Mục lục
Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triền Miên Sau Ly Hôn CHƯƠNG 206: TẠM THỜI CÁCH CHỨC

Nhưng Lương Hạnh cũng chỉ đi ngang qua, cuối cùng đi thẳng về văn phòng.

Cấp dưới trong bộ phận dè dặt mà nhìn cô rời đi, sau đó trố mắt nhìn nhau, cuối cùng đều nhất trí liếc nhìn Mục Điệp đang im lặng làm việc ở trong góc một cái.

Thân là một trong những nam chính trong vụ việc, anh ta không nói gì hết, ngoại trừ im lặng như mọi người thì không có bất kỳ hành động nào.

Nhưng ai cũng hiểu, lúc này tranh biện chỉ biểu hiện cho sự có tật giật mình thôi.

Lương Hạnh ngồi bên trong văn phòng, trầm tư với sắc mặt đem sầm một hồi, sau đó dùng điện thoại mở trang web ra, tiêu đề báo ở cả Nam Thành toàn bộ đều liên quan đến cô, nghe rất có căn cứ hẳn hoi, ngay cả hình ảnh cũng được chụp cực kỳ rõ ràng.

Ngay cả ảnh hôm qua cô ra ngoài ăn cơm với Thượng Điền ở Kinh Đô cũng bị chụp lại, bức ảnh sớm nhất chính là của nửa tháng trước, cũng chính là nói, khoảng thời gian này cô luôn bị theo dõi chụp ảnh.

Cô không phải là minh tinh nổi tiếng gì, ai lại đi chú ý đến cô, khả năng khiến cô nghĩ đến duy nhất chính là có người cố ý nhắm vào cô, đằng sau tất cả bài báo này chỉ là một tên hung thủ.

Đang tra tìm thì điện thoại ding lên, hiện ra một tin nhắn.

Lương Hạnh tiện tay mở ra.

Là Mục Điệp gửi đến.

[Chị không sao chứ?]

[Chị yên tâm, tôi sẽ tra rõ chân tướng, mấy ngày này chị cũng phải cẩn thận chút.]

Lương Hạnh khẽ nhíu mày, cử động ngón tay nhanh chóng trả lời một tin nhắn đơn giản cho anh ta: [Tôi không sao.]

Vừa gửi đi, Tiểu Trương liền nhẹ nhàng gõ cửa đi vào.

“Chị Hạnh, quản lý Trịnh phái người đến thông báo chị đi họp.

Lương Hạnh im lặng hai giây, tắt điện thoại với vẻ mặt vô cảm, nhàn nhạt đáp: “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.”

Họp gì chứ, chẳng qua là đại hội phê phán cô thôi, xem ra là có người nôn nóng xem trò cười của cô rồi.

Đứng dậy, Lương Hạnh đi vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài, ngón tay thon thả cởi cúc cổ áo, thần sắc nhạt nhẽo thanh lãnh.

Tiểu Trương lo lắng mà nhìn cô một cái, muốn nói gì đó nhưng lại ngừng, cuối cùng thì không nói gì hết.

Ai cũng không ngờ, vừa về thì lại xảy ra chuyện như vậy, rất rõ ràng là có người đã ủ mưu từ sớm rồi.

Trong phòng họp có năm sáu người, công ty không lớn, nhưng về cơ bản những người có tiếng nói đều đã đến rồi.

Lương Hạnh quét nhìn một cái, ánh mắt nhìn về phía Quý tổng, đối phương xua tay thị ý cô ngồi xuống.

Cô đi qua đó, kéo ghế ra, Trịnh Vân ngồi ở bên cạnh, dưới đáy mắt lóe qua một tia đắc ý, cong cong khóe môi: “Quản lý Lương chiến thắng trở về, chúc mừng nha, lại ký được một đơn hàng lớn của Phong Thụy như vậy rồi.”

Miệng thì nói chúc mừng, nhưng trong lời nói lại mỉa mai, ai cũng có thể nghe ra được.

Lương Hạnh ngồi xuống, trên gương mặt thanh lệ trắng nõn không có bất kỳ ý cười gì, chỉ khách sáo mà nhếch nhếch môi: “Cùng vui thôi, lợi ích của công ty chính là lợi ích của chúng ta, không có gì hay để kể công hết.”

Đôi con ngươi của Trịnh Vân chợt híp lại, chậm rãi nói: “Quản lý Lương thật đúng là không nghe ra cái tốt xấu cái xấu trong lời nói mà, bởi vì cuộc sống riêng rư của cô mà ảnh hướng đến hình tượng của cả công ty, hại tất cả chúng tôi đều phải bị tổng bộ khiển trách, cô không định giải thích gì với mọi người ư? Uổng công Quý tổng còn tín nhiệm cô như vậy.”

Tổng bộ?

Mi tâm Lương Hạnh chợt nhíu lại, truyền đến tai tổng bộ nhanh như vậy rồi sao?

Cô liếc nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, nhàn nhạt cười một cái: “Quản lý Trịnh, từ khi nào mà cô có thể nói chuyện thay Quý tổng rồi vậy, có phải còn định thay thế luôn vị trí của Quý tổng không?”

Sắc mặt Trịnh Vân chợt lạnh đi, trầm giọng nói: “Quản lý Lương, già mồm át lẽ phải không có vui đâu, một con sâu làm rầu nồi canh, mọi người đều mất mặt vì một mình cô, cô tưởng nói hai câu là có thể cho qua sao?”

Trên mặt Lương Hạnh tuy không có ý cười gì, nhưng từ đầu đến cuối đều trông rất bình tĩnh, nhìn khí thế hùng hổ bức người của đám người, cô có chút buồn cười mà nói: “Vậy quản lý Trịnh muốn tôi giải thích cái gì? Tôi nói mấy cái đó đều là hãm hại vu nhọ thì các người có tin không? Nhưng các người muốn tôi thừa nhận thì đó cũng là không thể nào, nhưng đối với ảnh hưởng mà tôi tạo cho công ty hôm nay, tôi nhận lỗi, cũng rất xin lỗi mọi người đã bị liên lụy vì tôi.”

Nói xong, cô đứng dậy, cúi người với đám người một cái.

“Hãm hại vu nhọ?” Trịnh Vân cười lạnh: “Ảnh cũng đã rõ nét đến nỗi không thể nào rõ nét hơn nữa, cho dù là mù chữ cũng không thể nào mù mắt được, còn cần ai hãm hại nữa? Không lẽ cô còn muốn nói ảnh đó là do ghép?”

Lương Hạnh siết chặt ngón tay, mím chặt cánh môi, nhất thời không nói chuyện.

Hoàn cảnh bây giờ đối với cô mà nói cực kỳ bất lợi, trước khi sự tình được làm rõ, thì bây giờ cô có nói gì cũng không có ý nghĩa gì hết.

Trịnh Vân tưởng cô chột dạ, cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi nhớ đã từng có người nói với chúng tôi, cô ta và Triệu tổng chỉ là mối quan hệ hợp tác, mối quan hệ hợp tác gì mà cần mặt kề mặt, đối diện với nhau thì không nói rõ được sao? Xem ra là quá giang xe, quá giang đến tận nhà rồi.”

Lời trào phúng và khinh miệt nồng đậm đó, giống như là hung hăng tát vào mặt Lương Hạnh ở trước mặt đám người vậy.

Trên mặt Lương Hạnh không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ là ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, cô không có bất kỳ phủ nhận gì, chỉ đưa ra một lời trần thuật đơn giản, từng chữ từng câu, giống như cân nhắc từng chữ: “Ảnh không phải ghép, nhưng cắt câu lấy nghĩa, còn về mối quan hệ của tôi với Triệu tổng, đợi sau khi chuyện được tra rõ ràng, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích, tóm lại, tôi làm ở Doanh Tín đến hôm nay, không có dùng bất kỳ hành vi không chính đáng nào để giao dịch.”

Nói xong, cô nhìn sang Quý tổng ngồi ở vị trí đầu: “Quý tổng, đây là lời giải thích của tôi, tổng bộ nếu như muốn điều tra tôi thì tôi cũng sẽ không có bất kỳ lời oán trách nào.”

Quý tổng dựa trên ghế, thần sắc khó đoán, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, khiến người ta không nhìn ra bất kỳ thái độ gì, không biết là đang nghĩ gì nữa.

Trầm mặc một hồi, ông ta mới thở dài một hơi, xua xua tay: “Cô ngồi xuống trước đi, chuyện này tôi sẽ cho người tra rõ ràng, chỉ là…trước khi tra ra rõ ràng, thì công việc trong tay cô tạm thời giao cho Tiểu Trịnh đi, gần đây cô quá mệt rồi, cứ nghỉ ngơi một thời gian trước đã.

Thực ra, không phải ông ta không tin Lương Hạnh, sự cố gắng mấy năm nay của cô ông ta cũng đều nhìn thấy, chỉ là ảnh hưởng của lần này quá lớn, khiến cho hình tượng của công ty tổn hại, cho dù ông ta muốn cầu xin cho cô thì cũng không thể biện giải, bên trên chèn ép ông ta, bây giờ ông ta cũng chỉ có thể dùng kế sách hoãn binh này thôi.

Càng huống hồ, xem qua số ảnh đó, ngay cả ông ta cũng có chút nghi hoặc, liên tưởng đến sự chiếu cố của Triệu Mịch Thanh đối với cô trước đây, còn có Thượng Điền thỉnh thoảng lại nhắc đến cô, lại cộng thêm những tin đồn truyền ra trong công ty, ông ta muốn nhắm một mắt mở một mắt cũng không được nữa.

Sắc mặt Lương Hạnh chợt thay đổi, hít sâu một hơi: “Quý tổng, tôi nghỉ thì có thể, nhưng trong bộ phận còn nhiều người như vậy, cho dù không có tôi thì bọn họ cũng có thể tiếp tục hoàn thành, căn bản không cần phải đổi người.”

Nói là nghỉ ngơi, thực ra là tạm thời cách chức, cuối cùng có thể phục chức hay không càng chưa biết, đây là một vấn đề mà trước đây Lương Hạnh đã từng lo lắng nhất, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra bằng cách khó coi này.

Quản lý Trịnh nhướng mày, cong môi cười nhạt: “Quản lý Lương, bình thường tôi rất bận, không có nhiều thời gian đi quản thêm người của một bộ phận nữa, cách tốt nhất là giao công việc qua đây, để mọi người ai làm việc của người nấy, người của bộ phận các người cũng có thể làm số liệu đàng hoàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK