Cuộc chiến của Chu Hành Vân và Diệp Thanh Hàn quá ác liệt, không phải ai cũng xen vào được. Đây là lần đầu tiên hai người thật sự đối đầu với nhau. Diệp Thanh Hàn trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Chu Hành Vân.
Khoảnh khắc hai luồng kiếm khí va vào nhau, tạo nên tiếng động vang dội. Uy áp Kim Đan được giải phóng, bao phủ khắp nơi. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, hai người đã giao thủ mười mấy chiêu.
Diệp Thanh Hàn đột nhiên phát hiện ra điểm không đúng lắm: "Kiếm của mi hình như không nghe lời mi lắm."
Diệp Thanh Hàn đã từng nghe danh kiếm của Chu Hành Vân. Đó là một thanh linh kiếm, đã khai linh trí. Nếu chỉ xét vũ khí, thanh huyền kiếm phổ thông đại trà trong tay Diệp Thanh Hàn không có cửa chơi lại kiếm của Chu Hành Vân.
Chu Hành Vân trả lời: "Nó hơi ngỗ nghịch."
Kiếm Đoạn Trần là linh kiếm được truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Chu. Người được thanh kiếm nhận làm chủ sẽ là gia chủ tương lai của dòng tộc.
Đoạn Trần không thích chiến đấu cùng Chu Hành Vân nhưng ngoại trừ hắn thì không ai có thể rút kiếm được. Tức là nó muốn rút khỏi vỏ, tung hoành bên ngoài thì chỉ có thể bị Chu Hành Vân cầm trong tay.
"Đoạn Trần không muốn tiếp nhận hắn?" Trưởng lão Vấn Kiếm Tông kinh ngạc: "Hèn chi một người một kiếm lại phối hợp không ăn ý. Phạn Phạn à, tình huống này kéo dài bao lâu rồi?"
Vị sư phụ cái gì cũng không biết -Tần Phạn Phạn: "..." Sao lão biết được?
Thực tế, lão chỉ biết chút ít về sắp nhỏ. Một đứa suốt ngày lười biếng, một đứa mặt đẹp nhưng mỏ nghiệp, một đứa đam mê luyện độc, một đứa thích la cà dưới núi, và một đứa có thú vui chơi xích đu cổ.
Còn chuyện sắp nhỏ sở trường là gì, sở đoản ra sao, Tần Phạn Phạn mù tịt.
Tranh thủ lúc Diệp Thanh Hàn và Chu Hành Vân tách ra, Chúc Ưu dũng cảm sáp lại xin họp nội bộ: "Khoan. Ta xin được họp với huynh ấy một chút"
Dứt lời, nàng cười thân thiện với đám người Trường Minh Tông, sau đó vội vàng kéo Diệp Thanh Hàn đi đến một góc xó yên tĩnh.
Chúc Ưu nhìn về phía Vân Thước, giọng điệu bình thản: "Thú khế ước của Diệp Kiều bị Vân Thước ném xuống dung nham. Người của Trường Minh Tông tức giận cũng là điều bình thường."
Nàng còn nghiêm túc giải thích cho hắn: "Đây không phải hội đồng. Đây là báo thù."
Diệp Thanh Hàn nhíu mày, hắn không rõ tiền căn hậu quả của câu chuyện, chỉ là lúc chạy đến thì thấy Diệp Kiều dẫn theo một đám người hội đồng Vân Thước.
Trên khuôn mặt không cảm xúc của chàng trai đột nhiên xuất hiện vẻ chần chừ, nhưng hắn vẫn cố nói thêm: "Vân Thước là con gái."
Một đám người vây đánh một đứa con gái, hợp lí chỗ nào?
Chúc Ưu nhịn không được phản bác: "Nhưng Diệp Kiều cũng là con gái mà. Huynh không thể vì dáng vẻ cà lơ phè phỡn của nàng mà quên nàng ta cũng là con gái được."
Chúc Ưu sợ Diệp Thanh Hàn vẫn còn chưa chết tâm, tiếp tục muốn làm hộ hoa sứ giả nên vội vàng mở ngọc giản, đưa đến trước mặt đại sư huynh, nhắc nhở: "Huynh xem, hiện tại Vấn Kiếm Tông của chúng ta đang đứng thứ tư."
Diệp Thanh Hàn rất xem trọng danh tiếng và thứ bậc của tông môn. Sau khi xem bảng xếp hạng trên ngọc giản, hai hàng lông mày hắn nhíu lại.
"Đúng vậy đấy, đại sư huynh." Sở Hành Chi cũng gia nhập vào đội ngũ khuyên răn: "Vân Thước chỉ bị đánh một trận nhưng Vấn Kiếm Tông của chúng ta nếu lại thua nữa thì năm nay, sẽ bị vụt mất danh hiệu đệ nhất tông môn! Ta mau đi thôi."
Ba người Vấn Kiếm Tông vội vàng lui quân, chiến trận còn lại trở thành thiên hạ của Trường Minh Tông.
Mộc Trọng Hi hưng phấn: "Mau mau mau! Mau bóp nát thẻ thân phận của nàng ta, cho nàng ta ra đảo luôn."
Hai người đang lục đục nội bộ phía bên kia cũng bình tĩnh lại.
Tống Hàn Thanh không muốn lại dây dưa thêm nữa. Nhưng trận này, bọn họ tìm được cỏ Thanh Tâm đều nhờ Vân Thước, hắn đành miễn cưỡng xuống giọng: "Ta sẽ bảo muội ấy xin lỗi bọn mi?"
Minh Huyền mở túi không gian của Vân Thước, lục lọi một hồi cũng tìm được thẻ thân phận của Vân Thước. Hắn lắc đầu, xạo sự: "KFC của bọn ta còn chưa rõ sống chết ra sao. Nàng ta xin lỗi thì có ích gì?"
"Mi nghĩ sư muội mi đáng giá bao nhiêu tiền?" Mộc Trọng Hi hỏi.
Tống Hàn Thanh khựng lại.
Nguyệt Thanh Tông bọn họ nhiều tiền nhưng không phải là cái mỏ tiền vô hạn để Trường Minh Tông lúc nào cũng bào.
"Mấy người có bị cái khỉ gì đâu?" Tô Trạc nói. Đám này chưa thấy sứt mẻ gì mà người bị đánh thảm nhất là tiểu sư muội của bọn họ.
Mộc Trọng Hi: "Bọn ta bị tổn thương tinh thần."
"..."
Tống Hàn Thanh hận không thể dùng ánh mắt chọc chết con nhỏ hay gây chuyện thị phi -Vân Thước. Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Mi để muội ấy ấn vân tay đi."
Oan có đầu nợ có chủ, ai thiếu nợ người đó tự trả tiền, Tống Hàn Thanh hắn không có đam mê xem tiền như rác, vung tay trả nợ cho người khác.
Dưới sự bức ép của mọi người, nước mắt Vân Thước chảy dài trên gò má. Nàng hận đám người này. Sau ngày hôm nay, nàng có thể tưởng tượng ra các tu sĩ bên ngoài sẽ chỉ trỏ chê cười nàng như thế nào.
Trong đại hội, kẻ nào bị loại trừ trước, kẻ đó sẽ bị thiên hạ đàm tiếu, không còn mặt mũi để nhìn đời.
Lúc nàng sắp ấn ngón tay xuống, Mộc Trọng Hi đột nhiên giật lấy giấy nợ.
"Khoan! Bọn này đổi ý rồi. Mi nên ra đê thì hơn!"
Dưới ánh mắt sững sờ của Vân Thước, Diệp Kiều cầm thẻ bài bóp nát rồi phẩy tay với nàng ta, phòng thoáng chào hỏi: "Tạm biệt ~"
Vân Thước có ngốc đến mấy cũng biết đám người Trường Minh Tông này đang chơi mình.
Nàng đỏ sậm mắt, giận run người. Sỉ nhục, mất mặt, oan ức,... các cảm xúc tiêu cực hòa lẫn nhau, đè nén Vân Thước khiến nàng ta phun ra một bụm máu.
Khi thẻ bài bị vỡ, trận pháp Truyền Tống xuất hiện lên đưa Vân Thước ra ngoài. Tống Hàn Thanh cảm thấy bản thân được giải phóng.
Cản cũng đã cản, chuyện có thể làm cũng đã làm nhưng Vân Thước vẫn bị loại, cái này không thể trách hắn được. Tống Hàn Thanh nhìn thoáng qua Tô Trạc: "Đi thôi!"
Thấy sư muội yêu dấu của mình biến mất, Tô Trạc ngơ ngác nhìn xuống đất.
Tống Hàn Thanh cười lạnh: "Quyến luyến thế à? Không ấy cũng ra ngoài an ủi nàng ta đi?"
Đương nhiên Tô Trạc không thể bị loại cùng Vân Thước. Nếu bị loại vô duyên thế này, những người yêu thích Nguyệt Thanh Tông sẽ dùng nước miếng dìm chết hắn, chê trách hắn không coi trọng đại hội tông môn.
Từ đầu đến cuối Bích Thủy Tông đều không dính dáng đến việc này. Bọn họ chứng kiến cả câu chuyện nên nhìn thấy Vân Thước bị loại cũng không ngạc nhiên lắm.
"Nhỏ Vân Thước rảnh rỗi sinh nông nỗi à? Khi không lại đi chọc điên Diệp Kiều làm gì không biết!" Miểu Miểu khoanh tay, cảm thán.
Vân Thước bị loại, đương nhiên thú tầm bảo cũng biến mất theo nàng ta. Thế tức là Nguyệt Thanh Tông đã mất khả năng dẫn bọn họ đi tìm linh thực. Tư Diệu Ngôn tuyên bố không chút do dự: "Thế thì chấm dứt hợp tác ở đây."
Liên minh cây khế của hai tông môn tan vỡ.
"Chúng ta kết minh với đám Diệp Kiều?" Miểu Miểu hưng phấn hỏi: "Tiết Dư không có mặt ở đây, chẳng phải chúng ta có thể đu theo Diệp Kiều, gà chó thăng thiên?"
"..." Cách dùng thành ngữ ba chấm của Miểu Miểu khiến các sư huynh, sư tỷ cạn lời.
Tứ sư huynh của Bích Thủy Tông lên tiếng: "Đệ qua bên kia bàn chuyện hợp tác với bọn Diệp Kiều."
Những người khác không có ý kiến.
Diệp Kiều còn đang suy ngẫm về cốt truyện. Trong nguyên tác, nguyên chủ bị người ta đào linh căn. Nhưng hiện tại, nàng đã rời Nguyệt Thanh Tông, thoát khỏi số phận thánh mẫu support hiến linh căn cho nữ chính. Thế thì... linh căn của Vân Thước được tu bổ bằng cách nào?
Dùng linh thực?
"Huynh phát hiện một chuyện." Đương lúc Diệp Kiều đang trầm tư suy nghĩ, Minh Huyền đột nhiên giở giọng nghiêm túc.
"Hửm?"
Đám người nghi hoặc nghiêng đầu, nghĩ rằng Minh Huyền phát hiện ra chuyện gì đó không hợp lý.
Minh Huyền thật thà chia sẻ: "Huynh phát hiện khi tiểu sư muội không nói gì, nhìn rất xinh đẹp."
Mộc Trọng Hi lập tức đồng ý với ý kiến trên.
Khi Diệp Kiều yên tĩnh đứng một chỗ, đầu hơi cúi xuống, hàng mi dài rũ nhẹ, thường phục xanh dương, dáng vẻ an tĩnh, nhìn rất giống tiểu sư tỷ thanh cao, thoát tục, không vướng bụi trần của một tông môn nào đó.
"Các huynh có ai để ý đến sống chết của Tiết Dư không?" Diệp Kiều ngẩn người, không ngờ câu chuyện của các sư huynh lại đi xa, đi luôn như thế. Nàng lắc đầu: "Đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người lạnh lẽo, tình đồng môn nhạt nhẽo."
Vừa nghe nàng nhắc nhở, các sư huynh vội mở ngọc giản kiểm tra. Ồ, Tiết Dư vẫn còn sống.
Bên này bốn người Trường Minh Tông kéo bè kéo cánh đánh nhau, bên kia Tiết Dư đang lạc giữa bí cảnh.
Hôm nay thiên không thời, địa không lợi, nhân không hòa, đang đi thì hắn chạm mặt đám người Thành Phong Tông.
Tần Hoài: "Thật trùng hợp ~"
Tiết Dư cười mỉm: "Thật trùng hợp ~" Số đen như chó!
Mắt Tần Hoài sáng rực như đèn pha. Buồn ngủ gặp chiếu manh. Hắn đang bị nhiệt độ của bí cảnh Hỏa Diệm Sơn đốt cho toàn thân nóng nảy, lâu lâu còn bị ảo giác mê hoặc. Mới đến ngày thứ hai mà đám người Thành Phong Tông đã ủ rũ, mất tinh thần.
Vốn dĩ muốn hợp tác với Bích Thủy Tông nhưng nào ngờ lại bị Nguyệt Thanh Tông hớt tay trên. Lúc này, Tiết Dư trong mắt Tần Hoài chẳng khác gì ốc đảo xanh mướt quyến rũ trong mắt lữ khách đang du hành nơi sa mạc khô nóng. Hai mắt hắn xanh lè, sáng rực: "Có đan Thanh Tâm không?"
Tiết Dư quả quyết: "Không có, nghèo!"
Đương nhiên là hắn có nhưng hắn phải tiết kiếm để cho đồng bọn dùng nữa. Đám người Thành Phong Tông đừng hòng xơ múi được một miếng đan dược nào từ hắn!
Tần Hoài không tin: "Để ta kiểm tra túi không gian giùm mi nhé?"
Chòi má, có còn miếng liêm sỉ nào không ấy ơi?
"Đừng hòng!" Tiết Dư nhìn thấy Tần Hoài muốn nhào đến cướp túi không gian, trong lòng căng thẳng gần chết. Đột nhiên, một dòng suy nghĩ lóe lên, hắn bình tĩnh lại: "Ta cảnh cáo nhé, nếu mi ép ta, ta chết cho mi xem!"
Nói rồi hắn cầm thẻ thân phận ra, nắm chặt trong tay.
"..."
Ai lại chơi trò tự sát để cảnh cáo người ta bạn ới?
Tần Hoài không ngờ Tiết Dư có thể làm đến mức này.
Tiết Dư phát hiện cách này hữu dụng, đầu lập tức nhảy số.
Chiêu này hắn học được từ Chu Hành Vân. Người của Thành Phong Tông mà cướp túi của hắn, hắn tự sát dằn mặt cho xem!
Ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, dân chơi hệ học đòi tự sát dằn mặt cảnh cáo: "Chúng ta đều là Kim Đan. Mi có thể thử xem, bọn mi cướp túi nhanh hơn hay là ta bóp nát thẻ thân phận nhanh hơn."
Dù tốc độ của Tần Hoài có nhanh cũng không thể nhanh hơn Tiết Dư. Với thần thức mạnh mẽ của mình, Tiết Dư có thể lập tức bóp nát thẻ thân phận ngay khi bọn họ vừa hành động.
Đến lúc đó, đừng nói là đan Thanh Tâm, đến cái nịt cũng không cướp được.
Hơn nữa, Trường Minh Tông có hai phù tu, trên người Tiết Dư chắc chắn có bùa phòng ngự. Nếu hành động lỗ mãng thì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được.
Nụ cười trên môi Tần Hoài cứng lại, vẻ mặt miễn cưỡng: "Bình tĩnh nào, chuyện gì cũng có thể thương lượng được."
Đoạn Hoành Đao nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Tiết Dư, giống như không muốn nhiều lời với họ. Hắn cố gắng thể hiện sự thân thiện của bản thân: "Thật ra là bọn ta không phải muốn cướp túi không gian của mi. Bọn ta chỉ muốn trao đổi thôi. Ta có pháp khí, mi có đan dược. Chúng ta trao đổi, thế thì hợp lý rồi!"
Đoạn Hoành Đao nói mà trong tim đau nhiều chút. Vốn tưởng là của hời trên trời rơi xuống, một đan tu như Tiết Dư không thể đánh nhau hay tự vệ, bọn họ có thể chơi trò giựt hụi. Ai dè tên này lại biến thái chơi hù tự sát.
Ở diễn biến bên kia, đám người Diệp Kiều xuất phát tìm kiếm đồng bọn bị thất lạc. Bích Thủy Tông từ bỏ huynh đệ cây khế cũ, đề nghị liên minh hợp tác với anh em cây khế mới -đám Diệp Kiều.
"Phải liên minh với bọn họ à?"
Bốn người tụm lại bàn bạc.
Mộc Trọng Hi: "Thôi khỏi, mệt lắm, còn phải bảo vệ bọn họ."
Chu Hành Vân: "Bọn họ là đan tu."
Diệp Kiều cũng tán thành ý tưởng hợp tác: "Liên minh với bọn họ, chúng ta có thể cắn thuốc ké."
Đan dược rất khó luyện. Số đan mà nàng và Tiết Dư luyện được không đủ để trụ được đến cuối bí cảnh. Nhưng nếu hợp tác với Bích Thủy Tông thì mọi chuyện sẽ khác. Bọn họ có thể ăn ké uống ké sài ké hàng bên đó.
"Được!" Diệp Kiều mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ!"
Miểu Miểu phấn chấn, vui vẻ: "Hợp tác vui vẻ!"
Diệp Kiều từng hợp tác với Diệp Thanh Hàn nhưng lúc đó là tình thế bắt buộc, đôi bên bằng mặt không bằng lòng, ai cũng ôm suy nghĩ vắt chanh bỏ vỏ.
Nhưng tình huống hiện tại thì khác.
Hai tông môn chính thức hợp tác đương nhiên phải chọn một người dẫn dắt cả đội. Các sư huynh Trường Minh Tông chậm rãi chuyển ánh mắt lên người Diệp Kiều.
"Để muội ấy làm!" Các sư huynh trăm miệng một lời.
Diệp Kiều: "..."
"Để ta dẫn đoàn." Tam sư huynh của Bích Thủy Tông chủ động giới thiệu: "Ta là Liễu Uẩn."
Diệp Kiều nhìn hắn, đánh giá một lượt rồi lễ phép chào hỏi: "Xin chào."
"Diệp Kiều." Liễu Uẩn gật đầu, nói: "Ta công nhận mi rất nổi tiếng nhưng dù sao mi cũng không phải đan tu, ta hiểu biết về bí cảnh này nhiều hơn mi, cho nên mọi người nghe theo ta là được."
Diệp Kiều trả lời qua loa: "Cảm ơn." Nàng không biết mình nổi tiếng thế đấy.
Minh Huyền giật giật khóe miệng: "Mi chắc chưa? Có chắc là muốn dẫn đoàn không?"
Liễu Uẩn cười nhạo: "Tình huống hiện tại không phải nên để cho đan tu bọn ta dẫn đoàn sao? Chẳng lẽ để phù tu bọn mi?"
Thấy Minh Huyền định phản bác, Diệp Kiều vội cản hắn lại: "Được rồi."
Bích Thủy Tông có đan dược nhiều, nếu hắn muốn thì để hắn làm.
Khoảnh khắc hai luồng kiếm khí va vào nhau, tạo nên tiếng động vang dội. Uy áp Kim Đan được giải phóng, bao phủ khắp nơi. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, hai người đã giao thủ mười mấy chiêu.
Diệp Thanh Hàn đột nhiên phát hiện ra điểm không đúng lắm: "Kiếm của mi hình như không nghe lời mi lắm."
Diệp Thanh Hàn đã từng nghe danh kiếm của Chu Hành Vân. Đó là một thanh linh kiếm, đã khai linh trí. Nếu chỉ xét vũ khí, thanh huyền kiếm phổ thông đại trà trong tay Diệp Thanh Hàn không có cửa chơi lại kiếm của Chu Hành Vân.
Chu Hành Vân trả lời: "Nó hơi ngỗ nghịch."
Kiếm Đoạn Trần là linh kiếm được truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Chu. Người được thanh kiếm nhận làm chủ sẽ là gia chủ tương lai của dòng tộc.
Đoạn Trần không thích chiến đấu cùng Chu Hành Vân nhưng ngoại trừ hắn thì không ai có thể rút kiếm được. Tức là nó muốn rút khỏi vỏ, tung hoành bên ngoài thì chỉ có thể bị Chu Hành Vân cầm trong tay.
"Đoạn Trần không muốn tiếp nhận hắn?" Trưởng lão Vấn Kiếm Tông kinh ngạc: "Hèn chi một người một kiếm lại phối hợp không ăn ý. Phạn Phạn à, tình huống này kéo dài bao lâu rồi?"
Vị sư phụ cái gì cũng không biết -Tần Phạn Phạn: "..." Sao lão biết được?
Thực tế, lão chỉ biết chút ít về sắp nhỏ. Một đứa suốt ngày lười biếng, một đứa mặt đẹp nhưng mỏ nghiệp, một đứa đam mê luyện độc, một đứa thích la cà dưới núi, và một đứa có thú vui chơi xích đu cổ.
Còn chuyện sắp nhỏ sở trường là gì, sở đoản ra sao, Tần Phạn Phạn mù tịt.
Tranh thủ lúc Diệp Thanh Hàn và Chu Hành Vân tách ra, Chúc Ưu dũng cảm sáp lại xin họp nội bộ: "Khoan. Ta xin được họp với huynh ấy một chút"
Dứt lời, nàng cười thân thiện với đám người Trường Minh Tông, sau đó vội vàng kéo Diệp Thanh Hàn đi đến một góc xó yên tĩnh.
Chúc Ưu nhìn về phía Vân Thước, giọng điệu bình thản: "Thú khế ước của Diệp Kiều bị Vân Thước ném xuống dung nham. Người của Trường Minh Tông tức giận cũng là điều bình thường."
Nàng còn nghiêm túc giải thích cho hắn: "Đây không phải hội đồng. Đây là báo thù."
Diệp Thanh Hàn nhíu mày, hắn không rõ tiền căn hậu quả của câu chuyện, chỉ là lúc chạy đến thì thấy Diệp Kiều dẫn theo một đám người hội đồng Vân Thước.
Trên khuôn mặt không cảm xúc của chàng trai đột nhiên xuất hiện vẻ chần chừ, nhưng hắn vẫn cố nói thêm: "Vân Thước là con gái."
Một đám người vây đánh một đứa con gái, hợp lí chỗ nào?
Chúc Ưu nhịn không được phản bác: "Nhưng Diệp Kiều cũng là con gái mà. Huynh không thể vì dáng vẻ cà lơ phè phỡn của nàng mà quên nàng ta cũng là con gái được."
Chúc Ưu sợ Diệp Thanh Hàn vẫn còn chưa chết tâm, tiếp tục muốn làm hộ hoa sứ giả nên vội vàng mở ngọc giản, đưa đến trước mặt đại sư huynh, nhắc nhở: "Huynh xem, hiện tại Vấn Kiếm Tông của chúng ta đang đứng thứ tư."
Diệp Thanh Hàn rất xem trọng danh tiếng và thứ bậc của tông môn. Sau khi xem bảng xếp hạng trên ngọc giản, hai hàng lông mày hắn nhíu lại.
"Đúng vậy đấy, đại sư huynh." Sở Hành Chi cũng gia nhập vào đội ngũ khuyên răn: "Vân Thước chỉ bị đánh một trận nhưng Vấn Kiếm Tông của chúng ta nếu lại thua nữa thì năm nay, sẽ bị vụt mất danh hiệu đệ nhất tông môn! Ta mau đi thôi."
Ba người Vấn Kiếm Tông vội vàng lui quân, chiến trận còn lại trở thành thiên hạ của Trường Minh Tông.
Mộc Trọng Hi hưng phấn: "Mau mau mau! Mau bóp nát thẻ thân phận của nàng ta, cho nàng ta ra đảo luôn."
Hai người đang lục đục nội bộ phía bên kia cũng bình tĩnh lại.
Tống Hàn Thanh không muốn lại dây dưa thêm nữa. Nhưng trận này, bọn họ tìm được cỏ Thanh Tâm đều nhờ Vân Thước, hắn đành miễn cưỡng xuống giọng: "Ta sẽ bảo muội ấy xin lỗi bọn mi?"
Minh Huyền mở túi không gian của Vân Thước, lục lọi một hồi cũng tìm được thẻ thân phận của Vân Thước. Hắn lắc đầu, xạo sự: "KFC của bọn ta còn chưa rõ sống chết ra sao. Nàng ta xin lỗi thì có ích gì?"
"Mi nghĩ sư muội mi đáng giá bao nhiêu tiền?" Mộc Trọng Hi hỏi.
Tống Hàn Thanh khựng lại.
Nguyệt Thanh Tông bọn họ nhiều tiền nhưng không phải là cái mỏ tiền vô hạn để Trường Minh Tông lúc nào cũng bào.
"Mấy người có bị cái khỉ gì đâu?" Tô Trạc nói. Đám này chưa thấy sứt mẻ gì mà người bị đánh thảm nhất là tiểu sư muội của bọn họ.
Mộc Trọng Hi: "Bọn ta bị tổn thương tinh thần."
"..."
Tống Hàn Thanh hận không thể dùng ánh mắt chọc chết con nhỏ hay gây chuyện thị phi -Vân Thước. Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Mi để muội ấy ấn vân tay đi."
Oan có đầu nợ có chủ, ai thiếu nợ người đó tự trả tiền, Tống Hàn Thanh hắn không có đam mê xem tiền như rác, vung tay trả nợ cho người khác.
Dưới sự bức ép của mọi người, nước mắt Vân Thước chảy dài trên gò má. Nàng hận đám người này. Sau ngày hôm nay, nàng có thể tưởng tượng ra các tu sĩ bên ngoài sẽ chỉ trỏ chê cười nàng như thế nào.
Trong đại hội, kẻ nào bị loại trừ trước, kẻ đó sẽ bị thiên hạ đàm tiếu, không còn mặt mũi để nhìn đời.
Lúc nàng sắp ấn ngón tay xuống, Mộc Trọng Hi đột nhiên giật lấy giấy nợ.
"Khoan! Bọn này đổi ý rồi. Mi nên ra đê thì hơn!"
Dưới ánh mắt sững sờ của Vân Thước, Diệp Kiều cầm thẻ bài bóp nát rồi phẩy tay với nàng ta, phòng thoáng chào hỏi: "Tạm biệt ~"
Vân Thước có ngốc đến mấy cũng biết đám người Trường Minh Tông này đang chơi mình.
Nàng đỏ sậm mắt, giận run người. Sỉ nhục, mất mặt, oan ức,... các cảm xúc tiêu cực hòa lẫn nhau, đè nén Vân Thước khiến nàng ta phun ra một bụm máu.
Khi thẻ bài bị vỡ, trận pháp Truyền Tống xuất hiện lên đưa Vân Thước ra ngoài. Tống Hàn Thanh cảm thấy bản thân được giải phóng.
Cản cũng đã cản, chuyện có thể làm cũng đã làm nhưng Vân Thước vẫn bị loại, cái này không thể trách hắn được. Tống Hàn Thanh nhìn thoáng qua Tô Trạc: "Đi thôi!"
Thấy sư muội yêu dấu của mình biến mất, Tô Trạc ngơ ngác nhìn xuống đất.
Tống Hàn Thanh cười lạnh: "Quyến luyến thế à? Không ấy cũng ra ngoài an ủi nàng ta đi?"
Đương nhiên Tô Trạc không thể bị loại cùng Vân Thước. Nếu bị loại vô duyên thế này, những người yêu thích Nguyệt Thanh Tông sẽ dùng nước miếng dìm chết hắn, chê trách hắn không coi trọng đại hội tông môn.
Từ đầu đến cuối Bích Thủy Tông đều không dính dáng đến việc này. Bọn họ chứng kiến cả câu chuyện nên nhìn thấy Vân Thước bị loại cũng không ngạc nhiên lắm.
"Nhỏ Vân Thước rảnh rỗi sinh nông nỗi à? Khi không lại đi chọc điên Diệp Kiều làm gì không biết!" Miểu Miểu khoanh tay, cảm thán.
Vân Thước bị loại, đương nhiên thú tầm bảo cũng biến mất theo nàng ta. Thế tức là Nguyệt Thanh Tông đã mất khả năng dẫn bọn họ đi tìm linh thực. Tư Diệu Ngôn tuyên bố không chút do dự: "Thế thì chấm dứt hợp tác ở đây."
Liên minh cây khế của hai tông môn tan vỡ.
"Chúng ta kết minh với đám Diệp Kiều?" Miểu Miểu hưng phấn hỏi: "Tiết Dư không có mặt ở đây, chẳng phải chúng ta có thể đu theo Diệp Kiều, gà chó thăng thiên?"
"..." Cách dùng thành ngữ ba chấm của Miểu Miểu khiến các sư huynh, sư tỷ cạn lời.
Tứ sư huynh của Bích Thủy Tông lên tiếng: "Đệ qua bên kia bàn chuyện hợp tác với bọn Diệp Kiều."
Những người khác không có ý kiến.
Diệp Kiều còn đang suy ngẫm về cốt truyện. Trong nguyên tác, nguyên chủ bị người ta đào linh căn. Nhưng hiện tại, nàng đã rời Nguyệt Thanh Tông, thoát khỏi số phận thánh mẫu support hiến linh căn cho nữ chính. Thế thì... linh căn của Vân Thước được tu bổ bằng cách nào?
Dùng linh thực?
"Huynh phát hiện một chuyện." Đương lúc Diệp Kiều đang trầm tư suy nghĩ, Minh Huyền đột nhiên giở giọng nghiêm túc.
"Hửm?"
Đám người nghi hoặc nghiêng đầu, nghĩ rằng Minh Huyền phát hiện ra chuyện gì đó không hợp lý.
Minh Huyền thật thà chia sẻ: "Huynh phát hiện khi tiểu sư muội không nói gì, nhìn rất xinh đẹp."
Mộc Trọng Hi lập tức đồng ý với ý kiến trên.
Khi Diệp Kiều yên tĩnh đứng một chỗ, đầu hơi cúi xuống, hàng mi dài rũ nhẹ, thường phục xanh dương, dáng vẻ an tĩnh, nhìn rất giống tiểu sư tỷ thanh cao, thoát tục, không vướng bụi trần của một tông môn nào đó.
"Các huynh có ai để ý đến sống chết của Tiết Dư không?" Diệp Kiều ngẩn người, không ngờ câu chuyện của các sư huynh lại đi xa, đi luôn như thế. Nàng lắc đầu: "Đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người lạnh lẽo, tình đồng môn nhạt nhẽo."
Vừa nghe nàng nhắc nhở, các sư huynh vội mở ngọc giản kiểm tra. Ồ, Tiết Dư vẫn còn sống.
Bên này bốn người Trường Minh Tông kéo bè kéo cánh đánh nhau, bên kia Tiết Dư đang lạc giữa bí cảnh.
Hôm nay thiên không thời, địa không lợi, nhân không hòa, đang đi thì hắn chạm mặt đám người Thành Phong Tông.
Tần Hoài: "Thật trùng hợp ~"
Tiết Dư cười mỉm: "Thật trùng hợp ~" Số đen như chó!
Mắt Tần Hoài sáng rực như đèn pha. Buồn ngủ gặp chiếu manh. Hắn đang bị nhiệt độ của bí cảnh Hỏa Diệm Sơn đốt cho toàn thân nóng nảy, lâu lâu còn bị ảo giác mê hoặc. Mới đến ngày thứ hai mà đám người Thành Phong Tông đã ủ rũ, mất tinh thần.
Vốn dĩ muốn hợp tác với Bích Thủy Tông nhưng nào ngờ lại bị Nguyệt Thanh Tông hớt tay trên. Lúc này, Tiết Dư trong mắt Tần Hoài chẳng khác gì ốc đảo xanh mướt quyến rũ trong mắt lữ khách đang du hành nơi sa mạc khô nóng. Hai mắt hắn xanh lè, sáng rực: "Có đan Thanh Tâm không?"
Tiết Dư quả quyết: "Không có, nghèo!"
Đương nhiên là hắn có nhưng hắn phải tiết kiếm để cho đồng bọn dùng nữa. Đám người Thành Phong Tông đừng hòng xơ múi được một miếng đan dược nào từ hắn!
Tần Hoài không tin: "Để ta kiểm tra túi không gian giùm mi nhé?"
Chòi má, có còn miếng liêm sỉ nào không ấy ơi?
"Đừng hòng!" Tiết Dư nhìn thấy Tần Hoài muốn nhào đến cướp túi không gian, trong lòng căng thẳng gần chết. Đột nhiên, một dòng suy nghĩ lóe lên, hắn bình tĩnh lại: "Ta cảnh cáo nhé, nếu mi ép ta, ta chết cho mi xem!"
Nói rồi hắn cầm thẻ thân phận ra, nắm chặt trong tay.
"..."
Ai lại chơi trò tự sát để cảnh cáo người ta bạn ới?
Tần Hoài không ngờ Tiết Dư có thể làm đến mức này.
Tiết Dư phát hiện cách này hữu dụng, đầu lập tức nhảy số.
Chiêu này hắn học được từ Chu Hành Vân. Người của Thành Phong Tông mà cướp túi của hắn, hắn tự sát dằn mặt cho xem!
Ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, dân chơi hệ học đòi tự sát dằn mặt cảnh cáo: "Chúng ta đều là Kim Đan. Mi có thể thử xem, bọn mi cướp túi nhanh hơn hay là ta bóp nát thẻ thân phận nhanh hơn."
Dù tốc độ của Tần Hoài có nhanh cũng không thể nhanh hơn Tiết Dư. Với thần thức mạnh mẽ của mình, Tiết Dư có thể lập tức bóp nát thẻ thân phận ngay khi bọn họ vừa hành động.
Đến lúc đó, đừng nói là đan Thanh Tâm, đến cái nịt cũng không cướp được.
Hơn nữa, Trường Minh Tông có hai phù tu, trên người Tiết Dư chắc chắn có bùa phòng ngự. Nếu hành động lỗ mãng thì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được.
Nụ cười trên môi Tần Hoài cứng lại, vẻ mặt miễn cưỡng: "Bình tĩnh nào, chuyện gì cũng có thể thương lượng được."
Đoạn Hoành Đao nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Tiết Dư, giống như không muốn nhiều lời với họ. Hắn cố gắng thể hiện sự thân thiện của bản thân: "Thật ra là bọn ta không phải muốn cướp túi không gian của mi. Bọn ta chỉ muốn trao đổi thôi. Ta có pháp khí, mi có đan dược. Chúng ta trao đổi, thế thì hợp lý rồi!"
Đoạn Hoành Đao nói mà trong tim đau nhiều chút. Vốn tưởng là của hời trên trời rơi xuống, một đan tu như Tiết Dư không thể đánh nhau hay tự vệ, bọn họ có thể chơi trò giựt hụi. Ai dè tên này lại biến thái chơi hù tự sát.
Ở diễn biến bên kia, đám người Diệp Kiều xuất phát tìm kiếm đồng bọn bị thất lạc. Bích Thủy Tông từ bỏ huynh đệ cây khế cũ, đề nghị liên minh hợp tác với anh em cây khế mới -đám Diệp Kiều.
"Phải liên minh với bọn họ à?"
Bốn người tụm lại bàn bạc.
Mộc Trọng Hi: "Thôi khỏi, mệt lắm, còn phải bảo vệ bọn họ."
Chu Hành Vân: "Bọn họ là đan tu."
Diệp Kiều cũng tán thành ý tưởng hợp tác: "Liên minh với bọn họ, chúng ta có thể cắn thuốc ké."
Đan dược rất khó luyện. Số đan mà nàng và Tiết Dư luyện được không đủ để trụ được đến cuối bí cảnh. Nhưng nếu hợp tác với Bích Thủy Tông thì mọi chuyện sẽ khác. Bọn họ có thể ăn ké uống ké sài ké hàng bên đó.
"Được!" Diệp Kiều mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ!"
Miểu Miểu phấn chấn, vui vẻ: "Hợp tác vui vẻ!"
Diệp Kiều từng hợp tác với Diệp Thanh Hàn nhưng lúc đó là tình thế bắt buộc, đôi bên bằng mặt không bằng lòng, ai cũng ôm suy nghĩ vắt chanh bỏ vỏ.
Nhưng tình huống hiện tại thì khác.
Hai tông môn chính thức hợp tác đương nhiên phải chọn một người dẫn dắt cả đội. Các sư huynh Trường Minh Tông chậm rãi chuyển ánh mắt lên người Diệp Kiều.
"Để muội ấy làm!" Các sư huynh trăm miệng một lời.
Diệp Kiều: "..."
"Để ta dẫn đoàn." Tam sư huynh của Bích Thủy Tông chủ động giới thiệu: "Ta là Liễu Uẩn."
Diệp Kiều nhìn hắn, đánh giá một lượt rồi lễ phép chào hỏi: "Xin chào."
"Diệp Kiều." Liễu Uẩn gật đầu, nói: "Ta công nhận mi rất nổi tiếng nhưng dù sao mi cũng không phải đan tu, ta hiểu biết về bí cảnh này nhiều hơn mi, cho nên mọi người nghe theo ta là được."
Diệp Kiều trả lời qua loa: "Cảm ơn." Nàng không biết mình nổi tiếng thế đấy.
Minh Huyền giật giật khóe miệng: "Mi chắc chưa? Có chắc là muốn dẫn đoàn không?"
Liễu Uẩn cười nhạo: "Tình huống hiện tại không phải nên để cho đan tu bọn ta dẫn đoàn sao? Chẳng lẽ để phù tu bọn mi?"
Thấy Minh Huyền định phản bác, Diệp Kiều vội cản hắn lại: "Được rồi."
Bích Thủy Tông có đan dược nhiều, nếu hắn muốn thì để hắn làm.