• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị không đồng ý, nhưng nơi đó em đã chuẩn bị từ rất lâu rồi... Chị có thể đến đó một lần với em không?"

Hàm Ý Vị Băng há miệng, muốn đồng ý, nhưng lại sợ Thẩm Ôn Hi lại sinh ra hi vọng không nên có, vì thế đổi ý.

"Chị không-"

"Đi mà... Chị ơi... Em thật sự chuẩn bị từ rất lâu rồi, rất lâu rồi..."

Thẩm Ôn Hi như nhận ra cô định nói gì, nhanh chóng cắt đứt giữa chừng, thấp giọng cầu xin.

Có lẽ là bởi vì không biết nên nói gì để thuyết phục người mình thích, chỉ có thể bất lực mà lặp đi lặp lại cụm 'từ rất lâu rồi'.

Hàm Ý Vị Băng luôn giữ ý niệm vun đắp cho gia đình nhỏ của mình, dù cho chồng cô không hề hợp tác, còn cố ý nhục mạ và làm khó cô. Tính tình Bạc Thần Kiêu lại hay thay đổi thất thường, lúc dịu dàng lúc lạnh lùng.

Mà ở cùng một người chồng như vậy mấy năm, cô vẫn chịu được, chứng tỏ cô có một lòng bao dung và sự nữ tính nhất định. Thấy Thẩm Ôn Hi ngây ngô lại nóng vội muốn mình đi như vậy, trong lòng có chút mềm yếu.

Cùng với việc con người khi liên tục từ chối ai, chỉ cần người bị từ chối nhân dịp đó đưa ra một yêu cầu dễ hoàn thành, chúng ta đều sẽ có xu hướng đồng ý yêu cầu này.

Cho nên.


"Đi thôi."

Hàm Ý Vị Băng đứng dậy, vuốt váy thẳng thớm, nhìn Thẩm Ôn Hi cười nói.

Nỗi đau trong lòng từ lúc nhận điện thoại của Hàm Ý Vị Hoa tới bây giờ là chưa bao giờ nguôi ngoai. Nhưng lúc này có việc cần phải xử lý, cô chỉ có thể mỉm cười, ra vẻ không có việc gì mà đi với Thẩm Ôn Hi.

"Dạ vâng?"

Thẩm Ôn Hi theo bản năng đáp lời của cô, như là chưa kịp hiểu nội dung của câu nói mà đã vội đáp trước.

Sau đó như là hiểu rồi, cậu cố nhịn cười, đôi mắt bạch kim sáng lấp lánh: "Vâng ạ."

"Bây giờ em đi lái xe ra đón chị, chị ra trước cổng sau chờ đi ạ!"

Thẩm Ôn Hi vội nói, sau đó xoay người chạy đi, vội vã như sợ rằng cô sẽ đổi ý.

Hàm Ý Vị Băng nhìn bóng lưng nhanh như chớp nọ, nỗi buồn trong lòng như biến mất trong một tích tắc, cô nhịn không được mà bật cười.

Muốn đi ra cửa sau đợi sẵn, nhưng bước chân bỗng khựng lại.

Đội Cận Vệ.

Hàm Ý Vị Băng nhịn không được nhớ lại khung cảnh trên xe ngày đó, cô chỉ mới ngồi gần Thẩm Ôn Hi thôi, Bạc Thần Kiêu đã phản ứng dữ dội như vậy rồi.

Nếu như... Nếu như cô đi với Thẩm Ôn Hi, để đội Cận Vệ thấy được, sau đó báo cáo cho hắn... Cô sợ là sẽ không chịu nổi cơn thịnh nộ của hắn.

Không chịu nổi, cũng... Không muốn chịu.

Đây là lần đầu tiên Hàm Ý Vị Băng muốn tránh mặt chồng mình một thời gian, cũng như vi phạm lời hứa của mình với hắn.

Lúc đó, cô vì để cho Bạc Thần Kiêu bớt giận, đã nhanh miệng hứa rằng sẽ không đi một mình mà không cho đội Cận Vệ đi theo nữa.

Nhưng mà... Cô đâu có đi một mình đâu?

Cô đi với Thẩm Ôn Hi mà.

Hàm Ý Vị Băng giật mình, như bị sự lươn lẹo của mình dọa sợ, có tật giật mình mà nhìn xung quanh, như lo lắng người khác thấy được bản chất thật sự của mình.

Cô mím môi, nhịn cười, sau đó lựa một lối đi không có đội Cận Vệ canh gác mà tới cửa sau.

May rằng, cô biết được bọn họ phân bố ở đâu.

"Chị Herin! Lên xe đi ạ!"

Giọng nói vui vẻ của Thẩm Ôn Hi vang lên, thu hút sự chú ý của Hàm Ý Vị Băng.

Cậu mở cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cô. Một tay đáp trên vô lăng, một tay tựa lên khung cửa xe.

Phong lưu vô cùng.

Hàm Ý Vị Băng ý bảo Thẩm Ôn Hi nhỏ giọng lại, người sau lập tức làm theo. Cô vội chạy lại xe của cậu, kéo cửa xe ra rồi ngồi lên.

Toàn bộ quá trình chỉ mất năm giây.

Thẩm Ôn Hi bật động cơ, hai giây sau, xe liền 'vút' một phát, như đang bay mà phóng ra ngoài đường sá đông đúc, hòa nhập vào dòng xe vội vã.

Thủ đô là trung tâm của cả Prender, chỉ cần màn đêm vừa ghé thăm, nó sẽ lập tức biến thành một hình dáng khác.

Ban ngày là nghiêm túc, trang trọng. Về đêm, là hoa lệ không thể kể hết.

Ánh đèn chảy xiết, đủ loại màu sắc, nhìn một lát, Hàm Ý Vị Băng bắt đầu hoa mắt.

Vì thế quyết định không nhìn nữa, ngả lưng dựa lên ghế, cô nhìn sang chàng trai đang lái xe ở bên cạnh.

Đột nhiên, cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Hình như từ khi lên xe, Thẩm Ôn Hi chưa từng nói một lời với cô.

"Em định dẫn chị đi đâu?"

Mùi xe có chút khó ngửi, Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.

Chỉ có xe của Bạc Thần Kiêu mới là thoải mái nhất, lúc nào cũng có hương chanh mà cô thích, hắn có lẽ có cùng sở thích với cô.

Thẩm Ôn Hi không nghiêng đầu để nhìn lại cô, như đang rất tập trung để lái xe.

Một lát sau, mới trả lời, "Bí mật."

Chỉ hai chữ mà thôi, Hàm Ý Vị Băng liền nhạy cảm nhận ra sự đặc lại trong giọng nói của người bên cạnh.

Mùi xe ngày càng nồng nặc, hình như có chút mùi xăng dầu lẫn trong đó.

Thẩm Ôn Hi chẳng lẽ là không có tiền mua xe mới ư? Chỉ có xe cũ mới bị nồng mùi xăng như vậy.

"Ừm."

Không biết nói gì, Hàm Ý Vị Băng liền gật đầu, ừm một tiếng tỏ vẻ đã nghe được.

Nhàm chán mà nhìn về phía trước, định nhìn khung cảnh bên ngoài trong khi đợi đến đích.

Hình như... Đường cái ngày càng vắng vẻ.

Hàm Ý Vị Băng nhìn Thẩm Ôn Hi bỗng xoay tay lái, rẽ vào một con đường chỉ có lác đác vài chiếc xe qua lại.

Một tấm bảng hiệu tới gần, cô thoáng nhìn, biết được người bên cạnh đã lái xe đến giáp ranh vùng ngoại ô.

Đi đâu mà xa như vậy?

Mùi xăng thật sự khó chịu, Hàm Ý Vị Băng nhíu mày chặt hơn ban nãy, theo bản năng dùng tay bịt mũi lại.

Đèn sáng ngày càng ít, chỉ chừa vài ngọn đèn đường lâu lâu mới xuất hiện, ánh đèn màu cam nhạt thông qua cửa xe chiếu vào bên trong, chưa được vài giây liền biến mất.

Bây giờ Hàm Ý Vị Băng mới nhận ra, Thẩm Ôn Hi không bật đèn trong xe.

Đêm tối hệt như một cái nôi hoàn hảo, nuôi dưỡng nên những giấc ngủ mơ thơ mộng khó cưỡng, cùng với những...

Tội ác.

Trước khi hoàn toàn chìm vào cơn hôn mê, Hàm Ý Vị Băng cảm nhận được có một bàn tay đè đầu cô về phía bên trái, tựa lên thứ gì đó cứng rắn.


Đỉnh đầu như có thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng chạm vào, sau đó nhanh chóng rời đi, hệt như ảo giác.


Tiếng động cơ cũ nát rung lắc đều đặn, ẩn chứa một quy luật riêng nào đó, như một bài ca ru ngủ kỳ dị.


Cạnh bên tai, là một giọng nam nhẹ thật nhẹ, như sợ sẽ làm phiền cô công chúa ngây thơ đang ngủ say của gã.


"Ngủ ngon, Băng Băng yêu dấu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK