Trong bất tri bất giác lúc Hứa Ôn Noãn cầm chai rượu lên rót thêm, tầm mắt của Lục Bán Thành lại không tự chủ được mà lướt về phía cô, hắn mặc một bộ vest màu xanh ngọc, bên cạnh hắn có mấy người rất đẹp, ánh đèn chiếu xuống người hắn khiến hắn có một quý khí khiến người khác không thể xem thường, giống y như nam chính trong một bộ phim truyền hình.
Cô rõ ràng ở cùng với hắn trong một căn phòng, nhưng cũng cách xa nhau tới bảy tám trăm mét.
Có thể trong nháy mắt này, Hứa Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy mình cách thế giới của hắn quá xa.
Tâm tình cô vốn đã có chút khó chịu nay lại càng không thể chịu được cô vội vàng thu lại tầm mắt, cầm chai rượu lên, rót hơn nửa ly, sau đó đưa đến bên môi, nghểnh đầu uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng lạnh lẽo cay cay kích thích, không thể khiến tâm tình của cô trở nên tốt hơn mà trái lại càng khiến cô cảm thấy phiền muộn, cô không nhịn được lại rót thêm một ly nữa.....
Hứa Ôn Noãn không nhớ rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu ly rượu, mãi đến khi cảm giác mơ hồ dạ dày của cô đang đau đớn, cô mới đứng lên khỏi ghế, vừa ôm bụng vừa đi ra khỏi phòng riêng.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, cảm giác đau đớn trong dạ dày càng tồi tệ hơn, Hứa Ôn Noãn không tìm đường trở về phòng mà muốn tìm một ly nước nóng uống, ngồi trong ghế chờ ở Vàng son lộng lẫy.
Trong dạ dày cực kỳ khó chịu, Hứa Ôn Noãn đặt tay trên mặt bàn, nằm sấp xuống cánh tay nghỉ ngơi.
Qua mấy phút, cô nghe thấy có tiếng bước chân, đau đớn khiến cô trở nên mơ màng, cô tưởng là nhân viên phục vụ đưa nước nóng đến, không ngẩng đầu lên.
Mãi đến khi có tiếng ly nước được để lên bàn, cô mới nói: “Cảm ơn.”
Sau khi ngẩng đầu lên khỏi cánh tay, vừa mới chuẩn bị cầm ly nước uống, lại có thêm một hộp thuốc dạ dày đẩy đến trước mặt cô.
Hứa Ôn Noãn nhíu mày, nhìn chằm chằm bàn tay còn đang đặt trên hộp thuốc, nhìn trong chốc lát mới nhìn từ những đầu ngón tay thon dài, dọc theo đường đi, mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Bán Thành, tầm mắt của cô mới dừng lại.
Hắn không phải ở trong phòng sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Còn đưa thuốc cho cô uống nữa? Hơi lạnh vẫn còn trên người hắn, chằng lẽ là vừa đi mua thuốc về sao?
Các loại câu hỏi còn đang dồn dập trong đầu Hứa Ôn Noãn, cô liền tinh tường phát hiện, người đàn ông đang thở phập phồng, rõ ràng là mùa đông rất lạnh nhưng trên trán hắn lại có một tầng mồ hôi mỏng manh, có vài sợi tóc còn dính bết vào mặt.
Hiển nhiên là hắn vừa mới vận động rất nhanh, lẽ nào… thuốc này là hắn vừa mới ra ngoài mua?
Vàng son lộng lẫy cách hiệu thuốc chừng sáu trăm mét, nãy giờ chỉ mới có mấy phút…
Có thể là cô suy nghĩ quá lâu, Lục Bán Thành đứng cạnh cô đã mở miệng nói trước: “Mới vừa nhìn thấy em ôm bụng ra khỏi nhà vệ, sinh, chắc là em uống rượu lại đau dạ dày nên anh đi mua thuốc cho em.”
Dừng một chút, Lục Bán Thành còn nói: “Mau uống thuốc đi, uống xong sẽ không còn đau nữa.”
Nói xong, Lục Bán Thành còn cầm lấy hộp thuốc, mở hộp ra.