Hắn nheo mắt, tim lại như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng chờ đến lúc hắn bình tĩnh lại thì đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Ồ? Vương phi đã nói như thế? Vậy Vương phi có nói là vì sao không?”
Tên sai dịch khàn giọng đáp: “Khụ khụ, Vương phi nói, đã ba lần Vương Gia không gửi thư về kinh, mỗi lần phải dập đầu tạ tội một lần. Nếu không sẽ…”
Vũ Văn Mân đè thấp giọng nói: “Ồ? Thì sẽ thế nào?”
Đầu tên sai dịch càng ngày càng thấp: “Sẽ… nói là sẽ… “không cho Vương gia lên giường của ông đây nữa”!”
Xung quanh truyền đến một tràng tiếng cười, ngay cả Lục Húc Chi phía sau cũng không nhịn được phì cười một tiếng.
Vũ Văn Mân lại không cười, chỉ lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm: “Ồ? Thế à?”
Tên sai dịch nói: “Đây đều là lời Vương phi nói, không phải thuộc hạ nói.”
Rốt cuộc Vũ Văn Mân cũng bật cười: “Được, cứ chiếu theo lời Vương phi làm! Nhưng nếu bản vương dập đầu, có phải sau đó bản vương muốn làm gì thì làm không?”
Tên sai dịch: “Dạ???”
Sao lại cảm thấy như đang tự đào hố chôn mình nhỉ?
Vũ Văn Mân tiến lên, cởi áo choàng đưa cho phó tướng ở phía sau, thế mà thật sự quỳ lạy tên sai dịch kia.
Tên sai dịch bị dọa sợ đến ngây người, trong lòng gào thét điên cuồng: Aaa Vũ Văn Mân ngài điên rồi? Lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, kêu ngài quỳ, ngài thật sự đi quỳ à?
Lục Húc Chi ở đằng sau cũng kịp phản ứng lại, hắn tiến lên cúi đầu nhìn mặt tên sai dịch.
Lục Húc Chi kinh ngạc thốt lên: “Lục Hàm Chi?”
Vũ Văn Mân ở trước cũng dập đầu xong, hắn tiến lên ôm lấy “tên sai dịch” Lục Hàm Chi, nói: “Dập đầu xong rồi, Vương phi không được quỵt nợ.”
Cuối cùng Lục Hàm Chi cũng không che giấu nữa, giãy giụa nói: “Ai ui, buông ta ra, ngài ngài ngài…làm sao lại phát hiện ra?”
Vũ Văn Mân tỏ vẻ thần bí: “Ngươi đoán xem?”
Lục Hàm Chi không đoán được, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cậu cũng thấy rất xấu hổ.
Vũ Văn Mân lại cứ thế mà ôm cậu không buông.
Lục Húc Chi ở bên cạnh tỏ vẻ bản thân không chịu nổi bát cơm chó này, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú với đồ mà Lục Hàm Chi đưa tới, đành chấp nhận bát cơm chó bọn họ cưỡng chế đút cho.
Vũ Văn Mân lập tức có cảm giác “nông nô trở mình hát vang”.
Từ trước đến giờ đều là mình bị nhét thức ăn chó của Vũ Văn Giác và Lục Húc Chi no nê, bây giờ bọn họ đã có thể dương oai diễu võ một phen.
Giờ phút này xung quanh tràn ngập tiếng hoan hô, chắc là vì các binh lính không nghĩ tới Vương phi sẽ ngàn dặm xa xôi đến đây thăm Vương gia.
Sự si tình như thế đã làm lay động chiến sĩ biên cương.
Lục Hàm Chi kiêu ngạo. Các tướng sĩ hoan hô cho “chị dâu” cũng vạn phần chân thành.
Vũ Văn Mân ôm Lục Hàm Chi, cuối cùng cũng chịu nói chuyện đàng hoàng với cậu: “Sao ngươi lại đến đây? Có biết là nguy hiểm lắm không?”
Lục Hàm Chi nói: “Ta biết, nhưng ta lo lắng cho ngài, Vũ Văn Minh Cực đang giở trò đấy.”
Vũ Văn Mân hỏi: “Ngươi thăm dò được gì rồi?”
Lục Hàm Chi nói: “Ta thám thính được Tô Uyển Ngưng cấu kết với Vũ Văn Minh Cực, muốn giăng bẫy ở biên cảnh cho ngài và nhị ca, một khi truyền đi tin tức ngài và nhị ca gặp nạn ở phía tây, bọn họ sẽ đuổi giết vào hoàng cung, đoạt quyền soán vị!”
Vũ Văn Mân chau mày, tuy biết dưới trướng mình có mật thám của Vũ Văn Minh Cực nhưng hắn không nghĩ tới bọn họ lại có kế hoạch này.
Vũ Văn Mân hỏi: “Bọn họ cấu kết với các nước phía Tây để hạ bệ bổn vương?”
Lục Hàm Chi thấy Vũ Văn Mân vừa nghe gợi ý đã hiểu, lập tức vỗ tay cho hắn.
Vũ Văn Mân bất lực: “Ngươi đừng vỗ…”
Lục Hàm Chi cười ha ha: “Vương gia, có phải ngài nhớ ta không?”
Vũ Văn Mân đáp: “Nhớ, vô cùng nhớ.”
Lục Hàm Chi tỏ vẻ đáng thương: “Vậy mà ngài lại không viết thư cho ta?”
Vũ Văn Mân đáp: “Bổn vương sai rồi, bây giờ ngẫm lại quả thật là không nên, ngươi giấu ta thì chắc chắn có nguyên nhân sâu xa. Ta nên nghe ngươi giải thích, không nên tức giận.”
Lục Hàm Chi cười: “Ta chỉ giỡn với ngài thôi, nếu thật bởi vì vậy mà oán giận ngài thì cần gì tặng nhiều đồ như vậy, còn mất công chạy đến đây thăm ngài?”
Vũ Văn Mân sung sướng ôm Lục Hàm Chi xoay vòng vòng.
Đây là lần đầu tiên chiến sĩ biên cảnh thấy Vũ Văn Mân vui vẻ như vậy, không thể tưởng tượng được ngày thường Vương gia luôn ít nói ít cười, ở trước mặt Vương phi lại là kiểu này.
Các chiến sĩ chợt dấy lên khát khao đối với “gia đình”, trước đây bọn họ cho rằng cưới vợ là để nối dõi tông đường, bây giờ cảm thấy cưới vợ là vì sự hạnh phúc trong cuộc sống thường ngày.
Lục Hàm Chi ngượng ngùng nói: “A Mân, ngài buông ta ra, mọi người đang nhìn kìa.”
Ai ngờ Vũ Văn Mân vẫn không buông ra, thế mà vừa ôm cậu vừa thẫn thờ.
Lục Hàm Chi quơ quơ tay trước mặt hắn, hỏi: “Uây, ngài làm sao thế? Choáng rồi à?”
Vũ Văn Mân si ngốc: “Ngươi vừa mới gọi ta là gì?”
“A… A Mân?” Lúc này Lục Hàm Chi mới ý thức được đây là lần đầu tiên mình gọi tên thân mật của hắn.
Vũ Văn Mân vui sướng vô cùng, cái này có phải chứng tỏ hắn đã được cậu đặt ở trong lòng không?
Lục Hàm Chi vẫn còn ngượng ngùng: “Có vấn đề gì sao?”
Vũ Văn Mân lắc đầu: “Không có gì, bổn vương thích lắm!”
Nói xong, Vũ Văn Mân không màng đến sự chú ý của những người xung quanh, cúi đầu hôn liên tục lên mặt Lục Hàm Chi.
Các binh sĩ hô hào, giơ vũ khí bắt đầu múa may hò hét: “Vương gia uy vũ! Đại tẩu vạn phúc! Vương gia uy vũ! Đại tẩu vạn phúc!”
Những binh sĩ vây xem này đều là thân binh trong doanh của Vũ Văn Mân, bọn họ coi Vũ Văn Mân là thủ lĩnh, cũng coi hắn như đại ca.
Vợ của đại ca, tất nhiên là đại tẩu rồi.
Lần này mọi người cũng là làm càn, chiến sĩ biên cảnh trọng tình trọng nghĩa, một tiếng “đại tẩu” còn nặng tình cảm hơn so với “Vương phi” không biết bao nhiêu lần.
Lục Hàm Chi bị Vũ Văn Mân hôn đến mức mặt mũi đỏ bừng, cậu giãy giụa một chút, cũng may Vũ Văn Mân cũng không định làm cho cậu xấu hổ nên thả cậu xuống ngay sau đó.
Lục Hàm Chi nói: “Chúng ta nói chính sự trước, Vương gia, nhị ca, ta đưa súng đến cho mọi người!”
Lục Húc Chi vẫn chờ ở một bên đã sớm muốn xem Lục Hàm Chi đưa đồ gì tới, hắn thấy đôi vợ chồng son thân thiết cũng xong rồi, lập tức tiến lên hỏi: “Súng gì?”
Lục Hàm Chi lập tức phất tay, để mọi người xốc tấm màn che thứ mà mình đem đến.
Thứ đồ đó giống như cái tủ sắt, trên có gắn một cái ống sắt, cái ống sắt kia nhìn … không đơn thuần là sắt.
Lục Húc Chi thử lên phía trước gõ gõ, món đồ phát ra ra một tiếng “đing” giòn tan. Lục Húc Chi hỏi: “Ồ, là đồng à?”
Lục Hàm Chi gật đầu, đáp: “Đúng vậy, đúc bằng đồng thau.”
Cậu cũng phải thực nghiệm nhiều lần mới có thể thành công.
Để sử dụng vật này, ta cần sử dụng đầu đốt để mồi lửa. Sau đó, kéo miệng nòng như một bộ kích dẫn để cho dầu đổ từ “lò đốt” được tinh chế phun ra thành những ngọn lửa hung mãnh, mục đích là gây cháy lớn cho phía kẻ thù.
Súng phun lửa thích hợp sử dụng phục kích, có thể đẩy lùi kẻ thù trên quy mô lớn. Ngoại trừ món đồ này, Lục Hàm Chi còn cầm theo một đống đồ kích cỡ nhỏ, là súng phun lửa cầm tay.
Lục Hàm Chi giới thiệu: “Súng phun lửa có thể phun xa tới 6 mét, dùng cho thủ thành và mai phục, có tác dụng rất lớn trong phòng ngự.”
Nói xong, Lục Hàm Chi cho người rót dầu hỏa vào trong súng, lại đánh lửa đốt cháy nhiên liệu để cho binh lính rút chốt súng.
Lửa phun như rồng lửa, từ trong miệng súng bằng đồng tóe ra.
Binh lính chung quanh kinh hô từng đợt, Vũ Văn Mân cũng nhìn đến ngây người.
Sát thương của súng phun lửa lần này không kém hơn nỏ Bát Ngưu lần trước. Chẳng qua một cái là vũ khí tấn công tầm xa, một cái là vũ khí phòng ngự cận chiến. Bọn họ dám chắc là có những bảo bối này, việc thủ thành sẽ càng thêm dễ dàng.
Không chỉ thủ thành, tiến công cũng có thể sử dụng.
Các binh sĩ nhìn Vương phi bằng đủ loại ánh mắt khác nhau, sớm đã nghe nói nỏ Bát Ngưu là do vị Vương phi này tạo ra, bọn họ từng thấy rất khó tin.
Lúc này chính mắt được chứng kiến năng lực của An Vương phi, bọn họ hoàn toàn bội phục rồi.
Khó trách An Vương có thể bách chiến bách thắng, có một hậu thuẫn như tường đồng vách sắt như vậy, muốn không thắng cũng khó.
Vũ Văn Mân là người có tính khí thất thường, ít khi thể hiện vui buồn ra mặt, bây giờ trên gương mặt lại tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
Xem xong biểu diễn, Vũ Văn Mân phất tay nói: “Mọi người đừng ngây ra nữa, mau kéo lên trên thành! Đặt thêm mấy cái ở chỗ phục kích!”
Mọi người lập tức chấp hành, Lục Hàm Chi lại nói: “Còn nữa còn nữa, Vương gia, phía sau còn có mấy xe là dầu hỏa! Chuyến này ta mang theo không nhiều lắm, về sau có người của tiêu cục sẽ lần lượt mang đến. Dầu hỏa không chỉ có thể dùng cho súng phun lửa, khi sử dụng nỏ pháo cũng có thể cột vải nhúng dầu lên đầu mũi tên, sau khi bắn tên là có tiệc thịt nướng ngoài trời của quân địch rồi. Tương tự, bắn tên cũng có thể…”
Vũ Văn Mân rõ ràng không muốn nghe cậu nhiều lời nữa, hắn bế phắt người về phía quân trướng.
Lục Hàm Chi cạn lời: “A Mân, ngài để ta nói cho xong đã, ui.. Nhị ca, huynh mau nói gì đi chứ!”
Lục Húc Chi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ không nghe được.
Bởi vì hắn quá hiểu tâm trạng này, nếu như Vũ Văn Giác ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ…
À… A Giác sắp sinh rồi, hắn không được làm gì hết.
Lục Hàm Chi có chút đau đầu, cậu bị Vũ Văn Mân ôm vào trong quân trướng, binh lính canh giữ lập tức rút ra ngoài.
Vũ Văn Mân ra lệnh không cho ai tới gần. Tất cả mọi người ngầm hiểu, nhao nhao chạy biến.
Lục Hàm Chi một mực giãy giụa: “Này, Vũ Văn Mân, ngài nghe ta nói! Cmn ngài…”
Vũ Văn Mân hôn Lục Hàm Chi, bắt đầu xé quần áo cậu.
Lục Hàm chi: “…”
Đây là sở thích gì vậy! Quần áo này của cậu là mượn của đại ca sai dịch đấy!
Vũ Văn Mân có chút sốt ruột, hắn rất nhớ Lục Hàm Chi, tiểu biệt thắng tân hôn gì gì đó, lúc này hắn đã hiểu.
Lục Hàm Chi trước khi tới cũng đã hỏi qua Lâm thần y, lúc này không phải là không thể làm, nhưng cậu hiểu quá rõ Vũ Văn Mân như thế nào.
Hắn không biết nặng nhẹ, nhỡ may không có chừng mực thì không phải là chuyện đùa đâu.
Lục Hàm Chi đẩy ra hắn, nói: “Vũ Văn Mân, ngài dừng tay cho ta! Nghe ta nói chuyện được không?”
Vũ Văn Mân dừng lại, hỏi: “Thế nào? Vương phi không chịu?
Sắc mặt Lục Hàm Chi ửng đỏ: “Không… không phải, ta…”
Lời còn chưa dứt, trong dạ dày Lục Hàm Chi liền nổi lên từng đợt buồn nôn, cậu xuống giường ôm bụng nôn khan một hồi lâu, Vũ Văn Mân mới bắt đầu lo lắng: “Ngươi làm sao vậy?”
Là do đi đường xóc nảy, mệt mỏi quá?
Lục Hàm Chi lập tức ngăn lại: “Đừng, đừng gọi quân y, Vũ Văn Mân, ngài có ngốc không vậy?”
Vũ Văn Mân:???
Hắn thở dài: “Ta biết rồi, đêm nay không chạm vào ngươi, để ngươi nghỉ ngơi được không?”
Lục Hàm Chi cạn lời, nhéo tai hắn nói: “Vương gia, ngài nghe cho kỹ, ta không phải không muốn ấy ấy! Mà là… ta có thai! Ta có thai đó, ngài cái tên ngốc to xác này!!!”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hàm Chi: Tên ngốc to xác, ngài là cái đồ móng heo!
Vũ Văn Mân: (Quỳ xuống)