Ngô Hạo cười khẽ, hắn lui về phía sau một bước, tựa lên xe, cụp mắt không nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, hững hờ trả lời: “Phá đứa bé đi!”
Tưởng Tiêm Tiêm như thật sự rất ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn Ngô Hạo, động môi hai lần: “Ngô, Ngô Hạo… anh vừa nói cái gì?”
Từ khi bị Hứa Ôn Noãn bắt gặp ở nhà cô, Ngô Hạo và cô cũng không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Cô gửi tin nhắn hắn không trả lời, cô gọi điện thoại hắn không bắt máy, cô đến công ty tìm hắn, hắn không cho cô vào gặp, thậm chí trụ sở công ty cũng thay đổi.
Lúc cô biết mình mang thai hai tháng, cô không cách nào có thể nói cho hắn biết, đến lúc này thai nhi cũng đã được bốn tháng, không cách nào có thể phá thai được nữa mới đến tìm hắn.
Có thể cô không nghĩ tới hắn vừa mở miệng lại nói những câu như vậy, sao có thể phá thai chứ?
Trong nháy mắt, Tưởng Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Ngô Hạo một lúc lâu, mới nói: “Con đã hơn bốn tháng, giải phẫu lúc này rất nguy hiểm, Ngô Hạo, anh không thể đối xử với em như vậy được.”
Rõ ràng là một câu chỉ trích nhưng Ngô Hạo nghe xong lại phì cười, hắn giơ tay lên, ngắt cằm của Tưởng Tiêm Tiêm, nâng mặt của cô ta lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nói rõ ràng từ câu từng lời: “Ngay cả người phụ nữ tôi yêu 10 năm tôi còn làm tổn thương được, cô cảm thấy trong mắt tôi, cô là cái gì?”
Mặt Tưởng Tiêm Tiêm cắt không còn giọt máu.
Ngô Hạo hơi cúi đầu, trong miệng dù nói những lời mềm mại như rất bình thường: “Đứa bé này là ở trong bụng cô, sinh hay không sinh là chuyện của cô, sau này tôi cũng sẽ không nhận nó, vì tương lai của cô, tôi vẫn khuyên cô nên phá nó đi!”
Nói xong, Ngô Hạo liền buông cằm Tưởng Tiêm Tiêm ra, lùi về phía sau hai bước, mở cửa xe.
Trước khi hắn khom người chuẩn bị lên xe, lại như nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu nhìn Tưởng Tiêm Tiêm: “Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại ở cùng với cô, trong lòng cô có nghĩ tới cô hồ đồ rồi không? Nói thật, tôi chẳng thể nào cưới cô được đâu, thành thật mà nói, tôi ngay từ đầu đã chẳng muốn ở với cô về lâu về dài.”
Hơi dừng lại một chút: “… Cho dù khi đó Ôn Noãn không bắt gặp chúng ta, chúng ta cũng sẽ không kéo dài mối quan hệ này, dù sao, người tôi muốn kết hôn, mãi mãi cũng không phải là cô.”
. . . . . . .
Sau ngày đại thọ 80 tuổi của Cố lão gia, công ty con của Cố thị ở Thượng Hải có việc đột xuất, Cố Dư Sinh cần phải đến đó công tác một tuần.
Đêm đó 12 giờ khuya, Tần Chỉ Ái bị một cuộc điện thoại làm cho thức giấc.
Điện thoại từ nhà cũ gọi tới, đã trễ thế này rồi, lại có người gọi điện thoại tới, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?
Tần Chỉ Ái bỗng trở nên hồi hộp.
Tần Chỉ Ái nhanh chóng cầm lấy ống nghe, đưa đến bên tai, vừa “Alo” một tiếng, bên trong đã có tiếng nói đầy lo lắng của má Trương: “Tần tiểu thư, thiếu gia có ở nhà không?”
“Anh ấy đi công tác rồi…” Loại dự cảm không tốt đó càng ngày càng mạnh mẽ, sau đó Tần Chỉ Ái liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Lão gia sau khi sinh nhật vẫn luôn không vui, đêm nay ông không ăn tối, lúc 10 giờ tôi vào xem ông thì còn không sao, nhưng đến bây giờ lại bỗng nhiên phát sốt đến mê man bất tỉnh rồi.”