"Chu tổng nói gần đây hình như có chuyện gì đó xảy ra với công ty. Tôi đã kiểm tra và thông tin đã được gửi đến máy tính của anh."
Đột nhiên có người hốt hoảng chạy tới, đụng phải Cố Ngôn Sanh, chiếc điện thoại màu trắng. trong tay anh ấy rơi ra.
"Cố ... Cố tổng, tôi xin lỗi ..."
Cố Ngôn Sanh lạnh lùng liếc qua, nhưng lại nhìn thẳng vào điện thoại.
Đó là một chiếc điện thoại di động màu trắng ... Có một mặt dây đeo hình hoa hướng dương ở phía dưới ...
"Ai đã cho phép cậu đeo mặt dây này trên điện thoại di động của mình?"
"Tôi ... Tôi đã nhìn thấy mặt dây chuyền này trên điện thoại di động đôi của WE và Đường Sóc trên Internet. Gần đây, mặt dây này rất nổi tiếng.… Nhiều người bạn tôi đều mua lấy nó, vì vậy tôi… ”
Cố Ngôn Sanh tức giận khi nghe thấy, và nhìn người đó với ánh mắt nghiêm khắc:“ Hai chiếc điện thoại? Ý anh là nghĩ họ tốt đúng không? "
Tiểu Lý nhìn bộ ngực phập phồng của Cố Ngôn Sanh, anh biết rằng anh ta có thể đang tức giận, anh vội nói:" Anh là người mới đến? Tại sao tôi chưa gặp anh? Không biết trong công ty không được phép nhắc đến những chuyện này sao? "
" Tôi không biết ... Tôi sẽ làm lại, lần sau không dám ... "
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn di động điện thoại trên mặt đất lạnh lùng nói: "Tôi ném điện thoại đi! Tiền báo cho bộ phận tài chính. Từ sau, nhãn hiệu điện thoại di động này không được phép xuất hiện ở công ty, cái tên Đường Sóc cũng không được nhắc tới!
Dứt lời xoay người trở lại văn phòng và đóng sầm cửa lại.
Tiểu Lý thở dài: “Nói chuyện với Phòng Tài chính giá điện thoại di động này và đó là sự cho phép của Cố tổng.”, dứt lời cũng đi vào văn phòng.
Nhân viên lúc đầu cúi đầu vâng vâng dạ dạ giờ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khẽ lóe lên, cũng không có chút nào sợ hãi.
"Thả mồi câu thật dễ dàng. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Đã đến lúc phải về báo cáo với Chủ tịch Tần.”
Trong phòng làm việc, Cố Ngôn Sanh nhìn dữ liệu công ty do Chu Nguyên Phong gửi đến, phát hiện quả thực có điều bất thường. Sau khi Tiểu Lý kiểm tra nó, anh ta phát hiện ra rằng đó là một dự án của Đường gia.
"Lại là nhà họ Đường. Hai anh em này thật là chu đáo ..."
Cố Ngôn Sanh nghĩ đến điện thoại di động và mặt dây chuyền của hai vợ chồng trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.( giận quá mất khôn, yêu vào ngu đi là có thật )
Bây giờ mọi người đều cho rằng Đường Sóc và Ôn Niệm Nam thích hợp hơn ...
Nhìn Ôn Niệm Nam trong ảnh chụp màn hình trực tiếp trên điện thoại, Cố Ngôn Sanh nhìn có chút giật mình, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Đây là WE? Nhưng cảm thấy W.E hoàn toàn khác với Ôn Niệm Nam.
Cố Ngôn Sanh nghĩ rằng mình thích người kia, nhưng anh ấy thấy rằng mình đã sai, anh ấy thích Ôn Niệm Nam ...
Trời đã tối khi Ôn Niệm Nam rời studio và trở về nhà, cậu đỗ xe và đi về phía cửa. Đột nhiên cảm thấy như mình đang thấy có gì đó quay đầu nhìn lại, nhưng lại không có gì đằng sau.
Nên nghĩ rằng hai ngày qua quá mệt mỏi cũng không quan tâm nữa, Ôn Niệm Nam đang định dùng chìa khóa mở cửa, sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân.
Trái tim Ôn Niệm Nam run lên, đột ngột quay đầu nhìn xung quanh, không ngờ trước mắt bỗng tối sầm lại, bị một bàn tay che chặt.
“Buông ra”
Bị người đàn ông đập mạnh vào cửa, hai tay đè lại phía sau không thể động đậy, Ôn Noãn Nam có thể cảm giác được lồng ngực của người kia lên xuống.
"Anh là ai!"
Người đàn ông không nói.
Ôn Noãn Nam cảm giác được tay người kia vuốt tóc mình, tay đó theo tóc vuốt lên trán, bàn tay kia đột nhiên dừng lại.
Ôn Niệm Nam cố gắng tránh bàn tay đó và vùng vẫy mạnh, nhưng bị đối phương càng giữ chặt hơn.
Ôn Niệm Nam cảm thấy người kia càng ngày càng gần, trên cổ có luồng khí nóng phả ra, càng thêm kinh ngạc giãy dụa, nhưng sức lực của đối phương quá lớn khiến cậu không thể thoát ra được. .
Trước mặt tối đen như mực, hai tay bị người lạ trói chặt, Ôn Niệm Nam đột nhiên cảm giác sợ hãi cuồng bạo tấn công mình, thân thể run rẩy kịch liệt vì sợ hãi.
"Anh là ai ... Buông ra ... Thả tôi ra ..."
"Buông tôi ra ... Đừng chạm vào tôi ..."
Sức mạnh của bàn tay người đàn ông đột nhiên giảm đi khi anh nghe thấy nó, và Ôn Niệm Nam cảm giác được đối phương khẽ thở dài.
Thấy sức lực kiềm chế mình đã yếu đi, Ôn Niệm Nam đột nhiên dùng chân giẫm lên chân đối phương, người nọ buông lỏng tay ra vì đau.
Ôn Niệm Nam vội vàng dùng tay còn lại muốn bẻ gãy bàn tay che mắt của mình, nhưng tay kia đã nhìn thấu bàn tay vừa chạm vào, liền rút tay ra ấn vào cửa.
"Làm ơn buông ra, được rồi ... xin đừng bịt mắt tôi ... tôi sợ bóng tối ... làm ơn ..."
Khám phá thêm nhiều truyện Đam Mỹ hay tại đây
Cả người không cử động được, bị người xa lạ ôm lấy của mình, cảm giác sợ hãi làm Ôn Niệm Nam nhớ lại những hồi ức đau khổ kia ...
Giọng Ôn Niệm Nam run rẩy và nghẹn ngào với một giọng khóc: " Anh muốn làm gì... ai ... ai đã sai anh tới đây"
Người đàn ông không hề lên tiếng, chỉ vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại rồi nhẹ nhàng áp cằm lên, trên vai Ôn Niệm Nam ôm chặt người vào lòng.
"Anh nói đi! Anh là ai? Ai sai anh đến đây!"
Ôn Niệm Nam đã nhận ra người kia không muốn làm mình bị thương, nhưng cậu không hiểu hắn định làm gì.
Cậu mở miệng hết lần này đến lần khác muốn đối phương nói và nghe thấy giọng nói của hắn, nhưng người không hề lên tiếng, Ôn Niệm Nam đoán người bên kia có thể là người mà anh quen biết, không dám nói ra ...
Ôn Niệm Nam hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh và nói: “Tôi… Đoán xem anh là ai… Tôi có thể ngửi thấy mùi cơ thể của anh…”
Chắc chắn, cậu ấy đã đúng… Người kia đột nhiên hoảng sợ…
Ôn Niệm Nam nhân cơ hội nắm chặt tay và đập mạnh vào phía sau, cậu cảm thấy bàn tay mình đang cào nát khuôn mặt của người kia.
Bên kia hoảng sợ nới lỏng bàn tay che mắt, nới lỏng khống chế trên người.
Sau khi mất đi chỗ dựa, Ôn Niệm Nam ngã xuống đất, hai mắt bị che quá lâu, tầm mắt có chút mờ mịt, chỉ thấy một bóng người mờ mịt vội vàng rời đi.
Ôn Niệm Nam vịn tường chậm rãi đứng dậy chạy ra ngoài, muốn xem người đàn ông kia là ai, nhưng lúc đi đến bên đường liền nhìn thấy Đường Sóc đang ngồi trên mặt đất ...
"A, Niệm Nam, sao cậu lại đi ra đây? Vừa hay tôi cũng tới tìm cậu."
Ôn Niệm Nam sắc mặt tái nhợt đi tới, đưa tay đỡ Đường Sóc trên mặt đất, ánh mắt hơi lóe lên, vô ý hỏi. “Đường Sóc, muộn như vậy… Sao cậu lại ở đây?”
Đường Sóc nghe vậy thì sửng sốt, sắc mặt có chút cứng ngắc, anh cười đáp: “Tôi… đi ngang qua, vừa hay có món đồ này muốn tặng cậu. "
Ôn Niệm Nam nhướng mi liếc má trái Đường Sóc bên tai có vết máu, nhàn nhạt nói:" Thật sao? "
" Tôi ... Tôi quên mang theo. "
“Đường Sóc, muộn như vậy rồi cậu về đi.”
Nói xong , Ôn Niệm Nam xoay người vào nhà, không có ý muốn cho Đường Sóc vào trong nhà ngồi.
Vẻ mặt của Đường Sóc có chút mất tự nhiên, cậu ta vươn tay muốn kéo tay Ôn Niệm Nam, vội vàng nói: "Niệm Nam, cậu muốn vào ..."
"Đừng chạm vào tôi!"
- Một tiếng hét đột nhiên vang lên, Ôn Niệm Nam hất tay cậu ta ra và lùi lại vài bước.
Đường Sóc sững sờ khi thấy Ôn Niệm Nam đang nhìn mình với ánh mắt đầy sợ hãi và xa lánh.
Ôn Niệm Nam thở hổn hển, bình tĩnh lại mà liếc nhìn Đường Sóc, trầm giọng nói: “Tôi có chút mệt mỏi, cậu về trước nghỉ ngơi đi.”
Đường Sóc nhìn bóng dáng rời đi mà nắm chặt tay, thần sắc quái dị lóe lên trong mắt cậu ta.
Ngày hôm sau, Ôn Niệm Nam vốn luôn đi làm sớm, hôm nay đến muộn, đến chín giờ mới tới.
Lăng Lăng gọi nhưng không có ai trả lời, hôm nay có việc cần giao, buổi chiều còn có cuộc phỏng vấn với WE, nhưng vẫn chưa liên lạc được với Ôn Niệm Nam.
Đột nhiên chuông điện thoại ngoài cửa vang lên, Lăng Lăng cúp máy.
“Anh Niệm Nam , cuối cùng anh cũng đến.”
Ôn Niệm Nam sắc mặt tái nhợt bước vào, đưa cho Lăng Lăng túi hồ sơ có trong tay, mệt mỏi nói: “Em cảm thấy hơi khó chịu vì đến muộn, xin lỗi vì sự chậm trễ này, ca khúc đây ”
Ôn Niệm Nam kinh hãi cả tối hôm qua nên bật đèn, ngồi ở trên ban công nhìn ngoài sân đến nửa đêm, sau khi gió thổi qua, tinh thần vô cùng căng thẳng, liền ngủ thiếp đi, phát hiện mình bị cảm.
"Anh Niệm Nam, anh bị cảm à? Có cần hủy buổi phỏng vấn vào buổi chiều không?"
Ôn Niệm Nam ấn nút, vẫn còn đang chóng mặt, khẽ thì thào: "Không sao, chỉ là hóng chút một chút nên hơi cảm nhẹ. Không thành vấn đề, còn Đường Sóc đâu?"
"Anh Đường ở trong văn phòng cùng với một số nhân viên mới bàn công việc"
Ôn Niệm Nam bước tới cửa văn phòng trên tầng hai thì dừng lại, nhìn Đường Sóc đang ngồi ở bàn làm việc trong phòng, cau mày tự hỏi vết xước trên mặt và mắt chợt lóe lên một tia khác lạ.
Đường Sóc nói rằng tóc của anh ấy rất mềm và sẫm màu, và lúc đó tóc người kia cũng chạm gần tới cổ cậu.
Người đàn ông hôm qua đã chạm vào tóc cậu, và cậu cảm thấy hơi nóng ở mũi người kia phả vào cổ mình, và cuối cùng anh ta thậm chí còn đặt cằm anh ta lên vai của cậu.
Đường Sóc đứng dậy rời đi sau khi bàn việc xong, vừa mở cửa liền nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ngẩn người đứng ở cửa.
“Niệm Nam, cậu đến rồi, sao nhìn sắc mặt lại xấu thế này?”
Đường Sóc đưa tay sờ trán cậu nhưng bị cậu né tránh.
“Tôi không sao… Tôi đi tập đàn trước, anh có việc thì cứ làm đi.”
Mặc kệ Đường Sóc ở phía sau kinh ngạc, Ôn Niệm Nam bước vào phòng đàn, dựa vào cửa che mắt lại.
"Tại sao lại là cậu ... Đừng khiến tôi nghĩ đó là cậu ..."
Tại sao Đường Sóc lại làm như vậy? Hắn biết mình rất nhát gan nhưng lại đối xử với mình như vậy ...
Cao ốc Cố thị.
"Chào Cố tổng”
" Cố tổng "
Mọi người trong công ty đều cảm thấy hôm nay Cố Ngôn Sanh có gì đó không ổn. Hôm nay người thường ngẩng cao đầu lại cúi thấp xuống, trên mắt còn đeo một chiếc kính râm.
"Ồ? Cố tổng đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao vào công ty rồi mà còn đeo kính râm?"
"Tôi cảm thấy tâm trạng của Cố tổng gần đây thay đổi rất nhiều , và tôi không biết chuyện gì đã xảy ra ." ? "
" Tại sao Cố tổng làm gì cũng cúi đầu? "
" Ừ, tôi cũng đang khó hiểu, tại sao đột nhiên lại đeo kính râm. "
Lúc này trong văn phòng Cố Ngôn Sanh đang từ từ ngẩng đầu lên trước khung cửa sổ sát đất, giơ tay tháo chiếc kính râm ra và đặt nó lên bàn.
Liền thấy một vết bị rách dài bên trái khuôn mặt , từ mắt bên trái đến tai.
Cố Ngôn Sanh giơ tay châm thuốc, phun ra một vòng khói nhàn nhạt, làn khói trắng bay đầy trướcmắt, trong đôi mắt đó lóe lên một cảm xúc phức tạp ...
Tác giả có chuyện muốn nói,
Cho xin vé! Yêu cầu một vé!
Đăng ký?
Vâng, hôm nay tôi cập nhật quá muộn (ô ô ô là lỗi của tôi)
Tôi sẽ gửi bài vào khoảng hai giờ hôm nay, hãy chú ý đón xem nhé các bạn yêu?
Tái bút : Yêu các bạn!
Cuối cùng , tôi sẽ lạm dụng nó một lần nữa. Haha..Cố Tra Tra truy thê, bị ngược đứng lên nào!
Trước là ngược công chút xíu chưa đến mức hành hạ dã man, nhưng không phải ngược đãi hay hành hạ tượng trưng, sau có thể ngọt ngào và có thể có hành hạ nhỏ, nhưng bạn không thể bỏ rơi tôi (cắn khăn và khóc thút thít)
Cố Tra Tra (hút điếu thuốc): Đeo kính râm và đóng giả là 13
Tần gia, Cố gia, Tưởng gia là ba tập đoàn lớn nhất thành phố M, họ Tưởng thứ nhất, họ Cố thứ hai, họ Tần thứ ba.
Hãy xem: Thẩm Thiên Hào không phục vì Cố Ngôn Sanh đã giao cho Đường gia dự mà hắn rất tâm đắc, và Thẩm An Lạc bởi vì Đường Luân Hiên biết được bí mật của hắn nên đã cùng Chu Nguyên Phong hợp tác đối phó hắn, vì thế hắn cô cùng chán ghét Đường gia.