Mục lục
Chiến thần phục thù – Lăng Khôi – Lâm Yến Lệ (Truyện full tác giả: Dịch Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tần Hổ cắn răng nói: “Gia chủ yên tâm, tôi nhất định giết tên ác ôn kia, dốc sức cho gia chủ, trả thù cho Tần Sảng”.

Tần Phong gật đầu: “Vậy thì được, đi chuẩn bị đi, chín đệ tử cấp bậc ngoại kình ngày mai theo tôi đến tham gia cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, chúng ta phải củng cố thêm một bước đệm cho địa vị và nền tảng của nhà họ Tần. Sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ đại diện nhà họ Tần rút khỏi hàng ngũ năm gia tộc lớn của Trung Hải, hoàn toàn tiến vào giới võ thuật, trở thành thế gia võ thuật”.

Tần Hoa Lệ nói: “Không sai, bốn gia tộc lớn khác mang cờ hiệu tên tuổi ngang với nhà họ Tần chúng ta khoe khoang khắp nơi. Những con kiến như bọn họ, làm sao có thể sánh ngang với nhà họ Tần chứ? Sau cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, nhà họ Tần chúng ta sẽ thôn tính luôn bốn gia tộc lớn còn lại là được rồi”.

Tần Phong gật đầu: “Được lắm em gái, em nói thôn tính thì thôn tính thôi. Anh cũng không có thiện cảm với bốn con ếch rác rưởi kia, giải tán hết đi”.

Thế hệ trẻ nhà họ Tần lần lượt giải tán.

Tần Hoa Lệ và Tần Phong đi vào căn phòng phía trước, Tần Hoa Lệ nói: “Anh cả, nếu Tần Hổ không giết được Lăng Khôi thì sao?”

Tần Phong nói: “Lăng Khôi đồng ý đến thi đấu võ thuật ở Tích Sơn thì chết chắc rồi. Cho dù cậu ta có năng lực lớn cỡ nào cũng sẽ chết ở trận thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Trừ phi, cậu ta có sức mạnh có thể đối địch với cả giới võ thuật Trung Hải”.

Tần Hoa Lệ lẩm bẩm nói: “Anh cả cao minh, như thế thì em yên tâm rồi”.

...

Biệt thự nhà họ Đường.

Đám người Đường Lâm, Đường Xuyên Hà, Đường Xuyên Thủy và Đường Xuyên Bách đều tụ tập lại với nhau.

Mấy người Đường Thục Thanh, Đường Thục Hạo cũng có mặt.

Sắc mặt của mỗi người đều rất nghiêm trọng.

Đường Xuyên Bách trầm giọng nói: “Cậu Lăng cứ khăng khăng đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn cho bằng được, đây rõ ràng chính là phần mộ mà nhà họ Tần sắp đặt cho cậu ta, cậu ta cứ nhất quyết đi tìm cái chết. Một khi cậu Lăng xảy ra bất trắc, nhà họ Đường chúng ta cũng cần nghĩ kỹ đường lui cho tương lai. Nếu không thì nhà họ Đường chúng ta sẽ nhanh chóng suy sụp, tan rã hết”.

Đường Xuyên Hà nói: “Không sai, vận mệnh của nhà họ Đường chúng ta vẫn phải nắm giữ trong tay chính chúng ta mới được, cậu Lăng sắp hết thời rồi, chúng ta buộc phải đi tìm con đường khác”.

Sắc mặt Đường Lâm khó xử: “Mọi người đừng kích động như vậy. Cậu Lăng không phải người bốc đồng, nếu không nắm chắc tương đối thì cậu ấy sẽ không làm ra hành động như vậy đâu”.

Đường Xuyên Bách không vui nói: “Chú hai, gần đây đầu óc chú có vấn đề, chuyện gì cũng đứng ở góc độ của Lăng Khôi để suy nghĩ, chú không suy nghĩ cho tương lai của nhà họ Đường sao? Cậu Lăng quản lý nhà họ Đường, cháu không nói, nhưng cậu ta cứ phải chọc đến nhà họ Tần, đây chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? Cậu ta chết rồi, lẽ nào nhà họ Đường chúng ta không thể tự cứu lấy mình à?”

Đường Lâm nói: “Hy vọng duy nhất của nhà họ Đường chúng ta là cậu Lăng, bất cứ lúc nào, nhà họ Đường chúng ta cũng phải ở phía sau ủng hộ cậu Lăng, nếu mọi người cả gan dám hai long thì chính là đẩy nhà họ Đường ta vào vực sâu thăm thẳm”.

Đường Xuyên Bách nói: “Chú hai chú điên rồi à? Bây giờ Lăng Khôi đắc tội với nhà họ Tần, còn phải đến tham gia bữa tiệc máu của nhà họ Tần, cậu ta sắp trở thành kẻ thù chung của cả giới võ thuật Trung Hải rồi. Tứ Phương Quán, Bách Gia Quyền, phủ Vân Phong, có thế lực nào không phải là sự tồn tại đáng sợ đã lăn lộn trong giới võ thuật nhiều năm chứ? Lăng Khôi trở thành kẻ thù chung của bọn họ, làm sao có thể có con đường sống? Lẽ nào nhà họ Đường ta phải chết theo cậu ta sao?”

Đường Lâm nói: “Chú biết, nhưng từ sau khi cậu Lăng quản lý nhà họ Đường thì chúng ta đã là một mối quan hệ gắn kết chặt chẽ rồi, lẽ nào mọi người không biết sao? Nhà họ Tần chính là hổ sói, chúng ta đã đứng phía đối lập với nhà họ Tần rồi, cho dù bây giờ cắt đứt mối quan hệ với cậu Lăng cũng vô dụng, nhà họ Tần sớm muộn cũng sẽ đối phó với chúng ta. Đường sống duy nhất của chúng ta là kiên quyết ủng hộ cậu Lăng”.

Hai người Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà im lặng không nói nữa.

Đường Lâm nói tiếp: “Nhà họ Tần cũng từng có sức mạnh ngang với nhà họ Đường chúng ta, sau này chính vì Tần Phong tiến vào vòng tứ kết của cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, từ đó có được cơ hội làm đồ đệ của Diệp Vân Phong, cũng bắt đầu từ lúc đó, nhà họ Tần mới có được sự ủng hộ của phủ Vân Phong, bắt đầu trưởng thành mạnh mẽ, dẫn dắt quân hộ vệ, trở thành cánh tay phải đắc lực của phủ Vân Phong, dần dần kéo xa khoảng cách với nhà họ Đường chúng ta, giờ đây nhà họ Tần siêu phàm xuất chúng, vượt xa nhà họ Đường, cho dù bốn gia tộc lớn chúng ta liên thủ, cũng không phải đối thủ của nhà họ Tần. Lần này, cậu Lăng muốn bước đi trên con đường của Tần Phong năm đó mà thôi. Nếu cậu Lăng thành công, nhà họ Đường chúng ta còn có cơ hội ngang vai ngang vế với nhà họ Tần, đây chính là cơ hội của chúng ta”.

Đường Xuyên Thủy nghe xong rất phấn khởi: “Chú hai nói đúng, cháu tin cậu Lăng chắc chắn có thể đi trên con đường năm đó của Tần Phong”.

Đường Thục Thanh cũng tỏ thái độ ủng hộ.

Cuối cùng Đường Xuyên Bách hết cách, chỉ cắn răng nói: “Được, nếu chú hai đã coi trọng cậu Lăng như vậy, mà tạm thời nhà họ Đường ta cũng không có lựa chọn tốt hơn, vậy thì cháu nghe chú hai một lần này”.

Đường Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mới đúng chứ, lần này không những nhà họ Đường muốn chia phần ở buổi thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, mà nhà họ Tống, nhà họ Mã và nhà họ Trần cũng muốn tham gia. Bọn họ đều muốn tiến thêm một bước vào giới võ thuật. Nhìn đi, nhà họ Tống đã ngồi không yên rồi, mà nhà họ Trần vẫn luôn thần bí khó lường, e là cũng sẽ không kiềm chế được”.

...

Lúc này ở tứ hợp viện Tú Phường, hồ Bạch Thúy.

Bà cụ Tư và Lăng Khôi cùng ngồi uống trà, Tống Bác Văn đứng phía sau bà cụ Tư, thái độ cung kính, không nói tiếng nào.

Lăng Khôi nhấp ngụm trà: “Bách Gia Quyền là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ thuật Trung Hải, mặc dù bà cụ Tư một mình nắm quyền hành nhà họ Tống, nhưng ở Bách Gia Quyền, e rằng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, bà còn có thể đại diện Bách Gia Quyền sao?”

Bà cụ Tư nói: “Nhưng trong mắt của Bách Gia Quyền, cậu Lăng chẳng phải cũng là một nhân vật nhỏ bé sao? Lẽ nào cậu còn muốn môn chủ của Bách Gia Quyền đến tìm cậu?”

Lăng Khôi mỉm cười: “Bà nói cũng có lý, nói thẳng đi, tại sao Bách Gia Quyền muốn ngăn cản tôi?”

Bà cụ Tư nói: “Bách Gia Quyền từng đào tạo ra một Diệp Vân Phong, vốn dĩ giới võ thuật Trung Hải ở thế hai bên đối lập, vì sự nổi lên của Diệp Vân Phong nên đã trở thành thế ba chân vững chắc, giờ đây mỗi cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, mặc dù ba thế lực lớn có ý bồi dưỡng cao thủ, nhưng cũng không ai cho phép xuất hiện thêm một Diệp Vân Phong nữa”.

Lăng Khôi nói: “Bách Gia Quyền lo lắng tôi trở thành Diệp Vân Phong thứ hai sao?”

Bà cụ Tư nói: “Không sai”.

Đột nhiên Lăng Khôi bật cười ha hả: “Bách Gia Quyền xem trọng tôi như vậy à?”

Bà cụ Tư nói: “Bất kỳ một cao thủ ngoại kình đỉnh cao nào, Bách Gia Quyền đều rất để ý. Trước đây ở biệt thự nhà họ Diệp cậu thể hiện sức mạnh ngang hàng với ngoại kình đỉnh cao, Bách Gia Quyền chúng tôi đương nhiên đã chú ý đến cậu”.

Lăng Khôi nói: “Nếu tôi nhất quyết phải đi thì sao?”

Bà cụ Tư nói: “Chết chắc”.

Lăng Khôi nói: “Xem ra Bách Gia Quyền một mặt là đang uy hiếp tôi, một mặt cũng muốn giữ mạng cho tôi. Chuyện thứ hai là gì?”

Bà cụ Tư nói: “Chuyện thứ hai, nhà họ Tần sắp cho cậu một ván cờ hay. Nếu cậu không muốn chết, cũng có một lựa chọn khác”.

Lăng Khôi nói: “Lựa chọn gì?”

Bà cụ tư nói: “Nương nhờ Bách Gia Quyền của tôi, trở thành người của Bách Gia Quyền. Chỉ cần cậu đồng ý, Bách Gia Quyền chúng tôi sẽ bảo vệ cậu, không để cậu phải chết!”

Chương 272: Cả đời này cũng không trả hết

Nghe bà cụ Tư nói vậy, trong lòng Lăng Khôi cảm thấy vô cùng chấn động.

Theo lý mà nói, Bách Gia Quyền là môn phái võ thuật được lưu truyền hàng trăm năm, đã bồi dưỡng được nhân vật đáng sợ giống như Diệp Vân Phong. Thực lực mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của người bình thường, đã đứng sừng sững ở một cấp bậc khác quan sát chúng sinh từ lâu.

Vậy mà lại chủ động đến đây chiêu mộ anh?

Anh có trọng lượng lớn đến vậy sao?

Anh ghê gớm đến vậy sao?

Lăng Khôi không khỏi nảy sinh cảm giác nghi ngờ.

Bà cụ Tư nhấp một ngụm trà nói: "Cậu Lăng, những điều kiện đãi ngộ này là tôi chủ động giành lấy cho cậu. Cậu Lăng à, cậu phải tranh thủ nắm bắt cơ hội cho thật tốt, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn sẽ bắt đầu, cậu cần phải mau chóng cho tôi câu trả lời”.

Nói xong, bà cụ Tư đứng dậy, khom lưng hành lễ nói: “Trước mười hai giờ đêm nay, tôi chờ điện thoại của cậu”.

Bà cụ Tư đưa cho Lăng Khôi một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại của bà cụ Tư.

“Tôi xin phép đi trước! Đợi tin tốt lành của cậu”, bà cụ Tư chắp tay rời đi.

Tống Bác Văn đi theo sau nửa bước, nói một câu: "Cậu Lăng, tất cả những điều kiện đãi ngộ này đúng là bà cụ Tư giành lấy cho cậu. Nếu không, với danh tiếng bây giờ của cậu căn bản không lọt vào mắt Bách Gia Quyền. Cậu tự xem đó mà làm”.

Tống Bác Văn rời đi, trước khi đi ông ta còn nhìn Lăng Khôi bằng ánh mắt đầy u oán.

Rõ ràng người này vẫn còn ghi hận chuyện lúc trước Lăng Khôi gây sức ép cho nhà họ Tống ở đại hội quyền anh. Nếu không phải bà cụ Tư tác động thì ông ta nhất định đã ra tay với Lăng Khôi.

Sau khi hai người rời đi, Lăng Khôi ngồi tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại.

Lăng Khôi càng lúc càng cảm thấy cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn không hề đơn giản. Những thế lực dính dáng đến nó càng lúc càng đáng sợ.

Lăng Khôi chỉ cảm thấy sự việc lần này là một vòng xoáy khổng lồ.

Nếu lơ là một chút, có thể bản thân anh cũng bị cuốn vào bên trong cái vòng xoáy khổng lồ này.

Nhưng dường như sự việc cũng có vẻ không tệ lắm.

Lăng Khôi tìm trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu rồi rít một hơi thật sâu: "Gió thổi mưa giông trước cơn bão, xem ra cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn này quả thật không tầm thường. Nếu như mình xảy ra bất cứ sơ suất gì ở Túy Tiên Lầu, e rằng sẽ chết không có chỗ chôn”.

“Tại sao mình lại thấy hơi sợ nhỉ?”

Lăng Khôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn bấm gọi cho Huyết Vũ.

...

Trụ sở chính của tập đoàn Nhân Hòa dời đến tòa cao ốc ban đầu của tập đoàn Hàn Thị. Một tòa nhà hơn mười tầng văn phòng, nằm ở khu vực trung tâm của thành phố, vô cùng oai phong.

Tầng văn phòng cao nhất là khu vực làm việc của Tô Duệ Hân.

Đứng bên cạnh bức tường kính của văn phòng có thể quan sát toàn bộ cảnh tượng sầm uất của thành phố.

Ở nơi làm việc sang trọng như vậy vốn là điều mà vô số người mơ ước tha thiết, tất nhiên là cảm thấy rất vinh hạnh.

Nhưng Tô Duệ Hân lại cả ngày mặt mày ủ dột.

Sau khi vào đây ở, mỗi ngày Tô Duệ Hân đều làm việc đến tận khuya, quả thật là một người cuồng công việc.

Cô không dám để mình dừng lại.

Bởi vì một khi dừng lại, trong đầu cô lại tràn ngập hình bóng của Lăng Khôi, mang đến cho cô nỗi đau khổ vô tận.

Cô sợ đau khổ.

Mười giờ đêm.

Tô Duệ Hân ký xong phần hợp đồng cuối cùng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Một tay bưng ly cà phê, đứng trước bức tường kính, cô ngắm nhìn khu vực trung tâm buôn bán nhộn nhịp dưới chân mình.

Hôm nay Tô Duệ Hân rất đẹp.

Đặc biệt là mặc đồng phục công sở càng giúp cô phô diễn vóc dáng hoàn mỹ của mình.

Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều không khỏi mong muốn có được người phụ nữ này. Nhưng khí chất cao quý cô để lộ trên người cô lại khiến người bình thường không dám tới gần.

“Duệ Hân, sao cậu còn chưa tan ca?”, lúc này, Ngô Giai Giai đẩy cửa bước đến.

Cô ta cũng là một người phụ nữ xinh đẹp khiến người khác phải ghen tị.

Bây giờ Ngô Giai Giai là phó tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn Nhân Hòa, địa vị đặc biệt.

Tô Duệ Hân nói: “Mình uống xong ly cà phê này rồi tan làm”.

Ngô Giai Giai thở dài: "Vẫn còn đang suy nghĩ về Lăng Khôi à? Trên thực tế, gần đây người đàn ông này không nấu cơm cho chúng ta, cũng không quan tâm gì đến cậu. Người như vậy hoàn toàn không đáng để cậu nhớ thương”.

Tô Duệ Hân không đáp lại: “Mình nợ anh ấy nhiều lắm, cả đời này cũng không trả hết”.

Ngô Giai Giai nói: “Duệ Hân, sao gần đây cậu cứ lải nha lải nhải thế? Mình nghi ngờ là có phải đầu óc cậu hỏng mất rồi hay không”.

Tô Duệ Hân không nói gì, để ly cà phê xuống, cầm lấy túi xách trên bàn rồi xoay người rời đi.

Đúng lúc này có hai người bước tới.

Trần Lâm, Lục Hải Siêu.

"Sếp Trần, sao ông lại tới đây?”, Tô Duệ Hân hơi giật mình.

Bây giờ, Tô Duệ Hân nhìn thấy Trần Lâm đã có thể nói chuyện ngang hàng với nhau.

Trước kia, bệnh viện Bình An của Tô Duệ Hân còn thua xa so với tập đoàn Trần Thị, áp lực trong lòng Tô Duệ Hân rất lớn. Nhưng hiện giờ cô đã tiếp quản tập đoàn Nhân Hòa, vượt qua tập đoàn Trần Thị không ít.

Tự nhiên tâm trạng thay đổi, nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều.

Trần Lâm liếc nhìn Ngô Giai Giai, sau đó nói: "Tôi tìm cô Tô có chút chuyện quan trọng”.

Tô Duệ Hân vẫy tay với Ngô Giai Giai: "Giai Giai, cậu ra ngoài chờ mình trước đi. Mình nói chuyện với sếp Trần một lát”.

Ngô Giai Giai bực bội giậm chân, sau đó xoay người rời đi.

"Sếp Trần, có chuyện gì vậy?", Tô Duệ Hân hỏi một câu.

Trần Lâm nói: "Cô Tô, có phải giữa cô và cậu Lăng có hiểu lầm gì đó không?”

Tô Duệ Hân nhíu mày, ánh mắt ngập tràn vẻ đau khổ: “Có khả năng là anh ấy hiểu lầm tôi rồi, tôi không hiểu lầm anh ấy”.

Trần Lâm nói: "Tôi có thể thấy tình cảm của cô Tô đối với cậu Lăng vô cùng sâu đậm. Mà cậu Lăng cũng không buông bỏ được cô. Vốn dĩ tôi không nên tới tìm cô, nhưng tôi không đành lòng. Tôi cảm thấy cần phải tới một lần”.

Tô Duệ Hân bỗng nhiên căng thẳng: “Có chuyện gì xảy ra sao?"

Trần Lâm nói: "Cậu Lăng không chịu nghe lời khuyên bảo của chúng tôi, ngày mai nhất định phải đi làm một việc rất nguy hiểm. Chúng tôi đều lo lắng có khả năng ngày mai cậu Lăng không chịu đựng nổi. Vậy nên, tôi nghĩ cô cần phải đi gặp cậu ấy một lần, Rất có thể đây chính là lần cuối”.

"Ông nói cái gì thế? Lăng Khôi muốn làm gì?", Tô Duệ Hân chợt tiến lên hỏi.

Trần Lâm nói: "Trước đây, Lăng Khôi công khai giết Tần Sảng ở biệt thự nhà họ Tô. Nhà họ Tần nhẫn nhịn hai tháng không làm gì, cuối cùng thì hai ngày trước cũng đã ra tay với cậu Lăng”.

“Bọn họ đã làm gì Lăng Khôi?”, Tô Duệ Hân vô cùng lo lắng.

Trần Lâm kể lại chi tiết sự việc một lượt, cuối cùng nói: "Sự việc chính là như vậy. Cậu Lăng đã nhận lời mời tham gia bữa tiệc sinh nhật của Tần Sảng vào ngày mai, cũng chính là cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn. Cậu ấy muốn lăn lộn trong giới võ thuật của Trung Hải, đúng là bước vào con đường chết. Tôi không thể ngăn cản. Nếu cô Tô vẫn còn nhớ thương cậu ấy thì nhanh đến gặp cậu ấy một lần đi”.

"Địa chỉ ở đây”, Trần Lâm đưa cho Tô Duệ Hân một tờ giấy, còn chưa nói xong, Tô Duệ Hân đã đẩy cửa rời đi.

Tiếng giày cao gót càng lúc càng xa.

Lục Hải Siêu nói: "Cậu Trần, cậu làm trái ý cậu Lăng như vậy, không sợ cậu ấy trách tội sao?”

Trần Lâm nói: "Tôi cũng là một lòng suy nghĩ cho cậu Lăng. Cho dù tôi làm sai, cậu Lăng cũng sẽ không trách tôi. Đi thôi, chuyện nên làm, tôi đã làm rồi, tiếp theo phải xem bọn họ thế nào”.

Lục Hải Siêu nói: "Được rồi, hi vọng cậu Lăng có thể vượt qua kiếp nạn ở cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ngày mai. Nếu không, những người đi theo cậu Lăng như chúng ta đều sẽ chết không có chỗ chôn”.

...

Bên ngoài tứ hợp viện.

Ba người ngồi trên một chiếc xe Ford đời cũ vô cùng cũ kỹ.

Huyết Vũ, Tiểu Thanh, và Lăng Khôi.

Lăng Khôi nghe bà cụ Tư nói xong càng cảm thấy cuộc thi đấu võ thuật ở Tích Sơn vô cùng khác thường. Từ đầu đến cuối không yên lòng. Cuối cùng anh gọi điện thoại cho Huyết Vũ. Đúng lúc này, tình cờ Huyết Vũ cũng đang dẫn Tiểu Thanh quay về.

Sau hai tháng tìm kiếm, cuối cùng Huyết Vũ cũng tìm được Tiểu Thanh.

Chương 273: Cô là người hay quỷ?

Tiểu Thanh rất ngạc nhiên, cô ấy không ngờ khả năng tìm người của Huyết Vũ lại mạnh đến như vậy.

Tiểu Thanh tò mò nhìn Huyết Vũ rồi nói: “Hai người thật thú vị, cứ nhất định phải tìm gặp bằng được chị tôi. Có điều số hai người cũng thật may mắn, chị tôi đi du lịch hai tháng nay, vừa mới trở về được mấy ngày. Bây giờ tôi sẽ đưa hai người đến gặp chị ấy”.

Huyết Vũ nói: “Cảm ơn”.

Tiểu Thanh hờ hững đáp: “Hai người đừng cảm ơn quá sớm. Tôi chỉ đồng ý đưa hai người đi tìm chị tôi. Về phần chị tôi có muốn ra tay chữa bệnh cho anh hay không, còn phải xem tâm trạng của chị ấy”.

Lăng Khôi dựa vào ghế, lẩm bẩm: “Tâm trạng của chị cô thường không tốt sao?”

Tiểu Thanh nói: “Không phải là thường không tốt, mà là từ trước đến nay tâm trạng chị ấy chưa bao giờ tốt cả. Tôi nói cho anh biết, chị tôi lúc nào cũng vui buồn thất thường. Phút trước chị ấy còn nói cười với anh, phút sau đã muốn cầm dao chĩa vào người anh. Rất nhiều người đều sợ chị ấy”.

Lăng Khôi nói: “Cũng thú vị đấy”.

Tiểu Thanh nói: “Thú vị cái con khỉ. Một lát nữa thôi anh sẽ được biết sự đáng sợ của chị tôi. Hy vọng anh sẽ không hối hận”.

Lăng Khôi nói: “Nói không chừng tôi sẽ trở thành bạn tốt của chị cô”.

Tiểu Thanh lập tức phủ quyết: “Đúng là suy nghĩ viển vông! Chị tôi trước nay không có bạn bè. Ngay cả tôi cũng không được coi là bạn của chị tôi nữa là”.

“Cố tình tỏ ra thần bí đây mà”, Lăng Khôi không nói gì thêm mà chỉ dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiếc xe di chuyển chậm rãi về phía trước, sau vài giờ đi xuyên qua cả thành phố Trung Hải, cuối cùng đi dọc theo sông Vọng Cổ về phía Tây, đến rìa thành phố Trung Hải.

Đây là một ngọn núi sâu.

Hoang vu cách trở.

Một nơi khỉ ho cò gáy như vậy, thật khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.

Xung quanh đều là một vùng âm u.

Lăng Khôi không khỏi mở to mắt: “Chúng ta đã ra khỏi ranh giới của thành phố Trung Hải, nếu vẫn tiếp tục đi về phía trước thì sẽ không còn ở trong địa phận của Trung Hải nữa”.

Tiểu Thanh liếc nhìn Lăng Khôi: “Sao? Anh sợ rồi chứ gì?”

Lăng Khôi không thèm trả lời cô ấy.

Chiếc xe tiếp tục chạy dọc theo sông Vọng Cổ đi ngược với dòng chảy về phía tây. Họ cứ đi về phía trước như vậy suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến bên một hồ nước lạnh.

Hồ nước lạnh rất lớn.

Nhìn từ xa chỉ thấy sông Vọng Cổ từ vách núi trên cao trút xuống, xung quanh được bao vây bởi ba ngọn núi, tạo thành một hồ nước lạnh khổng lồ.

Hồ nước lạnh này có chu vi khoảng một đến hai kilomet.

Sương mù dày đặc, ánh trăng mờ ảo.

Ba người bước xuống xe.

Tiểu Thanh dẫn đường: “Đi theo tôi”.

Lăng Khôi không nhịn được hỏi một câu: “Rốt cuộc chị của cô là ai? Cô ấy sống ở nơi quái quỷ thế này, là người hay là quỷ đây?”

“Anh cảm thấy là quỷ, vậy thì chính là quỷ rồi”, Tiểu Thanh liếc nhìn Lăng Khôi, rồi dẫn hai người men theo vách núi đi về phía trước, cuối cùng đến trên một mỏm đá gần thác nước bên mép vách núi, có một ngôi nhà nhỏ.

Bên trong ngôi nhà nhỏ còn sáng đèn.

Tiểu Thanh bước tới trước cửa ngôi nhà rồi dừng lại: “Chính là nơi này. Chị tôi đang ở trong phòng. Hai người đi theo tôi”.

Tiểu Thanh dẫn hai người vào trong phòng.

Lăng Khôi bước vào phòng, chỉ thấy như đang bước vào một hầm băng.

Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm hai mươi đến ba mươi độ.

Một lớp băng dày ngưng tụ trên mặt đất trong phòng.

Trên sàn nhà, trên tường, trên mái nhà, tất cả đều đóng băng.

Cái gì thế?

Nơi này sao lại kinh khủng đến vậy?

Cho dù nơi này gần hồ nước lạnh, nhiệt độ lạnh hơn một chút cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bây giờ đã là tháng bảy, nhiệt độ vào ban đêm đều khoảng hai mươi mấy độ. Vừa vào nhà nhiệt độ liền xuống đến âm mấy độ?

Điều này quá bất thường.

Lăng Khôi vô thức cảm thấy sởn tóc gáy. Anh lập tức quan sát xung quanh với vẻ cảnh giác, đề phòng có sự cố bất ngờ xảy ra.

Tiểu Thanh nói: “Hai người đừng căng thẳng, chị tôi là như vậy đấy, đi đến đâu là lạnh đến đó. Chị tôi chính là một tảng băng, hai người tuyệt đối đừng đến gần chị ấy, nếu không sẽ chết đấy”.

Trong phòng có một bức bình phong, bức bình phong cũng bị đóng băng.

Một ngọn nến được thắp sáng sau bức bình phong, nhấp nháy bất định. Dưới ánh nến, có thể miễn cưỡng nhìn thấy một bóng người.

Bóng người cao ráo mảnh mai, thật sự là một người đẹp tuyệt trần.

Tiểu Thanh đứng trước bức bình phong, nắm chặt tay rồi nói: “Chị ơi, hai người này muốn tìm chị. Em đưa họ đến rồi. Có muốn gặp họ hay không, chị tự quyết đi nhé”.

Suy cho cùng là Lăng Khôi có việc nhờ vả người ta, nên anh chào hỏi rất cung kính: “Cô Tô, tôi là Lăng Khôi, tôi đến đây vì có việc nhờ cô giúp đỡ”.

Bên trong không có một tiếng động, mãi lâu sau mới truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Ai có bệnh?”

Lăng Khôi lập tức thấy không thoải mái.

Chết tiệt, câu hỏi này thật là...

Lăng Khôi miễn cưỡng trả lời: “Tôi”.

Giọng nói kia lại cất lên: “Người có bệnh ở lại, người không có bệnh thì ra ngoài chờ”.

Huyết Vũ không yên tâm, cô ấy không định rời đi.

Lăng Khôi nháy mắt với Huyết Vũ, sau đó Huyết Vũ mới xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở anh: “Anh hãy cẩn thận”.

Sau khi Tiểu Thanh và Huyết Vũ rời đi, trong căn phòng lạnh như băng chỉ còn lại một mình Lăng Khôi.

Xung quanh càng lúc càng lạnh.

Không biết tại sao Lăng Khôi nhìn xuyên qua bức bình phong thấy bóng dáng mảnh khảnh bên trong, đang đung đưa như một con rắn độc xinh đẹp. Một cảm giác ớn lạnh khó tả toát ra từ lòng bàn chân.

“Cô là Tô Kinh Hồng sao?”, Lăng Khôi hỏi.

Giọng nói bên trong vẫn lạnh như băng, không hề mang theo chút cảm xúc nào: “Đúng”.

Lăng Khôi nói: “Mọi người đều là con người, cô tỏ ra bí ẩn như vậy làm gì? Ra ngoài gặp mặt đi”.

Tô Kinh Hồng nói: “Không cần”.

Lăng Khôi nói: “Vậy thì để tôi vào trong gặp mặt cô”.

Tô Kinh Hồng nói: “Nếu anh dám bước vào, tôi sẽ lập tức giết anh”.

Lăng Khôi nói: “Cô tự tin có thể giết tôi vậy sao?”

Tô Kinh Hồng nói: “Anh có thể thử xem”.

“Thử thì thử, Tiểu Thanh vốn dĩ là một cô gái xinh đẹp, tôi nghĩ cô cũng là một người đẹp. Nếu có thể vào gặp người đẹp thì có chết cũng không hối tiếc”, Lăng Khôi nhấc chân đi vòng qua bức bình phong để vào bên trong.

Mới bước được một bước, Lăng Khôi cảm thấy nhiệt độ đã giảm đi ít nhất năm độ.

“Chết tiệt, thế này hơi đáng sợ rồi đấy. Mỗi bước giảm năm độ ư?”, Lăng Khôi hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục bước về phía trước một bước.

Răng rắc.

Nhiệt độ lại giảm đi năm độ.

Dưới chân Lăng Khôi cũng đang đóng băng.

Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của mình, nhiệt độ xung quanh Lăng Khôi bây giờ đã giảm xuống âm hai mươi độ.

Nước bọt phun ra chưa kịp rơi xuống đất đã bị đóng băng.

Ực.

Lăng Khôi nuốt nước bọt.

Chết tiệt , chuyện quái quỷ gì thế này?

Vừa nãy, Tiểu Thanh đã từng nói Tô Kinh Hồng là một tảng băng.

Lẽ nào là thật ư?

Người phụ nữ này sao lại đáng sợ đến như vậy?

Không thể đến gần được sao?

Mẹ kiếp, như vậy có còn là người nữa không?

Lăng Khôi không tin vào ma quỷ nên anh cố bước về phía trước hai bước.

Kết quả nhiệt độ xung quanh giảm xuống âm ba mươi độ, thân nhiệt nhanh chóng bốc hơi, quần áo trên người Lăng Khôi lại mỏng manh, khó có thể chịu được nhiệt độ thấp như vậy trong một thời gian dài.

“Sao anh không bước về phía trước nữa? Tôi còn tưởng xương cốt của anh cứng lắm chứ”, giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên một lần nữa.

“Được thôi, nếu đã là một cô gái xinh đẹp, vậy thì tôi tình nguyện chết trong tay người đẹp vậy”, Lăng Khôi cắn răng bước nhanh về phía trước.

Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm mạnh.

Ý thức của Lăng Khôi đã trở nên mơ hồ, tuy nhiên lúc này Lăng Khôi cũng nhìn thấy người trước mặt.

Phía trước có một bể suối nước nóng, một cô gái xinh đẹp đang đứng bên trong bể suối nước nóng, lộ ra nửa thân trên.

Cô ta xoay lưng về phía anh.

Mái tóc dài bồng bềnh.

Thân hình mảnh mai hoàn hảo, xinh đẹp động lòng người.

“Rốt cuộc cô là người hay quỷ?”, lúc Lăng Khôi nói câu này, anh chỉ cảm thấy ý thức của mình đã không còn rõ ràng nữa rồi.

Chương 274: Nóng và lạnh

Ở vị trí này, nhiệt độ âm những mấy chục độ, hơi thở ra cũng hóa thành băng.

Tuy nhiên, cách đó khoảng mười mét lại có một suối nước nóng đang tỏa ra từng luồng hơi nhiệt bừng bừng.

Người phụ nữ đứng trong hồ nước nóng.

Đưa lưng về phía anh, như không hề có gì xảy ra.

Sao lại như thế được?

Theo lý thuyết, hồ nước nóng này cũng bị đóng băng mới đúng.

Hoặc giả sử nhiệt độ của hồ nước nóng này rất cao thì hẳn phải hòa tan hết băng xung quanh mới phải chứ.

Làm thế nào mà trong vòng mười mét, ở cùng một nơi, lại có hai loại nhiệt độ chênh lệch nhau lớn đến mức này?

Thật sự không bình thường, cũng không khoa học.

Lăng Khôi cắn môi, cố giữ cho mình tỉnh táo. Anh đưa tay dụi mắt, chợt nhận ra mọi thứ trước mắt mình không phải là ảo giác.

Lăng Khôi cắn răng, bước từng bước một về phía trước.

Anh muốn đến gần suối nước nóng hơn, như vậy sẽ không thấy lạnh nữa.

Khoảng mười mét, chỉ cần mười bước chân là có thể đến nơi.

Nhưng Lăng Khôi càng đi về phía trước thì nhiệt độ xung quanh lại càng giảm xuống.

Đi thêm năm bước nữa, Lăng Khôi phát hiện chân mình đã bắt đầu đóng băng.

Không thể nào!

Càng đến gần suối nước nóng thì càng ấm lên mới đúng.

Sao có thể càng ngày càng lạnh đi?

Thật quỷ quái!

Lăng Khôi cắn răng, tiếp tục đi về phía trước.

Bước thứ sáu, Lăng Khôi sử dụng ngoại kình, để máu lưu thông đến khắp cơ thể, thúc đẩy nhanh quá trình trao đổi chất, hòng chống lại lạnh giá xung quanh.

Bước thứ bảy, Lăng Khôi siết chặt nắm đấm, cơ bắp toàn thân gồng lên từng thớ, sức mạnh tràn trề.

Bước thứ tám, Lăng Khôi bắt đầu vận dụng chiêu thức Hình Ý Quyền, phát ra lực.

Bước thứ chín, anh bắt đầu vận dụng chiêu thức trong cuốn Xích Dương Cửu Thiên, ngoại kình toàn thân cũng vận chuyển đến mức tối đa.

Nhưng chỉ còn một bước cuối cùng, dù Lăng Khôi có làm cách nào chăng nữa cũng không bước lên được.

Quá lạnh!

Anh vận động toàn bộ năng lượng cũng không có cách nào nhấc nổi bước chân, lớp băng dưới chân càng lúc càng dày.

Chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào hồ nước nóng.

Nhưng không thể đi qua được.

Ngược lại, bản thân anh đang dần dần bị đóng băng.

Người đưa lưng về phía anh chính là Tô Kinh Hồng, trong lúc này bất chợt mở miệng nói: “Tốt lắm, không ngờ anh có thể đi đến bước này. Có điều, một bước cuối cùng anh không thể đi nổi đâu, trừ phi anh là tông sư võ thuật”.

Chết tiệt, cần phải mạnh đến mức đó sao?

Lăng Khôi cắn răng: “Cô cứ việc giả ngầu nữa đi. Ai nói là tôi không thể đi nổi bước cuối cùng này chứ?”

Lăng Khôi bỗng nhiên gồng cả hai tay, cơ bắp hiện lên cuồn cuộn, cứng rắn như thép.

“Rắc, đùng”.

Xương cốt nối liền, cơ bắp bùng nổ.

Sau đó, hai tay anh đột nhiên đánh về phía trước.

Chiêu thức đầu tiên của Xích Dương Cửu Thiên: Mặt trời lặn.

Ầm!

Một luồng năng lượng cực lớn đột ngột phóng ra, tỏa khắp bốn phương tám hướng.

Mãnh hổ gầm thét xông lên phía trước.

“Rắc rắc!”

Băng tuyết ngưng tụ dưới chân vỡ vụn thành từng miếng nhỏ.

Lăng Khôi quát lớn, nhấc chân phải lên, bước tới một bước.

Bước thứ mười, cuối cùng cũng bước tới được.

Bởi vì đã dùng hết sức lực nên Lăng Khôi cảm thấy cả người mệt rã rời, hai mắt ứ máu, miệng phải mở to để thở.

“Cuối cùng cũng đến rồi”, Lăng Khôi vừa đau vừa mệt nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm.

Có điều, anh mới nhoẻn miệng cười đã không cười nổi nữa, thay vào đó là tiếng hét thất thanh như lợn bị chọc tiết, người cũng nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp!

Sao lại nóng thế?

Đây là nước sôi!

Nước trong hồ kia là nước sôi, nóng như đang đặt trên bếp lửa.

Cho dù Lăng Khôi có lợi hại đến mức nào chăng nữa cũng không thể chịu được sức nóng của nước sôi.

Trừ phi là tông sư võ thuật, có thể vận chuyển nội kình, tạo thành lớp giáp kim cương bảo vệ cơ thể mới có thể chống cự được nhiệt độ nước nóng đến mức này.

Mà Lăng Khôi cách cảnh giới tông sư võ thuật còn một bước dài.

Theo bản năng, Lăng Khôi vô thức lùi về phía sau nửa bước, đứng ngay vạch phân cách giữa hồ nước nóng và hầm băng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Nhưng nửa người lạnh như băng, nửa còn lại nóng như đứng trong chảo dầu.

Lăng Khôi cũng cảm nhận được cơ thể mình như muốn nổ tung.

Người phụ nữ này quá kinh khủng!

Đây quả thực không phải là người!

Tô Kinh Hồng vẫn đưa lưng về phía Lăng Khôi: “Cũng không tệ nhỉ, mặc dù không phải tông sư võ thuật nhưng vẫn có thể bước đến đây. Tôi coi thường anh rồi”.

Lăng Khôi nói: “Tôi vẫn nên quay về bên ngoài bình phong, như thế sẽ thoải mái hơn chút”.

Lăng Khôi vừa cất bước định lùi về.

Tô Kinh Hồng đã hỏi lại: “Anh không muốn chữa trị vết thương nữa à?”

Lăng Khôi đáp: “Em gái cô nói, trước giờ tâm trạng của cô chưa bao giờ tốt cả, cứu hay không cứu thì phải xem ý cô thế nào. Tôi cảm thấy bây giờ tâm trạng cô không được tốt, nên tôi vẫn nên lùi về thì hơn, như vậy chứng tỏ tôi cũng có chút lễ độ”.

Tô Kinh Hồng nói: “Lễ độ? Anh nói thế không sợ làm bẩn từ lễ độ này hay sao?”

Lăng Khôi cũng cạn lời: “Sao có thể chứ, tôi vẫn luôn là con người lễ độ mà”.

Giọng nói của Tô Kinh Hồng lạnh như băng: “Không phải anh vừa nói muốn chết trong tay người đẹp sao? Tôi ở ngay đây, sao anh không đến?”

Chị gái à, dù người đẹp đến mấy nhưng tôi cũng cần mạng sống!

Ai biết cô là người hay là quỷ!

Đứng trong nước sôi cũng không bị gì.

“Tôi vừa nghĩ lại rồi, tốc độ tiến triển của chúng ta có vẻ hơi nhanh, chậm rãi vẫn tốt hơn”, Lăng Khôi lui về sau một bước.

Lui về, mình còn cơ hội sống sót.

Nếu tiến vào giữa hồ nước nóng với nhiệt độ sôi này, Lăng Khôi căn bản không thể chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, điều khiến Lăng Khôi kinh ngạc là càng lùi về sau thì nhiệt độ càng giảm xuống.

Không đúng!

Lúc tới, càng cách xa hồ nước nóng thì nhiệt độ càng cao.

Dọc theo đường cũ trở về, nhiệt độ hẳn là càng lên cao mới đúng.

Sao lại càng lúc càng lạnh?

Đi hai bước, Lăng Khôi cảm thấy mình không thể chịu nổi.

Bất đắc dĩ, Lăng Khôi đành quay về vị trí cũ, lúng túng nói: “Cô Tô à, quả nhiên hôm nay tâm trạng cô không được tốt, làm khó tôi đủ điều. Chắc là tôi đến không đúng lúc rồi, hôm khác tôi sẽ quay lại”.

Tô Kinh Hồng đáp: “Em gái tôi đã nói với anh rồi, tôi chính là một tảng băng, đừng đến gần tôi. Anh đâu có nghe lọt tai!”

Lăng Khôi nói: “Tôi cũng chỉ muốn nhìn dung nhan cô thôi”.

Tô Kinh Hồng đáp: “Tôi khuyên anh đừng nhìn làm gì. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không đẹp đẽ như anh nghĩ”.

“Tôi nghe lời cô, cô nói không nhìn thì tôi không nhìn”, Lăng Khôi cũng không cố chấp nữa.

Cô gái này quá đáng sợ!

Lăng Khôi có cảm giác, cô gái này không hề thua kém Diệp Vân Phong.

Mọi người nói Trung Hải chỉ có một tông sư võ thuật, vậy cô gái này thì sao?

Loại phụ nữ này, tốt nhất không nên chọc vào thì tốt hơn!

“Người như anh, chẳng có chút nguyên tắc nào cả”, Tô Kinh Hồng chậm rãi đi đến bên cạnh hồ nước nóng, mặc lên bộ quần áo ngủ bằng lụa mỏng đỏ tươi, buộc chặt thắt lưng.

“Anh đi đi, tôi sẽ không chữa bệnh cho anh đâu”, Tô Kinh Hồng phất tay.

“Rào!”

Một cột nước nóng bỗng nhiên bay lên, hóa thành khí nóng đầy trời, tràn lan khắp cả căn phòng.

Lớp băng xung quanh dần dần bị hòa tan, cuối cùng mọi vật trở lại trạng thái như bình thường.

Nhiệt độ trong phòng cũng khôi phục như cũ.

Lăng Khôi chỉ cảm thấy áp lực trên người biến mất, xung quanh ấm áp như ngọc, xuân về hoa nở.

Huyền diệu khó đoán, chẳng biết là quỷ hay thần.

Lăng Khôi nhìn bóng lưng cô gái, không thấy vóc dáng xinh đẹp đâu nữa, mà cứ như ma quỷ thần bí khó lường.

Lăng Khôi làm gì còn có tâm trạng bắt chuyện đùa giỡn?

“Làm phiền rồi!”

Lăng Khôi chắp tay cúi chào, sau đó xoay người rời đi.

Ngay lúc đi đến bên cạnh bình phong, Lăng Khôi bỗng nhiên ngừng lại, hỏi: “Có phải cô rất xấu không? Nên không dám dùng gương mặt thật để gặp người khác?”

“Cút, cút cho tôi!”, Tô Kinh Hồng nổi giận.

Lăng Khôi bật cười: “Xem ra là bị tôi nói trúng tim đen rồi. Cô yên tâm, tôi sẽ giữ kín như bưng bí mật này, nhất định sẽ không tiết lộ với ai đâu”.

“Anh muốn chết hả?”

Tô Kinh Hồng chợt quát lớn, tay phải giơ lên, sau đó đột nhiên chém xuống một nhát.

Ầm!

Một cột nước đột ngột bị đóng băng, hóa thành một thanh đao bằng băng to lớn, quét ngang hơn mười mét, chém thật mạnh xuống chỗ Lăng Khôi đang đứng.

Nội kình phóng ra!

Tông sư!

Quả nhiên, cô ấy là một tông sư võ thuật!

Đây là lần đầu tiên Lăng Khôi nhìn thấy một tông sư võ thuật ra tay.

Anh không dám khinh thường, hai tay đồng thời vung lên.

Chiêu thức thứ nhất trong cuốn Xích Dương Cửu Thiên.

Mặt trời lặn!

Hai tay anh ôm lấy khoảng không rồi thu về trước ngực để ngăn cản!

“Rầm!”

Chương 275: Kỳ tích

Lăng Khôi chỉ cảm thấy mình đang phải đối diện với thiên quân vạn mã và dòng biển lạnh băng. Cơ thể đột nhiên bị đánh văng ra, vẫn còn chưa tiếp đất đã bị ngưng tụ thành băng.

Hoàn toàn bị băng trùm kín rồi.

“Thế này cũng quá đáng sợ rồi nhỉ?”

Ý thức của Lăng Khôi vẫn còn đang quay tròn, cơ thể đã không còn cử động được nữa.

Anh đã biến thành một khối băng nằm trên mặt đất.

Cái chết gần trong gang tấc.

Quá mức khủng khiếp!

Hoàn toàn không phải đối thủ.

Lúc này, Lăng Khôi nhìn thấy dáng người xinh đẹp của Tô Kinh Hồng chậm rãi quay về phía mình.

Lăng Khôi chấn động, nhìn chằm chằm vào phía trước.

Cuối cùng thì cô ấy cũng quay người lại rồi.

Cánh tay nhỏ xinh, xương quai xanh tinh xảo, vòng eo mảnh mai, đôi chân thon dài.

Tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Đẹp tới mức khiến người khác ngạt thở.

Cuối cùng gương mặt của cô ấy lộ rõ.

Lăng Khôi nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, không hề động đậy.

Đây là gương mặt mà Lăng Khôi có ấn tượng sâu sắc nhất trong cả cuộc đời này.

Gương mặt mà bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ không thể nào quên. Chỉ cần liếc nhìn, dù là ai đi nữa cũng cảm thấy nó là ác mộng một đời.

Trên mặt cô ấy có chín vết sẹo vô cùng bắt mắt, mỗi một vết sẹo đều giống như một con giun lớn.

Chín con giun tụ lại với nhau tạo thành một chữ: Tiện.

Lăng Khôi vừa nhìn đã buồn nôn, sởn hết cả tóc gáy.

Lăng Khôi cảm thấy tiếp theo đây mình gặp ác mộng rồi.

“Không phải anh muốn xem sao? Bây giờ thấy rồi thì dù có chết cũng không tiếc nuối nữa nhỉ?”, Tô Kinh Hồng chậm rãi bước đến trước mặt Lăng Khôi, giơ tay phải ra: “Tay của tôi chỉ cần chạm nhẹ vào khối băng này thì anh sẽ hoà vào làm một với nó luôn, vỡ nát thành vô số mảnh băng, anh không thấy sợ sao?”

Lăng Khôi không cử động nổi.

Mẹ nó, ông đây sợ chứ.

Sợ muốn chết đi được.

Thế nhưng bây giờ tôi không thể trả lời cô.

Quả nhiên là bỉ ổi!

Tô Kinh Hồng dường như đang nhìn Lăng Khôi bằng ánh mắt rất thích thú: “Em gái tôi đã nói với tôi về tình hình của anh rồi. Trong cơ thể anh có tất cả hơn một trăm đầu đạn, vốn dĩ phải chết từ lâu. Kết quả lại sống thêm được ba năm, sau đó nhiều lần lấy đầu đạn ra, cơ thể cũng dần chuyển biến tốt. Lần trước khi anh hôn mê, là Diệp Vân Phong xuất hiện mời Tiểu Thanh ra mặt, giúp anh lấy được không ít đầu đạn ra. Thế nhưng trong cơ thể anh vẫn còn mười tám đầu đạn chưa được lấy ra ngoài”.

“Mạng của anh rất lớn, tiềm năng của anh cũng không tồi chút nào, chỉ cần tôi giúp anh lấy đầu đạn ra khỏi cơ thể thì anh sẽ có khả năng trở thành tông sư võ thuật. Đối với tôi mà nói, một tông sư võ thuật cũng có một chút giá trị đấy”, Tô Kinh Hồng nói: “Tôi có thể cứu anh, nhưng anh bắt buộc phải đồng ý với tôi một chuyện”.

Nói xong, tay Tô Kinh Hồng khẽ chạm nhẹ lên trên khối băng.

Vô số khối băng biến thành bụi nước, sau đó biến đâu mất tăm.

Lăng Khôi cũng khôi phục lại sự tự do.

“Chung quy là cô vẫn không nỡ giết tôi”, Lăng Khôi thở hắt một hơi, hoàn hồn trở lại: “Nói đi, chuyện gì?”

Tô Kinh Hồng nói: “Giúp tôi giết một người”.

Lăng Khôi nói: “Ai thế?”

Tô Kinh Hồng nói: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể nói cho anh. Đợi tới lúc đó thì tôi tự khắc sẽ nói cho anh biết”.

Lăng Khôi nói: “Thế thì không được, tới lúc đó cô tuỳ tiện bảo tôi đi giết một người nào đó thì không phải ngay cả lương tâm của tôi cũng bị cô vấy bẩn rồi hay sao?”

Tô Kinh Hồng nói: “Tôi sẽ không bắt anh giết người linh tinh. Anh nhìn thấy chữ khắc trên mặt tôi chưa? Người mà tôi muốn giết chính là kẻ đã khắc chữ này lên trên mặt tôi”.

“Được, tôi đồng ý với cô”, Lăng Khôi nhanh chóng đáp lời: “Kẻ đó dám khắc chữ lên trên gương mặt xinh đẹp này của cô, tội ác tày trời, ai cũng thống hận. Tôi không thể để yên được, tôi sẽ báo mối thù này giúp cô”.

Tô Kinh Hồng nói: “Anh đồng ý hơi tuỳ tiện rồi đấy nhỉ. Anh không hỏi xem rốt cuộc là kẻ nào mà lại có thể khắc chữ như vậy lên trên gương mặt của một tông sư võ thuật như tôi sao?”

Lăng Khôi nói: “Bất luận là ai, đã to gan dám phá hỏng gương mặt của một cô gái xinh đẹp như cô thì tôi đều không thể tha thứ”.

“Nói năng ngọt xớt, tới lúc đó anh chơi xấu thì sao?”, Tô Kinh Hồng liếc mắt nhìn Lăng Khôi.

Lăng Khôi nói: “Trước nay tôi đều đề cao chữ tín. Có phụ lòng ai thì cũng sẽ không phụ lòng cô”.

Tô Kinh Hồng lấy một viên đan dược màu đen ra: “Ăn đi, tôi giúp anh lấy ra nốt số đầu đạn còn lại trong cơ thể”.

“Đây là gì thế?”, Lăng Khôi nhận lấy đan dược, nhìn trái nhìn phải: “Tôi ăn rồi sẽ không chết đấy chứ?”

“Sợ chết thì đừng ăn nữa”, Tô Kinh Hồng lạnh lùng nói.

“Được rồi, dù gì tất cả cũng đều do cô quyết định. Tôi ăn là được chứ gì”, Lăng Khôi cho viên đan dược vào miệng, sau khi nhai thì nuốt xuống bụng: “Mùi vị không tồi, chua chua ngọt ngọt”.

Lăng Khôi ăn xong đan dược, lúc này Tô Kinh Hồng mới gật đầu: “Đi theo tôi”.

Lăng Khôi đi với Tô Kinh Hồng tới bên hồ nước nóng, vẫn còn chưa kịp đứng vững thì đã bị cô ấy đẩy ngã vào bên trong.

“Nóng! Tôi sắp bị luộc chín đến nơi rồi!”

Lăng Khôi liền nhảy cẫng lên muốn chạy ra bên ngoài.

Kết quả, Tô Kinh Hồng lại bước vào trong hồ nước nóng, lần lượt xé bỏ quần áo trên người Lăng Khôi.

“Mẹ kiếp, cô muốn làm gì? Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt, dù tôi có muốn cái đó thì cũng không phải với cô!”, Lăng Khôi thật sự bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.

Cả người sởn hết cả gai ốc.

Nếu như tôi bị người phụ nữ này ép làm chuyện đó thì chắc sẽ gặp ác mộng cả đời này mất!

Tôi có thể mất trinh, thế nhưng tuyệt đối không thể mất trinh vào tay một người phụ nữ như cô được.

“Trong đầu anh đang nghĩ cái gì thế hả?”, Tô Kinh Hồng khinh thường liếc nhìn, sau khi xé bỏ quần áo của Lăng Khôi thì đập tay lên trên ngực anh.

Nội kình toé ra.

Kết hợp cương nhu.

Một đầu đạn đột nhiên bay từ trong phổi ra khỏi cơ thể Lăng Khôi.

Cơn đau kịch liệt khiến cho Lăng Khôi quên mất cơ thể đang ở trong nước sôi.

Lại vỗ thêm một lần, đầu đạn thứ hai bay ra bên ngoài.

Tô Kinh Hồng liên tiếp vỗ mười bảy lần, mười bảy đầu đạn lần lượt bay ra khỏi cơ thể.

Trên người Lăng Khôi có thêm mười bảy vết thương, máu chảy đầm đìa.

Đầu đạn cuối cùng ghim đúng vào cột sống.

Tô Kinh Hồng dừng tay, khẽ nhíu mày lại.

Lăng Khôi mở to hai mắt: “Sao cô không ra tay lấy nốt đầu đạn cuối cùng ra ngoài đi?”

Tô Kinh Hồng nói: “Không lấy ra được”.

Lăng Khôi ngạc nhiên: “Không phải cô là tông sư võ thuật sao? Ban nãy còn thuận lợi mà, sao giờ lại không lấy ra được?”

Tô Kinh Hồng nói: “Đây không phải đầu đạn thông thường. Viên đạn làm bằng kim loại đặc biệt? Bên trong có kim loại phóng xạ cấp cao uranium 235”.

“Kim loại uranium? Đây không phải vật liệu dùng để phân tách hạt nhân sao?”, Lăng Khôi hít sâu một hơi.

Kim loại uranium là nguyên vật liệu của đạn hạt nhân.

Uy lực của bom nguyên tử mạnh như vậy là vì nó lợi dụng sự phân tách của kim loại uranium, một loại vật chất biến thành một loại vật chất khác, phần chất biến mất kia sẽ biến thành năng lượng triệt để rồi bùng nổ chỉ trong nháy mắt.

Nó là một kiệt tác tạo nên thời đại trong thời kỳ vũ khí nóng của nhân loại.

Nếu như người bình thường bị nhiễm loại vật chất có tính phóng xạ này thì cơ thể sẽ phát sinh dị biến, cuối cùng các cơ quan bên trong sẽ suy kiệt mà chết. Sự cố rò rỉ hạt nhân đáng sợ nhất trong lịch sử - rò rỉ hạt nhân Chernobyl đã khiến cho hàng chục nghìn người tử vong và hàng trăm người phải di dời.

Có thể thấy được sự đáng sợ của thứ kim loại này.

Tô Kinh Hồng nói: “Đúng thế, theo lý mà nói anh bị đầu đạn làm từ kim loại uranium này bắn trúng rồi lưu lại trong cơ thể ba năm thì đã chết nhăn răng từ lâu rồi mới phải. Không ngờ anh vẫn còn sống tới giờ này. Đây vốn dĩ chính là một kỳ tích. Hơn nữa cơ thể của anh dường như còn đang phát sinh một loại biến dị không rõ tên”.

“Vậy thì cô lấy ra đi”, Lăng Khôi hơi lo sợ: “Ông đây không muốn bị biến dị đâu!”

Mẹ kiếp, chuyện này quá đáng sợ rồi.

Sau khi biến dị vẫn còn là người sao?

Không còn nữa rồi.

Là thây ma? Xác ướp? Người không ra người quỷ không ra quỷ? Hay là thành Zombie?

Tô Kinh Hồng nói: “Đầu đạn này hiện tại chỉ còn lại một nửa, một nửa còn lại đã dung hoà bên trong xương sống của anh rồi, hoà vào làm một với xương sống của anh. Nếu như lấy ra thì xương sống của anh sẽ gãy mất. Nửa thân dưới của anh sẽ bị bại liệt”.

Lăng Khôi nuốt nước bọt: “Trời đất, sao trước đây không có ai nói với tôi nhỉ. Thế nhưng đầu đạn này lại có tính phóng xạ rất mạnh, không lấy ra thì tôi sẽ bị biến dị mất”.

Tô Kinh Hồng nói: “Nếu chết thì anh đã chết lâu rồi. Ba năm rồi mà anh vẫn chưa chết, điều này nói lên rằng đây là kỳ tích. Cứ giữ nó lại đi”.

Chương 276: Các anh em, tôi trở lại rồi

Trong thời gian ngắn, Lăng Khôi đã tiếp nhận quá nhiều tin tức.

Não như sắp nổ tung.

Tô Kinh Hồng là tông sư võ thuật thì cũng được thôi.

Nhưng điều đáng sợ hơn là trong người anh còn một đầu đạn kim loại uranium, nửa đầu bạn đã bị cơ thể anh dung hòa trong ba năm qua, trở thành một phần cơ thể?

Điều này quá kỳ lạ!

Sau khoảng thời gian ngắn thất thần, Lăng Khôi bắt đầu chấp nhận sự thật.

Lăng Khôi lập tức nghĩ đến một chuyện rất đáng sợ: “Không thể nào, cô lừa tôi”.

Tô Kinh Hồng nói: “Chỉ có trẻ con mới lừa người thôi, tôi đã là người lớn rồi, không chơi trò đó nữa”.

Lăng Khôi đáp: “Cô vừa nói trong người tôi có một đầu đạn làm bằng kim loại uranium 235?”

Tô Kinh Hồng nói: “Đúng vậy”.

Lăng Khôi nói tiếp: “Uranium 235 là một đồng vị phóng xạ với 143 neutron trong uranium. Nó là đồng vị duy nhất có khả năng phân hạch có kiểm soát trong tự nhiên đến nay. Nhưng chu kỳ bán rã của kim loại uranium là bảy trăm triệu năm. Cô lại nói nửa đầu đạn trong cơ thể tôi đã được cơ thể đồng hóa và dung hòa rồi ư? Đây chẳng phải là mâu thuẫn sao? Muốn dung hòa một nửa kim loại uranium thì phải mất bảy trăm triệu năm, nhưng đầu đạn uranium này ở trong cơ thể tôi mới có ba năm!”

Những điều Lăng Khôi nói đều là sự thật.

Chu kì bán rã của uranium 235 quả thực là bảy trăm triệu năm. Theo lý thuyết này thì đạn nguyên tử do con người tạo ra bây giờ, phải mất bảy trăm triệu năm nữa mới mất hiệu nghiệm.

Nhưng trên thực tế, tuổi thọ của một quả bom hạt nhân nói chung chỉ là mười lăm năm.

Điều này là do các kim loại, chất dẻo và các thành phần điện tử khác nhau được sử dụng để sản xuất bom hạt nhân, chẳng hạn như một số lượng lớn chất nổ thông thường và thiết bị đánh lửa điện tử hỗ trợ, vỏ kim loại của đầu đạn hạt nhân, các thiết bị an toàn phức tạp khác nhau,... bất kỳ thành phần tinh vi nào trong số này lão hóa đổ vỡ đều có thể gây ra sự cố bom hạt nhân và thậm chí là rò rỉ hạt nhân khủng khiếp và các vụ nổ hạt nhân ngoài ý muốn.

Do đó, ngay cả khi điện tích hạt nhân bên trong chưa hết hạn, thì những bộ phận linh kiện bên trong cũng sẽ bị lão hóa.

Cho dù được bảo dưỡng tốt đến đâu, các linh kiện kim loại, nhựa và điện tử khó có thể sử dụng được lâu dài.

Do đó, toàn bộ vòng đời của một đầu đạn hạt nhân từ khi xuất xưởng, bảo quản đến khi đi vào hoạt động và tiêu hủy thường là khoảng mười lăm năm.

Tô Kinh Hồng nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có thể là do cơ thể anh đặc biệt. Vị trí bám của đầu đạn này, vừa hay được tế bào gốc tạo máu trong tủy xương của anh bao bọc. Một số lượng lớn tế bào máu nổi lên ở đây, ngày đêm cọ rửa, dẫn đến đầu đạn biến mất nhanh hơn. Cũng có khả năng là như vậy”.

Tâm trạng của Lăng Khôi rất tồi tệ.

Thứ chết tiệt này sẽ không khiến mình biến dị đấy chứ?

“Được rồi, nước trong suối nước nóng này không phải là nước bình thường. Trong này đã được thêm rất nhiều loại thuốc phục hồi. Anh ngâm mình ở đây hai tiếng đồng hồ thì phần lớn vết thương trên người sẽ được chữa lành”, Tô Kinh Hồng nhìn suối nước nóng, thở dài một hơi.

Nhiệt đột trong suối nước nóng đột nhiên giảm xuống rất nhiều.

Ấm áp như ngọc, vô cùng thoải mái.

Tô Kinh Hồng rời đi, vào phòng ngủ bên cạnh, hạ rèm xuống.

“Thật thoải mái!”

Lăng Khôi nằm trong suối nước nóng, hưởng thụ cảm giác ấm áp này, không lâu sau, Lăng Khôi tựa vào thành bờ, chìm vào giấc ngủ.

Lúc Lăng Khôi tỉnh lại, đã là hai tiếng sau.

Lăng Khôi thấy phần lớn vết thương của mình đã hồi phục, ngay cả vết thương ngoài da đều đã lành hết.

Các cơ quan nội tạng, chân tay tràn đầy sức sống, các mô tế bào dường như tràn đầy sức mạnh vô tận.

“Tôi cảm thấy thể lực của mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cơ thể tôi chưa bao giờ nhiều năng lượng đến vậy. Loại cảm giác này đã ba năm rồi chưa xuất hiện”, Lăng Khôi nhìn nắm đấm của mình với vẻ mặt nghi ngờ.

Đây mới là cơ thể của anh.

Anh hoàn toàn có thể kiểm soát được mọi bộ phận trên cơ thể mình.

Ba năm qua, anh luôn sống trong bệnh tật và đau đớn.

Bây giờ, cuối cùng cũng hồi phục rồi.

Loại nhiệt huyết, lòng háo hức trên sa trường dường như đã trở lại trong khoảnh khắc này.

Tất cả đều đã trở lại.

Dường như anh lại trở thành Hiêu Vương toàn năng một lần nữa.

“Tôi, Lăng Hiêu cuối cùng cũng trở lại rồi”, Lăng Khôi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cười vui vẻ nói: “Huyết Vũ, tôi trở lại rồi. Các anh em, tôi trở lại rồi”.

Lăng Khôi định bước lên bờ, nhưng...

Chết tiệt, anh không có quần áo để mặc.

Quần áo của anh đã bị cô gái kia xé rách.

Nhưng trên mắc áo bên cạnh có treo một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng.

Đó là đồ Tô Kinh Hồng thường dùng.

Chết tiệt!

Lăng Khôi nghiến răng, quấn nó lên người, sải bước vào phòng ngủ của Tô Kinh Hồng.

Kết quả, vừa bước vào phòng ngủ, còn chưa kịp nói gì, đã bị Tô Kinh Hồng đánh ngã xuống đất.

“Đồ khốn nạn, muốn vô lễ với tôi à?”, Tô Kinh Hồng coi thường nói.

Lăng Khôi khóc không ra nước mắt: “Cô đang nghĩ gì vậy, sao tôi có thể có suy nghĩ đó với cô chứ? Đừng tự luyến như vậy có được không? Cô xé nát quần áo của tôi rồi, tôi phải tìm cái gì đó để mặc chứ?”

Tô Kinh Hồng nói: “Chỗ tôi không có quần áo của đàn ông, anh tự nghĩ cách đi”.

“Có bộ đồ nào giống đàn ông hơn chút không?”, Lăng Khôi ngượng ngùng nói. Nếu không mặc gì ra ngoài, thì còn mặt mũi sao?

Tô Kinh Hồng đến tủ quần áo, chọn một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một chiếc áo choàng dài màu xanh lục, ném cho Lăng Khôi: “Cái này”.

Lăng Khôi mặc lên thấy rất vừa người: “Không tệ, kích cỡ quần áo người đàn ông của cô cũng không khác tôi là bao. Chắc là một anh chàng đẹp trai, có đạo đức xuất chúng nhỉ”.

Tô Kinh Hồng nói: “Anh có thể đi rồi”.

“Cảm ơn cô. Sau này nếu bị ai bắt nạt thì có thể đến Trung Hải tìm tôi uống trà. Mặc dù tính tình của cô ghê gớm, mặt nở hoa, làm việc thích ra vẻ. Nhưng tôi là người đàn ông có trái tim rộng lớn, có thể bao dung được”.

Lăng Khôi để lại một câu, sau đó quay người rời khỏi phòng ngủ.

“Có lẽ, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Cũng có thể, ngày mai anh sẽ chết”, trong phòng ngủ, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lúc Lăng Khôi ra khỏi nơi này, toàn thân đều có cảm giác nổi da gà.

“Ôi, anh vẫn sống sót ra ngoài à? Đúng là không tệ”, Tiểu Thanh bất thình lình nói, nhìn Lăng Khôi từ trên xuống dưới.

Lăng Khôi chỉ vào Tiểu Thanh: “Trong đầu cô cũng xấu xa thật đấy. Chị gái cô đáng sợ như vậy mà cũng nói trước với tôi. Ông đây suýt chút nữa thì bị cô hại chết rồi”.

Tiểu Thanh cười ha hả không ngừng: “Tôi đã nhắc nhở anh từ lâu rồi, là do anh ra vẻ không nghiêm túc đó chứ”.

“Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cô. Y thuật của chị gái cô đúng là rất cao minh, thực lực cũng rất giỏi. Vết thương trên người tôi đã hồi phục rất nhiều rồi”, Lăng Khôi vỗ vai Tiểu Thanh: “Lần sau cô buồn chán thì có thể đến Trung Hải tìm tôi uống trà. Tôi còn có việc nên đi trước đây”.

Lăng Khôi dẫn theo Huyết Vũ xuống núi, sau khi rời khỏi hồ nước thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi này được bao bọc bởi ba ngọn núi, như thông với trời đất, vách núi có thác nước treo lơ lửng, đổ ào ào xuống, huyền diệu cứ như trong phim.

Lăng Khôi do dự hồi lâu: “Tô Kinh Hồng này rốt cuộc là ai?”

Huyết Vũ nói: “Tôi không biết, tôi đã điều tra rất nhiều thông tin về Tô Kinh Hồng và Tiểu Thanh qua nhiều nguồn khác nhau, nhưng không tìm thấy gì cả. Hơn nữa tai mắt và nguồn tin tức của chúng ta trong giới võ thuật cũng rất ít, tôi không nghe ngóng được gì cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì trong giới võ thuật rộng lớn này cũng có rất nhiều điều thần bí”.

Lăng Khôi hít một hơi thật sâu: “Giới võ thuật, quả thực là nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta”.

Chương 277: Gặp lại Tô Duệ Hân

Huyết Vũ nói: "Nhưng vết thương của anh không phải đã bình phục rồi sao, Tô Kinh Hồng chữa khỏi vết thương cho anh, chung quy đối với chúng ta là một tin tốt”.

Lăng Khôi lắc đầu: "Tin tốt thì đúng là tốt nhưng cũng có tin xấu”.

Huyết Vũ hỏi: "Sao vậy?"

Lăng Khôi đáp: "Cô có thể tưởng tượng, Tô Kinh Hồng người này là một tông sư võ thuật không?"

Tông sư võ thuật!

Bốn chữ này như sét đánh ngang tai.

Huyết Vũ là tướng tài của Đại Quốc nhưng khi nghe vậy vẫn thấy chấn động: "Không phải Trung Hải chỉ có Diệp Vân Phong là tông sư võ thuật sao? Sao lại có thêm một Tô Kinh Hồng nữa? Chẳng lẽ là tin đồn thất thiệt?"

Lăng Khôi lắc đầu: "Tin đồn có thể không sai. Tô Kinh Hồng không phải người của thành phố Trung Hải”.

Huyết Vũ ngây người đứng ở đó, một lúc lâu mới lên tiếng: "Xem ra chúng ta đều đã đánh giá thấp giới võ thuật. Cho dù anh là tướng tài của Đại Quốc, nhưng ở trong mắt giới võ thuật, chúng ta vẫn chỉ là một mắt xích của chuỗi liên kết cấp thấp. Nếu như năm đó người hãm hại quân đoàn Long Nha có dính dáng đến giới võ thuật, thì mọi chuyện cũng không có gì đáng ngạc nhiên".

Lăng Khôi chìm vào im lặng.

Lúc trước, Lăng Khôi chinh chiến trong quân đội mười năm, đương nhiên đã nghe được rất nhiều lời đồn đại về giới võ thuật, thậm chí còn tiếp xúc với rất nhiều cao thủ trong giới võ thuật. Nhưng xét cho cùng, quân đội có các đơn vị thiết giáp và các binh đoàn với số lượng vũ khí nóng tập hợp, đương nhiên sẽ chẳng xem giới võ thuật ra gì.

Ngay cả khi bạn đạt tới cảnh giới ngoại kình đỉnh cao cũng không thể nào đỡ lại được một phát súng.

Cho dù bạn là tông sư võ thuật, trước mặt vũ khí nóng cũng không có gì đáng nhắc tới. Lăng Khôi có địa vị cao nên đương nhiên cũng không coi trọng cái gọi là giới võ thuật. Ngoài ra, quanh năm anh ở bên ngoài chinh chiến, sống cuộc đời quân binh, cũng chẳng bận tâm đến chuyện trong giới võ thuật.

Bây giờ đã nửa đời người, anh chợt quay đầu nhìn lại mới phát hiện giới võ thuật là một chân trời mới mẻ hoàn toàn khác.

Lăng Khôi nói: "Đúng vậy, chuyện lúc đầu càng nghĩ càng phức tạp. Ban đầu tôi còn tò mò, rốt cuộc ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể tiêu diệt năm mươi nghìn người của quân đoàn Long Nha chỉ trong một đêm. Nếu liên quan đến giới võ thuật, liên quan đến tông sư võ thuật, thì rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ ràng được”.

Huyết Vũ nói: "Giới võ thuật cũng không phải chuyện đùa, nếu chúng ta không đủ thực lực, e rằng không làm được gì”.

Lăng Khôi nói: "Bây giờ vết thương của tôi đã lành, đã đến lúc phải làm gì đó. Bước tiếp theo là hỏi từ miệng của Diệp Vân Phong, hai tông sư võ thuật đã đến thành phố Trung Hải khuấy động tình hình, hãm hại ông cụ Đường và ông cụ Tô là ai. Hai vị tông sư võ thuật này nhất định là có liên quan đến chuyện ở núi Tuyết Long”.

Huyết Vũ nói: "Anh đừng lo lắng, bây giờ tôi vẫn là thủ lĩnh, trong tay có rất nhiều người có thể sử dụng, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ”.

Lăng Khôi gật đầu: "Cô vất vả rồi”.

Khi hai người quay lại tứ hợp viện Tú Phường ở hồ Bạch Thúy, đã là năm giờ sáng.

Lúc này trời hửng sáng.

Khi vừa tới cổng, Lăng Khôi đã nhìn thấy một người đang ngồi trên bậc thêm ngoài cổng.

Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân mặc một chiếc váy mỏng, co chân lại, dựa vào bức tường đá cạnh bậc thềm, nhắm mắt mơ màng.

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ là cô đã ngồi ở đây cả đêm.

Lăng Khôi dừng lại ngay lập tức, trìu mến nhìn người phụ nữ trước mặt anh.

"Anh Lăng, tôi có việc phải làm nên đi trước. Chúng ta gặp lại ở Tích Sơn nhé”, Huyết Vũ biết điều xoay người rời đi.

Lăng Khôi gật đầu.

Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, Lăng Khôi đột nhiên thở dài trong lòng.

Người vợ đã ở bên mình ba năm cũng là người bản thân yêu sâu đậm ba năm, giờ đây lại quan tâm anh như thế này, Lăng Khôi cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách.

Lần trước khi viết đơn ly hôn, Lăng Khôi cảm thấy mình sắp từ giã cõi đời và không muốn liên lụy đến một cô gái trẻ như vậy.

Sau đó, Tô Duệ Hân đã bày tỏ nỗi lòng của mình nhiều lần, Lăng Khôi vẫn luôn lạnh lùng, một là vì vấn đề ngoại hình, nhưng quan trọng hơn, Lăng Khôi đã quyết định tìm ra sự thật về cái chết của ông cụ Tô và ông cụ Đường, quyết tâm đặt chân vào giới võ thuật thành phố Trung Hải.

Tương lai mù mịt, sống chết không rõ, Lăng Khôi thật sự không muốn liên lụy đến Tô Duệ Hân.

Haizz.

Lăng Khôi thở dài, bước tới bên Tô Duệ Hân, đưa tay vuốt sống mũi xinh đẹp của cô.

"Hả”, Tô Duệ Hân tỉnh lại ngay lập tức, khi nhìn thấy Lăng Khôi, cô nghĩ mình đã nhìn nhầm, vội vàng dụi mắt, khi xác nhận đó là Lăng Khôi cô lập tức đứng bật dậy nói: "Lăng Khôi, anh đã về rồi”.

"Em ở đây đợi anh cả đêm, muộn như vậy anh đi đâu thế?", Tô Duệ Hân không có ý trách móc Lăng Khôi, ngược lại tràn đầy vui mừng.

"Ra ngoài đi giải quyết chút việc. Trời lạnh, vào phòng uống một tách trà nóng”, Lăng Khôi vào phòng trước, chủ động pha một tách trà nóng cho Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân tay cầm tách trà nóng hổi, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Khôi, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

So với trước đây, gương mặt của Lăng Khôi đã gầy đi rất nhiều.

Gương mặt anh hằn đầy dấu vết của sương gió và năm tháng.

Tô Duệ Hân đã không gặp Lăng Khôi hơn hai tháng.

Rõ ràng cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mỗi lần lời đến môi lại không biết mở miệng thế nào, cuối cùng lại im lặng.

Sau khi nhấp một ngụm trà nóng, Tô Duệ Hân nói: "Lăng Khôi, cảm ơn anh vẫn đồng ý gặp em. Dù không biết em đã làm sai điều gì khiến anh đẩy em ra xa như vậy. Tuy nhiên, hai bản thỏa thuận mà anh đưa cho em, em đều không ký”, sau khi nói xong, Tô Duệ Hân đưa ra hai thỏa thuận.

Một thỏa thuận là quỹ ủy thác và một bản là đơn ly hôn.

"Anh đã đưa cho em. Bây giờ em sẽ trả lại cho anh”.

Tô Duệ Hân nghiêm túc nói: "Em biết anh đang nghi ngờ em, nghi ngờ người em thích là anh Lăng mà không phải là Lăng Khôi. Trên thực tế, em luôn muốn tìm anh để giải thích, cho dù anh không phải là anh Lăng, em cũng sẽ không từ bỏ anh. Cho dù anh Lăng có tốt với em đi nữa, thì đó cũng chỉ là ân nghĩa. Chỉ có anh, Lăng Khôi mới là tình yêu của em”.

"Khi em biết anh là anh Lăng, em cảm nhận được anh phải đối mặt với biết bao là mạo hiểm và áp lực. Em là người phụ nữ của anh, em chỉ muốn đứng bên cạnh anh thôi”.

Tô Duệ Hân xúc động.

Tô Duệ Hân bình thường có tâm lý rất tốt, đối mặt với sự việc cũng rất bình tĩnh và sáng suốt.

Bây giờ mất khống chế chủ yếu là bởi vì tình cảm của cô với Lăng Khôi đã giấu đi quá lâu. Hơn nữa không gặp Lăng Khôi đã hai tháng, cảm xúc của cô bỗng nhiên mất kiểm soát.

Lăng Khôi cầm hai văn kiện lên đọc kỹ: "Em, em vẫn chưa ký sao? Anh tưởng em đã ký từ lâu rồi”.

"Em không nỡ, cho dù lúc đó em không biết anh là anh Lăng, em cũng sẽ không nỡ xa anh. Ba năm nay, em đã quen có anh rồi”, thái độ của Tô Duệ Hân rất nghiêm túc.

Lăng Khôi ngồi yên, lông mày nhíu chặt vào nhau.

Cô không ký, trái lại Lăng Khôi còn tự trách mình nhiều hơn.

Trước đây Lăng Khôi đã luôn nghĩ rằng cô đã ký bản thỏa thuận, từ giờ thì sẽ không còn là vợ chồng nữa.

Cuối cùng thì cô không ký, hóa ra đều là anh tự biên tự diễn.

Trái tim của Lăng Khôi đột nhiên đau đớn.

"Lăng Khôi, Trần Lâm đã nói với em, ngày mai anh sẽ đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn. Mặc dù em không biết nhiều về tình hình ở đó, nhưng em biết rất rõ rằng ở đó rất nguy hiểm. Trần Lâm nói, anh có thể sẽ chết ở Tích Sơn! Anh có thể không đi được không?", Tô Duệ Hân nghiến răng nói từng chữ một, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Khôi, chờ đợi câu trả lời của anh.

Lăng Khôi rất đau lòng.

"Lăng Khôi, em là vợ của anh. Em chỉ muốn bình an vô sự bên cạnh anh. Nếu anh có chuyện gì bất trắc thì em phải làm sao đây? Đừng bỏ lại em một mình”, Tô Duệ Hân run rẩy nói.

Lăng Khôi chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xé nát.

Lăng Khôi lấy ra một bao thuốc, châm một điếu rồi rít một hơi dài.

Sau khi đốt một điếu thuốc, Lăng Khôi bóp tàn thuốc, trả lại hai bản thỏa thuận cho Tô Duệ Hân: "Em nên ký hai bản thỏa thuận này đi. Trời đã sáng, anh cũng nên đi rồi”.

Nói xong, Lăng Khôi đứng dậy đi vào phòng sau, từ từ đóng cửa lại.

Ngoài cửa, truyền đến tiếng khóc nức nở của Tô Duệ Hân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK