Cái gọi là 'xoa bóp tay' ban nãy của cô, không chỉ đơn giản là xoa bóp.
Mà là, cô đang 'tháo huyệt' của mình.
"Trời sinh ốm yếu, sợ đau, sợ lạnh, sợ nóng, cả đời chỉ có thể yêu một người, lại sinh ra làm con gái, gọi tắt là 'Băng Cốt'."
Sau khi Hàm Ý Vị Băng tự bắn vào khuỷu tay của mình, Triên Diên liền thở dài, búng mũi cô, lười nhác mà nói như vậy.
"Băng trong 'Băng thanh ngọc khiết', bởi vì chung tình, giữ trái tim sạch sẽ như chất băng trong suốt, mới gọi là 'Băng'."
"Mẹ con không muốn con tu luyện, nhưng dì muốn. Triên gia có một bộ công pháp đã phủ bụi từ rất lâu, không biết từ đâu mà có, chỉ biết tên gọi là 'Băng Pháp'."1
"Dì bảo con bắn vào khuỷu tay chứ không phải nơi khác, là vì khuỷu tay là nơi đang phong ấn huyết thống của con, chỉ cần phá nát, là con có thể bắt đầu tu tập."
"Đây mới là điều kiện thật sự của dì, Băng Băng, dì biết con không thể bỏ Bạc Thần Kiêu được, cho nên hãy tu tập công pháp này. Có một số chuyện, dì không thể ở đây mãi để bảo vệ con."
Lúc đó là lần đầu Hàm Ý Vị Băng biết được lý do vì sao mình lại ốm yếu từ nhỏ trong khi mẹ cô sinh cô ra một cách bình thường.
Có lẽ là để bảo vệ bản thân, có lẽ là thuận theo ý của dì Diên, cô rất ra sức tập luyện.
Ngày ngày đêm đêm nhìn máu tươi chảy ra rồi lại đông lại, ngày ngày đêm đêm gào khóc dưới hầm băng, cắn đứt lưỡi cũng phải tự dùng tay bẻ gân nắn xương của mình.
Đau rất đau, nhưng vì hầm băng quá lạnh, lạnh đến mức nước mắt cũng không thể chảy được, chỉ có thể gào khan cả cổ để giải tỏa nỗi đau đớn.
Cô biết, thứ chống đỡ cô làm những việc này, chỉ đơn giản là hai chữ 'bảo vệ'.
Không phải 'bảo vệ bản thân'.
Mà là, 'bảo vệ người cô muốn'.
Nếu không phải những hành động ghê tởm và ác độc của Mộng Mai và Hàm Ý Nam khiến cô tỉnh ngộ rằng mình không thể lười biếng và thụ động, không thể cứ chờ đợi Bạc Thần Kiêu tới cứu mình như thế này nữa, cô sẽ không tập Băng Pháp.
Bởi vì một khi tập, sẽ không thể quay đầu lại như lúc ban đầu. Cơ thể lúc nào cũng sẽ lạnh lẽo như đang ngâm trong hồ nước băng, ngày ngày tra tấn thể xác và tinh thần của người tập luyện.
Cách duy nhất khi muốn sống yên ổn, là phong ấn huyệt ở hai tay, lúc đó sức mạnh sẽ biến mất, cô hoàn toàn trở thành người bình thường. Lúc cần, chỉ cần tháo huyệt ra là được.
Hôm qua bị bắt cóc, hai tay bị trói, không thể tháo huyệt được, cho nên Hàm Ý Vị Băng mới đau khổ và tuyệt vọng như vậy.
Băng Pháp có một mục riêng dành cho đánh lén, cực kỳ khó phòng bị, Bạc Thần Kiêu lại không đề phòng cô. Hàm Ý Vị Băng chỉ cần đợi sức mạnh hồi phục, sau đó lại gần, sau đó nhanh chóng tắt mạch của hắn là được.
Người bị đánh lén, sẽ bị thấm hơi lạnh vào trong xương, sau đó dần dần chết mòn.
Nhưng Hàm Ý Vị Băng làm sao nỡ, vì thế chỉ bấm huyệt cho hắn không hoạt động được mà thôi, dù cho bị phản phệ, cô cũng không cho một tia khí lạnh nào vào người Bạc Thần Kiêu.
Một khi tháo huyệt, trong người đã bắt đầu lạnh lẽo, lúc này lại bị phản phệ, lạnh đến mức Hàm Ý Vị Băng run tay, làm rớt ổ bánh mì.
Yên lặng cầm lên, ăn xong hết đồ ăn, cô đứng dậy, mở tủ đồ trang điểm ra, rút ra hai tờ sờ ly hôn trống trơn.
Hôm lễ kỷ niệm, Bạc Thần Kiêu đốt một tờ. Sau khi hắn rời đi, cô trực tiếp in ra hai tờ mới, nội dung như cũ.
Cầm lấy hộp mực, lại gần người trước mặt, nắm ngón trỏ hắn để lên hộp mực, sau đó in lên cả hai tờ giấy ngay chỗ tên của hắn.
Làm xong, Hàm Ý Vị Băng cũng nhanh chóng làm việc tương tự, sau đó gói gọn một tờ, tờ còn lại đặt lên bàn.
Xoay người đi thay đồ, lựa một bộ trông như ngày thường, cũng không ngại có người đang nhìn mà mặc vào.
Cột tóc, trang điểm nhẹ, đeo trang sức, đợi tới lúc không khác gì dáng vẻ ngày thường, Hàm Ý Vị Băng mới xoay người, nhìn về phía người cô yêu.
Bạc Thần Kiêu yên lặng nhìn cô, lúc cô vừa xoay người, đôi tròng tử đen của hắn liền co rụt lại.
Ngực hắn phập phồng, trong mắt như chứa cơn thịnh nộ ngập trời, cắn răng, nhìn cô đầy hận thù.
"Em dám luyện Băng Pháp? Triên Diên!"1
Cơ thể lạnh đến cùng cực, mặt Hàm Ý Vị Băng đang trắng bệch, Bạc Thần Kiêu vừa nhìn liền biết lý do một người thường như cô làm sao để có thể khiến hắn bất động.
Hắn gầm nhẹ tên của dì cô, như con thú bị tổn thương đến cùng cực, gào lên, "Em là con mẹ nó không biết đau là gì-"
Hàm Ý Vị Băng dùng hai tay nâng mặt hắn, cúi đầu, vừa rơi nước mắt vừa hôn lên môi, mũi, mắt, hai bên má, rồi cuối cùng là trán của Bạc Thần Kiêu.
Người sau ngơ ngẩn nhìn cô.
Trán tựa trán, họ hệt như đôi tình nhân đang si mê lẫn nhau, mắt đối mắt.
Hàm Ý Vị Băng có thoáng chốc lạc lối khi nhìn vào đôi tròng đen đầy dịu dàng của hắn.
Cô lại nhẹ nhàng mổ môi của người dưới thân, mỉm cười.
Đôi mắt xanh băng xinh đẹp lạ kỳ, lấp lánh như có vụn ánh sáng đang rơi trong đó.
"Em yêu anh, rất nhiều rất nhiều."
Cô nhẹ giọng thổ lộ tình cảm của bản thân, ngón tay thon dài chạm vào cổ sau của Bạc Thần Kiêu, nhấn nhẹ.
"Thần Kiêu, ngủ đi."
"Khi tỉnh dậy, nhớ sống một cuộc đời thật hạnh phúc."
Hắn nhìn cô, môi mấp máy như muốn nói gì, chỉ là chưa kịp nói, liền nhắm mắt.
Như một vị Thần đang bị nguyền rủa, ngoan ngoãn mà ngả lưng lên ghế, yên lặng ngủ say.
Hàm Ý Vị Băng lại hôn trán hắn thêm một lần nữa.
Cực kỳ trân trọng.
Sau đó không nói một lời, bỏ tờ sớ ly hôn vào túi, mang giày, mở cửa đi ra ngoài.
"Vĩnh biệt."
Giữa căn phòng xa hoa và trang trọng, một giọng nữ như có như không vang lên, sau đó hoàn toàn biến mất, trả lại sự tĩnh lặng cho không gian.
Một không gian, có người mà nàng ấy cần phải nói lời vĩnh biệt.