Cho dù nghĩ như vậy, Cố Dư Sinh vẫn đưa tay trước mặt Tiểu Vương: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”
………..
Hôm nay là thứ sáu, đến mười một giờ trưa là Tần Chỉ Ái đã không còn gì để làm, buổi chiều hầu như là cô chỉ có thể giết thời gian bằng cách xem một bộ phim, đến tối thì về nhà.
Hứa Ôn Noãn còn chưa về nhà, Tần Chỉ Ái lại ở một mình trong phòng khách, đến chín giờ tối, cô vào nhà vệ sinh nằm ở trong bồn tắm nhàn nhã tắm nước nóng, sau khi ra ngoài về cả người luôn mệt mỏi, cô lại lên giường, lúc nhắm mắt ngủ, điện thoại bên gối lại vang lên.
Tiểu Vương gọi điện thoại tới, Tần Chỉ Ái vội bắt máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh, Tần Chỉ Ái cho rằng đối phương còn chưa nghe thấy cô nói nên “Alo?” lại một tiếng.
“Ngủ rồi sao?” Cuối cùng cũng có người trả lời rồi.
Nhưng có điều không phải là người cô nghĩ gọi mà lại là Cố Dư Sinh đích thân hỏi.
Tần Chỉ Ái há miệng, cầm chặt điện thoại hơn, sau một chút mới trả lời: “Chưa ạ.”
Trả lời xong, cô mới ý thức được mình đang nói chuyện quá ngắn gọn, không giống thái độ của một thư ký với đại BOSS, lại vội vã mở miệng: “Cố tổng, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Cố Dư Sinh hình như đang do dự chuyện gì, dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp: “Bây giờ cô đi một chuyến đến công ty, có một tập tài liệu sáng mai tôi cần dùng, để ở dưới con chuột trong bàn làm việc của tôi, đem đến hội sở.”
Lúc cô vừa nhận được điện thoại hắn đã nghe thấy âm thanh của cô có chút buồn ngủ, có phải cô bị hắn đánh thức không? Để cô đi ra ngoài một chuyến có được không?
Sau khi giao việc cho cô xong, không đợi Tần Chỉ Ái trả lời, Cố Dư Sinh liền hỏi thêm một câu: “Cô có thể đi được không?”
“Không thành vấn đề.” Tần Chỉ Ái thốt lên.
Cố Dư Sinh trầm mặc một lúc lâu, vẫn là làm theo khát vọng của mình, ích kỷ “Ừ” một tiếng, sau đó cúp máy.
Lúc Tần Chỉ Ái mặc quần áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má của mình để xác định đúng thật là Cố Dư Sinh bảo cô đưa tài liệu đến cho anh ấy, lúc này mới cầm bóp tiền và điện thoại, vội vã chạy ra cửa.
Trên đường Tần Chỉ Ái ngồi trên xe taxi chạy đến công ty, Tần Chỉ Ái không ngừng nhìn cảnh đêm lùi về phía sau trong ô cửa kính, rốt cuộc đến lúc này cô mới có cảm giác “Cô thật sự trở thành thư ký của Cố Dư Sinh” rồi.
Tập tài liệu Cố Dư Sinh nói rất dễ tìm.
Trước khi rời công ty, Tần Chỉ Ái còn thuận tiện ghé qua bàn làm việc của mình cầm theo những tài liệu cần Cố Dư Sinh ký tên, ôm theo.
Trước sau gì hắn cũng phải ký tên vào những văn kiện này, vậy thì sẵn tiện đem cho hắn ký luôn một thể…
. . . . . . .
Đến hội sở, Tần Chỉ Ái vừa mới xuống xe, đã thấy được xe của Cố Dư Sinh đang đậu ven đường.
Cô còn chưa đi qua, cửa sổ xe đã được hạ xuống, Tiểu Vương vẫy tay với cô, gọi: “Thư ký Tần, ở bên này.”
Tần Chỉ Ái nhìn qua, nói được với Tiểu Vương, sau đó mới thấy trong cửa kính xe được mở ra có Cố Dư Sinh đang ngồi bên trong, cô lại vội chào: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh ngồi trong xe nhìn cô chằm chằm, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo bành tô, liền chạy ra ngoài, liền nhíu mày không nói gì.