May Lục Húc Chi là con thứ, chứ nếu là con trưởng thì chỉ sợ khó mà giữ được nề nếp gia đình mất.
Chậc, trách mình vô tâm quá.
Hắn ta hắng giọng: “… Để về nhà rồi hãy nói!”
Lục Húc Chi cười khẽ, thấp giọng nói: “Bọn họ hoài nghi Tứ đệ đã cấu kết với Giám chính, cố tình hãm hại khiến ngươi hoàn toàn mất quyền thừa kế.”
Vũ Văn Giác: “…”
Phải công nhận Vũ Văn Minh Cực đúng là lươn lẹo.
Thế nhưng gã có tính toán đến mấy thì cũng không ngờ trên đời này lại có người sẵn lòng tự biến mình thành tiểu lang quân đâu ha?!
May là từ ban đầu bọn họ đã giấu rất kỹ, đến vợ chồng Lục lão gia cũng không biết cơ mà. Chỉ trách ngày thường Vũ Văn Giác là người cực kỳ khiêm tốn, trong các Hoàng tử, hắn ta cũng là kiểu không thích bắt bẻ ai.
Chỉ trách mọi người chưa hiểu hết về nhóm biến thái nhà Vũ Văn, nếu họ không có xíu bệnh tâm lý hay tính cách đặc biệt nào thì quả là không xứng với họ Vũ Văn.
Đã lâu rồi Hoàng đế không xuất hiện, hôm nay có tiệc Hội Võ, hiếm khi lão đích thân chủ trì 1 lần.
Mấy ngày nay Hoàng đế cáo ốm nhưng trạng thái tinh thần lại không tệ lắm. Trong bữa tiệc, Võ Trạng nguyên và nhóm Tiến sĩ tất nhiên sẽ trở thành rường cột sau này của Đại Chiêu.
Hoàng đế trước giờ rất yêu thích nhân tài, dù đã cáo ốm nhiều ngày nhưng vẫn cố xuất hiện tại tiệc Hội Võ. Đương nhiên lão chỉ lộ mặt một chút, trên danh nghĩa là lão chủ trì, nhưng thực tế đều do Thái Tử lo liệu.
Gần đây Thái Tử ngày càng siêng năng hơn, ngoài ra còn yên lặng khiến người ta thấy bất ngờ. Không hề gây hấn với Vũ Văn Cảnh, càng không kết thân với bất cứ đại thần nào, thậm chí còn không đến gặp Hoàng Hậu.
Lục Hàm Chi biết từ trước đến nay Thái Tử luôn rất nhẫn nại. Hơn nữa, hắn ta nhẫn nại càng nhiều ngày thì nhất định sẽ tung một chiêu cực độc.
Thái Tử không phải dạng kém cỏi, hắn ta cố sức mài kiếm mười năm, uy lực của một kiếm này chắc chắn sẽ không nhỏ.
Hơn phân nửa những người quyền quý trên triều đều là môn khách của Thái Tử.
Tất nhiên điều đó có liên quan đến nhà họ Doãn quyền thế ngập trời, so với Vũ Văn Cảnh lúc nào cũng rục rịch hay Vũ Văn Mân không có ai chống lưng, có thể nói Thái Tử mới thật sự là con cưng của trời.
Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân cũng tới tham gia tiệc rượu, còn có vài trọng thần trong triều và vài Hoàng tử đều đến chúc mừng các tiến sĩ mới.
Thái Tử Vũ Văn Quân vui vẻ cầm chén rượu đích thân tới trước mặt Lục Húc Chi kính rượu.
Vũ Văn Quân nói: “Tiểu Lục đại nhân đúng là người văn võ toàn tài của Đại Chiêu ta! Phụ hoàng có ý muốn giúp đỡ Tiểu Lục đại nhân vào Đại Chiêu Tự, ngươi biết đó, từ trước đến nay Đại Chiêu Tự đều do người thuộc dòng chính của hoàng thất nắm giữ. Vừa hay Tiểu Lục đại nhân là phò mã của đại ca, vào Đại Chiêu Tự là thích hợp nhất rồi.”
Nghe thì có vẻ như chỉ là nhắn nhủ lời của Hoàng đế, nhưng nếu ngẫm kỹ sẽ nhận ra ý nghĩa sâu xa trong đó.
