Mục lục
Cửu Thiên Kiếm - Chu Hằng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Dù tính ngươi trở thành Tinh Thần Đế, có được tinh thần lực thì thế nào? Tây Môn Sơn cố động viên mình: – Ta là Tinh Thần Đế 4000 tinh, lực lượng không biết mạnh hơn người bao nhiêu lần.

– Khoác lác vô nghĩa làm gì, tỉnh lại đi! Chu Hằng ngoắc ngón tay: – Phóng ngựa lại đây chiến một trận đi!

– Tiểu tử cuồng ngạo, xem ta đánh bể đầu ngươi, xem ngươi còn mạnh miệng thế nào? Tây Môn Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, trong lòng thì sợ hãi, chỉ có châm lửa giận mới có thể xua đi nỗi sợ hãi này.

Hai tay hắn vũ động, đầy trời tinh tú lập tức đồng loạt khởi động, điên cuồng oanh kích Chu Hằng.

Tinh tú cứng rắn như Bảo khí đồng cấp, lại phối hợp với lực lượng Tinh Thần Đế bậc cao quả thực là vô kiên bất tồi!

Hưu hưu hưu, mỗi một tinh tú đều sáng lên chói mắt, khiến cho bầu trời bừng bừng.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Chu Hằng ra quyền oanh kích, cũng không dùng linh lực bảo hộ nắm tay, chỉ dựa vào lực lượng thân thể.

Huyết Linh Quả cấp bốn cũng không thể chuyển hóa toàn bộ thành linh lực bản thân, nhưng có hắc kiếm trấn áp cũng không bị lãng phí, mà lại dung hợp với máu thịt hắn, để thể cất của hắn tiến thêm một bước.

Hiện tại, man lực của hắn ít nhất đã đạt đến trình độ 5000 tinh! Chỉ dựa vào lực lượng, hắn đã nghiền ép Tây Môn Sơn!

Đương nhiên man lực không thể vận chuyển công pháp, đây là chỗ thiếu sót, nếu không lại dùng Xích Diễm Kiếm Pháp tăng phúc 40 lần lực lượng, bất kỳ Tinh Thần Đế nào ở Độ Dương Tinh cũng sẽ bị hắn một kiếm chém chết! Hơn nữa không giống Lăng Thiên Cửu Thức chỉ có thể sử dụng một lần, man lực kinh khủng đủ cho hắn không ngừng xuất kiếm, chém giết vạn kế Tinh Thần Đế!

Hắn mỗi quyền đám ra là có một tinh tú bị đánh bay ra ngoài.

Chu Hằng cũng đang muốn kiểm tra chiến lực của mình một chút, cũng không có ý vận dụng hắc kiếm hoặc là Ngũ Hành Phù Văn, mỗi một quyền đều là lực lượng thân thể. Mỗi một quyền đánh trúng, tinh tú của Tây Môn Sơn đều bị nứt toác.

Tây Môn Sơn kinh hãi muốn chết, tinh tú của võ giả có thể sanh ngang với Bảo khí cùng giai a! Chu Hằng ngay cả tinh tú cũng có thể đấm vỡ, vậy không phải tay không có thể đánh nát Bảo khí sao?

Tên… Tên này đến tột cùng là người hay là yêu thú a!

– Biến! Tây Môn Sơn hét lớn một tiếng, xua đi bất an trong lòng. Thân thể kịch liệt bành trướng, lông đen mọc dài khắp người, biến thành một con khỉ cao mười trượng, móng vuốt dài ba xích sắc bén, giống như từng thanh lợi khí.

Hắn đã tối ưu hóa chiến lực. Mạnh mẽ nhảy lên, hai chưởng mạnh mẽ nện xuống Chu Hằng.

Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, hai đấm vung ra nghênh đón song chưởng của Tây Môn Sơn.

Thình thịch!

Một tiếng trầm đục vang lên, cát bụi đầy trời, sóng khí cuồn cuộn.

Chu Hằng mạnh mẽ đấm lên song chưởng của Tây Môn Sơn. Thân hình hai người khựng lại. Nhưng mà một là vượn cao tới mười trượng, một là người bình thường, hai người đối kháng nhau, giống như người trưởng thành công kích con trẻ, có vẻ cực khó tin!

Nhưng đó cũng không phải kết quả cuối cùng! Chu Hằng bắt đầu đẩy về phía trước.

Tây Môn Sơn lui về phía sau, đây là so về lực lượng. Lực lượng ai mạnh, người đó có thể áp đảo đối thủ.

Thân thể giống như tòa núi nhỏ của Tây Môn Sơn không ngừng lui lại, hắn căn bản đỡ không nổi man lực của Chu Hằng! Tuy rằng nhìn qua hắn giống như một quái thứ cự phách, nhưng mà khi đối mặt với Chu Hằng, tựa hồ đối với phương mới thật sự là quái thú, căn bản không thể đọ lại!

Chu Hằng đột nhiên hét lớn một tiếng, hai đấm mạnh mẽ rung lên, lực lượng cuồng bạo trào lên, Tây Môn Sơn lập tức bị đánh bay ra ngoài. Thình thịch!

Thân thể Tây Môn Sơn từ trên không trung vẽ lên một vòng cung, nặng nề rơi xuống đất. Bùn đất lần nữa bắn tung tóe. Hắn nặng nề bò dậy, thân thể đã trở về nguyên trạng, quấn áo hoa lệ cũng rách tươm, chỉ có chiếc quần trong màu đỏ là không bị rách, hẳn là một món bảo vật.

Hai mắt con lừa đen lập tức tỏa ánh. Nhìn chằm chằm hạ thân Tây Môn Sơn, tình huống rất dễ hiểu lầm.

– Không có khả năng! Cả người Tây Môn Sơn lảo đảo, vẻ mặt đầy chấp nhất.

Hắn là Tinh Thần Đế bậc cao, lại có được huyết mạch thượng cổ thần viên, hắn và Chu Hằng có thù giết đệ, hắn nhất định phải xử lý Chu Hằng, tại sao hắn có thể thua đối phương?

– Không có gì không có khả năng! Chu Hằng lạnh lùng nói: – Huynh đệ các ngươi khinh người quá đáng, muốn đạp lên thi thể ta để đưa Tây Môn Động lên, kết quả, một kẻ chết trước, một kẻ chết sau.

– Ngươi… không cho phép ngươi kêu tên đệ đệ ta! Tây Môn Sơn kích chỉ mặt Chu Hằng quát to: – Chu Hằng, ta sẽ giết ngươi, ta nhất định giết ngươi!

– Tuy rằng đã muộn gần một năm, nhưng đưa ngươi đi gặp đệ đệ ngươi cũng không tính quá muộn! Chu Hằng tế ra hắc kiếm, trong mắt lưu chuyển sát khí, Tây Môn Sơn muốn giết hắn, hắn sao không muốn làm thịt tên này?

Trước kia đánh không lại, hiện tại ba mươi năm phong thuỷ phiên chuyển, hắn tuyệt không thủ hạ lưu tình.

– Ta muốn ngươi chết! Tây Môn Sơn co người lại, hắn không tiếc thiêu đốt tinh lực, tự bạo từng viên tinh tú một, lực lượng của hắn không ngừng gia tăng.

Đây là đang liều mạng!

Đáng tiếc người hắn đối mặt là Chu Hằng! Tên này thể chất yêu nghiệt đã đạt tới Tinh Thần Đế 5000 tinh rồi!

Đây là khái niệm gì?

Cho dù Chu Hằng mặc cho đối phương oanh kích, đối phương nhất thiết phải phát huy ra lực lượng 5000 tinh lực mới có thể đánh hắn bị thương! Nhưng lại như dùng chùy đập núi vậy, mỗi một lần đập chỉ đánh vỡ một khối nhỏ, muốn đánh vỡ cả tòa núi thì không biết mất bao lâu.

Đương nhiên, Tinh Thần Đế 4000 tinh sử dụng công pháp, vậy lực phá hư khẳng định vượt qua 5000 tinh, nhưng mà Chu Hằng sẽ đứng tại chỗ mặc cho hắn công kích sao?

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Chu Hằng không ngừng oanh kích đối phương, lực lượng kinh khủng bạo phát, Tây Môn Sơn không ngừng bị đánh cho tóe máu, da đã bị đánh cho rát tươm, nội tạng cũng vỡ nát, thần cốt cũng sắp sụp đổ.

Tây Môn Sơn cũng không có thể chất cường đại như Chu Hằng a!

Hắn mạnh gào to một tiếng, bỗng nhiên quay người chạy về phía thông lộ. Đánh không lại tự nhiên phải trốn!

Tây Môn Sơn làm sao chịu chết, hơn nữa, chỉ khi còn sống mới có hy vọng trả thù.

– Hắc hắc hắc, đánh không lại muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu! Con lừa đen đã sớm thèm muốn cái quần lót kia rồi, sao có thể để cho hắn trốn thoát, lập tức giơ hai vó đánh ra phù văn giam cầm.

Tây Môn Sơn lập tức trúng chiêu. Trong nháy mắt hắn ngay cả ý thức được điểm ấy cũng không thể làm được, giữ nguyên tư thế vọt tới nhưng mà lại không thể tiến thêm được một chút.

Chu Hằng bật tới, hắc kiếm vung lên chém xuống. Huyết quang hiện lên, đầu Tây Môn Sơn bay lên. Nhưng ý thức của hắn bị phù văn giam cầm, chết vẫn chưa phản ứng lại, mặt còn mang theo biểu tình tự tiếu phi tiếu, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Lại một ân oán kết thúc.

Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, nhưng trong lòng cũng không vui mừng. Hắn cùng với huynh đệ Tây Môn vốn không cừu không oán, chỉ có Tây Môn Động muốn đạp lên hắn đi lên, để Tây Môn Sơn ám hại hắn, thậm chí trong quyết đấu còn muốn xử lý hắn, kết quả lại phải bồi thường tính mạng của mình!

Thù oán này không có chút ý nghĩa nào!

– Con lừa đen, đi thôi! Chu Hằng chỉ cảm khái một chút liền thu hồi suy nghĩ. Hắn còn phải trở về thông báo tin tức Cổ Thiên Vương. Tin tức này trọng yếu hơn nhiều.

Con lừa đen đã cướp đoạt Tây Môn Sơn không còn, bao gồm pháp khí không gian trên người đối phương, còn có quần lót màu đỏ khiến nó đỏ mắt kia, nó không chút e dè mặc lên mông, bên ngoài lại mặc một cái quần bông, nhìn rất là đê tiện.

Đối với bảo vật, con lừa đen chưa bao giờ lãng phí.

– Đi thôi! Con lừa đê tiện hài lòng nói.

Bọn họ tiến vào thông đạo hướng về lối ra. Gần nửa ngày sau, bọn họ thấy được đám yêu thú kia, lúc này chúng đang chiến đấu kịch liệt với thủ vệ Đại Hà Học Phủ.

Đại Hà Học Phủ canh giữ lối ra này, còn tạo một phòng ngự cường đại, mà một cái ở bên trong thông đạo, một cái ở bên ngoài thông đạo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ở bên trong lối đi sẽ bị lực lượng thông đạo ảnh hưởng, phát huy không tới một phần mười chiến lực.

Yêu thú Thiên Hà Vương tuy rằng cường đại, nhưng mà bên học phủ cũng không thiếu cao thủ như vậy, thậm chí còn có cường giả Thiên Hà Hoàng, thậm chí Thiên Hà Đế tọa trấn, cũng không lâu lắm. Liền nghe thấy con yêu thú Thiên Hà Vương nổi giận gầm lên một tiếng, bắt đầu lui lại. Bởi vì thông đạo cũng đủ rộng, cho dù trăm con yêu thú cũng không đáng là bao, đám người Chu Hằng trốn ở xa, yêu thú lại thua như chó nhà có tang. Căn bản không rãnh chiếu cố bọn hắn.

Chu Hằng và con lừa đen, Tiểu Hỏa tiếp tục đi tới, tiến về phía lối ra.

Xoạt! Hắn vừa mới tới gần cửa ra, liền có một đạo kiếm quang chém đến, sát khí lạnh thấu xương khiến cho người ta lông tơ toàn thân dựng đứng.

Chu Hằng một quyền đánh ra, lớn tiếng nói: – Ta là học sinh học phủ, không phải yêu thú!

Thình thịch!

Hắn một quyền đánh nát kiếm khí kia, hai mắt chớp động, thần uy lẫm lẫm. Lúc này cũng không phải thời điểm ra vẻ ta đây, hắn vội vàng lấy ra lệnh bài thân phận, dùng khí tức bản thân thắp sáng, nếu không một khi cường giả Thiên Hà Cảnh ra tay thì xui xẻo rồi.

– Đúng là học sinh! Một thanh âm vang dội kêu lên, chỉ thấy một lão nhân dáng người thon dài nhảy ra chặn lại công kích thứ hai của người khác.

Sau khi lão nhân đợi Chu Hằng đi ra khỏi thông đạo, mặt có vẻ không vui nói: – Vì sao không tuân thủ kỳ hạn sáu tháng, mà còn kéo dài tới lúc này mới ra.

– Học sinh có tình báo cơ mật cần bẩm báo! Chu Hằng ôm quyền thi lễ với lão nhân, lại nhìn lướt qua người đánh lén, trong lòng có chút không vui, lần đầu không rõ tình huống thì quên đi, nhưng mà lần thứ hai hắn đã xuất ra thân phận lệnh bài, lại còn đốt sáng lên, đối phương vẫn còn cố ý công kích, vậy là có ý gì?

Người nọ là một người trẻ tuổi nhìn qua hơn 20 tuổi, vẻ mặt khá kiêu ngạo, thực lực hẳn mới vừa bước vào Tinh Thần Đế không bao lâu. Thấy Chu Hằng dùng ánh mắt bất mãn nhìn tới, hắn cười lạnh, giống như không để Chu Hằng ở trong lòng.

– Tình báo cơ mật? Lão nhân liếc Chu Hằng một cái, dường như đang hoài nghi Chu Hằng có phải nói láo hay không, nhưng sau khi suy tính một chút, hắn liền gật gật đầu với Chu Hằng, ý bảo Chu Hằng đi theo hắn.

Chu Hằng đi theo tới một bên, lúc này mới nói ra chuyện của Cổ Thiên Vương, hắn không sửa đổi bao nhiêu, nhưng chuyện về Huyết Linh Quả, Thuấn di phù văn tự nhiên không nói, chỉ nó là hắn bị lạc hướng, tiến nhầm vào chỗ của Cổ Thiên Vương.

Quan trọng là Cổ Thiên Vương không tới một tháng nữa là có thể khôi phục lại tu vi Tuệ Tinh Cảnh, nếu như giết ra ngoài thì ai có thể địch nổi?

Vạn nhất lão biến thái này muốn nghiên cứu gì, biến cho toàn bộ người sống ở Độ Dương Tinh thành nửa người nửa thú thì làm sao? – – – – – oOo- – – – –

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK