Lúc anh vội vàng tới bệnh viện, Cố Ngôn Sánh vừa mới tỉnh lại, người trên giường mặt mũi tái nhợt, nhìn thấy Chu Nguyên Phong đã tới, anh nhanh chóng muốn đứng dậy đi lấy túi giấy trên bàn.
"Được rồi, đừng có làm loạn . Tôi không muốn phụ trách tập đoàn Cố thị khi cậu đã chết."
Chu Nguyên Phong cầm tập tài liệu nhìn lướt qua, đột nhiên giật mình, nói: "Cậu thành ra như này là vì muốn lấy thuốc cho Niệm Nam sao? "
Cố Ngôn Sanh vội vàng nói:" Đem thuốc trở về đi. Cậu ta chuẩn bị cùng Phil rời đi, tôi muốn đưa cho cậu ấy trước khi chuyến lưu diễn bắt đầu. "
" Cậu tới quốc gia Z uống đến nôn ra máu lại ký kết mấy cái dự án cũng chỉ để lấy thuốc cho Niệm Nam à? Câu không thể mang theo tôi cùng giúp cậu sao? Uống kiểu này sẽ gặp chuyện!"
Cố Ngôn Sanh thu lại cảm xúc trong mắt, nhìn xuống chiếc vòng cổ hình nốt nhạc trong tay anh, yếu ớt nói: "Cậu ấy hết thuốc rồi ... Tác dụng phụ của thuốc cậu ấy uống rất tệ. Nó ảnh hưởng đến sựu yêu thích âm nhạc của cậu ấy, nhưng nếu không uống thuốc thì bệnh của cậu ấy sẽ tái phát. Tác dụng phụ của thuốc này rất nhỏ. Tôi muốn giúp cậu ấy ... "
" Được, tôi sẽ mang về cho cậu ấy. "
" Đừng để cậu ấy biết đó là tôi. Nếu có, đừng để anh ấy biết về tôi phải nhập viện. Tất cả tin tức trong nước hãy bảo Cố Lâm xóa đi. ”
Ôn Niệm Nam nhận được cuộc gọi từ bác sĩ Lý, yêu cầu anh đến bệnh viện. Khi đến nơi, anh thấy bác sĩ Lý đang cầm thuốc với vẻ phấn khích đang đi tới.
"Niệm Nam, đây là một loại thuốc mới. Từ sau cậu sẽ đổi sang thuốc này. Tác dụng phụ của thuốc này rất ít. Cậu sẽ không phải lo lắng về tác dụng phụ khi dùng thuốc nữa."
Ôn Niệm Nam mang thuốc về nhà và cất vào va li, nhìn tên công ty dược phẩm trên hộp thuốc, tìm kiếm trên mạng nhưng không thấy thông tin, không nghĩ gì nữa rồi quay trở lại phòng thu.
Ngay sau khi bước vào, anh thấy Phil đang nói chuyện với ai đó, khi thấy Ôn Niệm Nam đã trở lại, ông nói: "WE, cậu quay trở lại, tôi đang dạy cho một người bạn chơi piano, anh ấy rất tài năng.." "Bạn? "
Ôn Niệm Nam nhìn người chơi đàn piano, khuôn mặt giống Cố Ngôn Sanh thực sự giống Cố Ngôn Sanh với vẻ mặt hờ hững...
Sau khi chơi xong giai điệu , Cố Lâm quay đầu nhìn Ôn Niệm Nam vẫy tay , và nói với một nụ cười ái muội: “Hi, bảo bối, anh đến đây vì em.”
Phil ngạc nhiên mở miệng: “Trời ơi, WE, đây là người yêu của cậu à?”
“Anh ấy đang nói đùa và gọi một cách tùy tiện, không phải là người yêu, thầy ạ. , đừng hiểu lầm tôi, Ôn Niệm Nam bất lực thở dài, bước tới và đưa Cố Lâm ra khỏi phòng chơi piano.
Trong phòng khách, Ôn Niệm Nam đưa nước cho Cố Lâm và hỏi: "Cậu không ở Cố gia làm à? Vì sao cậu hay đến gặp tôi như vậy?"
"Hai ngày nay anh trai em không có ở công ty. Không…anh ấy không ở Trung Quốc. Hôm nay, anh Nguyên Phong tôi cũng đi. Tiểu Lý bị thương vẫn chưa về. Tôi là người duy nhất còn lại ở công ty. Tôi lẻn ra ngoài tìm đến chỗ anh để chơi. "
Ôn Niệm Nam liếc mắt nhìn Cố Lâm và nói, "Cố Ngôn... anh trai của cậu, anh ấy có thể yên tâm giao công ty cho cậu, có nghĩa là anh ấy tin tưởng cậu."
Cố Lâm cong môi nói: "Anh ấy không an tâm, anh ấy đã ngu ngốc như vậy, anh ấy chạy đến nước Z uống rượu kết quả là… ”
Cố Lâm đột nhiên dừng lại, im lặng, nhìn Ôn Niệm Nam với vẻ mặt nghi ngờ, ánh mắt trầm xuống đột nhiên nở nụ cười.
"Anh Niệm Nam, anh đi lưu diễn với Phil trong bao lâu? Em nhớ là anh sẽ thi đấu đúng không?"
Ôn Niệm Nam gật đầu và nhẹ nhàng nói: "Sau khi kết thúc chuyến lưu diễn, sx diễn ra cuộc thi. Tôi muốn thư giãn và viết bài hát cho cuộc thi. "
Cũng đúng, xa anh trai của tôi anh sẽ bình tĩnh lại, tôi sợ anh ấy ép mình quá chặt, anh ấy thực sự làm tổn thương chính mình. "
Ôn Niệm Nam ngẩn người, do dự nói:" Ý cậu là gì ... "
“Anh của tôi đầu óc ngốc nghếch như một kẻ chỉ có cơ bắp, mỗi lần muốn đến gặp anh đều chạy tới hỏi tôi hắn nên nói gì đó làm cái gì, hỏi tôi hắn có làm sai chỗ nào chọc anh không vui, hiện tại trong mắt hắn tất cả đều là anh, không nhìn được ai khác.”
Ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ động, quay đầu nói nhỏ: "Cố Lâm ... Tôi không muốn nhắc tới hắn. Nếu cậu còn muốn nhắc tới hắn, hãy trở về đi."
"Không nhắc tới, không nhắc tới, tôi muốn hỏi xin chữ ký của anh cho một người bạn thỏ bé nhỏ, có được không?”
" Được. "
Trước chuyến lưu diễn, nhóm của Phil đã thông báo về điểm đến, thời gian và địa điểm của chuyến lưu diễn tiếp theo, và Phil đã gửi một bức ảnh với WE kèm theo tin nhắn: Cùng WE học sinh của tôi bắt đầu chuyến lưu diễn, bạn đã sẵn sàng chưa?
Cố Ngôn Sanh dựa vào giường bệnh nhìn ảnh trên điện thoại, đưa tay lên che mắt thở dài, lẩm bẩm nói: “Tôi cho anh thời gian, chúng ta cứ bình tĩnh.”
Sau khi chuyến lưu diễn bắt đầu, Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào Weibo mỗi ngày. Muốn xem WE có tin tức mới hay không, và mỗi lần sau buổi biểu diễn, những bức ảnh do người hâm mộ chụp lại sẽ được tải lên và Cố Ngôn Sanh đã lưu tất cả chúng lại.
Sức khỏe hồi phục, Cố Ngôn Sanh được xuất viện và trở về Quốc gia M. Sau khi thăm Tiểu Lý, anh quay trở lại công ty để tiếp quản, nhưng anh nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu .
"Mùa này công ty chúng ta đang trong dự án hợp tác với nhà họ Tưởng ..."
"Cố tổng? Cố tổng?"
Cố Ngôn Sanh cau mày nhìn người trước mặt, sốt ruột: "Có chuyện gì vậy?
"Ngài ... điện thoại di động của ngài đổ chuông ... " Cố Ngôn Sanh nhấc máy và nghe.
“Này, các người nói cái gì?” Cố Ngôn Sanh liếc nhìn những người trong phòng họp, đứng dậy rời đi, trở lại văn phòng.
Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ sát đất nghe Cố Lâm nói qua điện thoại, trong mắt anh hiện lên một cảm xúc phức tạp.
"Những người tôi cử đến theo dõi gần nhà họ Tần, họ nói rằng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Thẩm Thiên Hào với Thẩm Lạc An. Thẩm Lạc An nói rằng hắn đã nắm được lịch trình của chuyến lưu diễn của Phil, sẽ ra tay với anh Niệm Nam. Nói rằng sẽ khiến anh Niệm Nam biến mất và sẽ vĩnh viễn không quay lại Quốc gia M nữa"
" Hắn dám! ” Cố Ngôn Sanh đấm một đấm vào tấm kính, ánh mắt đầy dữ tợn.
"Con chó cái này vẫn còn muốn ý đồ! Tôi không đi tìm hắn, ngược lại hắn lại tự mình đến chết!"
Cố Lâm cau mày nhìn cảnh quay được máy quay thu nhỏ ghi lại, "Thẩm Lạc An bây giờ đang được bảo vệ bởi Tần gia, nên trong tay phải có một quân bài mặc cả, nếu không nhà họ Tần không thể giúp hắn. "
“ Cố Lâm, giúp tôi sẽ để mắt đến hắn. Một khi hắn ra tay thì đem người trói lại, tôi không tin là con cáo già nhà họ Tần kia sẽ bỏ qua lợi ích của công ty vì Thẩm Lạc An.”
Cố Ngôn Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ kiên quyết nói:" Tôi sẽ bảo vệ anh ta, lần này tôi sẽ không để anh ta nhận bất cứ tổn thương gì từ Thẩm Lạc An. "
N quốc.
" Phil, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đến. Tiếp theo là buổi biểu diễn WE của học sinh tôi. "
Phil bước lên sân khấu, anh ấy gật đầu với WE.
Ôn Niệm Nam bước đến bên cây đàn piano ngồi xuống, mái tóc hơi dài buộc bằng dây lông công, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Những người trên khán đài đều kinh ngạc trước con người thanh lịch và dịu dàng này, các phóng viên và đại diện của giới truyền thông ở hàng ghế đầu cầm máy ảnh bấm chụp liên tục.
Ánh đèn chiếu vào anh như bừng sáng cả người, tiếng đàn từ từ vang lên khiến người ta đắm chìm, anh thuộc về sân khấu...
Sau khi kết thúc bài hát, rất lâu khán giả mới vỗ tay tán thưởng.
Lúc kết thúc buổi diễn đã muộn, Phil và các nhân viên đang thảo luận về các vấn đề trên sân khấu, WE một mình bước đến bục cao nhất trong phòng biểu diễn.
Đột nhiên giọng nói của một cô gái nhỏ vang lên sau lưng anh.
“Anh trai, anh là WE?”
Ôn Niệm Nam quay lại nhìn phía sau, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo choàng nhỏ màu đỏ và nhìn anh với đôi mắt to màu xanh lam.
Ôn Niệm Nam quỳ xuống xoa nhẹ mái tóc của cô gái nhỏ, cười nói: “Đúng vậy, em tìm anh có chuyện gì sao?”
Cô gái nhỏ lấy ra một bông hoa hướng dương trong giỏ đưa cho anh, nhẹ giọng nói: “Cái này là hoa của người thích anh” Nói xong liền bật dậy rời đi.
WE nhìn bông hoa trong tay mình một lúc rồi lẩm bẩm: "Hoa hướng dương"
WE trở về khách sạn, sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Phil liền trở về phòng.
Anh bỏ hoa hướng dương vào trong bình nước, Ôn Niệm Nam uống thuốc xong nằm trên giường, nhìn hoa hướng dương từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi WE tỉnh dậy vào ngày hôm sau, anh thấy đã muộn, Phil đã đi đến nơi biểu diễn để tập dượt, một mảnh giấy được nhét vào khe cửa của anh.
[WE, tôi nghĩ rằng sẽ không gọi cho cậu trước khi cậu thức dậy. Cậu có thể ngủ thêm nếu bạn vẫn còn lệch múi giờ. Đừng để bản thân quá mệt mỏi. Tôi sẽ đi tập trước.]
Lúc này, Thẩm Lạc An đang nhìn thấy cây đàn piano trong buổi biểu diễn tối qua, WE khiến hăn chói mắt, khiến hắn làm đổ cốc nước trên tay.
"Alo? Có ai đi theo không? Được rồi! Đi theo anh ta và khi anh ta ở một mình bắt đầu ra tay."
Thẩm Lạc An nhìn khuôn mặt đang cười nhẹ của Ôn Niệm Nam với ánh mắt ghen tị, và nói vào điện thoại “Nhớ giúp tôi đánh hắn gần chết mới thôi. Còn nữa, tôi muốn hắn có thêm vài vết sẹo trên mặt, hãy chụp ảnh và gửi cho tôi, nếu không tôi sẽ không trả tiền. ”
Ôn Niệm Nam ăn một bữa sáng đơn giản và sắp xếp nhạc phổ. Đi bộ một mình đến nơi biểu diễn cầm túi tài liệu chứa bản nhạc piano.
Khách sạn gần nơi biểu diễn, chỉ cần đi bộ ba con phố là tới nơi, Ôn Niệm Nam đeo tai nghe Bluetooth và nghe nhạc rồi đi về phía con đường, không thấy ba người đột nhiên đi theo phía sau.
"Có phải là người này không? Không sai, là người đến từ Trung Quốc."
"Chính là anh ta, nhìn mái tóc và thân hình trong bức ảnh này đi!"
Ba người đàn ông đội mũ chậm rãi đi theo sau Ôn Niệm Nam, một người trong số họ cầm một con dao.
Trên phố có rất ít người, khi Ôn Niệm Nam rẽ vào con hẻm phố thứ hai, chỉ có vài học sinh phía xa đi qua.
Thấy xung quanh không có ai, cả ba nhìn nhau rồi nhanh chóng theo sau.
Đang định đến gần thì người ở phía sau đột nhiên hét lên, cả hai quay lại thì phát hiện người đó đã mất tích.
“Tim?”
Cả hai đột nhiên nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó rơi ở bên cạnh con hẻm, và họ bị đá khi họ đến gần.
“Fuck! A!”
Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng bước chân gào thét, tháo tai nghe ra, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một con mèo đen chạy tới.
Ôn Niệm Nam cảm thấy mình quá nhạy cảm mà nghe lầm, anh thở phào nhẹ nhõm, đeo tai nghe vào rồi xoay người rời đi.
Trong con hẻm, Cố Ngôn Sanh hung hăng bóp cổ một người ấn vào tường, nhìn chằm chằm vào hắn ta một cách hung dữ, và làm một động tác im lặng.
Một người dưới chân anh ta đang nằm trên mặt đất với cái bụng và khuôn mặt đau đớn, người đàn ông tên Tim bê bết máu trên trán và sợ hãi lùi lại.
Cố Ngôn Sanh siết chặt tay mình quanh cổ hắn, và nói với một khuôn mặt ủ rũ, "Thẩm Lạc An yêu cầu các người làm điều này? Trả lời tôi đi!"
"Xuống địa ngục đi!"
Đột nhiên người đàn ông đã đang dùng tay che trán nhặt con dao trên mặt đất lên xông tới Cố Ngôn Sanh...
Tác giả có chuyện muốn nói
Trailer: Ép nhà họ Tần giao Thẩm Lạc An ra, Niệm Niệm xả ra chuyện bất ngờ khi đi lưu diễn, Cố Ngôn Sanh âm thầm bảo vệ WE, Đường Sóc đến thăm Niệm Niệm và nhìn thấy Cố Ngôn Sanh.
-----