Dòng chính của hoàng gia là có ý gì?
Ngoại trừ Hoàng đế ra, người duy nhất thuộc dòng chính của Hoàng gia chỉ có Thái Tử.
Thái Tử đang kín đáo mượn chuyện này để tỏ thái độ, tạo thành so sánh rõ ràng với Vũ Văn Minh Cực.
Lục Húc Chi cũng làm bộ nghe không hiểu, chỉ giơ ly rượu lên nói: “Thần, đều nghe theo sắp xếp của Thánh thượng.”
Lục Hàm Chi đứng sau nhỏ giọng nói với Vũ Văn Mân: “Nhị ca được sắp xếp vào Đại Chiêu Tự thật sao?”
Một khi bước vào Đại Chiêu Tự, muốn điều chuyển sẽ rất khó khăn.
Đại Chiêu Tự có liên quan đến rất nhiều bí mật của hoàng thất, Hoàng đế sẽ không dễ gì cho phép người nắm giữ nhiều bí mật như vậy đi công tác ở nơi khác.
Vũ Văn Mân đáp vô cùng bình tĩnh: “Sẽ không.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Vì sao? Đã có hai người nói vậy rồi, hơn nữa trong triều bây giờ đã đồn ầm lên, bọn họ đều tới chúc mừng nhị ca.”
Nếu không phải chí hướng của Lục Húc Chi không ở chỗ này thì việc đến Đại Chiêu Tự đúng là béo bở. Nhưng Lục Húc Chi muốn tòng quân hoặc là vào bộ Binh chứ không muốn vào Đại Chiêu Tự, trở thành đầy tớ trung thành của hoàng thất.
Vũ Văn Mân trả lời Lục Hàm Chi, giọng điệu cứng rắn không cho phép phản bác: “Bởi vì bổn vương không cho phép.”
Lời nói ghê gớm như vậy, nhưng Lục Hàm Chi lại chẳng hề phản bác.
Nếu lời này do người khác nói thì là làm màu, còn Vũ Văn Mân nói thì là sự thật.
Cậu chỉ cúi đầu nói với hắn: “Vương gia uy vũ.”
Vũ Văn Mân lập tức nhíu mày, hắn không thích bộ dáng cung kính như thế của Lục Hàm Chi.
Từ cái hôm hai người “giao lưu sâu sắc” xong, Vũ Văn Mân đã biết tâm tư của mình đối với Lục Hàm Chi, sự không cam tâm trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Ngày đó hắn lừa cậu nói là không mang thuốc theo, nhưng thật ra là do sự không cam lòng thúc đẩy hắn làm vậy.
Phía trước, Vũ Văn Giác đang nói chuyện với Thái Tử, biểu diễn một màn anh em hòa thuận.
Hôm nay Vũ Văn Minh Cực chưa tới, Vũ Văn Cảnh đã tới trước. Vũ Văn Cảnh ôm đao, im lặng quan sát cảnh tượng trước mắt.
Lục Hàm Chi nhỏ giọng hỏi Vũ Văn Mân: “Dường như Tam hoàng tử đã thay đổi rất nhiều.”
Sắc mặt Vũ Văn Mân vẫn như thường: “Cậu của hắn ta chết rồi, không có ai làm chỗ dựa nữa. Con đường sau này, hắn ta phải tự đi một mình.”
Lục Hàm Chi lập tức hiểu ra: “Đây là nguyên nhân hắn ta muốn hợp tác với Vũ Văn Minh Cực?”
Vũ Văn Mân ừ khẽ, sau đó cũng không thèm nhắc lại nữa.
Sảnh tiệc nhanh chóng yên tĩnh, giọng của lão thái giám truyền đến từ phía xa: “Hoàng thượng giá lâm!”
Đã lâu Lục Hàm Chi không gặp Hoàng đế, sau khi nghe được âm thanh này, cậu lập tức hành lễ giống như mọi người.
Trong phòng vang lên tiếng hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Có vẻ tâm trạng Hoàng đế đang rất tốt, lão mở miệng nói: “Chúng ái khanh bình thân, tất cả ngồi đi!”
Nhóm đại thần và Tiến sĩ khoa võ đứng dậy, mọi người ngồi xuống.
Lục Hàm Chi lặng lẽ quan sát Hoàng đế, phát hiện lão cực kỳ gầy. Theo lý mà nói, Hoàng đế chỉ mới chịu một lần công kích tinh thần của Tô Uyển Ngưng, đáng ra không nên như thế mới đúng.
So với lần đầu tiên gặp, dường như lão đã biến thành người khác vậy.
Câu nói “số mệnh sắp hết” chắc là đang nói đến tình huống này của Hoàng đế.
Trong cốt truyện gốc “Đoạt đích”, lúc này Hoàng đế đã xuôi nam dẹp loạn trở về, tuy thắng nhưng để lại mầm bệnh, trở về bèn ốm yếu hơn hẳn.
Lần này lão không xuôi nam dẹp loạn nhưng lại bị Tô Uyển Ngưng công kích.
Quả nhiên thứ như số mệnh sẽ không vì cốt truyện thay đổi mà sinh ra biến hóa.
Hoàng đế vui vẻ giơ chén rượu lên uống với Lục Húc Chi hai chén, không chỉ một lần biểu dương hắn là thanh niên tuấn tú tài giỏi, văn võ song toàn. Trong triều có được nhân tài như thế là may mắn của Đại Chiêu.
Hôm nay Lục Húc Chi bị chuốc rượu không ít, nhất là sau khi Hoàng đế rời đi.
Tiến sĩ khoa võ không giống với tiến sĩ khoa văn, người này uống rượu còn gớm hơn người kia, Trạng Nguyên càng là mục tiêu bị mọi người ra sức chuốc rượu.
Vì vậy đêm đó Lục Húc Chi say khướt.
Cũng may tửu lượng của hắn không tồi, mà tửu lượng của ba anh em nhà họ Lục cũng không tệ lắm. Nhất là đại ca Lục Thần Chi, đã làm ăn thì không tránh khỏi uống rượu, nhờ nó mới làm nên chuyện.
Lục Húc Chi cũng không tệ, chí ít chỉ cần ói hai lần, lại bị gió lạnh thổi qua là đã tỉnh.
Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân luôn đi theo nhị ca và nhị tẩu, dù sao Lục Húc Chi đang say, nhị tẩu lại mang thai.
Hai người đỡ Lục Húc Chi lên xe, hắn lại không đàng hoàng, nhất định muốn Sở Vương ngồi vào bên cạnh. Sở Vương hết cách, chỉ đành dồn cả bốn người ngồi cùng một chiếc xe ngựa.
Lục Húc Chi ôm Sở Vương suốt dọc đường, Sở Vương cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng xung quanh đều là huynh đệ nhà mình, hắn ta cũng không kiêng dè quá.
Có lẽ là do uống say, Lục Húc Chi nói tương đối nhiều, hắn ôm Sở Vương nói linh tinh: “A Giác, hiện tại ta… rốt cuộc cũng có thể xứng với ngươi rồi đúng không? Ngươi… Biết không? Năm đó ngươi nhốt ta vào trong phòng, tim của ta… sắp nhảy ra ngoài luôn. Ngươi cũng đã biết, ta… đã sớm thương nhớ ngươi! Nếu ngươi không có hành động gì, ta sẽ giấu đi tâm tư. Nếu ngươi đáp lại, ta nhất định sẽ chìm đắm.”
“Sở Vương điện hạ… khiêm khiêm quân tử, thế gian không ai… có thể bì được. Ngươi biết không? Hôm nay… Vũ Văn Minh Cực nói với ta, tứ đệ… cố ý tính toán, khiến cho ngươi mất đi tư cách tranh ngôi vị. Gã… Bọn họ đều không biết, không phải là tứ đệ… Mà là ta… Là ta đã khiến cho ngươi không thể gây dựng sự nghiệp được nữa.”
Nói đến đây, Lục Húc Chi lắc đầu cười ngây ngô, nói: “Ta biết ngươi không có tâm tư này, nhưng trong lòng ta vẫn thấy lo sợ. Nhưng nếu có thể làm lại, ta… Ta vẫn muốn có ngươi. A Giác, cuộc đời này… Vi phu sinh ra, là vì ngươi… Chết vì ngươi, đời đời kiếp kiếp… Chỉ nguyện cùng ngươi không xa không rời.”
Lục Hàm Chi bên cạnh xám mặt, lầu bầu: “Nhị ca học được cách thổ lộ này từ ai vậy?”
Sở Vương cũng có chút bất đắc dĩ: “Huynh ấy chẳng bao giờ say như vậy cả, hôm nay là do uống nhiều quá thôi.”
Lục Hàm Chi nói: “Nhị ca vừa mới nói Vũ Văn Minh Cực vu cho Tứ điện hạ hãm hại khiến nhị tẩu mất đi cơ hội tranh ngôi vị? Gã dùng lý do này để lôi kéo nhị ca?”
Sở Vương gật đầu: “Đúng vậy, nhị ca của đệ đã kể với ta rồi.”
Lục Hàm Chi phì cười: “Sức tưởng tượng của tiểu hoàng thúc thật phong phú.”
Sở Vương bất đắc dĩ cười: “Chắc không có ai ngờ là ta tự muốn ăn thuốc tiên nhỉ?”
Lục Hàm Chi cảm thán: “Ôi tình yêu! Thật là vĩ đại.”
Lục Húc Chi đang nằm trên đùi Sở Vương lại bắt đầu không đàng hoàng, hắn ôm hông Sở Vương, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn ta: “A Giác, ta… Lại bắt đầu… Thèm nhỏ dãi… Cơ thể ngươi nữa rồi.”
Lục Hàm Chi: “…”
Vũ Văn Mân: “…”
Vũ Văn Giác: “…”
Những lời này khiến cho gương mặt tuấn tú của Sở Vương xấu hổ đỏ bừng.
Hai cái bóng đèn còn lại cảm thấy có chút đau khổ, cũng may là đã đến phủ Sở Vương, bọn họ lập tức dìu Lục Húc Chi vào phủ, giao cho quản gia và thân vệ.
Lục Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm: “Tình cảm của nhị ca và nhị tẩu thật tốt, không ngờ nhị ca ta uống say vào lại nói nhiều như vậy. Có lẽ là do ngày thường huynh ấy không dám nói những lời này với nhị tẩu, khi uống say mới nói ra hết.”
Vũ Văn Mân không nói gì, chỉ xoay người về phủ An Vương.
Lục Hàm Chi đi theo phía sau hắn: “Nè, sao nhìn ngài có vẻ không vui vậy?”
Vũ Văn Mân đáp: “Không có, trước giờ ta vẫn vậy mà.”
Lục Hàm Chi chạy hai bước đuổi kịp hắn, nắm tay áo của hắn: “Vương gia, ngài có kế hoạch gì à? Ngài chắc chắn nhị ca ta sẽ không vào Đại Chiêu Tự như vậy, nhất định là đã có kế hoạch rồi đúng không?!”
Sắc mặt Vũ Văn Mân lại càng tệ hơn: “Đêm nay ta không muốn bàn chuyện nước.”
Lục Hàm Chi khó hiểu: “Vậy ngài muốn nói chuyện gì? Nếu không thì chúng ta nói từ thơ ca tới lý tưởng đời người đi? Ngắm tuyết, ngắm trăng, phong hoa tuyết nguyệt?”
Vũ Văn Mân cúi đầu nhìn vào mắt cậu, im lặng trong chốc lát: “Ngươi thật sự muốn biết kế hoạch tiếp theo của ta sao?”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Ừm… Cũng không phải là rất muốn, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Nhưng mà đúng là có chút tò mò. Hay là Vương gia nói ta nghe chút đi?”
Vũ Văn Mân lạnh nhạt ừ một tiếng: “Không phải không thể nói cho ngươi biết, ngươi và ta làm một chuyện này xong, ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Lục Hàm Chi ngây ngốc tiến lên phía trước, hỏi: “Hơn nửa đêm rồi còn muốn làm gì nữa?”
Vũ Văn Mân thuận thế kéo cậu vào trong lòng, từ trên cao nhìn xuống cậu: “Bổn vương cũng thèm nhỏ dãi cơ thể ngươi rồi, thuốc tránh thai của ngươi có công hiệu trong ba ngày, đừng lãng phí.”