Chương 151: Cảm ơn đã chỉ điểm
Lăng Khôi nói: “Cậu tin tôi không?”
“Tin”.
Lăng Khôi nói tiếp: “Vậy thì bây giờ cậu hãy xông lên võ đài, nói với Lý Nhược Nam tôi muốn gặp cô ấy, bảo cô ấy tới chỗ tôi, tôi có lời muốn nói”.
“Tôi sẽ bị bảo vệ đánh chết đấy, hơn nữa, cô ấy cũng không xuống gặp cậu đâu”.
“Thì nói bố cô ấy muốn gặp”, Lăng Khôi đẩy Thất Lạc Diệp: “Nhanh đi đi, sắp bắt đầu rồi, nếu bắt đầu thì Lý Nhược Nam chắc chắn sẽ thua”.
Hàng ghế đầu cách võ đài chưa tới mười mét, Thất Diệp Lạc bị Lăng Khôi đẩy như vậy đã đi được năm mét. Mặc kệ sự truy đuổi của hai tên bảo vệ, Thất Lạc Diệp tới thẳng chỗ của Lý Nhược Nam nói: “Nhược Nam, bố cô muốn gặp cô, mau xuống đây”.
Lý Nhược Nam đã vào tư thế sẵn sàng, đối với những người hâm mộ thất lễ thế này căn bản cô ấy chẳng thèm để ý, nhưng nghe thấy bố cô ấy tới toàn thân cô ấy liền chấn động.
Bố cô ấy không phải đã chết rồi sao?
Có điều cô ấy chưa từng thấy thi thể của bố mình, chỉ nghe người khác nói bố mình đã chết.
Bao nhiêu năm rồi cô ấy vẫn luôn nhớ tới bố mình.
Sao có thể chứ?
Thất Lạc Diệp bị mấy tên bảo vệ hung dữ đánh cho một trận, nhưng vẫn cắn răng nói: “Là thật, mau lên”.
“Dừng tay”, Lý Nhược Nam quát mấy tên bảo vệ, đỡ Thất Lạc Diệp dậy: “Ở đâu? Nếu anh dám giở trò với tôi tôi sẽ đánh vỡ đầu anh”.
Trước hàng trăm con mắt dõi theo, Thất Lạc Diệp đưa Lý Nhược Nam xuống hàng ghế Lăng Khôi đang ngồi.
Sau khi Lý Nhược Nam thấy Lăng Khôi, đột nhiên nổi giận, đây mà là bố tôi sao?
Tên này nghĩ mình bị thiểu năng à?
Lý Nhược Nam liền đánh vào ngực của Thất Lạc Diệp.
Sức mạnh đòn đánh này không hề nhẹ, mặc dù không gãy xương nhưng cũng có thể khiến Thất Lạc Diệp ngã sõng soài như con chó chết.
Lăng Khôi đưa tay ra nhẹ nhàng chặn lại cú đấm của Lý Nhược Nam.
Lý Nhược Nam sững sờ, theo bản năng muốn quay lại phản đòn, nhưng lại phát hiện sức mạnh cú đấm của Lăng Khôi cũng ngang ngửa với mình, không tài nào đánh trả được.
Điều này thật khó tin.
Lý Nhược Nam là tay đấm huy chương bạch kim chín sao, vậy mà không làm gì được trước cú đấm có lực của Lăng Khôi?
Cao thủ.
Chắc chắn là cao thủ.
Tâm trạng Lý Nhược Nam hòa hoãn hơn chút: “Là anh tìm tôi đúng không?”
Lăng Khôi mỉm cười nói: “Dùng cách này gọi cô xuống hơi mạo phạm, nhưng vì có việc gấp nên không còn cách nào khác”.
Lý Nhược Nam lạnh lùng nói: “Có chuyện gì mau nói đi”.
Lăng Khôi nói: “Đây là Thất Lạc Diệp bạn của tôi, là fans cứng của cô. Cậu ta rất muốn cô chiến thắng, nhưng tôi thấy cô không phải đối thủ của Lý Nham”.
Lý Nhược Nam đã chuẩn bị rất lâu cho trận đấu này, mặc dù áp lực rất lớn nhưng cô ấy vẫn rất tự tin về bản thân.
Bây giờ Lăng Khôi nói như vậy khiến cô ấy rất tức giận.
Lăng Khôi nói: “Cân nặng của Lý Nham ít nhất gấp ba lần cô. Sức mạnh ra đòn đột ngột của ông ta cũng gấp hơn ba lần cô. Dù kinh nghiệm giao đấu của cô có phong phú đến mấy cũng không thể chống lại được đòn tấn công mạnh mẽ như vũ bão của đối phương. Một khi đối phương tấn công, cô sẽ bị đánh tan tác trong chốc lát. Cô đã nghĩ xem cô sẽ làm thế nào chưa?”
Những điều Lăng Khôi nói rất chuyên nghiệp, nhưng Lý Nhược Nam lại bình tĩnh nói: “Chưa”.
Lăng Khôi nói: “Nếu cô muốn thắng, chỉ có một cách. Đó là không cho đối phương cơ hội ra tay”.
Lý Nhược Nam cuối cùng cũng đi theo mạch suy nghĩ của Lăng Khôi: “Làm sao mới có thể không cho đối phương có cơ hội ra tay?”
Lăng Khôi nói: “Cô ra tay trước, dùng cơ thể chống đỡ một đòn của ông ta, đánh vào cổ họng ông ta. Cổ họng là nơi chứa thực quản và khí quản. Chỉ cần tấn công vào cổ họng, ông ta sẽ hít thở không thông. Một khi hít thở không thông sẽ không còn sức lực để tấn công như bình thường nữa. Cô chỉ cần tấn công ông ta một đòn này, thì phần thắng sẽ thuộc về cô”.
“Người già có hơi không có lực, người trung niên không có hơi mới không có lực”, câu nói của Lăng Khôi rất có ích với Lý Nhược Nam.
Lý Nhược Nam chắp tay nói: “Cảm ơn đã chỉ điểm. Nếu tôi thắng sẽ tới kính anh ba ly rượu”.
Lý Nhược Nam lần nữa quay trở về sàn đấu.
Màn kịch nhỏ kết thúc, trận đấu đã chính thức bắt đầu.
Thất Lạc Diệp kinh ngạc nói: “Lăng Khôi, những lời cậu nói ban nãy liệu có hiệu quả không?”
Lăng Khôi nói: “Lý Nham đã luyện tập đến trình độ này hẳn là biết cổ họng chính là yếu điểm. Nếu Lý Nhược Nam muốn làm được điều tôi vừa nói thì rất khó. Nhưng nếu cô ấy có thể làm được thì thắng là cái chắc”.
Thất Lạc Diệp kinh ngạc nói: “Vậy sau khi được cậu chỉ bảo thì nữ thần của tôi cũng không nắm chắc phần thắng đúng không?”
“Nếu là lúc trước thì không thể thắng, nhưng giờ có thể thắng”, Lăng Khôi nói: “Thế là giỏi lắm rồi, được chưa hả?”
Thất Lạc Diệp cạn lời.
Trận đấu bắt đầu.
Lý Nhược Nam nhanh chóng xông lên, phát lực tung cú đấm mạnh mẽ.
“Dám đánh trực diện với tôi sao? Chẳng lẽ cô không biết tôi là đồ đệ của võ sư quyền anh Cường Thạch sao? Muốn chết à?”
Lý Nhược Nam không nghĩ ngợi gì ra đòn tấn công về phía trước.
Lý Nham nghĩ, Lý Nhược Nam chắc chắn sẽ nhanh chóng né đòn này của mình, một khi Lý Nhược Nam lựa chọn lùi về phía sau né đòn thì cũng mất đi cơ hội lựa chọn, sau đó sẽ phải đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ như vũ bão của ông ta.
Như vậy thì Lý Nhược Nam sẽ bị đánh bại trong phút chốc.
Nhưng.
Lý Nhược Nam lại không tránh né, mà đỡ lấy đòn tấn công của ông ta, cơ thể như loài rắn mềm mại không xương, vòng qua dán sát lên bả vai sau lưng ông ta.
“Ồ? Còn muốn tấn công từ phía sau? Cô thật là ngây thơ”.
Lý Nham cười phá lên rồi tấn công vào bên người Lý Nhược Nam.
Lý Nhược Nam sẽ bị đánh trọng thương trước đòn tấn công này, không lùi không được, hơn nữa cho dù cô ấy có lùi lại thì sau đó cũng sẽ mất hết sức lực chiến đấu, chỉ có thể tùy ý cho ông ta ức hiếp.
Nhưng hành động của Lý Nhược Nam lại không nằm trong dự tính của Lý Nham.
Lý Nhược Nam tấn công đòn thứ hai mà không hề lùi bước.
Sau khi bị tấn công hai đòn, Lý Nhược Nam nôn ra máu.
Sau đó, cô ấy tấn công vào cổ họng ông ta.
Răng rắc!
Cổ họng bị bóp vỡ.
“A!”
Lý Nham kêu la thảm thiết, dùng hai tay ôm lấy cổ họng mình, phát ra những âm thanh rên rỉ, máu tươi không ngừng chảy qua miệng.
Lý Nhược Nam cũng nằm sấp dưới sàn, cắn răng chịu đựng cơn đau.
Đối phương mới ra đòn có hai lần mà cô ấy đã cảm thấy không chịu nổi.
Sức mạnh của đối phương quá lớn.
Khi Lý Nhược Nam đứng dậy bắt đầu tấn công thì Lý Nham quả nhiên đã không còn sức lực, hô hấp khó khăn.
Khi hô hấp khó khăn thì cơ thể cũng gặp vấn đề, các cơ quan nội tạng trong cơ thể sẽ bị thiếu oxy trong thời gian ngắn, chức năng cũng sẽ bị suy giảm đáng kể. Đòn tấn công ra cũng bị suy yếu, không còn khả năng công kích Lý Nhược Nam nữa.
Trận đấu kết thúc sau mười mấy phút thi đấu, Lý Nham run rẩy trong vũng máu, không cách nào đứng dậy được.
“Hai tay đấm huy chương bạch kim chín sao đã phân thắng bại, Lý Nhược Nam thắng! Chúc mừng Lý Nhược Nam đã thăng cấp lên tay đấm huy chương kim cương, trở thành tay đấm huy chương kim cương thứ mười ba của Trung Hải”.
Giọng nói lạnh nhạt của người chủ trì vang vọng khắp khán đài.
Thứ hạng trong trận đấu là thắng tăng một sao, thua giảm một sao, chín sao tăng lên một sao là kim cương.
Lý Nhược Nam mệt mỏi đứng trên sàn đấu, nhận được tràng vỗ tay và lời khen ngợi từ rất nhiều người.
Sau khi kết thúc, Lý Nhược Nam liền tới hàng ghế của Lăng Khôi, uống cạn ba ly rượu rồi chắp tay nói: “Cảm ơn anh đã chỉ điểm”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK