"Em." Thường Lê vỗ vỗ xuống giường anh, câu nghi vấn chuyển thành câu trần thuật: "Muốn ngủ cùng với anh một hôm."
Lông mày Hứa Ninh Thanh hơi nhướn lên, mặt không biểu tình lặp lại lời của cô: "Ngủ cùng anh."
Anh đi qua, đặt tay lên cần cổ cô ép cô nằm xuống giường, lòng bàn tay vuốt ve: "Em biết nói mấy lời này với đàn ông có nghĩa như thế nào không đấy?"
Thường Lê thuận theo nằm lên gối, con ngươi đen nháy nghiêm túc nhìn anh, nói một câu vô cùng hiên ngang lẫm liệt: "Không phải lúc chiều anh đã làm xong rồi sao, chỉ là bây giờ em sợ bộ phim đó nên mới ngủ cùng anh một hôm mà thôi."
"Em tưởng nhiêu đó là đủ rồi à?" Hứa Ninh Thanh cúi người xuống, cong khoé môi: "Xem thường anh vậy sao?"
"..."
Thường Lê không chịu được nữa, ánh mắt bắt đầu nhìn xuống, cái cằm vừa di chuyển thì đã bị anh chặn lại.
Thường Lê co người ra sau, giơ tay chạm vào hầu kết của anh, ngay sau đó liền thấy Hứa Ninh Thanh nghiến chặt quai hàm, nhanh như chớp bắt lấy tay cô kéo đập xuống nệm.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Hứa Ninh Thanh thấp giọng mắng một câu, đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Thường Lê: "...?"
Cô đã làm gì à??
Sao tự nhiên lại phản ứng mạnh như vậy! Đây cũng đâu phải là trêu ghẹo gì đâu!
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Thường Lê chợt nhớ lại lúc chiều nay bị Hứa Ninh Thanh nắm tay làm chuyện kia, mặt bỗng dưng nóng lên, mau chóng chui vào trong chăn.
Trên gối của Hứa Ninh Thanh vẫn còn lưu lại mùi hương dễ chịu, giống với mùi trên người anh, hòa quyện cùng hương thơm dầu gội.
Một lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, sau đó truyền đến âm thanh của máy sấy tóc.
Lúc trở ra, Hứa Ninh Thanh đã thay cái áo choàng tắm hư hỏng của mình, mặc một bộ đồ ngủ nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Cô gái nhỏ đang rúc trong chăn, hai tay nắm lấy mép chăn mềm, lộ ra đôi mắt như hai quả nho đen nhìn chằm chằm vào anh, mắt sáng long lanh.
"Anh vừa... đi làm cái đó à?" Thường Lê chần chờ hỏi.
Hứa Ninh Thanh cầm khăn lau cổ, khôi phục dáng vẻ hờ hững thường ngày: "Hả?"
"Thì là." Thường Lê nghĩ nghĩ, sau đó giơ năm ngón tay lên chụm vào một chỗ: "Như thế này này."
Hứa Ninh Thanh: "..."
Sắc mặt Hứa Ninh Thanh trầm xuống, dời ánh mắt, giọng nói nhàn nhạt: "Không, anh đi tắm nước lạnh thôi."
Thường Lê trợn tròn mắt: "Tắm nước lạnh? Không phải lúc trước còn mắng em tắm nước lạnh sao, vậy mà bây giờ anh còn tắm."
Anh hơi nhướn mày, hỏi lại: "Em thấy giống như anh muốn lắm à?"
"..."
Hứa Ninh Thanh vứt khăn qua một bên, đi đến gần cô, cúi người xuống, chống tay bên cạnh gối, thấp giọng hỏi: "Thật sự muốn ngủ ở đây à?"
Thường Lê nhìn anh gật đầu: "Em toàn nhớ tới đám ký sinh trùng kia, vừa nhắm mắt liền cảm giác nó ở ngay bên cạnh em, không dám ngủ."
"Được." Hứa Ninh Thanh ngồi dậy, trượt người xuống bên kia giường, "Vậy ngủ thôi."
Theo động tác của Hứa Ninh Thanh, phía bên cạnh nệm lõm xuống, trong bóng đêm một chút cảm giác đều được phòng đại, Thường Lê bỗng nhiên ngừng thở.
Cô bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Lúc đi vào phòng Hứa Ninh Thanh còn chưa biết ngủ cùng anh sẽ có cảm giác gì, bây giờ thì biết rồi.
Hứa Ninh Thanh nghiêng người, vươn tay ra: "Muốn nằm xích lại không?"
Thường Lê dừng lại, chậm rãi di chuyển, sau đó liền bị người đàn ông ôm eo lôi qua, chóp mũi đụng vào cằm của anh.
Cô cau mũi lại, lùi người ra sau một chút.
Hứa Ninh Thanh điều chỉnh tư thế, để cô gối lên cánh tay mình.
Tư thế có vẻ không thoải mái lắm.
Những cơn buồn ngủ ban nãy của Thường Lê tiêu tan vào không khí, không biết qua bao lâu mới chần chừ gọi tên anh: "Hứa Ninh Thanh."
Giọng nói của người đàn ông có chút trầm: "Ừm?"
"Em không ngủ được."
"Muộn lắm rồi." Anh vỗ nhẹ lên đầu cô: "Nhắm mắt lại đi."
"Nhưng em không ngủ được, từ từ nhắm mắt cũng không ngủ nổi."
Hứa Ninh Thanh: "Còn sợ à?"
Thường Lê thậm chí còn phải suy nghĩ một thoáng xem anh nói sợ là sợ cái gì, sau đó lắc đầu: "Không sợ nữa."
Cô mở to đôi mắt, con ngươi dần dần thích ứng với bóng tối, hướng mắt nhìn lên khuôn mặt của Hứa Ninh Thanh, anh hơi cau mày, cả người như lặng xuống.
Thường Lê không nhịn được vươn tay ra, hai ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mi tâm của anh, như muốn vuốt thẳng vết hằn trên đó, sau đó liền thấy Hứa Ninh Thanh cũng đang từ từ mở mắt ra.
Hai người đối mặt nhau một hồi, Thường Lê nhận ra trong đôi mắt anh đang dần thay đổi, há to miệng, nhưng không thốt nên lời.
Một cô gái nhỏ nhắn như thế nằm bên cạnh mình, kiềm chế đã là điều rất khó khăn, vậy mà cô còn cố gắng khiêu khích anh, Hứa Ninh Thanh bắt lấy cánh tay đang quấy phá của cô kéo xuống: "Sao vẫn chưa ngủ nữa?"
Giọng nói anh trầm thấp, không còn vui vẻ như mọi khi, lộ rõ thêm mấy phần nghiêm túc.
Thường Lê hơi ngạc nhiên, không thích giọng điệu này của anh, vùng vằng nói: "Đã bảo là không ngủ được rồi còn gì."
Hứa Ninh Thanh thở dài, véo má cô một cái, mở mắt ra: "Vậy em muốn làm gì?"
"Tâm sự chút đi?"
Cơn buồn ngủ của Hứa Ninh Thanh cũng bị cô lau sạch, đáp ứng một tiếng: "Tâm sự chuyện gì?"
Thường Lê nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Vì sao anh thích em?"
Thường Lê muốn hỏi vấn đề này rất lâu rồi, nhưng lại cảm thấy xấu hổ và hơi vô lý, cho nên luôn không dám hỏi.
Nhưng đây là vấn đề mà hầu hết cô gái luôn để ý.
Hứa Ninh Thanh cười nhẹ một tiếng, ôm eo cô: "Không nói rõ được."
Thường Lê lấy khuỷu tay chọt vào eo anh, vẫn cố hỏi cho bằng được: "Vậy thì anh nói chút xíu thôi."
Vì sao lại thích Thường Lê chứ?
Hứa Ninh Thanh cũng không thật sự rõ ràng, đây là lần đầu tiên anh thích một người như vậy.
Chỉ cảm thấy trên người cô có rất nhiều đặc điểm khiến người khác thích thú.
Hồi năm ba khi cô gõ cửa nhà Hứa Ninh Thanh, ngày đó Hứa Ninh Thanh nhìn thấy cô, trong đầu bỗng hiện lên một từ ------ đáng yêu.
Anh chưa từng dùng từ như vậy để hình dung một người con gái, bình thường tiếp xúc với những người phụ nữ khác thì chỉ có những từ đại loại như xinh đẹp, gợi cảm mà thôi.
Nhưng đáng yêu lại là một từ vô cùng phổ biến, thập chí có một số người không biết nên khen như thế nào liền trực tiếp khen đáng yêu, cực kì thuận tiện.
Nhưng sự đáng yêu của Thường Lê lại vô cùng thuần tuý, không lẫn một chút tạp chất, không che giấu cũng không giả vờ, giống như gốc cây bạch dương giữa sa mạc, xinh đẹp và tràn đầy sức sống.
Cô có những đặc điểm mà Hứa Ninh Thanh vô cùng yêu thích.
Sau này khi Tần Hiệt xuất hiện, phản ứng của Thường Lê khiến con tim anh tan chảy sau đó thắt lại, rồi hoàn toàn thuộc về cô.
Mặc dù bình thường Hứa Ninh Thanh buông thả thành quen, nhưng lại không am hiểu nói mấy lời đường mật buồn nôn.
Những suy nghĩ lúc này cũng nói không nên lời, chỉ tiến lại gần ngậm lấy môi cô, hôn từng chút từng chút một.
"Anh thích em." Hứa Ninh Thanh từ từ nhắm hai mắt, dùng chóp mũi cọ lên mũi cô, thấp giọng nói: "Đến sinh nhật năm sau, đủ hai mươi tuổi rồi gả cho ca ca có được không?"
Thường Lê đột nhiên hơi giật mình.
Rõ ràng ban nãy còn đang hỏi anh vì sao thích mình, kết quả tự nhiên lại được cầu hôn?
Còn cái gì mà ca ca nữa chứ...
"Anh, anh trả lời câu hỏi của em trước đã." Tim cô đập loạn nhịp, nói lắp ba lắp bắp, nhiệt độ trên mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Hứa Ninh Thanh cong môi cười, lại tiến đến ôm cô.
Thường Lê đẩy anh ra, đỏ mặt chỉ trích nói: "Em thấy anh thích cơ thể của em thì có!"
Anh cười khẽ một tiếng, sau đó ôm đầu Thường Lê ép vào lồng ngực mình: "Không nói rõ được vì sao lại thích, nhưng anh thực sự rất thích em."
Cách một lớp vải, cô nghe tiếng tim anh đập vô cùng mãnh liệt.
"Anh thích toàn bộ những thứ thuộc về em." Anh cười lên, ôm cô thật lâu rồimới thở dài một tiếng: "Bảo bối à."