Ôn Niệm Nam hù dọa, không phản ứng kịp, một kẻ cầm chai rượu muốn đánh lén phía sau lại bị Ôn Niệm Nam tránh được, cậu dùng gậy đập gã một cái ngã ra đất.
“Hmmm…”
Bởi vì vết thương trêи đùi mà Ôn Niệm Nam cũng không thể đứng vững, cậu ngã xuống nhưng tựa như không cảm thấy cơn đau nhức, chống cây gậy trong tay làm điểm tựa vịn người đứng lên. Cậu bước tới bên cạnh kẻ đang nằm dưới đất nhìn có vẻ vô cùng đau đớn, giơ gậy phang lên xương đùi gã.
“Aaa! Chân của tao!” Gã đau tới mức ôm chân lăn lộn trêи mặt đất.
“Đau không… tôi hỏi anh có thấy đau hay không!”