"Dù sao tôi cũng không ngại việc-"
Ý hưng phấn trong giọng hắn ngày càng rõ ràng.
"Mỗi ngày bắn đầy bụng vợ cũ của mình."
Tay đang giơ lên của Hàm Ý Vị Băng cứng đờ.
Bạc Thần Kiêu như không nhận ra lời nói của hắn có gì sai, hơi thở bên tai của cô ngày càng gấp.
"Băng Băng, em nghe có thấy thích không? Bụng em sẽ luôn phình to ra, lúc nào cũng sẽ được tiêu hóa tinh của chồng cũ của em, tử cung em nhất định sẽ vô cùng ấm áp-"1
'Chát'.1
Không gian im phăng phắc.
Tay đau rát, Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác ngửa đầu, như muốn cách bịt mắt, như muốn cách bóng tối, nhìn thẳng vào người trước mắt.
Tiếng nói của Bạc Thần Kiêu bị cái tát này đánh gãy.
"Ngài là súc sinh sao?"1
Cô nức nở hỏi, nhận thấy được tay đang ôm eo cô thế nhưng lại còn siết chặt hơn, không chịu thả cô ra.
Một hành động đơn giản, lại như giọt nước nhỏ lên một chiếc ly đã tràn nước.
Cô nhịn không được bật khóc, tay hơi bấu chặt bàn tay to đang nắm eo mình.
"Hức... Ngài coi em... Hức... Là cái gì?... Là... Hức... Là đồ chơi cho ngài... Hức... Tiết dục sao?... Hức..."
Giờ phút này, Hàm Ý Vị Băng thật sự mong rằng có ai đó nói cho cô rằng Bạc Thần Kiêu trước mặt chỉ là giả mạo.
Dù cho muốn ly hôn, cô luôn giữ một ấn tượng tốt về hắn. Bạc Thần Kiêu từ nhỏ đã lạnh lùng và ít nói, chỉ thể hiện tình cảm với cô qua hành động là nhiều, sau này yêu nhau thì hắn mới nói lời ngọt ngào để tán tỉnh cô nhiều hơn.
Sau này từ Allen trở về, dù cho đã không còn thương cô nữa, nhưng khi đã cưới Hàm Ý Vị Băng, nếu cô không động chạm gì tới Hàm Ý Vị Hoa, hắn cho dù có ghét cô cỡ nào thì cũng sẽ lịch sự nói chuyện với cô bằng một thái độ lạnh nhạt.
Khi làm tình, hắn chỉ yên lặng mà làm, chứ không hề nói bất cứ câu nào để tạo hứng trong lúc hành sự, cũng chưa từng dùng lời nói để quấy rối cô về việc giường chiếu.
Như con người hắn vậy, trọng quy củ, dù cho không có tình cảm thì cũng sẽ cho cô sự tôn trọng của một Bạc phu nhân nếu cô không nhắc tới người hắn yêu.
Đây là lần đầu tiên... Lần đầu tiên... Bạc Thần Kiêu xúc phạm cô bằng những lời khó chấp nhận như vậy.
Hắn đang coi cô là một kỹ nữ sao?
"Em... Hức... Em kính trọng... Hức... Kính trọng ngài như vậy..."
Đầu óc như bị đơ máy, xưng hô cũng trở nên loạn xạ lên.
Lý trí muốn nói 'Tôi - Ngài' để tạo khoảng cách xa lạ với con người đáng ghét này. Nhưng lại tủi thân đến mức chỉ muốn bỏ qua tất cả, chỉ muốn được dỗ dành như lúc nhỏ mà thôi, cho nên theo bản năng muốn dùng 'Anh - Em'.
Cuối cùng, miệng lại tự thốt ra thành 'Em - Ngài'.
"Sao... Hức... Sao ngài... Hức... Có... Có..."
Em kính trọng ngài như vậy, sao ngài có thể nói những lời làm tổn thương em như thế.
Có lẽ là cực kỳ khuất nhục và tủi hổ, Hàm Ý Vị Băng khóc đến mức không thể nói ra thành lời, cố cỡ nào cũng không được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ ý định nói cho hết câu mà òa khóc.
Bức tượng đài của Bạc Thần Kiêu trong lòng cô, thứ mà mỗi ngày Hàm Ý Vị Băng đều phải chà lau và ngắm nhìn đầy trân trọng, nay bỗng đột nhiên đang dần nứt ra, lung lay sắp đổ.
Vài đôi ba câu mà thôi, cũng đủ để khiến nội tâm Hàm Ý Vị Băng chịu chấn động cực kỳ to lớn.
Tín ngưỡng mà cô đặt ở trên cao, đến chạm vào cũng không dám, hôm nay tại sao lại có thể nói những lời như vậy với cô chứ?
"Khóc cái gì?"
Trong tiếng nức nở của cô, giọng Bạc Thần Kiêu lạnh lùng đến lạ.
Eo bị siết chặt, cằm bị nắm lấy, bị ép phải ngửa đầu lên.
