Khi Mộc Trọng Hi đi ra bí cảnh đã nhìn thấy rất nhiều đệ tử chân truyền vây quanh Diệp Kiều. Hắn cúi đầu nhìn ngọc giản. Quả nhiên, tông môn nhà mình đã đứng nhất.
Hắn lập tức gào to: "Dạt ra, dạt ra! Quán quân đến đây! Dạt hết ra cho mị nào!"
Mộc Trọng Hi chạy thẳng về phía trước, ủi luôn những người chắn đường khiến các đệ tử tông môn khác sợ hãi tránh xa.
Hắn thuận lợi đi vào bên trong đám người, cứu Diệp Kiều và Minh Huyền ra ngoài.
"Khi nào chúng ta có thể cho bọn họ một trận nhớ đời hả huynh?" Sở Hành Chi nghiến răng, oán hận. Hắn cay đám Trường Minh Tông từ lâu lắm rồi. Mưu mẹo thì không bì được, nhưng đấm nhau chắc không thua bọn họ đâu nhỉ?
Diệp Thanh Hàn trầm mặc, hắn nhìn thoáng qua Diệp Kiều, ngữ khí nhàn nhạt: "Chờ đến phần thi đấu cá nhân là được."
Đến lúc đó, không riêng gì các đệ tử chân truyền mà cả tán tu cũng sẽ tham gia. Cuối cùng sẽ chọn ra mười người mạnh nhất để bước vào Hầm Kiếm chọn kiếm.
Các đệ tử chân truyền của Vấn Kiếm Tông đều không có kiếm bản mạng. Tất cả bọn họ đều chờ đến lúc bước vào Hầm Kiếm để chọn kiếm, cho nên năm trong số mười người top đầu phải có bọn họ.
Năm phần còn lại sẽ chia cho các tông môn hoặc tán tu khác.
Phần thi đấu kiếm cá nhân, tất cả các kiếm tu đều tham gia, lúc đó có thù báo thù, có oán báo oán.
Trận đấu thứ ba đã kết thúc, có cay cũng không làm gì được. Những người bạn cũ của Diệp Kiều chỉ có thể điên cuồng tẩy não, an ủi bản thân. Chỉ cần chờ đến phần thi đấu cá nhân là có thể lấy lại chiến thắng, không vội!
"Trong lúc chúng ta đang sống chết đánh đấm với yêu thú, muội lại bày trò gì khiến người người căm phẫn như thế?" Vừa ra khỏi bí cảnh, Mộc Trọng Hi đã thấy cả đám đệ tử chân truyền bu quanh Diệp Kiều, khiến hắn sợ hãi vội xông vào. Sợ rằng chậm một bước Diệp Kiều sẽ bị người ta tình thương mến thương hội đồng một trận.
Diệp Kiều: "Có làm gì đâu. Là do bọn họ nhỏ nhen, chuyện chỉ có tí xíu mà cứ một hai phải chất vấn muội. Chậc chậc!"
Người chứng kiến mọi mưu hèn kế bẩn của Diệp Kiều từ đầu đến cuối -Chu Hành Vân: "..."
Dựa theo quy tắc từ xưa đến nay, sau khi bí cảnh kết thúc, các đệ tử sẽ được thảnh thơi một khoảng thời gian. Nhưng trải qua lần chiêm ngưỡng các chiến thuật độc hại của Diệp Kiều, các trưởng lão đã rút kinh nghiệm sâu sắc, quyết định cho các đệ tử tăng cường học tập văn hóa!
Phải tăng cường học văn hóa nhiều vào! Thực lực mạnh mà đầu óc ngâu xi cũng có ích chi! Cuối cùng cũng bị Diệp Kiều xoay như dế!
Phải bắt đám đệ tử học văn hóa nhiều vào! Tăng thêm các bài kiểm tra nữa!
Qua mấy ngày sau, khi các đệ tử đã nghỉ ngơi đầy đủ, phải bắt chúng đọc sách! Sau đó là để chúng làm bài kiểm tra văn hóa!
Những tấm chiếu chưa trải nào đó chưa hay biết tương lai bi thảm của mình, vẫn đang bàn luận những chuyện xảy ra ở trận đấu vừa rồi.
Diệp Thanh Hàn không rõ rốt cuộc tại sao bọn hắn lại thua? Thế nên cả đám tụ lại xem đá Lưu Ảnh để tìm hiểu xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Khi xem đến đoạn Diệp Kiều lại gần mình để thả pháp khí nghe lén, mặt Diệp Kiều càng lạnh lẽo.
Hắn mím môi, hít sâu một hơi rồi xem tiếp.
"Thế tức là, sau khi chúng ta cướp túi không gian của các đan tu thì Tiết Dư đến giải cứu bọn họ?"
Được rồi, ai bảo Tiết Dư tự lạc đường lâu như thế, khiến cho mọi người quên mất sự tồn tại của hắn.
"Nếu chỉ có Tiết Dư thì không thể giúp bọn họ trụ đến ngày thứ năm dưới cái nóng khó chịu và ảo giác của bí cảnh được." Chúc Ưu nghi hoặc: "Chắc chắn đã có chuyện gì đó đã xảy ra mà chúng ta không biết!"
Đám người Vấn Kiếm Tông lại tiếp tục xem đá Lưu Ảnh. Khi Tiết Dư xuất hiện, bọn họ vẫn còn bình tĩnh, đến khi thấy Diệp Kiều lấy xoong nồi ra, ai cũng kinh hãi há hốc mồm.
"Tại sao nàng ta lại biết luyện đan? Linh căn của nàng ta chỉ là trung phẩm thôi mà!" Đây là tiếng hét bảy phần giận dữ ba phần hỗn loạn của Sở Hành Chi.
"Trình độ luyện đan của nàng ấy như thế nào." Đây là vấn đề Chúc Ưu quan tâm lúc này.
Không sợ nàng ta biết chín nghề, chỉ sợ nghề gì nàng ta cũng chín!
Nếu trình độ bình bình, nghiệp dư gà mờ, bọn họ sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Diệp Thanh Hàn rũ mắt trầm ngâm: "Nhưng nếu Tư Diệu Ngôn bị nổ nồi nhiều lần mà nàng ta chỉ luyện một lần đã thành công, thế tức là trình độ không thấp."
Chúc Ưu bổ sung thêm: "Có khả năng nàng ta đã từng thất bại nhiều lần. Dù sao thì dáng vẻ luyện đan của nàng ta khá thành thạo, không giống như tay mơ mới luyện lần đầu."
Trình độ cụ thể ra sao thì phải xem Diệp Kiều dùng đan lô chính quy luyện được đan dược thế nào.
Diệp Thanh Hàn đau đầu: "Xem tiếp đi, Diệp Kiều cũng không khó xử lý lắm đâu."
Tình hình bên Thành Phong Tông cũng tương tự Vấn Kiếm Tông.
"Trận tiếp theo, chúng ta ưu tiên xử lý Diệp Kiều, bất chấp mọi giá cũng phải loại nàng ta." Tần Hoài lạnh lùng ra chỉ thị. Một đối thủ tam tu đáng gờm như thế vẫn nên mau chóng đẩy ra chuồng gà chơi, lại chần chừ chờ nàng ta mạnh lên, người ra chuồng gà sẽ là bọn họ!
"Huynh không nói thì mọi người ai cũng làm thế. Các tông môn khác cũng không khác mấy!"
Đoạn Hoành Đao là người có tâm trạng phức tạp nhất: "Đệ đã thấy nàng ấy dùng bùa."
Nhưng hắn không ngờ được những lá bùa đó là do nàng ấy vẽ. Tim Đoạn Hoành Đao đau nhiều chút. Huynh đệ tốt của hắn -Diệp Kiều không chỉ vung quyền đấm hắn trong đại hội tông môn mà ngay cả khi cùng làm chuyện ấy ở nơi tăm tối ấy trong khoảng thời gian dài ấy, nàng cũng giấu hắn chuyện biết vẽ bùa luyện đan.
Tần Hoài cất đá Lưu Ảnh: "Lần sau phải cảnh giác đám người Trường Minh Tông. Đám đó không có tên nào đàng hoàng hết!"
...
Các tông môn lần lượt quay về sân viện của mình. Trưởng lão Triệu nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng lão vỗ vai nàng: "Trò vất vả rồi. Lão không ngờ trò cũng biết luyện đan đấy." Nếu biết sớm lão đã không ngày ngày mắng Diệp Kiều.
Diệp Kiều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói gì.
Trưởng lão Triệu nói tiếp: "Nếu trò biết luyện đan, thì đã bảo Tiết Dư dắt trò đi mua đan lô đi. Hai đứa dạo chợ đêm xem xem có đan lô nào hợp ý không?"
Quan trọng là sau hôm nay, Trường Minh Tông bọn họ không còn là Trường Minh Tông của ngày xưa.
Tam tu!
Song tu thì quá khứ đã từng xuất hiện nhưng tam tu thì chưa từng. Diệp Kiều chính là tam tu đầu tiên của giới tu chân. Dù các tu sĩ có xem đại hội tông môn hay không, Diệp Kiều cũng sẽ là cái tên mà người người biết đến.
Ai chẳng muốn nhìn tận mắt tam tu là yêu ma quỷ quái hình dạng thế nào!
Tần Phạn Phạn vuốt râu. Lão vừa bất ngờ vừa vui sướng trước sự thể hiện và tài năng Diệp Kiều bộc lộ trong trận vừa rồi. Vốn định nhận Diệp Kiều làm đệ tử chân truyền cho đủ sỉ số, ai dè lại con bé lại là thiên tài tam tu siêu siêu siêu hiếm.
Và thế là, khi có trưởng lão tông môn khác muốn bắt chuyện, Tần Phạn Phạn sẽ diễn nét ngạc nhiên: "Gì? Sao ông biết tông môn lão có một thiên tài tam tu?"
Các trưởng lão: "..."
Sau trận hỗn chiến vừa rồi, các đệ tử Trường Minh Tông kiệt quệ sức lực như chưa từng kiệt quệ. Đến khi bọn họ đánh một giấc no say dậy, trời đã sẩm tối.
Diệp Kiều tỉnh lại, mơ màng được các sư huynh dắt đi chợ đêm. Chuyến đi này nàng sẽ mua đan lô cho riêng mình, và đương nhiên phải chọn loại tốt nhất.
Vấn Kiếm Tông là đệ nhất đại tông môn nên chợ đêm ở đây nhộn nhịp hơn bên Trường Minh Tông rất nhiều. Năm người tụ lại xuất phát đi chợ đêm thành Phù Sinh.
Trước khi bọn họ cũng từng đi dạo chợ cùng nhau, nhưng đó là trước khi đại hội tông môn bắt đầu, chẳng ai biết bọn họ là ai nên đi đường thảnh thơi không lo sợ gì.
Bọn họ đã quên một chuyện: hiện tại Trường Minh Tông rất nổi tiếng.
Mộc Trọng Hi thay đổi thường phục, nhàn tản đi phía trước. Hắn toan đi dạo một vòng xem cảnh chợ huyên náo. Chợ đêm được thắp đèn sáng rực rỡ, dòng người đông đúc chen chúc như trẩy hội. Giữa khung cảnh nhộn nhịp như vậy, ai đó đột nhiên hét lên: "Xem kìa! Là Mộc Trọng Hi!"
"Á!!!!!!!"
Khắp chợ đêm nổi lên tiếp hú hét.
Chân mày Diệp Kiều giật giật, chân thủ thế chuẩn bị tìm thời cơ xủi lẹ.
"Ngông Ngông! Bọn mị thích Ngông Ngông mười năm òi!" Một fan nữ nhiệt tình hò hét với nàng.
Fan mười năm (?) không mời mà đến.
Diệp Kiều: "..."
Mắt thấy tình hình không ổn, nàng lập tức vận dụng Đạp Thanh Phong bỏ chạy. Đám người xung quanh nhìn thấy nhưng không kịp níu nàng lại.
Mộc Trọng Hi nhìn thấy Diệp Kiều đã chạy thoát thân, vội vàng vươn tay hét lớn cầu cứu: "Diệp Kiều, cứu huynh!!!!!"
Nào ngờ, Diệp Kiều vừa nghe thấy giọng hắn còn xủi nhanh hơn. Nàng vừa chạy vừa hét lên: "Đừng yêu mị, không có kết quả đâu!"
Mộc Trọng Hi đang bị đám người bu kín mít: "Đù!"
Không có miếng tình nghĩa đồng môn gì hết!
Ba người còn lại thấy tình thế không đúng, vội vàng chia nhau chạy như chim vỡ tổ. Khi Mộc Trọng Hi tìm được đồng bọn, quần áo trên người hắn xộc xệch, vạt áo xô lệch, dáng vẻ như trai nhà lành bị người ta cướp sắc.
Hắn run rẩy than thở: "Mấy người này điên cuồng dễ sợ!"
Giới tu chân là thế giới cuồng kẻ mạnh nên Vấn Kiếm Tông có rất nhiều fan, còn Trường Minh Tông thì nào giờ đều lẻ bóng, không ai thèm đếm xỉa.
Mãi cho đến hôm nay, khi đã nổi danh, hắn đã được trải nghiệm cảm giác được cái tu sĩ theo đuổi. Và thứ duy nhất hắn đúc kết được là: Quá đáng sợ!
Diệp Kiều cảm thấy vô cùng may mắn: "May mà muội xủi kịp!"
Hắn lập tức gào to: "Dạt ra, dạt ra! Quán quân đến đây! Dạt hết ra cho mị nào!"
Mộc Trọng Hi chạy thẳng về phía trước, ủi luôn những người chắn đường khiến các đệ tử tông môn khác sợ hãi tránh xa.
Hắn thuận lợi đi vào bên trong đám người, cứu Diệp Kiều và Minh Huyền ra ngoài.
"Khi nào chúng ta có thể cho bọn họ một trận nhớ đời hả huynh?" Sở Hành Chi nghiến răng, oán hận. Hắn cay đám Trường Minh Tông từ lâu lắm rồi. Mưu mẹo thì không bì được, nhưng đấm nhau chắc không thua bọn họ đâu nhỉ?
Diệp Thanh Hàn trầm mặc, hắn nhìn thoáng qua Diệp Kiều, ngữ khí nhàn nhạt: "Chờ đến phần thi đấu cá nhân là được."
Đến lúc đó, không riêng gì các đệ tử chân truyền mà cả tán tu cũng sẽ tham gia. Cuối cùng sẽ chọn ra mười người mạnh nhất để bước vào Hầm Kiếm chọn kiếm.
Các đệ tử chân truyền của Vấn Kiếm Tông đều không có kiếm bản mạng. Tất cả bọn họ đều chờ đến lúc bước vào Hầm Kiếm để chọn kiếm, cho nên năm trong số mười người top đầu phải có bọn họ.
Năm phần còn lại sẽ chia cho các tông môn hoặc tán tu khác.
Phần thi đấu kiếm cá nhân, tất cả các kiếm tu đều tham gia, lúc đó có thù báo thù, có oán báo oán.
Trận đấu thứ ba đã kết thúc, có cay cũng không làm gì được. Những người bạn cũ của Diệp Kiều chỉ có thể điên cuồng tẩy não, an ủi bản thân. Chỉ cần chờ đến phần thi đấu cá nhân là có thể lấy lại chiến thắng, không vội!
"Trong lúc chúng ta đang sống chết đánh đấm với yêu thú, muội lại bày trò gì khiến người người căm phẫn như thế?" Vừa ra khỏi bí cảnh, Mộc Trọng Hi đã thấy cả đám đệ tử chân truyền bu quanh Diệp Kiều, khiến hắn sợ hãi vội xông vào. Sợ rằng chậm một bước Diệp Kiều sẽ bị người ta tình thương mến thương hội đồng một trận.
Diệp Kiều: "Có làm gì đâu. Là do bọn họ nhỏ nhen, chuyện chỉ có tí xíu mà cứ một hai phải chất vấn muội. Chậc chậc!"
Người chứng kiến mọi mưu hèn kế bẩn của Diệp Kiều từ đầu đến cuối -Chu Hành Vân: "..."
Dựa theo quy tắc từ xưa đến nay, sau khi bí cảnh kết thúc, các đệ tử sẽ được thảnh thơi một khoảng thời gian. Nhưng trải qua lần chiêm ngưỡng các chiến thuật độc hại của Diệp Kiều, các trưởng lão đã rút kinh nghiệm sâu sắc, quyết định cho các đệ tử tăng cường học tập văn hóa!
Phải tăng cường học văn hóa nhiều vào! Thực lực mạnh mà đầu óc ngâu xi cũng có ích chi! Cuối cùng cũng bị Diệp Kiều xoay như dế!
Phải bắt đám đệ tử học văn hóa nhiều vào! Tăng thêm các bài kiểm tra nữa!
Qua mấy ngày sau, khi các đệ tử đã nghỉ ngơi đầy đủ, phải bắt chúng đọc sách! Sau đó là để chúng làm bài kiểm tra văn hóa!
Những tấm chiếu chưa trải nào đó chưa hay biết tương lai bi thảm của mình, vẫn đang bàn luận những chuyện xảy ra ở trận đấu vừa rồi.
Diệp Thanh Hàn không rõ rốt cuộc tại sao bọn hắn lại thua? Thế nên cả đám tụ lại xem đá Lưu Ảnh để tìm hiểu xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Khi xem đến đoạn Diệp Kiều lại gần mình để thả pháp khí nghe lén, mặt Diệp Kiều càng lạnh lẽo.
Hắn mím môi, hít sâu một hơi rồi xem tiếp.
"Thế tức là, sau khi chúng ta cướp túi không gian của các đan tu thì Tiết Dư đến giải cứu bọn họ?"
Được rồi, ai bảo Tiết Dư tự lạc đường lâu như thế, khiến cho mọi người quên mất sự tồn tại của hắn.
"Nếu chỉ có Tiết Dư thì không thể giúp bọn họ trụ đến ngày thứ năm dưới cái nóng khó chịu và ảo giác của bí cảnh được." Chúc Ưu nghi hoặc: "Chắc chắn đã có chuyện gì đó đã xảy ra mà chúng ta không biết!"
Đám người Vấn Kiếm Tông lại tiếp tục xem đá Lưu Ảnh. Khi Tiết Dư xuất hiện, bọn họ vẫn còn bình tĩnh, đến khi thấy Diệp Kiều lấy xoong nồi ra, ai cũng kinh hãi há hốc mồm.
"Tại sao nàng ta lại biết luyện đan? Linh căn của nàng ta chỉ là trung phẩm thôi mà!" Đây là tiếng hét bảy phần giận dữ ba phần hỗn loạn của Sở Hành Chi.
"Trình độ luyện đan của nàng ấy như thế nào." Đây là vấn đề Chúc Ưu quan tâm lúc này.
Không sợ nàng ta biết chín nghề, chỉ sợ nghề gì nàng ta cũng chín!
Nếu trình độ bình bình, nghiệp dư gà mờ, bọn họ sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Diệp Thanh Hàn rũ mắt trầm ngâm: "Nhưng nếu Tư Diệu Ngôn bị nổ nồi nhiều lần mà nàng ta chỉ luyện một lần đã thành công, thế tức là trình độ không thấp."
Chúc Ưu bổ sung thêm: "Có khả năng nàng ta đã từng thất bại nhiều lần. Dù sao thì dáng vẻ luyện đan của nàng ta khá thành thạo, không giống như tay mơ mới luyện lần đầu."
Trình độ cụ thể ra sao thì phải xem Diệp Kiều dùng đan lô chính quy luyện được đan dược thế nào.
Diệp Thanh Hàn đau đầu: "Xem tiếp đi, Diệp Kiều cũng không khó xử lý lắm đâu."
Tình hình bên Thành Phong Tông cũng tương tự Vấn Kiếm Tông.
"Trận tiếp theo, chúng ta ưu tiên xử lý Diệp Kiều, bất chấp mọi giá cũng phải loại nàng ta." Tần Hoài lạnh lùng ra chỉ thị. Một đối thủ tam tu đáng gờm như thế vẫn nên mau chóng đẩy ra chuồng gà chơi, lại chần chừ chờ nàng ta mạnh lên, người ra chuồng gà sẽ là bọn họ!
"Huynh không nói thì mọi người ai cũng làm thế. Các tông môn khác cũng không khác mấy!"
Đoạn Hoành Đao là người có tâm trạng phức tạp nhất: "Đệ đã thấy nàng ấy dùng bùa."
Nhưng hắn không ngờ được những lá bùa đó là do nàng ấy vẽ. Tim Đoạn Hoành Đao đau nhiều chút. Huynh đệ tốt của hắn -Diệp Kiều không chỉ vung quyền đấm hắn trong đại hội tông môn mà ngay cả khi cùng làm chuyện ấy ở nơi tăm tối ấy trong khoảng thời gian dài ấy, nàng cũng giấu hắn chuyện biết vẽ bùa luyện đan.
Tần Hoài cất đá Lưu Ảnh: "Lần sau phải cảnh giác đám người Trường Minh Tông. Đám đó không có tên nào đàng hoàng hết!"
...
Các tông môn lần lượt quay về sân viện của mình. Trưởng lão Triệu nhìn Diệp Kiều bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng lão vỗ vai nàng: "Trò vất vả rồi. Lão không ngờ trò cũng biết luyện đan đấy." Nếu biết sớm lão đã không ngày ngày mắng Diệp Kiều.
Diệp Kiều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói gì.
Trưởng lão Triệu nói tiếp: "Nếu trò biết luyện đan, thì đã bảo Tiết Dư dắt trò đi mua đan lô đi. Hai đứa dạo chợ đêm xem xem có đan lô nào hợp ý không?"
Quan trọng là sau hôm nay, Trường Minh Tông bọn họ không còn là Trường Minh Tông của ngày xưa.
Tam tu!
Song tu thì quá khứ đã từng xuất hiện nhưng tam tu thì chưa từng. Diệp Kiều chính là tam tu đầu tiên của giới tu chân. Dù các tu sĩ có xem đại hội tông môn hay không, Diệp Kiều cũng sẽ là cái tên mà người người biết đến.
Ai chẳng muốn nhìn tận mắt tam tu là yêu ma quỷ quái hình dạng thế nào!
Tần Phạn Phạn vuốt râu. Lão vừa bất ngờ vừa vui sướng trước sự thể hiện và tài năng Diệp Kiều bộc lộ trong trận vừa rồi. Vốn định nhận Diệp Kiều làm đệ tử chân truyền cho đủ sỉ số, ai dè lại con bé lại là thiên tài tam tu siêu siêu siêu hiếm.
Và thế là, khi có trưởng lão tông môn khác muốn bắt chuyện, Tần Phạn Phạn sẽ diễn nét ngạc nhiên: "Gì? Sao ông biết tông môn lão có một thiên tài tam tu?"
Các trưởng lão: "..."
Sau trận hỗn chiến vừa rồi, các đệ tử Trường Minh Tông kiệt quệ sức lực như chưa từng kiệt quệ. Đến khi bọn họ đánh một giấc no say dậy, trời đã sẩm tối.
Diệp Kiều tỉnh lại, mơ màng được các sư huynh dắt đi chợ đêm. Chuyến đi này nàng sẽ mua đan lô cho riêng mình, và đương nhiên phải chọn loại tốt nhất.
Vấn Kiếm Tông là đệ nhất đại tông môn nên chợ đêm ở đây nhộn nhịp hơn bên Trường Minh Tông rất nhiều. Năm người tụ lại xuất phát đi chợ đêm thành Phù Sinh.
Trước khi bọn họ cũng từng đi dạo chợ cùng nhau, nhưng đó là trước khi đại hội tông môn bắt đầu, chẳng ai biết bọn họ là ai nên đi đường thảnh thơi không lo sợ gì.
Bọn họ đã quên một chuyện: hiện tại Trường Minh Tông rất nổi tiếng.
Mộc Trọng Hi thay đổi thường phục, nhàn tản đi phía trước. Hắn toan đi dạo một vòng xem cảnh chợ huyên náo. Chợ đêm được thắp đèn sáng rực rỡ, dòng người đông đúc chen chúc như trẩy hội. Giữa khung cảnh nhộn nhịp như vậy, ai đó đột nhiên hét lên: "Xem kìa! Là Mộc Trọng Hi!"
"Á!!!!!!!"
Khắp chợ đêm nổi lên tiếp hú hét.
Chân mày Diệp Kiều giật giật, chân thủ thế chuẩn bị tìm thời cơ xủi lẹ.
"Ngông Ngông! Bọn mị thích Ngông Ngông mười năm òi!" Một fan nữ nhiệt tình hò hét với nàng.
Fan mười năm (?) không mời mà đến.
Diệp Kiều: "..."
Mắt thấy tình hình không ổn, nàng lập tức vận dụng Đạp Thanh Phong bỏ chạy. Đám người xung quanh nhìn thấy nhưng không kịp níu nàng lại.
Mộc Trọng Hi nhìn thấy Diệp Kiều đã chạy thoát thân, vội vàng vươn tay hét lớn cầu cứu: "Diệp Kiều, cứu huynh!!!!!"
Nào ngờ, Diệp Kiều vừa nghe thấy giọng hắn còn xủi nhanh hơn. Nàng vừa chạy vừa hét lên: "Đừng yêu mị, không có kết quả đâu!"
Mộc Trọng Hi đang bị đám người bu kín mít: "Đù!"
Không có miếng tình nghĩa đồng môn gì hết!
Ba người còn lại thấy tình thế không đúng, vội vàng chia nhau chạy như chim vỡ tổ. Khi Mộc Trọng Hi tìm được đồng bọn, quần áo trên người hắn xộc xệch, vạt áo xô lệch, dáng vẻ như trai nhà lành bị người ta cướp sắc.
Hắn run rẩy than thở: "Mấy người này điên cuồng dễ sợ!"
Giới tu chân là thế giới cuồng kẻ mạnh nên Vấn Kiếm Tông có rất nhiều fan, còn Trường Minh Tông thì nào giờ đều lẻ bóng, không ai thèm đếm xỉa.
Mãi cho đến hôm nay, khi đã nổi danh, hắn đã được trải nghiệm cảm giác được cái tu sĩ theo đuổi. Và thứ duy nhất hắn đúc kết được là: Quá đáng sợ!
Diệp Kiều cảm thấy vô cùng may mắn: "May mà muội xủi kịp!"