Chương 96: Cậu Lăng căn dặn thế!
Ba trăm triệu, vay không lãi suất.
Không giới hạn ngày trả nợ, nghĩa là bạn có thể trả bất cứ khi nào bạn muốn, và không phải trả lãi.
Không giới hạn về số tiền phải trả, có nghĩa là bạn không nhất định phải trả cho tôi ba trăm triệu, bạn muốn trả một triệu cũng được, cho dù bạn chỉ trả một khoản nào đó thôi cũng được, thậm chí không trả cũng chẳng sao.
Điều này đồng nghĩa với việc cho không ba trăm triệu tệ?
Tô Duệ Hân nào đã từng nhìn thấy một khoản tiền lớn như vậy?
Toàn thân cô bất động, sợ ngây cả ra.
Ngô Giai Giai lay lay vai Tô Duệ Hân, lúc này Tô Duệ Hân mới bừng tỉnh, cô xem qua các điều khoản hợp đồng.
Lại bị sốc.
Đây là hợp đồng cho vay đơn giản và rõ ràng nhất mà cô từng thấy.
Hợp đồng chỉ có tổng cộng ba câu, cả thảy vài trăm chữ.
Câu đầu tiên, giải thích về bên cho vay và bên vay, cũng như số tiền cho vay và thời gian thanh toán.
Câu thứ hai, ngày trả nợ là không giới hạn.
Câu thứ ba, không giới hạn số tiền trả.
Chỉ có vậy thôi.
Tô Duệ Hân hít một hơi: "Sếp Trần, điều khoản này có phải quá đơn giản rồi không?”
"Không sao. Làm ăn giữa những người quen biết, không cần phải dính vào mấy cái điều khoản, điều kiện”, Trần Lâm nóng lòng muốn đưa ngay ba trăm triệu tệ này cho Tô Duệ Hân, nhưng nghĩ như vậy quá đường đột, chưa chắc người ta đã chấp nhận. Vậy nên ông ta mới làm một bản hợp đồng đơn giản như vậy để tượng trưng.
Tô Duệ Hân không ký ngay mà hỏi: "Sếp Trần, hợp đồng này chẳng khác gì đem tiền cho không. Tôi muốn biết vì sao ông lại làm như vậy?”
Tô Duệ Hân quả thực cảm thấy hoang mang. Bây giờ tài sản của cả bệnh viện Bình An cộng lại cũng không thể bán được một trăm triệu tệ, thế mà người ta lại cho vay ba trăm triệu tệ, như thế là không bình thường.
Trần Lâm nói: "Tôi là người giàu nhất ở quận Ngô Giang, đương nhiên phải đóng góp vào sự phát triển của các doanh nghiệp địa phương ở quận này. Một doanh nghiệp tốt như bệnh viện Bình An xứng đáng được phát triển tốt hơn”.
Nói thì có vẻ không sai.
“Tôi muốn nghe sự thật”, Tô Duệ Hân không phải là một đứa trẻ lên ba, làm sao cô có thể tin những lời Trần Lâm vừa nói?
Trần Lâm cười nói: "Cậu Lăng căn dặn thế”.
Cậu Lăng?
Lại là cậu Lăng.
Tô Duệ Hân nghiến răng nghiến lợi, trong đầu tự hỏi không biết rốt cuộc cậu Lăng này là ai mà lại giúp mình hết lần này đến lần khác.
Tuy nhiên do bệnh viện đang cần tiền, Tô Duệ Hân không tiếp tục hỏi nữa, cuối cùng cô vẫn ký vào bản hợp đồng.
Sau khi Trần Lâm rời đi. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày, Ba trăm triệu tệ đã được chuyển vào tài khoản của Bệnh viện Bình An.
Tô Duệ Hân lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Tiền đã vào tài khoản nên tâm trạng của Tô Duệ Hân rất tốt, nhưng trong lòng cô lại có một câu hỏi không thể buông bỏ được.
Trước nay Tô Duệ Hân vẫn cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ lơ lửng trên đầu, bảo vệ cô bình an vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng Tô Duệ Hân lại không biết cậu Lăng này là ai.
Mặc dù Lăng Khôi đã xuất hiện trong đầu nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ nó.
Sao có thể là Lăng Khôi được chứ?
Anh ta cặn bã như vậy, vô dụng như vậy.
Dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung, Tô Duệ Hân bắt đầu lên kế hoạch sắp tới cho bệnh viện.
Hiện tại bệnh viện Bình An có tầm ảnh hưởng khá lớn ở thị trấn Hoa Hồng, trước mắt chỉ có hai bệnh viện hạng hai xếp trước bệnh viện Bình An là bệnh viện Hoa Hồng và bệnh viện Tam Tỉnh.
Trong số đó, Bệnh viện Hoa Hồng là sản nghiệp của Lý Long, còn bệnh viện Tam Tỉnh do một doanh nhân nước ngoài có nền tảng tốt đầu tư xây dựng.
Nếu bệnh viện Bình An muốn tiến xa hơn và tạo dựng được tầm ảnh hưởng cao hơn thì bệnh viện này phải nổi bật hơn ở thị trấn Hoa Hồng và vượt qua hai bệnh viện còn lại mới được. Nếu không thì đó chỉ là lời nói suông.
Trước kia Tô Duệ Hân không dám nghĩ tới những chuyện này. Nhưng gần đây sau khi mở rộng, bệnh viện đã có danh tiếng và công việc kinh doanh rất tốt. Thêm vào đó là ba trăm triệu tệ tiền mặt đang có sẵn.
Nên cô cũng táo bạo hơn.
Nghe nói đã hai ngày nay Lăng Khôi không đến làm việc rồi.
Lý Kiến đã nhiều lần ký hộ Lăng Khôi và quẹt thẻ thay cho anh. Nhưng cuối cùng đã bị Ngô Lỗi phát hiện ra. Ngô Lỗi nắm lấy không buông, lấy điều này làm cái cớ để đến văn phòng của Ngô Giai Giai nói xấu Lăng Khôi, đề nghị Ngô Giai Giai sa thải Lăng Khôi.
Ngô Giai Giai phụ trách hai mảng chính là hành chính và nhân sự nên có quyền sa thải và tiếp nhận đối với hầu hết nhân viên trong bệnh viện Bình An.
Điều khiến Ngô Lỗi thất vọng là Ngô Giai Giai không quan tâm đến điều đó, cũng không gây rắc rối cho Lăng Khôi.
Cuối cùng, Ngô Lỗi nói thẳng: "Giai Giai, có phải cô thích tên vô dụng Lăng Khôi đó không?”
“Cút!”, Ngô Gia Gia nổi điên: “Chuyện của tôi không khiến anh lo!”
Ngô Lỗi chán nản, hậm hực rời đi. Vừa đi xuống tầng liền nhìn thấy Lăng Khôi lái chiếc xe máy cũ đang chầm chậm dừng lại cạnh cửa phòng bảo vệ.
"Lăng Khôi, đứng lại cho tôi”.
Trong lòng Ngô Lỗi đầy phiền muộn và tức giận mà không chỗ để trút, hắn nói: "Anh nghỉ làm hai ngày không có lý do, đã vi phạm quy định. Tôi phạt anh chạy quanh bệnh viện mười vòng. Nếu không, đừng làm việc ở phòng bảo vệ nữa”.
Lăng Khôi mặc kệ hắn, xoay người đi vào phòng bảo vệ: "Anh bảo tôi chạy thì tôi phải chạy à? Vậy chẳng phải là tôi sẽ mất mặt lắm sao?”
"Sao hả? Anh dám chống lại lệnh à?”
Ngô Lỗi nhanh chóng đuổi kịp và chặn cửa phòng bảo vệ. Một tay hắn chống nạnh, tay kia chỉ vào mũi Lăng Khôi: "Nếu anh không nhận hình phạt, tôi sẽ khiến anh phải cút xéo ngay bây giờ, có tin không?”
Lăng Khôi liếc nhìn Tô Duệ Hân phía sau Ngô Lỗi, cười nhạt nói: "Vợ tôi là Duệ Hân. Ở bệnh viện này, không ai có thể trừng phạt tôi, ngoại trừ vợ tôi. Anh chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên dưới trướng vợ tôi mà thôi. Anh không sợ vợ tôi sa thải anh à?”
Chương 97: Anh cũng cảm thấy tôi là bồ nhí của cậu Lăng sao?
Ngô Lỗi tự hào nói: "Là anh trốn làm trước, tôi chỉ phạt anh theo quy định của bệnh viện thôi. Cho dù Tổng giám đốc Tô có tới cũng sẽ đứng về phía tôi. Hơn nữa anh cũng chỉ là đồ ăn bám vô dụng mà thôi. Tổng giám đốc Tô vốn đã coi thường anh, sao có thể nói giúp anh được”.
Lăng Khôi mỉm cười: "Ý anh là, vợ tôi cũng không làm gì được anh à?”
Ngô Lỗi nói: "Ở bộ phận bảo vệ, tôi là to nhất. Mọi việc đều do tôi quyết định. Thằng nhóc con như cậu đừng có dùng sếp Tô để chèn ép tôi. Nếu không muốn cút xéo thì mau chịu phạt đi”.
"Khụ!”
Tô Duệ Hân đang đứng sau Lăng Khôi đột nhiên ho khan. Ngô Lỗi quay đầu lại nhìn, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng: "Sếp Tô, sao cô lại ở đây?”
Tô Duệ Hân đi qua Ngô Lỗi đến bên cạnh Lăng Khôi: "Sao giờ anh mới tới? Tôi đợi anh ăn cơm đến đói cả ra rồi đây”.
Hử?
Lăng Khôi lạnh cả người, tại sao Tô Duệ Hân lại đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào với mình?
Điều này không đúng lắm.
“Ngô Lỗi, Lăng Khôi là chồng của tôi, nếu anh cứ nói chuyện không trên không dưới như thế này thì anh đừng làm việc ở đây nữa”, Tô Duệ Hân nói thẳng, Ngô Lỗi sợ tới mức vội gật đầu xin lỗi: "Lăng Khôi, tôi xin lỗi”.
Lăng Khôi xúc động, có vẻ như vợ anh vẫn hết sức bảo vệ anh trước mặt người ngoài.
“Còn ngẩn ra đó làm gì, mau đi thôi, tôi mời anh ăn cơm!”, Tô Duệ Hân khoác tay Lăng Khôi bước ra ngoài, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Cô càng như vậy, Lăng Khôi càng cảm thấy sởn tóc gáy.
"Sao người anh lại run rẩy vậy? Mặt trời chói chang vậy mà anh lại bị cảm à?”, Tô Duệ Hân cảm thấy cơ Lăng Khôi run lên liền hỏi.
"Cơ thể thì vẫn ổn, nhưng trái tim thì hơi lạnh”, Lăng Khôi nói mà cảm thấy chột dạ.
“Lạnh gì chứ, lên xe đi, tôi mời anh đi ăn”, Tô Duệ Hân ấn Lăng Khôi vào ghế phụ rồi lái xe rời đi.
Xe phóng nhanh, trực tiếp rời khỏi thị trấn Hoa Hồng, đi càng lúc càng xa và đi vào một vùng núi non cằn cỗi.
Lăng Khôi có chút không yên: "Bà xã, giữa thanh thiên bạch nhật sao lại đến một nơi hẻo lánh như vậy?”
"Sao hả? Làm việc tội lỗi nên chột dạ à?”, vẻ mặt Tô Duệ Hân cứ như không.
Lăng Khôi vỗ ngực nói: "Chưa đến mức đó, anh chỉ nghĩ là trai đơn gái chiếc đến vùng núi không có người này cũng là một chuyện tốt, nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi”.
“Phải đó, lát nữa sẽ cho anh kích thích”, một nụ cười ranh mãnh xuất hiện nơi khóe miệng của Tô Duệ Hân.
Xe tiếp tục lao về phía trước hơn mười kilomet, xung quanh là núi, không có người ở.
Tiếng sói rừng vang lên từ núi rừng hoang vu, cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Thái độ của Tô Duệ Hân cùng dần trở nên kém nhiệt tình hơn: "Lăng Khôi, vấn đề nguồn vốn của bệnh viện đã được giải quyết. Anh có biết không?”
“Biết…không á? Anh không biết”, Lăng Khôi suýt nữa nói lộn, anh vội lắc đầu, giả vờ ngu ngơ không biết gì: “Nhanh thế mà đã giải quyết được rồi cơ à, chuyện tốt đấy nhỉ!”
“Tốt thì đúng là có tốt, nhưng tôi có rất nhiều câu hỏi không thể hiểu nổi”, Tô Duệ Hân vừa lái xe vừa nói: “Lý Long đã chủ động nhận tội xin lỗi và đưa cho tôi năm mươi triệu tệ. Sau đó Trần Lâm lại ra mặt, cũng coi như tặng không cho tôi ba trăm triệu tệ. Anh nói xem tại sao họ lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Lăng Khôi nói: "Có thể họ cảm thấy vợ anh là người tốt thôi!”
"Ha ha. Trên đời có nhiều người tốt như vậy, tại sao người có vận may như vậy lại cứ phải là tôi nhỉ?”, Tô Duệ Hân cười khẩy: “Anh có biết bên ngoài đang lan truyền tin đồn gì về tôi không?”
Lăng Khôi lắc đầu: "Tin đồn gì?”
Tô Duệ Hân tự giễu cười: "Người trong nhà họ Tô đang nói sau lưng rằng tôi là bồ nhí của cậu Lăng. Tất cả những vấn đề mà tôi gặp phải đều do cậu Lăng đứng phía sau giúp tôi xử lý”.
“Nói vớ vẩn, rõ ràng em chính là…”, Lăng Khôi suýt chút nữa định nói rằng rõ ràng em chính là vợ của cậu Lăng, nhưng vừa định nói thì Lăng Khôi phát hiện ra như thế không được đúng lắm.
Tô Duệ Hân phanh gấp, khiến xe quay ngang bên đường: “Anh cũng cảm thấy tôi là bồ nhí của cậu Lăng phải không?”
Lăng Khôi lắc đầu: "Không, không hề. Anh không nghĩ vậy”.
"Anh không chỉ nghĩ vậy mà còn nói ra nữa”, Tô Duệ Hân không chịu từ bỏ: "Lăng Khôi, không ngờ anh cũng nhìn nhận về tôi như vậy. Anh thực sự làm tôi quá thất vọng”.
Lăng Khôi rất muốn giải thích, nhưng tôi không biết nói thế nào.
"Xuống xe!”
Tô Duệ Hân kéo Lăng Khôi ra khỏi xe và để anh đứng bên lề đường.
Phía trước là một vùng đất hoang vu vô tận, cỏ dại mọc um tùm, rừng thì rậm rạp.
"Á!”
Tô Duệ Hân cúi người về phía trước và phát ra một tiếng thét xé ruột xé gan.
Tiếng thét dội ngược và đọng lại rất lâu.
Lăng Khôi lặng lẽ nhìn người phụ nữ trút nỗi buồn, nỗi tủi hờn mà thầm thở dài.
Một lúc sau, Tô Duệ Hân quay đầu lại nhìn chằm chằm Lăng Khôi: "Lăng Khôi, chuyện anh ở trong văn phòng với Ngô Giai Giai…cô ấy đã nói với tôi rồi, tôi không trách anh!”
…
Lăng Khôi thầm thở phào nhẹ nhõm, Ngô Giai Giai là một người tốt.
Ban đầu, Lăng Khôi có chút không hài lòng với Ngô Giai Giai, nhưng thời gian này anh thấy rằng người phụ nữ này khá tốt. Cô ta có trái tim lương thiện, tuy bề ngoài hà khắc nhưng lại là người nhiệt thành.
Tô Duệ Hân nói: "Trước kia khi anh và Lục Tử Ca dính líu với nhau, Lục Tử Ca đã đại diện phát ngôn miễn phí cho nhà họ Tô ba năm. Chuyện này tôi cũng không trách anh, tôi tin rằng giữa hai người không có gì cả. Người phụ nữ kiêu ngạo như Lục Tử Ca sẽ không để mắt tới anh đâu”.
Lăng Khôi lau trán với vẻ mặt không nói nên lời.
Tô Duệ Hân tiếp tục: "Trước kia anh cặp kè với Lý Lưu Tô, cô ấy đã nhiều lần nói đỡ cho anh, tôi cũng không trách anh. Tôi tin rằng giữa anh và cô ấy không có chuyện gì cả, một tiểu thư nhà giàu như cô ấy cũng sẽ không để ý tới anh đâu”.
Lời nói, mặc dù tổn thương.
Nhưng Lăng Khôi đã rất xúc động, anh nghe mà cảm thấy ấm áp.
Tô Duệ Hân nói: "Nhưng người phụ nữ ôm anh ở nhà ga xe lửa rốt cuộc là ai? Tôi rất để tâm đến chuyện đó. Tôi đã luôn cố gắng thuyết phục bản thân đừng nghĩ đến chuyện đó, nhưng tôi không thể làm được”.
"Tôi có thể cho phép người đàn ông của tôi là một kẻ vô dụng, tôi cũng có thể chấp nhận anh ta là một kẻ vô dụng, tôi có thể nhẫn nhịn việc anh ta chơi bời lêu lổng, chỉ cần anh ta một lòng một dạ đối tốt với tôi thì tôi đều có thể chịu đựng. Điều duy nhất tôi không chịu đựng được là người đàn ông của tôi dan díu với người phụ nữ khác”.
"Vốn dĩ tôi cũng không muốn tìm anh nói chuyện này, nhưng giờ tôi cũng đã vô duyên vô cớ trở thành bồ nhí của người khác, tôi chợt hiểu được sự uất ức lúc trước của anh nên tôi bằng lòng cho anh một cơ hội để giải thích, cũng là cho mình một cơ hội”, Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, điều tôi muốn nói với anh là, tôi không quen biết cậu Lăng nào hết, tôi cũng chưa từng gặp người này. Giữa chúng tôi vô cùng trong sạch, giờ anh cũng nên thẳng thắn với tôi rồi chứ?”
Tô Duệ Hân đã rất thẳng thừng.
Lăng Khôi đã rất xúc động trước hành động của cô.
Cô ấy làm như vậy, cho thấy rằng trong lòng cô ấy vẫn nghĩ đến mình, có nghĩa là cô ấy vẫn rất quan tâm đến cảm giác của mình.
Nhưng anh có thể thú nhận chuyện Huyết Vũ với cô ấy được sao?
Nếu nói ra tất cả mọi chuyện thì trời long đất lở, Tô Duệ Hân có thể chấp nhận được thân phận của mình hay không?
Lăng Khôi lấy trong túi ra một bao thuốc, run rẩy đốt một điếu rồi hít một hơi thật sâu, lúc này anh mới khôi phục được một chút bình tĩnh.
Tô Duệ Hân nói tiếp: "Nếu anh thật sự có chuyện gì với cô ta, chỉ cần anh thành thật với tôi, Tô Duệ Hân tôi cũng có thể cho anh một cơ hội làm lại từ đầu. Nếu anh dám giấu diếm tôi hoặc là lừa dối tôi, vậy thì giữa hai chúng ta vẫn nên cắt đứt quan hệ, đường ai nấy đi thì hơn”.
Chương 98: Thả cậu ta xuống
Lăng Khôi rít một hơi thuốc, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Chuyện này quả thật quá khó với mình.
Tô Duệ Hân đầy mong đợi nhìn Lăng Khôi, cũng không hề gây áp lực cho anh mà chỉ yên lặng đợi Lăng Khôi lên tiếng.
Một lúc sau, Lăng Khôi vẫn chưa nói gì.
Tô Duệ Hân chỉ vào ngã ba đường hai bên trái phải dưới chân: “Tôi làm sáng tỏ quan hệ giữa tôi và anh Lăng là không có gì, nhưng anh lại không có can đảm bộc bạch với tôi sao? Lẽ nào anh thật sự muốn mỗi người đi một ngả à?”
Haizz.
Lăng Khôi thở dài nói: “Tình cảm giữa anh và người phụ nữ đó rất thân thiết nhưng lại là tình anh em, không phải tình cảm nam nữ gì cả, tình bạn giữa bọn anh rất thuần khiết”.
Đây là lời giải thích sau khi Lăng Khôi đã cân nhắc rất nhiều lần.
Lăng Khôi không thể nói mình không có chút quan hệ nào với Huyết Vũ được.
Cho dù là vợ mình, Lăng Khôi cũng không thể hoàn toàn chê bai chỉ trích Huyết Vũ không ra gì được. Suy cho cùng Huyết Vũ cũng đã vào sinh ra tử với anh suốt tám năm, đều là anh em thân thiết giống Dương Kiệt vậy.
Bảo mình bài xích Huyết Vũ?
Mình không làm được.
Tô Duệ Hân bỗng bật cười, nụ cười rất bi thương: “Tình cảm rất thân thiết giữa nam nữ, còn tình bạn thuần khiết như nước? Đây là lời giải thích của anh với tôi ư?”
Có người nào tin được lời này không?
Chỉ cần là người có chút IQ thì chẳng tin lời của Lăng Khôi.
Tình cảm rất thân thiết giữa nam nữ há có thể thuần khiết được sao?
Một bên dịu dàng như nước, một bên tuổi trẻ tràn đầy, củi khô gặp lửa sẽ bốc cháy, hai người trong đêm khuya thanh vắng còn có thể thuần khiết được sao?
Lăng Khôi nói: “Đây chính là lời giải thích của anh, giữa bọn anh không có gì cả”.
Mắt Tô Duệ Hân đỏ ửng: “Lăng Khôi, anh thừa nhận giữa hai người có chuyện gì đó khó vậy sao? Nếu anh thừa nhận, tôi sẽ nghĩ anh là người thành thật, sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa”.
Lăng Khôi rít một hơi thuốc, thấp giọng nói: “Anh đang nói thật, anh và cô ấy không có gì cả, là tình bạn thuần khiết, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau trong lúc khó khăn”.
Tô Duệ Hân không biết tại sao mình bỗng cảm thấy tuyệt vọng muốn khóc.
Điều mà một người phụ nữ không thể chấp nhận được nhất đó là đàn ông nói dối.
Lăng Khôi thở dài nói: “Những gì anh nói đều là thật”.
“Anh đúng là một tên cặn bã, không dám thừa nhận chuyện mình đã làm, tôi nhìn lầm anh rồi”, hai mắt Tô Duệ Hân đỏ hoe, cô bước lên xe rồi lái đi.
Để lại một mình Lăng Khôi cô độc đứng giữ núi rừng hoang vu.
Hai tay kẹp thuốc lá của Lăng Khôi đang run rẩy, anh nhìn chằm chằm nơi hoang vu này hồi lâu, ánh mắt hiện lên vô vàn đau đớn.
Cuối cùng Lăng Khôi vẫn lựa chọn che giấu thân phận của mình.
“Duệ Hân, không phải anh không muốn giải thích với em, mà là bây giờ vẫn chưa đến lúc, đợi sau này anh chữa lành vết thương, đến lúc có đủ năng lực để bảo vệ em thì anh sẽ nói hết mọi chuyện anh từng trải qua với em. Nhưng bây giờ anh không thể nói, xin em hãy thông cảm cho nỗi khổ tâm của anh”.
Lăng Khôi lẩm bẩm, anh bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo, sự cô đơn và quạnh hiu không thể nói thành lời.
Có người có thể cư xử khéo léo, làm bộ làm tịch, còn một số người đã định rằng phải trơ trọi cả một đời.
Lăng Khôi chính là loại người thứ hai.
Ba năm nay, Lăng Khôi vẫn một mình đi trong thế giới cô độc.
Bây giờ anh vẫn phải bước tiếp trên con đường cô độc ấy.
Từ buổi trưa đến mãi đến xế chiều, Lăng Khôi chỉ ngồi trên đồng cỏ hoang vu hút hết một bao thuốc lá. Lúc này anh mới từ từ đứng dậy, cùng với ánh tà chiều men theo con đường mòn rời khỏi nơi hoang vu này.
Boxing Trần Thị.
Trong một khu nhà cổ tọa lạc ở ngoại ô.
Mặc dù nơi này không nằm ở trung tâm thành phố nhưng giá nhà đất không hề rẻ, một phòng tập boxing chỉ có mấy mươi mét vuông thôi cũng có giá rất đắt.
Trần Nguyên bị treo dưới gốc cây ngô đồng trước cổng đã mấy ngày nay.
Không cho uống nước cũng không cho ăn.
Cả người gầy đi khá nhiều.
Hai tay đấm ngày đêm trông chừng Trần Nguyên, bất kể Trần Nguyên có cầu xin cho uống một ngụm nước, họ đều thờ ơ không quan tâm.
“Người anh em, chỉ cần cậu cho tôi một ngụm nước, tôi sẽ cho cậu một trăm nghìn tệ”, Trần Nguyên nói chuyện cũng vô cùng khó nhọc, hơi thở đã rất yếu ớt.
Tay đấm đó lắc đầu: “Phó quản lý phòng tập đã nói trước khi anh ấy trở về thì không ai được cho ông ăn, cũng không cho uống nước”.
“Cho tôi một ngụm nước thôi, tôi cho cậu một triệu tệ”, Trần Nguyên cảm giác mình sắp không xong rồi, tiền chẳng qua chỉ là vật ngoài thân. Dù có lấy hết tiền mua một ngụm nước thì ông ta cũng bằng lòng.
“Ông có cho tôi mười triệu tệ thì tôi cũng không cho ông uống nước”, tay đấm đó đã dao động nhưng lại không dám làm gì: “Tôi đi theo phó quản lý phòng tập, nói thế nào cũng không thể làm trái ý của phó quản lý được”.
“Tôi cho cậu một trăm triệu tệ, cho tôi một ngụm nước được không?”, Trần Nguyên gần như cầu khẩn van xin.
Giữa mùa hè nắng nóng như thiêu đốt thế này mà bị treo trước cửa mấy ngày liền, không chết đã là kỳ tích rồi.
“Đưa tôi một trăm triệu tệ cũng không được, nếu bị phó quản lý phòng tập phát hiện, cái mạng này của tôi không giữ được”, tay đấm đó rất gầy, lúc nói thắt lưng cũng rung lên.
“Còn bao lâu nữa phó quản lý đó mới về?”, Trần Nguyên khó nhọc nói.
“Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì hôm nay sẽ về”, tay đấm đó nói vậy khiến Trần Nguyên cảm thấy yên tâm hơn, có vẻ chuỗi ngày đau khổ sắp kết thúc rồi.
Thường ngày Trần Nguyên rất sợ phó quản lý phòng tập.
Phó quản lý phòng tập là ai chứ?
Trần Tử Long.
Đó là người đứng thứ hai trong phòng tập Boxing Trần Thị, võ sĩ quyền anh cấp bạch kim hai sao, mạnh hơn tay đấm bạch kim một sao Đoàn Hổ Uy bên cạnh Đường Thục Thanh.
Cấp bậc của giới boxing rất quan trọng.
Dựa vào số trận thắng, tay đấm bạch kim, thắng mười trận thì được tăng thêm một hạng.
Là mười trận thắng.
Nếu liên tục thua thì sẽ bị giảm hạng.
Còn trận đấu boxing ngầm, trận đấu nào cũng là trận sống chết, không có bất kỳ quy tắc nào. Rất nhiều tay đấm đánh xong một trấn, dù là thắng cũng bị thương rất nặng, dưỡng thương vài tháng vẫn chưa thể hồi phục.
Với một tay đấm bình thường, một năm có thể đánh vài trận đấu đã ổn lắm rồi.
Trần Tử Long là võ sĩ boxing bạch kim hai sao, ít nhất nhiều hơn Đoàn Hổ Uy mười trận sống chết.
Có thể nhìn ra ai mạnh hơn ai yếu hơn.
Bình thường Trần Nguyên cũng chỉ hạ thấp mình khi ở trước mặt Trần Tử Long, sợ nhất gặp phải người này.
Nhưng bây giờ ông ta cực kỳ mong được gặp Trần Tử Long nhanh một chút để xin có thể uống một ngụm nước, ăn một miếng cơm.
Lúc hoàng hôn sắp buông xuống, một người đàn ông mặc bộ vest màu đỏ nhàn nhã bước đến cổng, lạnh nhạt nói: “Thả cậu ta xuống”.
Sợi dây thừng bị cắt, Trần Nguyên đập người xuống đất.
“Sư huynh Trần, tôi làm mất mặt Boxing Trần Thị nên cam lòng chịu phạt”, Trần Nguyên vội nằm dưới đất dập đầu nhận tội.
Người đàn ông mặc đồ đỏ chính là Trần Tử Long.
Ông ta chắp tay sau lưng dửng dưng nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Trần Nguyên kể lại chi tiết sự việc đã qua, chỉ che giấu mối quan hệ của Lăng Khôi và Đường Thục Thanh.
Trần Tử Long lạnh lùng nói: “Cậu nói là một thanh niên tên Lăng Khôi một tay đánh ngất Lưu Sâm, một chân đạp văng cậu sao?”
Trần Nguyên không dám giấu: “Vâng, tôi bất đắc dĩ mới cúi đầu lạy, đây đều là tên Lăng Khôi ép tôi làm”.
Trần Tử Long càng tức giận: “Cậu ta biết cậu là người của phòng tập Boxing Trần Thị không?”
Chương 99: Trận đấu ngầm
Trần Nguyên nói: “Cậu ta biết, tôi đã nhắc đến tên của sư huynh Trần mấy lần rồi, hy vọng có thể làm cậu ta biết khó mà lui nhưng cậu ta không hề nể mặt gì”.
Trần Tử Long tức giận: “Hay cho một tên Lăng Khôi, thế mà lại xem thường Boxing Trần Thị, tôi thấy cậu ta chán sống rồi”.
Trần Nguyên khẽ thở phào: “Xin sư huynh Trần làm chủ cho tôi”.
Trần Tử Long nói: “Còn mấy ngày nữa là đến đại hội Công hội quyền anh mỗi năm một lần rồi, tôi sẽ viết một thiệp mời, sau đó đích thân cậu đưa cho cậu ta”.
Lúc Lăng Khôi về đến nhà hàng Á Vận thì trời đã tối.
Tô Duệ Hân thật quá đáng, để một mình đi bộ mười mấy kilomet.
Nếu là người bình thường đi bộ đường núi xa như vậy chỉ sợ chân đã sưng lên rồi, nhưng Lăng Khôi khác với người thường, tất nhiên đã quen.
Thói quen cô độc một mình, cũng quen với cô đơn.
Lăng Khôi tắm rửa sơ qua, sau đó đi ngủ.
Những lời Tô Duệ Hân nói cứ mãi vang vọng trong đầu Lăng Khôi hồi lâu, liên tiếp mấy ngày sau Lăng Khôi cứ chìm trong tâm sự nặng nề. Nhưng sau khi thấy Tô Duệ Hân đã ổn định lại cảm xúc, lần nữa chú tâm vào công việc đầu tư, Lăng Khôi cũng nhẹ lòng hẳn.
Điều Lăng Khôi lo lắng nhất là Tô Duệ Hân không chịu nổi nỗi ấm ức này, đè nén nhẫn nhịn thì không tốt.
Mỗi lần tan tầm, dù Tô Duệ Hân đi ngang qua phòng bảo vệ, Lăng Khôi đứng ở cửa phòng bảo vệ nhìn cô thì cô vẫn không hề liếc nhìn Lăng Khôi dù chỉ một cái.
Cứ như một người xa lạ.
Điều này khiến Lăng Khôi rất đau lòng.
Hôm nay lúc tam tầm, Lý Kiến ma xui quỷ khiến lấy hai tấm vé vào cửa màu đỏ đưa cho Lăng Khôi: “Anh Lăng, tối nay có một trận đấu boxing ngầm, khó khăn lắm tôi mới lấy được vé, anh có muốn đi xem cùng không?”
Lăng Khôi nhìn tấm vé, trên đó ghi: Trần Tử Long – võ sĩ quyền anh bạch kim hai sao của Boxing Trần Thị đối đầu với Tỉnh Thượng Xuân - võ sĩ quyền anh bạch kim hai sao của Boxing Ngô Lâm.
Bốn mươi lăm tệ một vé.
Còn là chỗ thông thường nhất.
Giá rất đắt.
Người bình thường không mua nổi loại vé này.
Nghe giọng điệu của Lý Kiến có vẻ rất khó kiếm được vé.
“Sức ảnh hưởng của trận đấu boxing ngầm ở thành phố Trung Hải lớn vậy sao?”, Lăng Khôi rất tò mò.
Lý Kiến nói: “Nhiều năm nay, thế lực sàn đấu ngầm ở Trung Hải rất lớn, nhất là mấy năm gần đây, sàn đấu ngầm ở Trung Hải cực kỳ phát triển. Bây giờ rất nhiều người trong giới thượng lưu thích đến xem đấu boxing ngầm, vì đó là trận đấu rất nảy lửa, cực kỳ kích thích”.
“Người thích xem thì cực kỳ thích người không thích xem có thể không có cơ hội bước vào giới này. Sàn đấu ngầm đúng như tên gọi của nó chính là không công khai”, Lý Kiến giải thích: “Tôi từng xem mấy trận đấu, vô cùng hay, nhưng trận quyết đấu giữa các tay đấm bạch kim một năm cũng khó gặp được mấy lần, trước đây tôi cũng chưa từng xem”.
Lăng Khôi gật đầu: “Nếu đã vậy, thế tối nay tôi đi xem với cậu”.
Tất nhiên Lăng Khôi đã từng xem trận đấu boxing ngầm, thậm chí trước đây anh từng là người trên sàn đấu, xác suất thắng cũng không tệ. Cảnh tượng liếm máu trên lưỡi dao khiến mạch máu của con người như bị kích thích.
Đó là nguồn hưng phấn của đàn ông.
Nhưng từ ba năm nay sau khi đến Trung Hải, Lăng Khôi không bước vào sàn đấu ngầm nữa.
Mâu thuẫn với Boxing Trần Thị xem như một sự ngẫu nhiên.
Bây giờ lại có cơ hội đi xem một trận đấu của võ sĩ bạch kim, Lăng Khôi cũng muốn đi xem, coi như là thư giãn.
Lý Kiến vui mừng nói: “Được chứ, lát nữa tan làm rồi chúng ta đi qua đó luôn, không chừng còn có thể tìm được vị trí tốt”.
Sau khi tan làm, Lăng Khôi lái chiếc Chevrolet đi đến sàn đấu ngầm với Lý Kiến.
Qua lời kể của Lý Kiến, Lăng Khôi hiểu khá rõ về tình hình của sàn đấu ngầm ở thành phố Trung Hải.
Trận quyết đấu của tay đấm bình thường liên quan đến sự thắng thua và vinh dự của đôi bên.
Nhưng trận chiến giữa các võ sĩ quyền anh thể hiện một ý nghĩa khác nhau. Hễ gọi là cao thủ võ sĩ quyền anh thì mọi động tác của người đó đều đại diện cho vinh quang của phòng tập boxing đằng sau người đó.
Cuộc đụng độ giữa các võ sĩ bạch kim thực chất là những cuộc đụng độ giữa các phòng tập boxing, mỗi trận đấu đều có sức ảnh hưởng rất lớn.
Lần này, cuộc đọ sức của Trần Tử Long và Tỉnh Thượng Xuân liên quan đến vinh dự của phòng tập Boxing Trần Thị và phòng tập Boxing Ngô Lâm nên thu hút rất nhiều người đến xem.
Đây là trận đấu boxing rất lớn.
Cần phải kiểm tra nghiêm ngặt trước khi vào cửa, không thể mang điện thoại hay bất kỳ thiết bị liên lạc nào vào, không được phép mang máy ghi âm, máy quay vào trong.
Sàn đấu ngầm đúng như tên gọi, chính là một sự tồn tại không công khai.
Mặc dù hai người Lăng Khôi đến rất sớm nhưng bên trong đã chật kín người, họ phải xếp hàng dài chờ một lúc mới vào trong được.
“Haizz, mấy chỗ gần phía trước đều bị chiếm mất rồi”, Lý Kiến rất thất vọng, hết cách đành phải kéo Lăng Khôi ngồi xuống vị trí ở giữa.
Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu mà đã có hơn mấy nghìn người lần lượt vào sàn đấu, nhiều người còn đeo khẩu trang, chắc là muốn che giấu thân phận của mình. Thật ra rất nhiều người trong giới thượng lưu đều thích xem mấy trận đấu kích thích như vậy, mà lại vướng mắc về thân phận, đành phải che mặt mình lại.
Đúng lúc này, một người đi đến cạnh Lăng Khôi: “Không ngờ cậu cũng đến đây”.
Lăng Khôi nhìn cụ ta: “Lục Hải Siêu”.
Lục Hải Siêu kính cẩn nói: “Cậu Trần cũng đến, chi bằng theo tôi đến phòng VIP xem nhé?”
“Cũng được”, Lăng Khôi cũng không thích nơi ồn ào cho lắm, anh chào tạm biệt Lý Kiến rồi bèn đi theo Lục Hải Siêu đến phòng VIP. Trần Lâm đã đứng dậy: “Cậu Trần, cậu đến rồi, mời ngồi”.
Sau khi ngồi vào chỗ, Lăng Khôi nhìn xuống từ cửa sổ tầng hai, có thể nhìn rõ mọi hành động trên sàn đấu ở khoảng cách gần.
Đúng là một tầm nhìn thưởng thức trận đấu khá tốt.
Người có tiền đúng là biết hưởng thụ.
Trần Lâm vừa rót trà cho Lăng Khôi vừa nói: “Không ngờ cậu Lăng cũng thích xem đấu boxing ngầm. Không giấu gì cậu, tối nay Tỉnh Thượng Xuân đấu với Trần Tử Long đó là người của tôi”.
Lăng Khôi khá hiếu kỳ: “Người của ông?”
Trần Lâm nói: “Đúng vậy, tôi mua lại Boxing Ngô Lâm không lâu, Tỉnh Thượng Xuân là tay đấm giỏi nhất của Boxing Ngô Lâm. Lần này tôi và Hàn Thiên Hào có tranh chấp đất đai, hai bên cứ giằng co mãi, thế nên mới dùng trận đấu boxing bạch kim này để định đoạt. Nếu Boxing Ngô Lâm của chúng tôi thắng, tôi có thể thuận thế giành được mảnh đất thương mại nóng bỏng tay ở quận Ngô Giang, nếu Tỉnh Thượng Xuân thua thì tôi không có duyên với mảnh đất này”.
Lăng Khôi nhíu mày: “Hàn Thiên Hào không phải đang làm bên y dược sao? Sao lại chạy đến tranh đấu giá đất rồi?”
Trần Lâm đưa mắt ra hiệu cho Lục Hải Siêu, cụ ta mở bản đồ quận Ngô Giang ra, khu vực thương mại ở vị trí trung tâm nhất được khoanh lại bằng một vòng tròn màu đỏ.
Trần Lâm chỉ vào vòng màu đỏ đó nói: “Chính là mảnh đất này, quận Ngô Giang muốn quy hoạch một bệnh viện đa khoa hạng ba ở đây, nâng cao trình độ y tế của quận Ngô Giang. Tập đoàn Hàn Thị là tập đoàn y dược lớn nhất thành phố Trung Hải dĩ nhiên cũng muốn có miếng đất này”.
Lăng Khôi đã hiểu ra.
Thì ra tập đoàn Hàn Thị muốn mở bệnh viện đa khoa hạng ba ở đây.
Lục Hải Siêu nói: “Ngoài tập đoàn Hàn Thị ra, còn có mấy tập đoàn y dược lớn ở thành phố Trung Hải cũng muốn tham gia đấu giá, nhà họ Tô cũng vậy”.
Trần Lâm nói: “Nhưng tôi nghĩ chỉ có cô Tô Duệ Hân mới chú tâm làm về mảng y dược, tôi muốn mua lại miếng đất này tặng cho cô Tô, để cô ấy mở rộng và phát triển bệnh viện Bình An”.
Ông ta vừa dứt lời, Lăng Khôi sửng sốt.
Ra tay cũng hào phóng thật.
Chương 100: Tỉnh Thượng Xuân
Bệnh viện Bình An.
Văn phòng tổng Giám đốc.
Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai cũng đang xem bản đồ. Họ cũng đánh dấu một vòng tròn màu đỏ trên bản đồ.
Ngô Giai Giai nói: "Quận Ngô Giang đã tung ra tin tức rằng khu đất này sẽ được bán đấu giá để quy hoạch bệnh viện. Bây giờ họ đã bắt đầu mời các tập đoàn dược phẩm khác nhau ở thành phố Trung Hải tham gia đấu thầu. Cả nhà họ Tô và nhà họ Hàn đều đã tham gia đấu thầu”.
Ánh mặt Tô Duệ Hân đầy khí thế: "Cốt lõi kinh doanh tốt như vậy, mảnh đất tốt như vậy. Ai có được mảnh đất này thì chỉ vất vả một lần mà có lợi mãi mãi, sẽ vô cùng có lợi cho sự phát triển của tập đoàn dược phẩm. Thật đáng tiếc là bệnh viện Bình An quá nhỏ bé, không đủ tư cách tham gia đấu thầu và cũng không có khả năng đấu thầu".
Ngô Giai Giai thở dài: "Đúng vậy, bệnh viện Bình An của chúng ta có thể từ từ phát triển và lớn mạnh, nhưng cơ hội như vậy rất hiếm gặp trong mười năm tới đây. Nếu chúng ta bỏ lỡ, cơ hội bệnh viện chúng ta trở thành bệnh viện đa khoa cấp ba trong tương lai là rất mong manh”.
Tô Duệ Hân nói với vẻ ghen tị: "Nhưng giá khởi điểm của khu đất này ước tính sơ sơ đã là sáu trăm triệu tệ rồi. Cuối cùng chắc chắn sẽ vượt quá tám trăm triệu tệ. Chưa kể chúng ta không đủ tư cách tham gia đấu thầu, cho dù chúng ta đủ điều kiện để tham gia, chúng ta cũng không có tiền để mà có được mảnh đất này”.
Ngô Giai Giai nói: "Nghe nói cạnh tranh khốc liệt nhất là tập đoàn Trần Thị và tập đoàn Hàn Thị. Đúng ra tập đoàn Trần Thị chỉ kinh doanh bất động sản, nhà ở. Ngay cả bất động sản thương mại cũng hiếm khi làm. Tại sao ông ta lại nhiệt tình với mảnh đất này như vậy? Liệu có phải chịu sự nhờ vả của người khác hay không?”
Tô Duệ Hân nói: "Giai Giai, ý cậu là gì?”
Ngô Giai Giai nói: "Trước đây khi Ngân hàng Hoa hồng làm khó chúng ta, nhưng chỉ với một câu nói của cậu Lăng, chủ tịch Trương đã bị sa thải, Ngân hàng Hoa hồng bị phong tỏa, Lý Long tự mình đến xin lỗi và đưa cho chúng ta năm mươi triệu tệ. Cuối cùng, ngay cả Trần Lâm cũng đích thân đến thăm chúng ta và gửi cho chúng ta ba trăm triệu tệ. Lần này Trần Lâm quyết tâm thâu tóm mảnh đất này, liệu có phải cậu Lăng là người đứng sau không?"
Tô Duệ Hân cau mày.
Ngô Giai Giai tiếp tục: "Cậu Lăng này đặc biệt quan tâm đến cậu. Mình cảm giác anh ta yêu cậu. Lần này mình cũng cảm thấy rằng cậu Lăng cũng đang lên kế hoạch vì cậu. Có thể anh ta muốn giúp cậu lấy được mảnh đất này thì sao?”
"Không thể!”, Tô Duệ Hân phủ quyết: "Mảnh đất này nếu không có tám chín trăm triệu tệ, căn bản không thể lấy được. Mình và cậu Lăng trước giờ chưa từng gặp mặt, làm sao anh ta có thể đầu tư cho mình nhiều như thế được chứ? Ngô Giai Giai, có phải cậu bị ngốc rồi không?”
Ngô Giai Giai nói: "Mình chỉ linh cảm thôi mà. Hơn nữa mình cảm thấy cậu Lăng nói đối với cậu tốt lắm đó, người ta đã nhờ Trần Lâm mang tới cả ba trăm triệu tệ rồi còn gì. Tám chín trăm triệu tệ đối với cậu Lăng mà nói cũng chẳng là gì cả. Sau khi cậu và Lăng Khôi ly hôn, có phải có thể cân nhắc đến cậu Lăng này không?”
Tô Duệ Hân cười khúc khích nói: "Giai Giai, cậu nói bậy bạ gì đó. Cậu Lăng đó có khi ít ra cũng phải bảy mươi tám mươi tuổi rồi ấy chứ, thế mà cậu cũng xuống tay được à?”
Ngô Gia Gia suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Cũng phải, một người giàu có như vậy, nói sao cũng phải là một ông già bảy tám mươi tuổi rồi. Vậy thì đúng là không hợp lắm!”
Tô Duệ Hân nói: "Mình cảm thấy chúng ta cứ nhận sự giúp đỡ của cậu Lăng này không được ổn. Mình phải tìm cơ hội gặp người này, nói rõ với người ta mới được”.
Ngô Giai Giai nói: "Người ta đối xử tốt với cậu, cậu cứ phải từ chối là sao? Hay là cậu cũng để tâm đến việc trên dưới nhà họ Tô dị nghị?”
Tô Duệ Hân không biết bắt đầu từ khi nào mà những lời đồn đại cô là bồ nhí của cậu Lăng bắt đầu lan truyền trong nhà họ Tô, điều này khiến Tô Duệ Hân cảm thấy rất khó chịu.
Trước đó, mọi người đều coi thường và chế giễu Lăng Khôi vì anh có bồ nhí bên ngoài.
Bây giờ cô cũng đã trở thành một Lăng Khôi như trước đây rồi.
Tô Duệ Hân đanh mặt lại nói: "Đã đồn khắp rồi, mình có để ý cũng chẳng ích gì. Chỉ là cảm thấy cứ dựa vào sự giúp đỡ của người ta không được tốt lắm thôi!”
Ngô Giai Giai nói: "Thôi đi, được lợi quá lại còn tỏ vẻ nữa. Đại tiểu tư của mình ơi, cậu tỉnh lại đi. Nếu như bệnh viện Bình An không có cậu Lăng chống lưng thì đã phá sản từ lâu rồi, cũng không thể giành lại từ trong tay của nhà họ Tô được”.
“Cũng phải”, Tô Duệ Hân cúi đầu không nói gì nữa.
Trần Lâm không hề nói trước về hành động lần này với Lăng Khôi.
Lăng Khôi nghe mà cảm thấy hơi xúc động.
Quả thực, bệnh viện Bình An muốn mở rộng thì phải có một mảnh đất ở khu trung tâm. Hơn nữa cơ hội như thế này là rất hiếm. Xét cho cùng trong một thành phố cũng chỉ có một số khu vực kinh doanh chính mà thôi, sau nhiều thập kỷ, chúng đã bị người dân chiếm dụng từ lâu.
Mảnh đất trong quận Ngô Giang này ở trung tâm. Nó gần như là khu đất thương mại duy nhất trong khu kinh doanh chính.
Trần Lâm đã để tâm đến chuyện này.
“Nghe ông nói như vậy, đêm nay Tỉnh Thượng Xuân thắng chắc rồi”, Lăng Khôi cũng cảm thấy nên nhanh chóng lấy được mảnh đất này tặng cho vợ mình.
Những ngày này, Lăng Khôi ngày càng cảm thấy có lỗi với vợ hơn.
Luôn nghĩ phải làm gì đó cho vợ để bù đắp.
Trần Lâm nhấp một ngụm trà và cau mày: "Tôi thực sự không chắc chút nào. Phòng tập Boxing của Trần Thị là thành viên của Công hội quyền anh và là một phòng tập lâu đời rồi. Trần Tử Long lại là người đã sớm thành danh, còn Tỉnh Thương Xuân là tay đấm bạch kim hai sao mới nổi, khả năng thắng không phải rất lớn. Nhưng đây đã là cao thủ lợi hại nhất mà tôi có thể dùng được rồi”.
Lăng Khôi gật đầu: "Ông có lòng rồi!”
Lăng Khôi chỉ nói bốn từ đơn giản này đã khiến Trần Lâm vui mừng khôn xiết: "Được phục vụ cho cậu Lăng là vinh hạnh của tôi. Chỉ là tôi lo chưa chắc có thể hoàn thành được chuyện lần này”.
Lăng Khôi nói: "Không sao, cứ xem thế nào đã!”
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quần áo khỏe khoắn bước vào phòng VIP: "Sếp Trần, ông đang tìm tôi à?”
Người đàn ông cao một mét chín, dáng người to cao, tấm lưng rắn chắc. Từng thớ cơ bắp trên cơ thể mang đến cho người ta một sự uy hiếp rất lớn.
Tỉnh Thượng Xuân.
Khi trận đấu sắp bắt đầu, hắn đến để chào hỏi Trần Lâm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK