Cả người cô đều tràn ngập cảm giác hưng phấn, mặc dù bên ngoài ngoại trừ khoé môi đang nhếch lên thì không biểu hiện gì khác.
Chỉ cần nghĩ tới Hứa Ninh Thanh vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, tuy Thường Lê cũng không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Trước đó còn có chút lo lắng, có phải hắn chỉ thích cô trên cương vị của một trưởng bối hay không, dù sao Hứa Ninh Thanh có đôi khi vẫn quản cô, giống như hôm nay lúc cô nói muốn uống rượu.
Nhưng bây giờ Thường Lê bằng phương pháp mất mặt nhất biết được, Hứa Ninh Thanh thích cô là tình cảm giữa đàn ông đối với phụ nữ.
Hắn còn vô cùng chân thành xin lỗi cô, lo lắng cô sẽ để ý.
Thường Lê ném khăn lau tóc, nhảy lên giường lăn một vòng.
Nghĩ đến lúc trong phòng ăn Hứa Ninh Thanh nói.
- ----- "Thật sự thích em, chưa từng thích ai đến như vậy."
Thường Lê bắt đầu ùng ục sôi trào.
Cô bọc người trong chăn nằm một hồi mới ngồi dậy thổi khô tóc, cầm điện thoại ngồi lên giường ấn mở "Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm".
Điềm Lê Lê: Các chị em, mình bị khi dễ huhuhuhu.
Nghĩ nghĩ, Thường Lê lại xóa bỏ, Mạnh Thanh Cúc vẫn chưa yêu ai, nhưng Phàn Huỷ có đoạn thời gian qua lại với một bạn học lớp bên, là người có kinh nghiệm.
Thường Lê liền vứt bỏ Mạnh Thanh Cúc, ấn chat riêng với Phàn Hủy.
Điềm Lê Lê: Bảo bối, hôm nay mình bị khi dễ huhuhuhu.
Phàn Hủy trả lời rất nhanh.
Hủy Hủy Bảo Bối: Bị ai?
Hủy Hủy Bảo Bối: Hứa Ninh Thanh à?
Phàn Hủy vô cùng thức thời, sau khi nhìn thấy quan hệ hai người thay đổi liền không gọi là chú nữa, trực tiếp gọi Hứa Ninh Thanh.
Cô lại nhắn thêm một tin: Hắn cưỡng hôn cậu rồi?
Điềm Lê Lê:...
Điềm Lê Lê:.........
Thế thì chưa.
Nhưng mà tình hình bây giờ hình như càng quá đáng.
Bị Phàn Hủy hỏi như vậy, Thường Lê ban đầu còn định thành thật xin ý kiến nhưng bây giờ đến dũng khí nói ra cũng không còn nữa, đem tình huống này kể cho Phàn Huỷ hình như cũng không thích hợp lắm.
Điềm Lê Lê: Không có, chỉ là khi dễ bằng ngôn ngữ mà thôi.
Hủy Hủy Bảo Bổi: Loại ngôn ngữ nào, mấy lời cặn bã của đàn ông hay là trêu chọc cậu?
Hủy Hủy Bảo Bối: Nhưng mà Hứa Ninh Thanh chắc chắn không tồn tại loại thứ nhất.
Điềm Lê Lê: Nói nhảm! Đương nhiên loại thứ hai!
Hủy Hủy Bảo Bối: Vậy không phải bình thường sao, theo đuổi con gái mà không trêu chọc thì làm sao mà dính.
Điềm Lê Lê: Cái người lớp năm ban thể chất lúc trước theo đuổi cậu cũng vậy sao?
Phàn Hủy gửi một tin nhắn thoại.
"Cũng gần giống vậy, sau khi quen một chút liền nói mấy lời tán tỉnh, nói vừa đủ thì sẽ không biến thành mấy lời đáng ghét kia, sau đó thì lâu lâu sẽ nắm tay hay gì đó, dần dần liền thành đôi chứ sao." Phàn Hủy nói
Thường Lê cũng gửi một tin nhắn thoại, giật mình hỏi: "Vậy các cậu trước khi ở bên nhau đã nắm tay rồi??"
Hủy Hủy Bảo Bối:?????
Hủy Hủy Bảo Bối: Cái tư tưởng gì vậy?
Hủy Hủy Bảo Bối: "Đã là năm bao nhiêu rồi bảo bối, nắm cái tay thì thế nào!"
Thường Lê cảm thấy vô cùng kinh hoàng, sau khi nói chuyện với Phàn Huỷ xong vẫn nghĩ mãi chuyện này.
Hình như cô chưa từng chính thức nắm tay với Hứa Ninh Thanh thì phải, đương nhiên ngoại trừ lần lén lút trong thang máy với lần hắn vô ý uống say kia.
Cô muốn chính là kiểu hai người nắm tay đi trên đường cơ.
Chỉ nghĩ đến chút thôi mà tim đập loạn nhip.
Nhưng tại sao Hứa Ninh Thanh cái người kia lại có thể nhảy nhiều bước tới tận sự tình tối nay luôn vậy?!
Tên khốn kiếp đó cuối cùng là có biết cách theo đuổi con gái không thế!!
Vào nửa đêm, Thường Lê gặp một giấc mộng.
Mùa thu, con đường yên ắng, lá vàng rụng xuống, dẫm lên nghe tiếng xào xạc, cô năm tay Hứa Ninh Thanh đi trên con đường lá khô.
Chiều cao hai người chênh lệch quá hớn, nắm có chút khó khăn. Thường Lê phải nâng cánh tay lên một chút, nhưng lòng bàn tay người đàn ông rất to lớn, cảm giác rất an tâm.
Bọn họ nắm tay đi về phía trước, qua một con hẻm nhỏ.
"Vào đây đi." Hứa Ninh Thanh nói.
Thường Lê bị hắn nắm tay đi qua, nghi hoặc hỏi: "Vào đó làm gì?"
"Yêu em." Hắn bình tĩnh nói. (Trans:?)
Thường Lê sững sờ, bả vai bị đẩy lui về sao, lưng tựa lên vách tường.
Đó là một con hẻm nhỏ cũ nát, không có người, trên đỉnh đầu còn có dây điện quấn nhau chằng chịt. Hứa Ninh Thanh đứng trước mặt cô, đầu che đi ánh đèn ngoài đường chính.
Hứa Ninh Thanh cúi đầu xuống, không nói lời nào hôm lên bờ môi cô.
Lúc tỉnh dậy đầu Thường Lê rịn một tầng mồ hôi, áo ngủ dính trên người rất không thoải mái.
Cô ngồi dậy, bàn tay dán lên mặt chậm rãi thở phào một hơi, ngơ ngác nửa phút mới cầm quần áo đi tắm.
Tắm rửa xong đi ra, trên đầu vẫn còn ướt vài lọn tóc, Thường Lê buộc đuôi ngựa lên.
Sau đó gửi một gói biểu cảm cho Phàn Huỷ "Trong ba ngày sẽ giết được cậu".
-
Hôm nay chính là ngày mười sáu tháng tám, ngày triển lãm tranh của Lâm Thành.
Thật ra triển lãm tranh mở bảy ngày liên tiếp, hôm nay là ngày đầu tiên, vé Hứa Ninh Thanh lấy cho cô cũng là vào hôm nay, tin tức Weibo nói bởi vì bận lịch trình nên Lâm Thành chỉ có thể đến triển lãm gặp fan hâm mộ vào ngày đầu tiên.
Thường Lê thay quần áo và trang điểm xong, lúc đi ra thì thấy tin nhắn Hứa Ninh Thanh gửi đến: Chuẩn bị ra khỏi nhà chưa?
Thường Lê cấp tốc trả lời lại "Cháu lập tức đi xuống" liền vội vội vàng vàng mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
"Lê Lê xong rồi kìa, chú đã chờ cháu rất lâu rồi đó." Bà nội nói.
Thường Lê dừng lại, giương mắt nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đang ngồi cùng ông nội, hắn nhìn qua: "Vẫn còn sớm, em cứ ăn sáng rồi chúng ta đi."
Dì giúp việc nhanh chóng mang điểm tâm ra, Thường Lê vội ngồi xuống ăn, nhẹ giọng hỏi: "Bà ơi, chú đến sao bà không gọi cháu?"
"Bà có gọi mà, cháu không nghe thấy sao?"
"À, chắc lúc đó cháu đang ở trong phòng tắm."
Hứa Ninh Thanh đang nói chuyện phiếp với Thường Tri Nghĩa, đại khái là mấy chuyện trên thương trường, Thường Lê nghe không hiểu.
Thường Lê ăn xong nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
Hứa Ninh Thanh cũng đứng dậy, lễ phép gật đầu với Thường Tri Nghĩa: "Vậy cháu xin phép đưa Thường Lê đi trước."
Thường Tri Nghĩa cười nói: "Làm phiền cậu rồi, còn phải mỗi ngày dành thời gian chơi với con bé."
"Nào có, triển lãm cũng rất thú vị mà."
Triển lãm tranh bắt đầu lúc sáu giờ sáng, bởi vì môi trường thưởng thức vô cùng tốt, số lượng người đến được quản lý, cho nên dù có triển lãm liên tiếp bảy ngày cũng rất khó tranh vé.
Lúc bọn họ đến bên trong đã có vài người.
Xoát vé đi vào.
Sảnh triển lãm là một hành lang uốn lượn, thưởng thức tranh theo đoàn.
Hai người một trước một sau đi vào, hôm nay Hứa Ninh Thanh còn mang theo kính, cặp kính gọng vàng, thu lại khí chất phong lưu thường ngày, nhìn có vẻ rất đứng đắn.
Thường Lê đã thích tác phẩm của Lâm Thành từ rất lâu, trong nhà cũng có mấy tập tranh của anh, nửa đầu buổi triển lãm hầu như là những tác phẩm cũ, nhưng nhìn tận mắt vẫn có cảm giác hoàn toàn khác.
Thường Lê toàn bộ quá trình luôn im lặng xem, chỉ thỉnh thoảng nói với Hứa Ninh Thanh vài câu về tác phẩm.
Mặc dù Hứa Ninh Thanh không mấy chuyên nghiệp về phương diện này, nhưng cuộc sống sinh hoạt từ nhỏ vô hình tạo cho hắn một tiêu chuẩn nghệ thuật không tồi, Hứa Thừa Sinh cũng sưu tầm tranh, Hứa Ninh Thanh đã nhìn thấy không ít.
"Từ khi còn bé cháu đã thích tác phẩm này của Lâm Thành." Thường Lê vừa chỉ vào bức tranh có hình cậu bé được phối màu nhẹ nhàng hài hoà vừa nói.
"Khi đó em bao nhiêu tuổi?"
Thường Lê nhớ lại: "Lúc đó vừa mới lên sơ trung, chắc là mười hai tuổi, em thích anh ấy sáu năm."
Hứa Ninh Thanh nhíu mày, nghe xong lời này không hiểu sao rất không thoải mái.
Mười hai tuổi, thích anh ấy sáu năm.
Hai người bọn họ đứng trước bức tranh nhỏ giọng nói chuyện, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh: "Em thích bức này à?"
"Đúng vậy." Thường Lê quay đầu trả lời, đột nhiên đôi mắt trợn to, chần chờ hỏi: "Lâm Thành?"
Sau lưng là một chàng trai cười ôn hoà: "Ừm, phòng làm việc có nói hôm nay em sẽ tham gia triển lãm, cảm ơn em đã đến thưởng thức tác phẩm của anh."
Thường Lê liên tục khoát tay: "Là tác phẩm của ngài đáng được người khác ngưỡng mộ."
Cô còn không ý thức được cho thêm kính ngữ.
Lâm Thành cười nhã nhặn khiêm tốn: "Cảm ơn, không cần dùng 'ngài' đâu, chúng ta giống nhau, tác phẩm của em còn có linh hồn hơn cả anh ấy chứ."
"Không có không có." Thường Lê liền vội vàng lắc đầu, bỗng nhiên lại phát giác có gì không đúng: "Tác phẩm của em?"
"Ừm, anh đã xem bức <Gió> của em, rất tuyệt vời."
<Gió> là tác phẩm cuối cùng của Thường Lê ở Giải mùa đông, chiếm số điểm lớn nhất, là tác phẩm đã giúp cô đoạt hạng nhất, Thường Lê không nghĩ tới Lâm Thành sẽ biết.
Còn chưa kịp hỏi anh đã giải thích: "Đầu năm nay anh đến chỗ Phó giáo sư nhìn thấy bài tập của bọn em, thực sự rất giỏi, nhưng mà anh đã được nghe tên em trước đó rồi, Thường Lê." Lâm Thành vươn tay về hướng cô.
Thường Lê vội vàng bắt tay với anh, được thần tượng biết tên khiến cô có cảm giác như đang trên mây.
Lâm Thành lại nhìn về phía Hứa Ninh Thanh: "Vị này là?"
"À đây là..." Thường Lê ngừng một chút: "Bạn của em."
Lâm Thành nhìn qua Hứa Ninh Thanh hai giây, thấy được địch ý mơ hồ trong mắt hắn, lại cảm thấy hơi quen mắt, chần chờ hỏi: "Chúng ta có phải đã gặp ở đâu rồi không?"
Thường Lê:...?
Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt nói: "Từng gặp mặt một lần, lúc trước quá trình thuê sảnh này là thương lượng cùng trợ lý của tôi."
"À." Lâm Thành nhớ lại: "Thật có lỗi, gần đây công việc của tôi quá phức tạp, liền quên mất chuyện này."
Lâm Thành cũng không ở lại lâu, rất nhanh liền cùng fan khác nói chuyện.
"Lúc trước chú từng gặp Lâm Thành rồi à?" Thường Lê nhịn không được hỏi: "Sao cháu chẳng nghe chú nói gì hết."
Hứa Ninh Thanh ngữ khí bình thản: "Khi đó chưa được nghe nói về hắn, cho nên không có nhớ."
"Hả, lúc trước chú chưa từng nghe nói sao, anh ấy là hoạ sĩ nổi tiếng không chỉ riêng giới nghệ thuật biết đâu." Thường Lê nói.
Hứa Ninh Thanh không phản ứng gì "Ừm" một tiếng.
Hai người tiếp tục đi dọc theo hành lang, phía sau là một ít tác phẩm mới, là vì lần triển lãm này mà đặc biệt chuẩn bị, trước đó Thường Lê chưa từng thấy qua, thế là nhìn càng thêm nghiêm túc, không nói chuyện nữa.
Bộ dáng cô gái nhỏ nghiêm túc thưởng thức tranh rất cuốn hút, Hứa Ninh Thanh nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Xem hết hành lang triển hãm, hai người đi đến lối ra, Thường Lê chợt nhớ tới cái gì, giậm chân một cái: "Không được! Hôm nay Lâm Thành tới sảnh triển lãm, cháu phải đi xin chữ kí của anh ấy!"
Hứa Ninh Thanh trực tiếp cầm gáy cô lôi trở về: "Muốn kí tên?"
"Đúng vậy."
"Trong bản hợp đồng ở công ty anh có chữ kí, nếu em muốn thì anh sẽ in cho em mười cái."
Thường Lê: "...?"
Nghe xem đây là tiếng người sao!!!
Thường Lê không phục ngẩng lên đầu trừng hắn.
Ánh mắt Hứa Ninh Thanh buông xuống nhìn Thường Lê, cả người có chút biếng nhác, lại chậm rãi di chuyển tầm nhìn lên môi cô.
Hôm nay cô tô son, bờ môi màu hồng nhạt, nhìn qua giống như miếng thạch trái cây, khiến người khác muốn cắn một cái để nếm xem hương vị thế nào.
Thường Lê phát giác được ánh mắt Hứa Ninh Thanh đang trầm xuống, khí thế lúc ban đầu cũng giảm bớt: "Chú muốn làm gì?"
Ánh mắt Hứa Ninh Thanh thẳng tắp, Thường Lê cơ hồ cảm thấy giấc mộng kia của mình sắp thành hiện thực đến nơi, Hứa Ninh Thanh dời tầm mắt, hắn nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi."
Thường Lê đứng ở phía sau, không khỏi đưa tay sờ lên cánh môi mình, trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng cô bị chiếm đoạt trong mộng tối qua.
Cô bước chân theo sau, đi sau lưng Hứa Ninh Thanh.
Lại nghĩ tới lời Phàn Hủy nói: "Đã là năm bao nhiêu rồi bảo bối, nắm cái tay thì thế nào!"
Cô lại nhìn sang bàn tay Hứa Ninh Thanh, suy nghĩ lại bay về nửa đoạn trước của giấc mộng.
Cô cứ suy nghĩ lung tung, tốc độ đi bắt đầu chậm lại.
Hứa Ninh Thanh đi trước chợt ngừng bước chân, xoay người nhìn cô.
Thường Lê ngẩng đầu.
Hứa Ninh Thanh vươn tay về phía cô, lòng bàn tay hướng lên trên: "Đến đây."