Có lẽ, hắn đã bị cái tát này của cô chọc giận.
Hàm Ý Vị Băng nghĩ vậy, hơi rụt cổ, theo bản năng khóc nhỏ lại.
"Đã làm vợ chồng hai năm rồi, cho em ăn biết bao nhiêu máu của tôi, giờ tôi nói một chút thì làm sao vậy?"1
Ngoài dự đoán, không có lời châm chọc hay xỉa xói nào, chỉ đơn giản là một câu nghi vấn.
Lưng như có một bàn tay to khẽ vuốt, như là an ủi, nhưng nghe lời này của hắn, Hàm Ý Vị Băng chỉ biết càng tủi thân.
"...Vợ cũ... Hức... Ly... Hức... Hôn..."
Mất đi khả năng tổ chức một câu nói hoàn chỉnh, chỉ biết nghĩ gì nói đó.
Ý là, nhưng em và ngài sau khi ly hôn thì em đã là vợ cũ, ngài không được như vậy.
Chứ nếu Bạc Thần Kiêu yêu cô, và bây giờ hai người đang là một đôi vợ chồng mặn nồng, những lời như vậy chỉ khiến Hàm Ý Vị Băng đỏ mặt vì ngượng và vui mừng mà thôi.
Nhưng mà... Bọn họ không phải.
Hắn đã có con, đã có Hàm Ý Vị Hoa, cho nên cô mới có phản ứng dữ dội như vậy khi nghe những lời này.
"Ly hôn?"
Bạc Thần Kiêu cười khẽ, hỏi cô:
"Em nghĩ ấn được dấu tay tôi vô sớ ly hôn là xong xuôi mọi chuyện rồi à?"
Hàm Ý Vị Băng nghe vậy, không hiểu ra sao, nhanh chóng gật đầu.1
Không ly hôn chớ còn gì?
Dấu tay của hai người rõ ràng như vậy, cô chính mắt nhìn bản thân nắm tay hắn ấn lên giấy, chứ không phải là tạo giả dấu tay của hắn.
Mông bị vỗ nhẹ, lời nói của người trước mặt như sấm đánh bên tai.
"Nếu tôi không muốn, thì dù em có ấn tay tôi vô ngàn tờ vạn tờ sớ, cũng sẽ không có cục Hôn Nhân nào dám duyệt sớ cho em."
Bạc Thần Kiêu chầm chậm nói.
"Nếu em muốn chơi trò ấn dấu tay, về tôi in cho em mười sấp, em ấn như thế nào cũng được."
Như chứa ý trêu chọc, vừa dứt lời, hắn liền trở nên yên lặng.
Như là đang quan sát biểu tình của cô.
Hàm Ý Vị Băng quả nhiên ngơ ngác, há miệng thở dốc.
Trong khoảng thời gian ngắn, không nói ra được một câu nào.
Nói gì đây? Oán trách ai đây?
Cả Prender như thế nào, là tùy thuộc vào từng cái nâng tay và nhướng mày của người đàn ông trước mắt.
Cục Hôn Nhân nếu dám duyệt cho cô mà làm trái ý Bạc Thần Kiêu, khiến hắn không vui, có khi qua một đêm, cả một cái cục sở to như vậy liền sẽ biến mất.
Hôm nay không có cục Hôn Nhân này, sáng mai lại sẽ có phủ Hôn Nhân, sáng mốt là điện Hôn Nhân, sáng ngày kia...
Chỉ cần Bạc Thần Kiêu muốn.
Hàm Ý Vị Băng đột nhiên nhận ra một sự thật rằng.
Cô đã quên mất rằng, người trước mặt một khi muốn chơi trò ép buộc, cô là không thể phản kháng...
Môi lại bị ngậm lấy, Bạc Thần Kiêu không dùng lưỡi, chỉ đơn giản là mút hôn chậm rãi, như đang trêu chọc.
Cô hơi tránh né, tranh thủ lúc thoát được, nhỏ giọng hỏi hắn:
"Vậy giờ em sinh cho ngài một đứa con như đúng hợp đồng thì chúng ta sẽ ly hôn, có phải là ngài muốn như vậy không?"1
Vừa nghe những lời của hắn xong, Hàm Ý Vị Băng nhịn không được mà suy nghĩ thử lý do hắn cứ mãi không buông cô ra là gì. Nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có việc hợp đồng chưa hoàn thành là hợp lý.
Rõ ràng là hắn cũng ghét hợp đồng hôn nhân giữa hai người, nhưng không hiểu vì sao lại cứ khăng khăng không chịu hủy bỏ hợp đồng, rồi lại nhất quyết không chịu ly hôn như vậy.
Cô chỉ có thể hỏi hắn mà thôi, ngoài ra không còn cách nào khác.1
Bạc Thần Kiêu như có chút khựng lại, sau đó môi cô lại bị mút lấy một lần nữa.
"Chưa rõ, tùy vào độ ngoan ngoãn của em."1