Chóng mặt buồn ngủ.
"Phùng Tình sao vẫn chưa về?" Phàn Hủy bóc gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa hỏi.
Thường Lê mê man mở mắt: "Ừm? Không đang ngồi trong nhà vệ sinh sao?"
"Không có, chẳng lẽ vẫn đang học trên lớp, giờ này đã đóng cửa hết rồi mà." Mạnh Thanh Cúc nói.
Các cô đang nói, liền thấy Phùng Tình cầm theo một balo sách cùng một túi đồ đi tới, cười nói: "Mọi người có đói bụng không, mẹ mình có làm đồ ăn khuya đem tới."
Phàn Hủy lập tức ném túi khoai tây chiên qua một bên, reo lên: "Mình đói chết rồi!! Ôiii Phùng Tình chính là nữ thần may mắn của mình!!"
Phùng Tình ngượng ngùng cười một tiếng: "Nhưng mẹ mình không thông báo trước, cũng không biết mọi người thích ăn cái gì."
Cô kéo ghế đến bên giường, đặt túi to lên ghế mở ra, bốn hộp nhựa, bên trong tràn đầy sủi cảo: "Đều là tự tay mẹ mình gói, mẹ mình từng mở quán ăn sáng, làm sủi cảo cực kỳ ngon, cũng không biết có hợp khẩu vị mọi người hay không."
"Chắc chắn là hợp!" Mạnh Thanh Cúc cũng chạy tới: "Thơm quá đi."
Phàn Hủy: "Nhưng sao mẹ cậu lại mang nhiều như vậy, liệu ăn có hết không?"
"Vậy mình đi đem một hộp cho đám bạn cùng lớp nha." Phùng Tình cầm một hộp lên.
Mạnh Thanh Cúc lại đưa thêm một hộp qua: "Hai hộp là đủ rồi, cậu đưa xong nhớ đi về ăn với bọn mình đó, nếu không hai hộp này bọn mình ăn không hết mất."
Phùng Tình có chút e thẹn vuốt tóc đuôi ngựa, cười đáp ứng, lại nhìn về phía Thường Lê một bên, hỏi: "Cậu không đói à Thường Lê, đừng khách sáo, đồ ăn rất ngon đó."
"Đói chứ, thi thử một ngày xong tế bào não sắp chết hết rồi." Thường Lê cũng đi đến bên giường cô, cầm đũa gắp một miếng sủi cảo, vừa nhai vừa nói mơ hồ không rõ: "Cám ơn mẹ cậu nha."
"Không cần khách sáo." Phùng Tình lắc đầu, một tay giơ hai hộp sủi cảo lên: "Mình đem hai hộp này cho mấy cậu ấy trước đã."
Phùng Tình là một nữ sinh rất hướng nội, mấy ngày này mặc dù đã làm quen với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nói nhiều được như vậy, cũng là lần đầu tiên cười xán lạn như vậy.
Thường Lê nhìn Phùng Tình đi khỏi phòng, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Bốn đứa con gái cùng nhau ăn hết hai hộp sủi cảo to đùng rồi dự định đi ngủ, lại chen chúc một chỗ đi đánh răng.
Phùng Tình hiếm khi không thức đêm làm bài tập, bây giờ kì thi thử cũng đã kết thúc nên đi ngủ sớm.
Mà Thường Lê từ khi dọn vào ở kí túc xá đến nay, lần đầu tiên mất ngủ.
Ba người bên cạnh đã ngủ say, hô hấp ổn định, Thường Lê nhìn lên trần nhà ngây ngốc, sau đó đem chăn trùm qua đỉnh đầu, rút điện thoại dưới gối ra.
Từ sau khi ở lại trường lâu lâu Thường Lê vẫn liên lạc với Hứa Ninh Thanh, có hôm cuối tuần tan học ông bà nội bận việc, cô còn qua nhà Hứa Ninh Thanh ăn cơm.
Bóng ma tâm lý lúc ầm ĩ rời khỏi nhà Hứa Ninh Thanh dần dần tiêu tan, cũng không còn bài xích đi đến nhà hắn nữa.
Thường Lê ấn mở Wechat, gửi một tin nhắn: Ngủ không được [Đáng thương].
Người đàn ông trả lời rất nhanh, điện thoại rung một tiếng, Thường Lê vội vàng bật chế độ im lặng, thò đầu ra khỏi chăn xác nhận xem có ai bị đánh thức không xong lại chui vào.
Chú: Có chuyện gì vậy, học hành rất mệt sao?
Điềm Lê Lê: Không phải, chỉ là có chút phiền muộn.
Tiểu thúc thúc: Muốn gọi điện không?
Thường Lê ngẩn người, gấp gáp từ trên giường bật dậy, mang áo khoác xỏ dép lê, nhẹ nhàng ấn mở đèn nhà vệ sinh.
Cô đóng cửa lại, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, kiêu ngạo gửi qua một câu: Vậy chú gọi tới đi.
Không quá hai giây, Hứa Ninh Thanh liền gọi tới.
Thường Lê nhanh chóng nhận, đặt ở bên tai: "Alo?"
Người đàn ông bên kia rất an tĩnh, thanh âm từ dòng điện nhỏ bé truyền tới: "Phiền muộn cái gì nào?"
"Không biết nói như thế nào." Thường Lê đem chân kéo cái ghế xếp bình thường Phùng Tình dùng để ngồi làm bài tập ra, ngồi xuống nói chuyện điện thoại: "Chỉ là không ngủ được, chú đang làm gì vậy?"
Âm thanh người đàn ông có chút trầm: "Vừa tắm xong, lát nữa sẽ đi ngủ."
Thường Lê: "Chú ngủ sớm vậy?"
Hắn nhàn nhã cười một tiếng: "Rửa tay gác kiếm rồi."
"..."
"Có phải khó chịu ở đâu nên ngủ không được không?" Hứa Ninh Thanh đột nhiên hỏi.
"Không phải." Thường Lê xoa xoa bụng mình, hơi ngẩng đầu: "Chỉ là có chút đói."
"Bây giờ anh đến chở em đi ăn, muốn ăn cái gì?"
Thường Lê cười: "Chỗ bọn cháu tắt đèn rồi, chú vào không được đâu."
"Vậy để mai anh đem cho em chút đồ ăn khuya, cả đồ ăn vặt nữa, khi nào trong kí túc xá đói có thể ăn." Hứa Ninh Thanh nói rất nghiêm túc: "Em bây giờ năm cuối rồi không được nghỉ ngơi nhiều như trước, đừng để bị đói mà sinh bệnh, có đặc biệt muốn ăn cái gì không?"
Thường Lê lần đầu nghe Hứa Ninh Thanh liên miên lải nhải nói nhiều như vậy, cảm giác giống như nhìn một tay ăn chơi từ từ biến thành bà già lẩm cẩm.
Cô nhịn không được cười ra tiếng, lại đột nhiên cảm giác hốc mắt có chút chua xót.
Đưa tay lên lau khoé mắt, nửa đùa nửa thật nói: "Muốn ăn cơm chú nấu, có được không?"
Đầu kia yên tĩnh hai giây, sau đó Hứa Ninh Thanh cười.
Rung động khiến vành tai ngứa ngáy.
"Được." Hắn nói: "Muốn ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được, đồ ăn thường ngày." Thường Lê nhớ lại một chút những hộp cơm phụ huynh làm gửi cho bạn học, nói: "Muốn làm để ở trong hộp, hình trụ tròn, trông đẹp một chút, cái loại chỉ cần vặn nắp là có thể lấy ra từng khay chồng lên nhau ấy."
Hứa Ninh Thanh chọc cô: "Vừa mới nói cái gì cũng được, xong lại đòi cả hộp bento, yêu cầu nhiều như vậy."
Thường Lê hạ thấp yêu cầu: "Không được như vậy cũng được."
"Biết rồi, đã muộn rồi, bây giờ đi ngủ đi, tối mai anh mang đến cho em, anh sẽ tự làm." Hứa Ninh Thanh cười, uy hiếp nói: "Làm khó ăn thì cũng phải ăn hết cho anh đấy."
Cơn mất ngủ của Thường Lê cứ như vậy kết thúc, trở về giường nằm một lúc liền ngủ say.
Bởi vì Hứa Ninh Thanh nói sẽ mang đồ ăn cho cô, khiến cả ngày hôm sau Thường Lê vô cùng hưng phấn, loại cảm giác hưng phấn này làm cô vui vẻ một cách khó khó hiểu, thậm chí còn có chút tâm lý muốn khoe khoang.
Giữa trưa mẹ Phàn Huỷ mang đồ ăn tới, các cô không đi xuống canteen ăn nữa.
Thường Lê vừa ăn vừa nói: "Hai người nhớ dặn ba mẹ đừng mang đồ ăn khuya đến nhá, tối nay chú mình sẽ đưa tới."
Mạnh Thanh Cúc nhìn Thường Lê, vẻ mặt một lời khó nói hết, lại có chút buồn cười, nhắc nhở cô: "Hôm nay cậu đã nói cái này mười mấy lần rồi."
"..." Thường Lê liếc mắt, ăn mấy thìa cơm, lại nghĩ tới gì đó: "Mình vẫn chưa nói với Phùng Tình, lát nữa mình sẽ đến lớp cậu ấy nói một tiếng, để lỡ may tối nay mẹ cậu ấy lại mang sủi cảo đến."
Phàn Hủy: "... Bảo bối, đem niềm vui sướng thu lại, nhớ kỹ lạt mềm buộc chặt."
"Ai thèm thích hắn!" Thường Lê vỗ bàn.
Mạnh Thanh Cúc đầu hàng, giơ tay lên: "Mình!"
"..."
Còn năm phút nữa là kết thúc giờ tự học buổi tối, trên bàn Thường Lê bày một quyển sách chính trị, xem một chút cũng không lọt, vừa định hỏi Hứa Ninh Thanh đã đến chưa, liền thấy hắn gửi một tin nhắn, nói hắn đến nơi rồi.
Chuông tan học vừa vang lên, Thường Lê liền trực tiếp bay ra ngoài.
Năm ba học ở tầng năm, lúc Thường Lê xuống lầu, năm nhất và năm hai cùng nhau trào ra chen vào một khối, chật đến nghẹt thở, đến khi ra khỏi toà dạy học thì mồ hôi đã nhễ nhại.
Cổng trường không ít phụ huynh đến đón con, có người đón học sinh ngoại trú, cũng có người đến đưa bữa tối cho học sinh nội trú.
Hứa Ninh Thanh thân hình thẳng tắp, mặc một chiếc áo khoác màu xám, đứng giữa đám phụ huynh cũng rất dễ tìm, đảo mắt một chút là nhìn ra.
Thường Lê nhanh chóng chạy tới.
"Đi chậm thôi." Hứa Ninh Thanh đỡ cô, giơ tay vuốt mái tóc cô bị gió thổi loạn xạ.
Thường Lê cũng đưa tay gẩy gẩy tóc mình, thở phì phò.
"Bữa tối đây." Hứa Ninh Thanh tay cầm túi giơ lên.
Thường Lê nhìn theo.
Là cái hộp hình trụ tròn cô muốn.
Màu hồng nhạt, rất đáng yêu.
"Là chú tự làm có đúng không?" Cô ngẩng đầu hỏi.
Cô nhóc một đường chạy tới, bị gió lạnh thổi mặt trắng bệch, lọn tóc rối rung, đôi mắt lấp lánh bling bling nhìn hắn.
Hứa Ninh Thanh nhìn cô một hồi, cười cười đùa cô: "Không phải."
Thường Lê tim tràn ngập loại cảm giác không nói nên lời, các loại cảm xúc đan vào nhau, cuối cùng gộp chung thành ngượng ngùng, cô cẩn thận nhận lấy, lại nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chú."
"Kí túc xá các em được vào chưa?" Hứa Ninh Thanh đột nhiên hỏi.
Thường Lê: "Đương nhiên không thể, chú bảo vệ sẽ thấy, dì quản túc cũng có ở đấy, bây giờ mọi người còn đang tắm nữa."
Hứa Ninh Thanh quay lại mở cửa sau xe, xách ra hai túi đồ khác: "Em cầm nổi không?"
Thường Lê ngẩn người: "Đây là cái gì vậy?"
"Đồ ăn vặt, không phải hôm qua nói mua cho em dự trữ sẵn sao, còn có một túi đồ Nhật lúc trước em thích ăn." Hứa Ninh Thanh nhướn mày: "Nếu anh làm không ngon, em có thể ăn cái này."
Thường Lê bỗng nhiên không biết nên nói gì, cũng không nghĩ đến tối qua mình thuận miệng nói như vậy mà Hứa Ninh Thanh vẫn nhớ rõ.
Cô nhận lấy hai cái túi kia: "Vẫn xách nổi nè."
"Được rồi, quay về đi, hôm sau còn muốn ăn cái gì thì nhắn anh." Hứa Ninh Thanh nói.
Phụ huynh xung quanh cũng bắt đầu đi về.
Bây giờ gió đêm cũng không lạnh như mùa đông nữa, từ phương xa bay một đoạn hương hoa xuân, những ngôi sao lốm đốm đầy trời, ánh đèn đường chiếu rọi từng đám mờ mờ dưới lối đi.
Thường Lê trên tay cầm hai túi đồ đầy ắp, ngón út còn móc túi đồ ăn tự làm, tiến lên phía trước hai bước, vùi mặt vào lồng ngực Hứa Ninh Thanh.
Chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua lớp áo trước ngực người đàn ông, có một cỗ hương thuốc lá nhàn nhạt.
Hứa Ninh Thanh cả người cứng đờ, không nói được gì.
Thường Lê hít mũi một hơi sâu, lại lui về sau: "Cháu đi vào đây."
Hứa Ninh Thanh hầu kết khẽ động: "Ừm."
"... Chú bớt hút thuốc một chút đi."
Hắn cười: "Biết rồi."
Thường Lê mang theo túi lớn về phòng doạ cả ba người.
Phàn Hủy ngậm bàn chải đánh răng: "Tình huống gì vậy, chú cậu tặng Mãn Hán Toàn Tịch* đấy à?"
*Mãn Hán Toàn Tịch: Tiệc triền đình nhà Hán nhân đại thọ 66 vua Khang Hy, sương sương 300 món.
"Đồ Nhật và một hộp bento." Thường Lê đưa túi cho các cô mở ra, lại mang túi đồ ăn vặt nhét xuống dưới giường.
"Oa, cũng không biết bao lâu rồi mình chưa được ăn đồ Nhật." Mạnh Thanh Cúc than một tiếng, mắt nhìn logo trên túi, vội vàng mở ra.
Hộp gỗ khắc hoa, bên trong bày biện các loại sushi đẹp mắt.
Mạnh Thanh Cúc chân thành cho Thường Lê một ngon cái: "Kiệt tác."
Thường Lê vừa định ngồi xuống nhìn xem Hứa Ninh Thanh làm món gì cho mình, điện thoại liền vang, Hứa Ninh Thanh gọi tới.
Thường Lê sửng sốt một chút, để các cô ăn trước, còn mình đẩy cửa thuỷ tinh đi ra ngoài ban công.
Cô bắt máy: "Alo?"
"Đi đến phòng chưa?"
"Đến rồi, chú đang lái xe à?"
"Không, vẫn đang ngoài cổng trường."
Thường Lê vịn lan can, thò đầu nhìn ra hướng cổng trường.
Quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang đứng tựa lên cửa xe phía ngoài đó, cúi mặt xuống nghe điện thoại, khóe miệng nhấc lên chút ý cười.
"Chú không quay về à?" Thường Lê nhẹ giọng hỏi.
"Ban đầu tính đi về rồi."
Hắn dừng một chút, khàn giọng cười: "Chỉ là bị em ôm một cái, bây giờ lại rất muốn gặp em thêm một lần nữa."
Gió thổi tới, đáy lòng Thường Lê bỗng yên tĩnh lại.
Có đôi khi Hứa Ninh Thanh khiến cô cảm thấy cô là một đứa trẻ được cưng chiều hết mực.
Nhưng có đôi khi cô lại cảm thấy, bản thân là một cô gái được theo đuổi chân thành.