Triền Miên Sau Ly Hôn
CHƯƠNG 96: BA CON XẢY RA CHUYỆN RỒI
“Nếu em không thoải mái thì nhớ nói với tôi.” Vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc nhìn cô.
Lương Hạnh còn chưa trả lời, nhân viên bên cạnh đi ngang qua vội vàng chào hỏi: Nhớ truyen.one nhé, chúc luôn vui vẻ. “Tổng giám đốc Triệu.”
Triệu Mịch Thanh không quan tâm, lập tức đi về phía trước.
Trong văn phòng tổng giám đốc, trợ lý nghe nói anh đã tới công ty thì đứng ở đó chờ.
“Tổng giám đốc Triệu, cuối cùng anh cũng trở lại, ngày hôm qua anh…”
Trợ lý nôn nóng hỏi, khi anh ta nhìn thoáng Lương Hạnh sau lưng anh thì lập tức ngẩn ra, sau đó ngậm miệng đứng qua một bên.
Lương Hạnh cũng nhìn về phía anh, trợ lý?
Anh tuyển người mới sau khi Phó Tuyết Thảo đi sao?
Sao anh lại đổi thành đàn ông chứ?
Triệu Mịch Thanh cởi áo khoác tây trang ra vặt lên ghế, đi tới rót một ly nước ấm đặt trên bàn trước mặt Lương Hạnh, thuận miệng nói: “Lưu Nam, lấy tài liệu tôi đã nói cậu chuẩn bị đến đây.”
“Hả, vâng vâng… Ở đây.”
Trợ lý đứng bên cạnh sửng sốt, sau đó vội vàng mở tài liệu trong lòng ra đưa cho anh, đồng thời trong lòng vẫn khiếp sợ..
Trước đó anh gọi điện thoại nói anh ta chuẩn bị tài liệu nhưng lại không nói có khách tới? Hơn nữa, hôm nay cũng không có lịch trình.
Thậm chí ngày hôm qua gọi điện thoại cả ngày lại không hề liên lạc được với anh, nếu không phải sáng nay anh bỗng gọi điện thoại lại cho anh ta thì anh ta thật sự sẽ báo cảnh sát, thật sự vô cùng tò mò tổng giám đốc nhà mình mất tích cả ngày hôm qua đã làm gì.
Hơn nữa… Anh vừa rót ly nước cho người phụ nữ trước mặt này sao?
“Cảm ơn.” Lương Hạnh gật đầu với anh, cầm tài liệu xem một lượt, vẻ mặt nghiêm túc, một lúc lâu cô nhìn lên lạnh nhạt nói: “Không phải quá khó, tôi có thể thử giải quyết giúp mọi người.”
Cô vừa nói xong thì điện thoại trên người bỗng nhiên vang lên, cô ngẩn ra, vội vàng lấy ra xem: “Xin lỗi.”
Cô thấy mẹ Lương gọi tới nên lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Xin lỗi Tổng giám đốc Triệu, tôi đi nghe điện thoại.”
Có người ngoài ở đây nên phải ra vẻ xa lạ một chút.
Mặc dù Triệu Mịch Thanh hiểu được, nhưng cô làm như vậy vẫn khiến trong lòng anh có chút không thoải mái: “Không sao.”
Lương Hạnh đi không xa, đóng cửa lại đứng ở cửa nhỏ giọng nói: “Mẹ, không phải con đã nói con sẽ ở lại Nam Thành thêm hai ngày sao? Sao mẹ lại gọi tới?”
“Lương Hạnh… Ba con xảy ra chuyện rồi, sáng sớm giám thị nhà giam gọi tới… Nói, nói ba con ngất xỉu trong đó.” Giọng mẹ Lương nghẹn ngào lại đứt quãng truyền tới, trong giọng nói tràn ngập hoảng sợ và lo lắng.
“Mẹ nói cái gì!” Sắc mặt Lương Hạnh thay đổi, giọng nói đột nhiên trầm xuống.
Trong phòng Triệu Mịch Thanh nghe thấy động tĩnh thì vẻ mặt thay đổi, đi tới mở cửa, hoàn toàn xem nhẹ Lưu Nam vẫn còn ở đây: “Sao vậy?”
Sắc mặt Lương Hạnh đột nhiên trở nên tái nhợt, nắm chặt điện thoại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng hốc mắt vẫn có dấu hiệu ửng hồng.
“Tôi phải quay về!”
Cô nhớ mình mới đi chưa được hai tháng, sao lại đột nhiên trở nên như thế?
Trong lòng Triệu Mịch Thanh căng thẳng, nhìn dáng vẻ này của cô thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Anh đi tới nắm nhẹ vai cô, chậm lại nói: “Đừng nóng vội, tôi quay về với em.”
Lưu Nam đứng phía sau bỗng nhiên há to miệng, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại.
Không cần đoán nữa, xem ra ngày hôm qua tổng giám đốc và người phụ nữ này ở bên nhau.
Lương Hạnh tỉnh táo lại, nhanh chóng thu lại sắc mặt, đẩy cánh tay anh ra, lùi lại phía sau một bước, khẽ cắn môi nói: “Xin lỗi, tôi không thể giải quyết vấn đề của quý công ty, đột nhiên xảy ra chuyện nên hiện tại tôi phải quay về, tạm biệt.”
Cô không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, hiện tại trong đầu cô chỉ có dáng vẻ lo lắng của mẹ ở nhà.
Sau khi cô nói xong cũng không quan tâm phản ứng của hai người, cô xoay người vội vàng rời đi.
Trong lòng Triệu Mịch Thanh tràn đầy lo lắng, anh nhìn bóng lưng cô, không hề do dự lập tức đuổi theo.
Lưu Nam thấy thế, vội vàng nhắc nhở một câu: “Tổng giám đốc Triệu, hôm nay anh còn hai cuộc họp rất quan trọng.”
“Có thể hoãn lại thì cứ hoãn, nếu không được thì lùi lại mấy ngày, có vấn đề gì thì tôi sẽ giải thích.” Anh nói xong thì cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Lưu Nam: “…”
Giải thích, giải thích thế nào?
Đuổi theo phụ nữ nên không quan tâm đến công việc sao?
Nhưng anh ta cũng không dám nói thêm gì, vội vàng nói một tiếng: “Tôi biết rồi Tổng giám đốc Triệu.”
Lúc Triệu Mịch Thanh đuổi theo cô thì Lương Hạnh vừa chờ thang máy vừa gọi điện thoại, cũng không chú ý tới anh.
“Mẹ, em đừng lo lắng, hiện tại con lập tức quay về. Lát nữa con sẽ nói đàn anh qua đó xem sao.”
“…”
Lương Hạnh an ủi mẹ Lương xong thì cúp máy, cúi đầu gọi cho Hướng Hoành Thừa, bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói.
“Lại thiếu nợ anh ta, trong lòng em càng áy náy thì càng không trả hết được.”
Lương Hạnh bỗng nhiên giật mình, suýt nữa ném điện thoại đi, cô quay đầu lại nhíu mày nhìn anh nói: “Triệu Mịch Thanh, hiện tại tôi không có thời gian cãi nhau với anh, mẹ tôi rất lo lắng, tôi phải quay về.”
“Bỏ gần tìm xa, em lại tìm Hướng Hoành Thừa, tôi thấy em không hề sốt ruột.” Triệu Mịch Thanh nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại ra mở danh bạ.
“Đàn anh là luật sư, hơn nữa anh ấy ở Nam Thành, chỉ có anh ấy mới tìm mẹ tôi nhanh nhất. Triệu Mịch Thanh, anh có thể đừng làm phiền tôi vào lúc này được không?”
Áy náy gì chứ, hiện tại cô chỉ muốn tìm người giúp đỡ.
Cửa thang máy mở ra, Lương Hạnh thật sự không rảnh rỗi tranh cãi với anh, lập tức đi vào.
Người đàn ông đi theo sau, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Anh ta có thể giúp em, em cảm thấy tôi không tìm được người sao? Nếu anh ta có thể giúp được chuyện của ba em thì đã sớm giải quyết, huống chi hiện tại anh ta còn mang theo một đứa bé, em cảm thấy có tiện hay không?”
Anh nói xong, dường như đã tìm thấy người đó, ngón tay nhấn vào gọi đi.
Sau vài giây, điện thoại được kết nối, Triệu Mịch Thanh nói: “Luật sư Nhạc, nếu anh có thời gian thì tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“…”
“Ừ, đúng vậy.”
“…”
“Được, vất vả cho anh rồi, chờ tôi đến bên kia rồi lại nói.”
Vẻ mặt Lương Hạnh bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm anh.
Triệu Mịch Thanh cúp điện thoại, hơi cúi đầu nhìn cô, giọng điệu không thay đổi: “Anh ta nói vừa nhận được tin tức, đang chạy tới đó.”
Sau đó anh đưa tay đặt lên đầu cô, trầm thấp nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.”
“Anh ta là ai?” Lương Hạnh há miệng nói.
Thật ra cô muốn hỏi vì sao luật sư Nhạc kia biết chuyện này.
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh nhìn cô trở nên sâu thẳm: “Anh ta là một người bạn của tôi, luật sư ở Nam Thành, lúc trước tôi đã ủy thác vụ án của ba em cho anh ta.”
Nhưng còn chưa bắt đầu xử lý thì cô đã ném tờ giấy ly hôn cho anh, vụ án của ba cô cũng dừng lại.
Cô không hề nhắc chuyện ba mình ở trước mặt anh, cũng không nhờ anh giúp đỡ, mặc dù anh muốn giúp cũng chỉ có thể âm thầm cho người đi điều tra.