Lục Húc Chi phát điên vì vợ của mình.
Nước suối ấm áp, trong hơi nóng dày đặc mơ hồ nghe thấy hắn trìu mến mà ngắt quãng gọi tên Sở Vương: “A Giác, A Giác…”
Rất ảo nhưng cũng rất thật, như thuốc phiện khiến người ta si mê. Nhưng trong tiềm thức cả 2 vẫn biết rõ, chuyện này lâu lâu làm một lần thôi, nếu không sẽ nghiện.
Đêm nay Vũ Văn Giác ngủ rất sâu, ngày hôm sau thức dậy vẫn có chút lâng lâng.
Lúc Lục Hàm Chi tới tìm Vũ Văn Giác, trên mặt hắn ta vẫn nhuốm chút sắc hồng. Có lẽ là bởi vì được tưới tắm nên càng thêm rạng rỡ, trông hôm nay Sở Vương lại có chút mê người.
Tiểu lang quân khác người thường ở “sức hấp dẫn”. Nhưng nhị tẩu thì không, dù sao hắn ta uống thuốc tiên khi đã trưởng thành nên cốt cách và tướng mạo vẫn như đàn ông bình thường.
Hôm nay gặp lại, Lục Hàm Chi cảm thấy khóe mắt đuôi mày của hắn ta đầy vẻ quyến rũ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lục Hàm Chi cứ cảm thấy nhị tẩu hôm nay có chút kỳ lạ nhưng lại ngại hỏi thẳng, nhìn dáng vẻ của Sở Vương cũng không giống định tự nói.
Tò mò hại chết mèo, Lục Hàm Chi quyết định không rình mò bí mật của hắn ta.
Tuyết đã ngừng rơi, hôm qua Lục Hàm Chi đã hẹn với Vũ Văn Giác hôm nay sẽ cùng nhau đi thăm lò nung.
Cậu dự định nung mẻ sứ đầu tiên rồi thành lập phường gốm Hàm Ký lớn nhất ở kinh thành, bắt đầu từng bước làm nhiệm vụ. Nhưng sau khi có ý tưởng tặng quà mừng thọ cho Thái Hậu, Lục Hàm Chi quyết định trì hoãn một thời gian.
Hơn nữa cậu cũng hiểu chiêu trò của Tô Uyển Ngưng, bàn tay vàng của nàng ta cũng có thời gian cast skill gần như mình.
Nàng ta đánh một chiêu cũng phải mất một thời gian dài để hồi máu. Sau khi dùng skill để cứu Hoàng đế lần trước, ít nhất phải tĩnh dưỡng gần cả tháng trời.
Lục Hàm Chi có dự cảm Tô Uyển Ngưng sẽ tham gia lễ mừng thọ của Thái Hậu, hơn nữa khả năng cao sẽ ra tay từ việc Thái Hậu tin Phật.
Cậu phải đề phòng nghiêm ngặt, không thể để nàng ta dâng quà lên cho bà.
Hiện tại cậu vẫn chưa thực sự hiểu rõ về nàng ta, cũng không biết pháp bảo phòng ngự của mình có thể chống đỡ được tất cả công kích của nàng ta hay không, liều lĩnh ra tay e là sẽ bị giết ngược trở lại.
Những con rối do Tô Uyển Ngưng điều khiển có thể mang lại cho những lợi ích vô hạn, tất cả đều phục vụ nàng ta. Thái Hậu không phải người tầm thường, nếu như bị Tô Uyển Ngưng điều khiển thì không biết sẽ làm ra chuyện gì, con đường mình đi sẽ gian nan hơn rất nhiều.
Lục Hàm Chi và Vũ Văn Giác cùng ngồi xe ngựa đi đến thôn trang, Lục Hàm Chi cứ nhìn nhị tẩu cười ngây ngô suốt chặng đường. Cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa, ngồi xuống bên cạnh hắn ta nói: “Nhị tẩu, huynh có chuyện vui gì sao? Nói ra cho ta cùng vui chung với!”
Vũ Văn Giác thấy hơi xấu hổ, nói thật thì hắn ta cũng thấy ngại khi nhắc tới chuyện này. Lúc Lục Húc Chi nhìn mình, hắn ta liền xoay người lại, hận không thể tìm một khe hở chui vào.
Lúc này Lục Hàm Chi hỏi, hắn ta lại nhịn không được chia sẻ niềm vui nho nhỏ trong lòng với cậu.
Sau khi nói xong, vẻ mặt Lục Hàm Chi kiểu “Ta tưởng chuyện gì”, nói: “Sinh hoạt giường chiếu hài hòa sẽ gia tăng tình cảm vợ chồng, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Nhị tẩu mắc cỡ gì chớ?”
Dù sao Vũ Văn Giác vẫn là người cổ đại, không thể so sánh với người hiện đại như Lục Hàm Chi.
Hắn ta hắng giọng: “Người ta thường nói “không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy”. Mặc dù là vợ chồng, nhưng cũng phải tuân theo lời của thánh nhân.”
Lục Hàm Chi quấn áo choàng, nói: “Lời này của nhị tẩu là Khổng thánh nhân nói. Thật ra ý của ông ấy là nên kiềm chế bản thân không làm những việc trái lễ nghi phép tắc, việc nhân đức hoàn toàn phụ thuộc vào chính mình chứ không phải người khác. Ông ấy giảng đạo lý thì nói vậy thôi, chứ ai hơi đâu đi quản vợ chồng nhà người ta ở chung như thế nào? Nhị tẩu đừng bị những quy tắc này đóng khung, ta chỉ hỏi huynh lúc huynh và Nhị ca ta “ấy ấy” có vui không? Huynh có sung sướng không? Có hạnh phúc không?”
Vũ Văn Giác giật mình, gật đầu theo con tim mách bảo: “Đương nhiên vui rồi, trước khi nhị ca đệ ra khỏi cửa còn dính lấy ta không chịu buông, nhiều lần dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho mình. Mặc dù từ trước đến nay huynh ấy luôn quan tâm ta, nhưng sau đêm qua thì càng dính ta hơn.”
Lục Húc Chi được Sở Vương theo đuổi, tình cảm hắn ta dành cho Lục Húc Chi thậm chí còn nhiều hơn tình cảm của Lục Húc Chi dành cho hắn ta.
Nhưng sau đêm qua, hắn ta cảm thấy Húc lang thực sự rất quyến luyến mình.
Lục Hàm Chi nói: “Vậy là đúng rồi, người đời sau luôn xuyên tạc ý tứ trong lời nói của Khổng thánh nhân. Còn cái gì bất hiếu có ba điều mà tội không con là lớn nhất, Mạnh Tử cũng đâu có bảo mọi người phải tập trung sinh con đâu, mà ý là không làm tròn trách nhiệm của con cháu mới thật sự là tội bất hiếu. Còn “đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi nhất”, câu này ý là những người được nuông chiều thành thói và người không quan tâm đạo đức thì rất khó tu thân dưỡng tính, cho nên ở chung thì phải hiểu chừng mực. Khổng thánh nhân sẽ tùy tiện phỉ báng người khác sao? Có một số lời đều là tin đồn, không thể coi là thật.”
Sau khi nghe Lục Hàm Chi giải thích, Sở Vương có chút hoài nghi về cuộc sống, cảm thấy những cuốn sách thánh hiền mà mình thường đọc đều là giả. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, có người lấy lời thánh nhân làm công cụ để răn dạy người khác.
Ý nghĩa của những câu nói này còn phụ thuộc vào mục đích mà người đó muốn truyền đạt. Cầm lông gà làm lệnh tiễn, chuyện nhỏ như kiến cũng bị đồn lớn như voi, bóp méo sự thật, ảnh hưởng xấu đến cuộc sống và hình ảnh của người khác
Cuối cùng vẫn là thánh nhân chịu điều tiếng hết.
Chậc chậc, thánh nhân cũng thật khổ.
Hai người thảo luận vấn đề suốt chặng đường, cuối cùng đi đến kết luận. Đời người ngắn ngủi có mấy chục năm mà phải đối mặt với đủ mọi loại chuyện đã rất vất vả rồi, hà cớ gì phải kiềm chế bản tính của mình? Thích thì theo đuổi, vui thì cứ làm, đừng khiến mình thất vọng khi được đến với thế giới này.
Xe ngựa dừng lại ở cửa thôn trang, từ xa Vũ Văn Giác đã nhìn thấy một công trình giống như con rồng dài trên sườn núi phía đông của thôn trang.
Lục Hàm Chi dẫn nhị tẩu đến sườn núi bên kia, vừa đi vừa giới thiệu: “Đó là lò nung rồng, bao gồm các lò nung bánh bao nối tiếp nhau xếp thành. Nung đồ sứ không những có thể tỏa nhiệt đều, nhanh mà còn có thể sản xuất hàng loạt, hiện trong kho có trữ một đống sứ trắng và sứ màu.”
Đồ sứ màu dựa trên sứ trắng, sau đó sử dụng các sắc tố màu để vẽ các hoa văn đẹp mắt khác nhau.
Lục Hàm Chi cảm thấy sau đại thọ của Thái hậu, ba nhiệm vụ của cậu sẽ được hoàn thành cùng lúc.
Vũ Văn Giác hỏi: “Hôm nay Hàm nhi gọi ta tới đây là để cho ta xem hàng tồn kho của đệ sao?”
Lục Hàm Chi lắc đầu: “Không phải, hai ngày nữa là đại thọ của Thái Hậu. Quà ta chuẩn bị cho Thái hậu hôm nay sẽ ra lò nên ta muốn nhị tẩu cùng ta xem trước.”
Vũ Văn Giác có vẻ ngạc nhiên: “Không phải đệ nói đã chuẩn bị xong rồi sao? Vậy “Lục phúc thuận ý” hôm bữa thì sao?”
Lục Hàm Chi cười nói: “Còn chưa đủ, hôm nay nhị tẩu cùng ta ngó thử coi sao.”
Vũ Văn Giác lập tức bị vẻ thần bí của Lục Hàm Chi kích thích, bèn đi theo cậu lên sườn núi. Đường tuyết trơn trượt, hai người hầu nhìn chằm chằm dưới chân Vũ Văn Giác.
Vũ Văn Giác cạn lời: “Hai người các ngươi không cần căng thẳng như vậy, ta cũng luyện võ từ nhỏ, chẳng lẽ còn ngã được sao?”
Lục Hàm Chi tiến lên đỡ Vũ Văn Giác: “Không sao, để ta đỡ nhị tẩu.”
Vũ Văn Giác cười: “Đệ từ nhỏ đã không chịu rèn luyện, tự đi còn té mà còn đòi đỡ ta?”
Lục Hàm Chi cảm thấy mình đã ăn một đòn chí mạng, nghĩ đến nguyên chủ cũng là một cậu ấm lười biếng, khá phù hợp với tính cách của cậu.
Không lâu sau, hai người đã đi tới lưng chừng núi.
Mấy lò nung bốc lên khói trắng cuồn cuộn, có thể thấy những người công nhân đang miệt mài làm việc.
Thợ chính của lò nhìn thấy Lục Hàm Chi tới bèn đi về phía bọn họ.
Một thanh niên hơn 20 tuổi hành lễ với Lục Hàm Chi: “Thiếu gia.”
“Chung Nghiêu?” Lục Hàm Chi hỏi.
Người thanh niên đối diện trả lời: “Chính là tiểu nhân.”
Chung Nghiêu là thợ của lò mới, trong nhà nhiều đời làm nghề nung, xem như thạo nghề.
Khác với những thợ mà Lục Hàm Chi thường thấy, Chung Nghiêu này không đen như Lý Quỳ(*), ngược lại khá thanh tú.
(*) 1 nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử của Thi Nại Am, ông là 1 trong những người khỏe nhất của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, chỉ đứng sau Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng và Lâm Xung, biệt danh của ông là Thiết Ngưu/ Hắc Toàn Phong, ngoại hình rất đen đúa cao to
Lục Hàm Chi có chút kinh ngạc: “Ngươi là… Tiểu lang quân?”
Đối phương ngượng ngùng, nhưng vẫn đáp như thường: “Đúng vậy.”
Lục Hàm Chi nhíu mày nói: “Vậy ngươi sống ở đâu?”
Đối phương đáp: “Ở chỗ Ngự quản sự sắp xếp.”
Lục Hàm Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Như vậy đi! Dù sao gian nhà chính bên kia cũng không có người ở, có một gian phòng trống, tạm thời ngươi có thể ở đó.”
Đối phương giật mình, lập tức hành lễ với cậu: “Đa tạ thiếu gia.”
Lục Hàm Chi khoát tay áo, ý bảo không có gì.
Một tiểu lang quân độc thân hơn 20 tuổi, vừa nhìn đã biết là có chuyện xưa. Chung Nghiêu ra dấu mời, vừa cùng họ đi về phía lò nung cao nhất vừa nói chuyện.
Lục Hàm Chi hỏi: “Nghe nói hoa văn trên đồ sứ màu đều do tiên sinh tự tay vẽ?”
Chung Nghiêu gật đầu nhưng không đáp. Hiếm có người trẻ tuổi khiêm tốn như vậy, Lục Hàm Chi rất thưởng thức Chung Nghiêu.
Cậu nói: “Qua hai ngày nữa ta thiết kế một loạt hoa văn, ngươi giúp ta vẽ lên được không?”
Chung Nghiêu cúi đầu nói: “Thiếu gia chỉ cần dặn dò là được.”
Lục Hàm Chi đã nhìn ra Chung Nghiêu này không kiêu ngạo không nịnh nọt, cũng không thích phô trương tài năng.
Cậu không nói chuyện với Chung Nghiêu nữa, chỉ đi theo hắn lên núi.
Lúc này mấy tên thợ lò hét lên với Chung Nghiêu: “Chủ lò, mở hay không?”
Chung Nghiêu nhìn trời, nói: “Mở đi!”
Cửa lò nhanh chóng mở ra, dần dần lộ ra những thứ được nung bên trong.
Một số công nhân từ từ nhấc đồ sứ đã nguội ra bằng dây thừng, một bức tượng Quan Âm ngồi có kích thước giống như người thường xuất hiện trước mắt mọi người. Quan Âm toàn thân màu trắng, ngồi trên cánh sen Tường Vân, tư thế thanh thoát, mặt mày hiền từ, ánh mắt từ bi.
Vũ Văn Giác vô cùng kinh ngạc, bước tới gần bức tượng Quan Âm, cuối cùng nhìn sang Lục Hàm Chi, giơ ngón tay cái lên: “Đây thật sự là điềm lành trời ban!”