Chương 383: Thương thế nặng thêm
Núi Long Bảo, sông Giang Vận.
Bên bờ là những lều vải đã được dựng xong.
Giang Cung Tuấn ngồi trên một hòn đá, trong
tay anh cầm di động, trong đầu hiện lên tình
huống khí trời trong ba tháng trước khi nhà họ
Giang gặp chuyện không may.
Hứa Linh ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi:
“Anh Giang, anh đang nhìn gì vậy?”
Đường Sở Vi cũng rất tò mò.
Chỉ là cô không muốn mất đi Giang Cung
Tuấn, không muốn Giang Cung Tuấn và Hứa Linh
ở cùng nhau cho nên mới đi tìm Hứa Linh, mới
muốn đi theo cùng. Đến hiện tại cô còn chưa biết
Giang Cung Tuấn muốn làm gì.
Giang Cung Tuấn để điện thoại di động
xuống, nhìn sông núi đối diện nhẹ giọng nói: “Tôi
đang nhìn khí trời năm đó, nhìn xem đoạn thời
gian đó trời có mưa to hay không, tiện đoán độ
sâu cạn của nước sông.”
Hứa Linh nhíu mày hỏi: “Đoán mực nước làm
gì?”
Giang Cung Tuấn giải thích: “Năm đó sau khi
tôi nhảy vào trong sông đã ôm một khúc gỗ trôi
theo dòng nước, nhờ đó tôi mới còn sống. Tôi
không thể nào chìm đến đáy sông được, cho nên
chắc chăn tôi đã trôi theo dòng nước đến hang
động đá vôi. Chỉ cân đoán được độ sâu cạn của
mực nước năm đó là có thể đoán được vị trí đại
khái của hang động đá vôi”
Đường Sở Vi không nhịn được hỏi: “Chông ơi,
anh đang tìm hang động đá vôi sao? Anh tìm
hang động đá vôi làm gì vậy? Muốn biết mực
nước sâu cạn anh có thể hỏi em. Năm đó em đã
đi chơi ngay sông Giang Vận.”
Giang Cung Tuấn không nhịn được mà liếc
mắt nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Em biết?”
Đường Sở Vi lâm vào trầm tư.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nhớ được
năm ấy là đại hạn, đã mấy tháng trời không mưa,
nước tương đối nông. Em và mấy người bạn học
còn bắt cua bên bờ sông”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Em chắc chắn chứ?”
“Ừm” Đường Sở Vi gật đầu.
Chuyện mười năm trước tạo thành ảnh hưởng
quá lớn với cô, cô muốn quên cũng khó.
Giang Cung Tuấn nhìn nước sông đang chảy
phía trước bắt đầu ngẫm nghĩ. Một lát sau trong
lòng anh đã có phán đoán.
Nếu như mười năm trước là đại hạn, vậy hẳn
mực nước phải rất cạn, ít nhất cũng phải lặn
xuống chừng mười mét đến hai mươi mét.
Anh ngôi trên tảng đá không nói chuyện,
cũng không tự hỏi.
Bởi vì trong cổ trùng mang theo virus ảnh
hưởng rất lớn tới hệ thống thần kinh của anh,
khiến anh không thể dùng não quá lâu, nếu không
não sẽ đau nhức vô cùng.
Rất nhanh bốn chiến sĩ đi hỏi thăm chung
quanh đã trở vê.
“Tôi nghe được trong ngọn núi đối diện có rất
nhiều hang động đá vôi. Những hang động đá vôi
này thông với bốn phương, giữa chúng có tương
thông.”
“Cũng có thôn dân nói bờ sông bên kia cũng
có, chẳng qua hiện tại đã bị nước che phủ”
“Ừm, tôi cũng nghe nói vậy, đại khái là ở vị trí
này.”
Mấy chiến sĩ nói rõ tình huống bọn họ nghe
ngóng được ra.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn nghe xong khẽ gật đầu, chỉ
vào một vách núi đối diện nói: “Vậy chúng ta tìm
kiếm chỗ kia, tìm trong vị trí từ mười mét đến hai
mươi mét dưới vách núi. Sau khi mọi người thầy
hang động đá vôi lập tức đi vào tìm xem, xem
xem bên trong có pho tượng người nào không.”
Giang Cung Tuấn nhớ kỹ, hang động đá vôi
nơi anh lấy được y thuật cũng thông với bốn
phương. Anh đã đi trong động đá vôi thật sâu,
cuối cùng thấy được một pho tượng. Anh đã lấy
----------------------------