Mục lục
Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triền Miên Sau Ly Hôn CHƯƠNG 220: ĐƯƠNG NHIÊN LÀ KHEN NGỢI CON ĐỦ ĐIỀU

Mẹ Triệu đảo mắt nhìn hai người bọn họ, đột nhiên bà híp mắt lại, cũng không nói gì nữa.

Bữa cơm này rất quái dị, bọn họ đều ôm ấp tâm sự trong lòng, nhưng Triệu Mịch Thanh luôn thản nhiên, sau khi ăn cơm xong lại thảnh thơi pha cho mình ấm trà.

Phó Tuyết Thảo bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta mím môi nhìn người đàn ông ngồi trên bệ cửa sổ pha trà, cũng không đến quấy rầy anh, cô ta cầm túi xách trên ghế sô pha, nở nụ cười nói với mẹ Triệu: “Bác gái, con chợt nhớ ra công ty vẫn còn việc cần con đi làm, bây giờ con về nhà trước đây, mọi người nhận quà con tặng nhé, lần sau con sẽ đến thăm mọi người.”

Mẹ Triệu sững sờ, cảm thấy hôm nay cô ta hơi kỳ quặc, nhưng lại không hỏi thẳng trước mặt anh, chỉ nhíu mày nhìn người đàn ông ấy rồi nói: “Việc gì mà gấp thế? Không phải Thanh đang có mặt ở đây sao, công việc gặp chuyện gì thì con cứ hỏi nó.”

Phó Tuyết Thảo cúi đầu, cô ta hơi lắc đầu, mỉm cười: “Công việc của riêng con, không chậm trễ được, bây giờ con phải đi rồi, bác gái, hôm khác con sẽ đến thăm bác.”

Rồi lại liếc nhìn người đàn ông ấy, cô ta giả vờ chào hỏi một cách tùy ý: “Anh Thanh, em về đây.”

Người đàn ông ấy mím môi uống trà, không lên tiếng trả lời.

Mẹ Triệu bất đắc dĩ, chỉ có thể tiễn cô ta về, sau khi trở vào nhà, bà lạnh mặt ngồi xuống chất vất anh: “Tuyết bị làm sao thế? Con đã nói gì với nó lúc ở trên lầu, sao lại dọa nó đến mức này?”

Gương mặt cô ta trắng bệch, không phải sợ thì là gì kia chứ, đừng nghĩ rằng bà không biết.

Gương mặt Triệu Mịch Thanh không có chút cảm xúc nào, anh cầm bình trà lên rót cho bà một tách rồi mới nói chậm rãi: “Không phải cô ta nói rồi à? Việc riêng của cô ta thôi, cô ta làm cho Long Đằng nhiều năm như thế, cũng có phải đến chơi đâu, con cũng không nuôi người vô dụng.”

“Con…” Mẹ Triệu giật mình, tính toán của mình không thành, bà tức anh ách trong bụng, sắc mặt cũng sa sầm, trừng mắt nhìn anh rồi cầm tách trà lên, uống ừng ực, đặt tách trà xuống thật mạnh.

Chẳng uống được mấy tách, Triệu Mịch Thanh nhìn đồng hồ, cũng ngồi dậy rời khỏi nơi này.

Vốn dĩ Lương Hạnh đã hứa hẹn buổi trưa sẽ ra sân bay đón Hướng Hoành Thừa, nhưng vì máy bay hạ cánh trễ, không thể không dời thời gian, co đành đẩy ba Lương đi dạo một vòng quanh công viên.

Lúc đẩy xe lăn ra đến lề đường, cô ngồi xuống chiếc ghế dài, nói với giọng hờ hững: “Ba, ba đã nói gì với ba của Triệu Mịch Thanh đấy? Tại sao ba của anh ấy lại ép anh ấy cưới con thế?”

Nếu như là bạn của nhà họ Phó, lại môn đăng hộ đối, còn có một người thích hợp như Phó Tuyết Thảo, thế thì vì sao ba của anh lại lựa chọn cô kia chứ?

Ba cô không thể cử động, ba Lương chỉ có thể chậm rãi nghiêng cổ nhìn cô, nụ cười ấm áp nở trên gương mặt già nua: “Con ưu tú như thế, đương nhiên ba phải khen con hết lời rồi, ba của cậu ta rung động nên tất nhiên sẽ đồng ý thôi.”

Lương Hạnh nhướn mắt, rõ ràng không hề tin tưởng những lời ông ấy nói: “Ba lừa gạt con nít ấy à, lúc đó ba của anh ấy còn chưa gặp con nữa là, hơn nữa ông ta cũng đâu có phải đồ ngốc, làm sao tin hết những lời ba nói được kia chứ? Nếu xét về gia thế, bất kỳ người bạn nào của ông ta cũng giàu hơn nhà mình.”

Ba Lương là quan tòa, quá lắm cũng chỉ được xem như một người nổi tiếng không ai không biết trong giới chính trị và pháp luật vào mấy mươi năm trước, những thứ như danh lợi luôn luôn có liên hệ với tiền bạc.

Ba Lương trầm ngâm một lúc, ông ấy nhìn những khóm hoa rực rỡ màu sắc trước mắt, cũng hơi ngờ vực: “Nếu như phải nói đến cùng thì thật ra ba cũng không rõ nữa, ba đã nói rất nhiều, cuối cùng ông ta chỉ nhìn hình thôi đã đồng ý.”

Lương Hạnh: “…”

Hóa ra ba của Triệu Mịch Thanh lại thích từ cái nhìn đầu tiên à.

Lúc cô về nhà họ Triệu làm dâu thì ba Triệu bắt đầu bệnh nặng, gần như luôn nằm trên giường, chỉ cần có thời giản rảnh thì cô sẽ đi chăm sóc ông ấy, mẹ Triệu đối xử với cô rất hững hờ, thế nhưng ông ấy chưa từng tỏ vẻ bất mãn về cô.

Hỏi không ra được gì, cô cũng không gặng hỏi nữa, ánh mắt cô chơm chớp như thể sực nhớ ra điều gì, cô nghiêng đầu: “Thế hôm đó ba đã nói gì với Triệu Mịch Thanh.”

Kể từ sau khi bước ra khỏi phòng của ông ấy, rõ ràng ánh mắt anh ta nhìn cô khang khác, mặc dù không biết họ đã nói gì, nhưng chắc hẳn đã biết lộ bí mật gì đó của cô nhỉ.

Gương mặt ba Lương toát ra vẻ hoảng hốt, rồi sau ấy lại trở nên hiền hòa, ông ấy quay đầu nói nhẹ nhàng với cô: “Ba có thể nhận ra trong lòng cậu ấy có con, sự quan tâm ba dành cho con quá ít ỏi, mấy năm nay để con chịu khổ nhiều quá, ba hy vọng cậu ấy có thể chăm sóc con thật tốt.”

“…”

Lương Hạnh lúng túng, cô nhìn ông ấy với vẻ phức tạp, cảm giác chua xót đong đầy trong cõi lòng.

Một vị quan tòa oai phong suốt cả đời, chỉ vì cô, chắc hẳn đây là lần đầu tiên ông ấy nói năng nhẹ nhàng như thế.

Một hồi lâu sau cô mới đứng dậy, đi ra sau lưng ông ấy, cầm tay vịn, cúi đầu mà nói: “Con lại đẩy ba đi dạo một lúc rồi về.”

“Hạnh, ba ngắm công viên trong tiểu khu này đến phát chán rồi, con có thể đẩy ba ra ngoài xem xem không?”

“Mơ đẹp quá, bây giờ ba là con chuột qua đường, nếu như con bị ba liên lụy, bị người ta đánh thì sao, ba ngoan ngoãn về nhà đi.” Được nước là lấn tới.

“…”

Vào buổi chiều, trên sân bay, Lương Hạnh nhìn về phía bóng dáng một lớn một nhỏ ở đằng xa, nụ cười chầm chậm nở trên gương mặt cô.

“Đàn anh!”

Kể từ lúc nhìn thấy cô, đôi mắt đen lánh của Hướng Hoành Thừa chưa từng dời đi, sự nhớ nhung hằn lên trong mắt, không sâu đậm lắm nhưng đủ để bày tỏ tâm trạng của anh ta trong lúc này.

Lương Hạnh chỉ nhìn thoáng qua anh ta rồi tập trung dòm Xuyến Chi bé bỏng, bởi thế cô không hề nhận ra.

“Hạnh.” Tiếng gọi của anh ta đong đầy cảm xúc, cuối cùng cũng khiến cho Lương Hạnh cảm nhận được đôi chút, cô gượng gạo, vội vàng kéo hành lý từ tay anh ta, cười cười rồi nói: “Về nhà đi rồi hẵng nói.”

Ánh mắt Hướng Hoành Thừa tối sầm, anh ta nắm bàn tay đang cầm vali ấy, kéo cô vào trong lòng mình.

Mặc dù chỉ có vài giây thôi, thế nhưng đã đủ để xoa dịu cảm xúc dậy lên trong lòng anh ta, giọng nói dịu dàng của anh ta che đậy hết mọi tình cảm: “Gần đây có khỏe không?”

Lương Hạnh sững sờ, cô không kịp ngăn cản, đến lúc biết được vừa mới xảy ra chuyện gì, cô cười gượng gạo: “Cũng tốt lắm.”

Sợ lúng túng, cô cúi đầu ôm Xuyến Chi vào trong lòng mình, lại không khỏi hôn lên gò má của cô bé, dịu dàng mà hỏi: “Lâu rồi không gặp, con có nhớ dì không?”

Xuyến Chi ráng mở mắt tròn xoe mà nhìn cô, cô bé mím môi, vừa định gật đầu thì Hướng Hoành Thừa đã cười cười, xoa đầu cô bé rồi lại dạy dỗ một cách chậm rãi và dịu dàng: “Nói đi, nhớ.”

Cô bé ngẩng đầu nhìn khẩu hình miệng của anh ta, rồi lại nhìn Lương Hạnh, thốt ra vài chữ lơ lớ, mặc dù rất nhỏ, nhưng chắc chắn đây là âm thanh phát ra từ miệng cô bé.

Lương Hạnh trố mắt, cô nhìn Hướng Hoành Thừa với vẻ ngạc nhiên: “Con, con bé khỏi rồi à?”

“Vốn dĩ dây thanh quản của con bé không có vấn đề gì cả, chỉ có điều không thích nói chuyện mà thôi, mặc dù bây giờ còn chưa tốt lắm, thế nhưng chuyến đi lần này cũng không uổng công.” Gương mặt Hướng Hoành Thừa bình tĩnh hơn cô nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK