Chương 965: Người thủ hộ tàng kinh các
Tàng kinh các dưới tháp ngầm. Dựa theo tin tức thầy Bách Hiểu Sinh để lại, đây là nơi tổ tiên trái đất để lại cho loài người trên trái đất. Nơi đây lưu giữ một số bí kíp võ học vô địch. Thế nhưng Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vị tìm hết tầng thứ nhất trong tháp ngầm cũng không phát hiện có sự tồn tại của bí kíp võ học. Hơn nữa ở tầng thứ nhất này còn không có cửa vào của tầng thứ hai.
Giang Cung Tuấn kiểm tra lại mỗi một ngóc ngách lần nữa. Sau khi xác định không có cửa vào tầng thứ hai, anh nhìn Bách Hiểu Sinh, nói: “Xem ra không có cách nào có được bí kíp võ học rồi”
Bách Hiểu Sinh lại nhìn bốn phía, lâm vào suy nghĩ. “Không nên như vậy chứ.”
Vẻ mặt của ông ta mang theo chút nghi hoặc. Ông ta dựa theo tin tức mà thầy để lại đi tìm, chỗ này chính là nơi tàng kinh các tồn tại, nhưng vì sao lại không có bí kíp võ học? Chẳng lẽ Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi không phải là người hữu duyên?
Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi lớn lên. Hai người chính là người trẻ tuổi nhất trong số võ giả trái đất, cũng là người có thực lực mạnh nhất, tốc độ tăng tiến nhanh nhất. Hơn nữa còn có liên quan đến Tử Thụy Thủ. Nếu thế này cũng không phải là người hữu duyên thì ông ta cũng không biết rốt cuộc người như thế nào mới có thể có được bí kíp võ học trong tàng kinh các. Không đúng, cái này không phải bí kíp võ học mà hẳn phải là bí kíp tu luyện.
“Hay là thôi đi?” Đường Sở Vi lên tiếng nói: “Nơi này cái gì cũng không có, không giống như nơi có bí kíp võ học tồn tại.”
“Ừm” Bách Hiểu Sinh gật đầu nói: “Nếu hai người đã không thể lấy được thì đành thôi vậy.”
Bách Hiểu Sinh dẫn đầu rời khỏi tầng thứ nhất của tháp ngầm. Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đi theo sau. Nháy mắt khi đi ra khỏi tháp ngầm, Đường Sở Vi lập tức dừng bước chân lại.
“Sao thế?” Giang Cung Tuấn nhìn cô, nghi ngờ hỏi.
“Em… máu trong cơ thể em đột nhiên cuồn cuộn lên.” Đường Sở Vị nghi hoặc nói.
Trong tình huống bình thường, cô không tức giận, không chịu kích thích thì máu trong cơ thể sẽ không lưu thông mạnh mẽ. Nhưng lúc này máu lại vô duyên vô cớ hoạt động mạnh, theo hoạt động của nó, lực lượng mạnh mẽ trong máu cũng tràn ra.
“Làm sao vậy, Sở Vi?” Bách Hiểu Sinh cũng dừng lại, xoay người nhìn Đường Sở Vi.
Chỉ thấy hơi thở trên người Đường Sở Vị bỗng trở nên quỷ dị, mái tóc dài màu đen của cô không có gió tự nhiên lay động, con ngươi đen nhánh nháy mắt trở nên đỏ bừng như máu, sắc mặt cũng đáng sợ, có dấu hiệu nhập ma.
Giang Cung Tuấn cũng bị dọa sợ, ngay tức khắc lên tiếng gọi: “Sở Vi”.
Đường Sở Vi cũng không biết vì sao bản thân nháy mắt bỗng nhập ma. Giờ phút này, ý thức của cô càng lúc càng mơ hồ, cô có thể nghe thấy tiếng gọi to của Giang Cung Tuấn, cô muốn tỉnh táo lại, nhưng không được, máu huyết trong cơ thể không ngừng quay cuồng.
“Ma nghiệt to gan cũng dám bước vào thánh địa nhân tộc!” Một giọng nói hư vô như có như không vang lên.
Rầm! Ngay sau đó, một lực lượng đáng sợ từ trong tháp ngầm truyền đến. Cỗ lực lượng này nháy mắt đã hút Đường Sở Vi vào, Giang Cung Tuấn cũng vào theo. Chỉ thấy ở giữa tầng thứ nhất tòa tháp xuất hiện một cái lồng sắt, Đường Sở Vi đang bị nhốt ở trong đó.
“Ai đó?” Giang Cung Tuấn thấy Đường Sở Vi bị nhốt, không ngừng kêu to: “Cô là ai? Mau ra đây?”
Bách Hiểu Sinh cũng nhìn Đường Sở Vi đang bị nhốt, sắc mặt mang theo chút ngưng trọng.
“Thầy từng nói chỗ này có người thủ hộ. Lẽ nào chính là người thủ hộ của tàng kinh các? Ông ta nhẹ giọng thì thào.
Sau đó ông ta bỗng nhìn xung quanh, hai tay ôm quyền, cất cao giọng nói: “Bách Hiểu Sinh của núi Lâm Lang ra mắt tiền bối, xin hỏi là người thủ hộ đúng không? Thầy tôi là Linh Tế tôn giả của Sơn Ngoại Sơn, là người để lại tin tức bảo tôi tìm đến tàng kinh các. Tôi đặc biệt dẫn hai người này đến tàng kinh các, xem thử có phải là người hữu duyên không” Giọng nói của Bách Hiểu Sinh vang lên.
Giang Cung Tuấn nghe vậy, trong lòng kinh hoảng. Bách Hiểu Sinh biết thật nhiều, xem ra ông ta còn có rất nhiều chuyện không nói cho anh biết, nhưng lúc này anh không thể đi hỏi được. Anh vội vàng lao đến chỗ lồng sắt muốn bổ nó cứu Đường Sở Vi ra ngoài. Thế nhưng vừa mới đến gần, lồng sắt liền sáng lên, phát ra một đạo ánh sáng màu đen có lực lượng đáng sợ, mạnh mẽ đánh bay anh đi.
“Sở Vị.” Giang Cung Tuấn không ngừng gọi to.
Trong lồng sắt, hai mắt Đường Sở Vi đỏ ngầu, tóc dài tung bay, trên mặt có những đường gân màu đen. Cô mang theo vẻ đau đớn, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Vút!
Lúc này, một tàn ảnh hiện ra. Đây là một cái bóng mờ nhạt, nhìn như hư ảo, nhưng vẫn là có thể nhận ra là một người phụ nữ, dáng vẻ của cái bóng có hơi mờ nhạt, không nhìn rõ dung mạo.
“Sơn Ngoại Sơn?” Sau khi xuất hiện, cái bóng nhìn Bách Hiểu Sinh, mở miệng hỏi: “Ông là đệ tử của Linh Tế tôn giả Sơn Ngoại Son?”
“Đúng vậy.” Bách Hiểu Sinh tôn kính hỏi: “Xin hỏi là người thủ hộ tàng kinh các ư?”.
“Đúng, tôi chính là sứ giả thủ hộ tàng kinh các” Cải bóng lên tiếng, giọng nói êm tai dễ nghe nhưng mang theo uy áp, lạnh như băng, lạnh lùng và vô tình.
Bách Hiểu Sinh lập tức nói: “Sứ giả đại nhân, ngài có ý gì, sao lại nhốt Sở Vi lại?”
“Nơi đây là thánh địa của nhân tộc, ma khí của cô ta quá nặng, là ma nghiệt, nếu không có hơi thở của nhân loại thì cô ta đã sớm hồn phi phách tán rồi.”
“Cái này..” Trong thời gian ngắn, Bách Hiểu Sinh cũng không biết nói cái gì.
Giang Cung Tuấn lại nhìn chằm chằm cải bóng hư ảo trước mắt. Trong lòng anh nghi hoặc, cái bóng này rốt cuộc là ai?
Nhìn thấy trên mặt Đường Sở Vi mang vẻ khổ sở, anh đứng ra nói: “Sở Vi là vợ của tôi, lòng dạ lương thiện, tuyệt đối không phải là ma”
Bách Hiểu Sinh cũng nói: “Sứ giả đại nhân, trong cơ thể cô ấy có ma khí là vì hấp thụ máu tươi của Tứ Thụy Thú” “Không cần ông phải nói” Giọng sứ giả lạnh lùng: “Lập tức rời khỏi đây, nếu không giết không tha”
Sau đó, sứ giả tùy tiện phất tay một cái, kình lực đáng sợ ầm ầm xuất hiện, nháy mắt Giang Cung Tuấn và Bách Hiểu Sinh bị đánh bay ra ngoài.
Hai người bị đánh bay ra khỏi tháp ngầm, cửa vào của tháp ngầm cũng theo đó nháy mắt đóng lại.
“Sở Vi!” Giang Cung Tuấn vọt qua muốn đẩy cửa đá ra. Thế nhưng cửa đá rất chắc chắn, dù cho anh dùng toàn bộ lực lượng cũng không cách nào đẩy nó ra được.
“Vút!” Anh mạnh mẽ rút đệ nhất Long kiếm ra điên cuồng chém vào cửa đà. Nhưng cửa đá rất chắc chắn, cho dù kiếm trong tay Giang Cung Tuấn là thần binh, dù anh đã bước vào cảnh giới thứ chín, thoát khỏi tầng xiềng xích thứ hai cũng không có cách nào phá được cửa đá.
Bách Hiểu Sinh cũng có chút luống cuống, không ngừng kêu to: “Sứ giả đại nhân, Sở Vi chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, không có tính người, xin ngài minh giám” .
Một giọng nói lạnh như băng từ trong tháp ngầm truyền ra: “Hiện giờ không làm là vì thực lực của cô ta còn rất thấp. Một khi thực lực tăng lên, ma khí sẽ khiến cô ta nhập ma, điều này đối với nhân loại trên trái đất mà nói là một tai họa, cô ta nhất định phải chết.”
“A!” Mắt Giang Cung Tuấn đỏ bừng, giận dữ hét lên: “Tôi mặc kệ cô là ai, nếu cô dám động vào một sợi tóc của em ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô”
Nói xong, anh cầm đệ nhất Long kiếm trong tay không ngừng đánh vào cửa đá. Từng đạo kiếm khí liên tục chém lên cửa đá. Nhưng cửa đá không chút sứt mẻ gì.
Giờ phút này, ở tầng thứ nhất dưới tháp ngầm. Bóng dáng hư ảo dần dần trở nên chân thật, biến thành một cô gái mặc váy màu trắng, dáng người thon dài, xinh đẹp như thiên tiên. Cô ấy nhìn chằm chằm Đường Sở Vi đang bị nhốt trong lồng sắt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ ấm tình bất định. Cô ấy nắm chặt nắm tay, khuôn mặt mang theo sát ý, thế nhưng dần dần nắm tay nắm chặt lại chậm rãi buông lỏng.
“Giết hay là không giết đây?” Giờ phút này, cô ấy cũng có chút do dự.
Thân là người thủ hộ tàng kinh các, sao cô ấy lại không biết Tứ Thụy Thủ, sao không biết kẻ địch đã động tay động chân bên trong Tứ Thụy Thủ, sao có thể không biết ma khí này chính là nhằm vào người tài giỏi chân chính của nhân loại.
“Giết đi thì chính là tổn thất của nhân loại trái đất, nhưng nếu không giết, một khi cô ta trưởng thành, hoàn toàn bị ma hóa, vậy thì sẽ hủy diệt nhân loại mất”
Người thủ hộ tàng kinh các cũng do dự. Sống chết của Đường Sở Vị chỉ nằm trong một ý niệm của cô ấy.