Mộc Trọng Hi đá văng cửa, mọi người rướn cổ nhìn vào. Sáu kiếm tu đang lao vào đánh đấm nhau, Diệp Kiều đứng ở sau lâu lâu quất roi vào người bọn họ.
Minh Huyền cũng thấm dần niềm vui lừa gạt người khác, lâu lâu sẽ phát ra vài tiếng cười điên cuồng, biến thái.
Tác phong hành động của hai người không hề giống đệ tử chính đạo mà giống như vai ác đang đắc ý cười biến thái trong tiểu thuyết.
Đám người nhà họ Tống không hiểu đầu cua tai nheo: "Ừm... Xin hỏi, chúng ta đến đây cứu vớt đám tu sĩ đáng thương đang bị hãm hại kia sao?"
Nếu là thế thì bọn họ đã hiểu tại sao đám người Trường Minh Tông lại lo lắng như vậy.
"Sư muội và sư huynh mi là người nào?" Một tu sĩ nhìn về phía Mộc Trọng Hi, hỏi: "Là người bị đánh thảm thương nhất hả?"
Mộc Trọng Hi trầm mặc đến không thể trầm mặc hơn: "Không... Muội ấy là người đứng sau đám người kia."
Gã tu sĩ nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng rặn ra một câu: "Đệ tử chân truyền bọn mi thật đặc sắc."
Một người bắt cóc người thừa kế của nhà họ Tống ép bọn họ phải giúp đỡ, một người mang tiếng chờ được giải cứu thì lại đang "chơi đùa" với sáu tu sĩ Kim Đan.
Lẽ nào lứa đệ tử chân truyền lần này đều sống dơ dữ vậy?
"Diệp Kiều." Tống Hàn Thanh thấy cảnh này, người hơi khựng lại, nhưng hắn không có chút cảm giác ngoài ý muốn nào. Gân xanh trên thái dương giật giật, hắn hỏi: "Mi đang làm gì?"
Khi cửa bị phá Diệp Kiều quay đầu lại và nhìn thấy mười khuôn mặt khiếp sợ đang nhìn mình. Nàng nghiêng đầu, ngơ ngác đặt câu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trong đêm khuya thanh vắng như thế này, một đám tu sĩ tụ hội với nhau để họp mặt tâm sự gì à?
Mặt Tống Hàn Thanh đen như đít nồi. Hắn chắc chắn đám người Trường Minh Tông này cố tình đến đây tra tấn tinh thần mình!
Khuôn mặt hắn vặn vẹo giây lát, sau đó quay đầu trừng mắt với các tu sĩ nhà họ Tống: "Nhìn gì mà nhìn? Mau đi đi!"
Cứu Diệp Kiều cái khỉ mốc, người cầm cứu lúc này nên là đám tán tu Kim Đan kia kìa!
"Người ta đứng nhất hai trận cũng phải!" Tu sĩ lúc nãy hùa theo Vân Thước giận dữ, xỉa xói Diệp Kiều, bây giờ lại sờ mũi quay xe: "Không hổ là đệ nhất của chúng ta."
Mộc Trọng Hi kinh ngạc nhìn mặt mo vô sỉ của hắn. Gì mà đệ nhất của chúng ta? Mi là ai dzẫy? Chúng ta thân nhau lắm sao?
"Lúc nãy mới nói Diệp Kiều nhà bọn ta chỉ biết gây phiền phức?" Hắn nhướng mày, lòng càng củng cố suy nghĩ người nhà họ Tống đều là phường mặt dày tâm đen.
Mộc Trọng Hi chỉ vô tình thốt thành tiếng nhưng Vân Thước đứng một bên lại thấy nhột. Mặt đỏ lên, nàng cũng thấy xấu hổ vì những lời lúc nãy của mình. Nàng há miệng hít thở nặng nề, muốn nói lại không nói thành lời.
Trước kia Vân Thước không hay ghen ti hay muốn so bì với ai nhưng từ khi Diệp Kiều xuất hiện, Tống Hàn Thanh không còn để ý đến nàng, đến cả sư phụ cũng thay đổi thái độ với nàng, có khi người còn nhìn nàng thở dài.
Vân Thước rũ mắt, kiềm chế cảm xúc cực đoan đang cuồn cuộn trong lồng ngực, muốn liên hệ đồng ý nhận truyền thừa từ ông lão kia.
Nàng muốn học kiếm thuật. Nàng phải lấy lại những lời tán tụng, ca ngợi mà nàng đáng được nhận.
Đoàn người nhà họ Tống đến vội vàng, đi cũng vội vàng. Vẻ mặt khi đến và khi đi khác nhau một trời một vực, tựa như vừa có đại chiến thế giới vừa xảy ra.
Mọi việc tiến triển quá nhanh, cả đám chỉ biết nghẹn họng nhìn nhau trân trối.
Diệp Kiều đánh giá thần sắc khác nhau trên mặt các sư huynh, cũng nhân tiện truyền âm nhắc Minh Huyền ở lại, những người khác ra ngoài nói chuyện, đề phòng sáu tu sĩ Kim Đan kia nghe được.
Bên ngoài phòng, gió lạnh thổi tái tê.
"Muội và Minh Huyền đang làm gì vậy?" Mộc Trọng Hi chu môi: "Chúng ta mới tách nhau ra chạy chưa được bao lâu, hai người đã bắt được sáu Kim Đan kia."
Là Kim Đan đấy, không phải sáu Trúc Cơ, bọn họ mỗi người một kiếm cũng đủ chọc cho hai người thành cái sàng di động. Sao mà bắt được bọn họ hay vậy?
"Không phải bắt được, mà là đe dọa được." Diệp Kiều chỉnh lại cho đúng: "Bọn họ cho rằng Minh Huyền là quỷ tu ở nhà họ Tống, nên quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa. Nhưng đây là chỉ quy phục tạm thời, muội kiến nghị sau khi hoàn thành ủy thác, chúng ta nên cho bọn họ ăn cơm tù."
Nàng giải thích qua loa.
Đám tán tu kia đâu bị mất não, sao lại nghĩ rằng Minh Huyền là quỷ tu?
Đám người nghi hoặc trong lòng. Nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp để truy hỏi vấn đề này. Tiết Dư suy nghĩ một lát rồi quyết: "Chúng ta rời nơi này để bàn bạc kỹ hơn. Đám tán tu Kim Đan kia vẫn còn hữu dụng, nên giữ lại."
Với trình độ keo kiệt của Tống Hàn Thanh, làm gì có chuyện hắn hào phóng cho bọn họ mượn người.
"Để Minh Huyền ở lại canh chừng bọn hắn."
Nhị sư huynh sợ quỷ, giao nhiệm vụ này cho hắn sẽ hợp lý và nhẹ nhàng hơn. Bởi vì lúc nãy hình ảnh Diệp Kiều cùng quỷ đồng liên thủ đuổi theo đã tạo thành bóng ma tâm lý, khiến bọn họ ám ảnh vô cùng. Thế nên bọn họ đã tin tưởng vững chắc rằng Minh Huyền chính là quỷ tu.
So với tu sĩ nhân loại, quỷ tu càng đáng sợ và khó đoán hơn. Bọn chúng nổi tiếng với việc giết người như ngóe, chỉ cần vô tình khiến chúng khó chịu, mích lòng thì vị trí ngồi sau ngồi nải chuối ngắm mông con gà sẽ là có phần của họ.
Không ai dám chọc giận Minh Huyền, sợ quỷ đồng không vui làm gỏi bọn họ tại chỗ.
Minh Huyền nhìn sáu người đang sợ hãi, lo lắng, tâm trạng đột nhiên vui sướng như chưa từng có. Lúc xưa, khi ở trong bí cảnh, hắn hay bị sáu Kim Đan liên thủ tấn công, bây giờ thời thế thay đổi, lại có sáu Kim Đan khác nghe hắn sai phái.
...
Sau khi tách Minh Huyền ra, Diệp Kiều đang suy tư nên hoàn thành ủy thác này như thế nào.
Thời gian đã trôi qua lâu như thế mà vẫn không có động tĩnh gì. Có lẽ nên tìm cách trêu chọc quỷ tu, khiến ả chủ động hiện thân.
Con trai ả đã bị nàng trộm, Diệp Kiều không tin ả có thể bình thản đứng nhìn.
Chuyện ả tìm đến nàng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hôm nay xem như Diệp Kiều đã đạt được thành tựu to lớn, dùng thực lực của bản thân gia tăng giá trị thù hận của toàn bộ phủ đệ nhà họ Tống.
Nàng không hề có chút hoảng hốt, thậm chỉ còn bình thản nghĩ đến một sự kiện khác.
Truyền thừa mà nữ chính sẽ nhận được là gì nhỉ? Thiên phú dị bẩm? Nàng không rõ lắm.
Thiên phú của Vân Thước chưa chắc xịn nhất nhưng khí vận của nàng ta chắc chắn là cao nhất. Dưới tình huống chỉ có một mình nàng ta, một mảnh thần hồn cuối cùng của vị tiền bối kiếm tu kia -trong tình trạng sắp tan biến hoàn toàn- chắc chắn sẽ đưa truyền thừa cho người mà ông ta cảm thấy thích hợp nhất.
Vân Thước là đệ tử chân truyền của năm đại tông môn đại diện cho chính đạo, cũng xem như một người đáng tin cậy.
Còn chuyện Vân Thước nhận truyền thừa ở đâu thì Diệp Kiều không rõ. Chỉ nhớ rằng lúc nữ chính nhận được truyền thừa đã thuận lợi giúp nhà họ Tống giải quyết được một chuyện phiền toái. Và khoảnh khắc ấy đã đánh dấu mốc Tống Hàn Thanh chính thức gia nhập vào dàn hậu cung trai đẹp bị hấp dẫn bởi sự thông minh và xinh đẹp của nàng ta.
Tống Hàn Thanh là một công tử đại thế gia tiêu chuẩn, xem trọng lợi ích gia tộc, đội nhóm nên không có thiện cảm với những thứ đẹp mà vô dụng. Nếu Vân Thước có thể lấy được truyền thừa, trở thành thiên tài phù kiếm song tu thì mới đáng để hắn liếc mắt để tâm.
Trong đêm tối, mây đen che khuất ánh trăng, cảnh vật xung quanh im ắng lạ thường. Vân Thước thử gọi tên tiền bối kia trong lòng.
Nền đất nhà họ Tống có rất nhiều tu sĩ ngã xuống, thậm chí còn có cả các đại năng thần hồn trăm năm bất diệt. Mấy hôm nay nàng gặp một ông lão. Ông ấy luôn nói đi nói lại rằng muốn trao cho nàng một cơ duyên.
Vân Thước đã không đồng ý ngay nhưng hiện tại nàng không muốn do dự nữa.
"Tiền bối." Nàng gọi nhỏ: "Ngài có đó không?"
Nàng nói tiếp: "Tôi đồng ý tiếp nhận truyền thừa của ngài."
Một ông lão dáng người mảnh khảnh chậm rãi bay đến trước mặt Vân Thước, hỏi: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Vân Thước lập tức gật đầu: "Đã nghĩ kỹ!"
Nàng không thể để Diệp Kiều kiêu ngạo thêm nữa.
Ông lão xem xét nàng một lát: "Nếu đã vậy thì ngoài trừ nhóc, những tu sĩ khác cũng sẽ được trao cơ hội có cơ duyên này. Truyền thừa của lão, ai thiên phú cao, tư chất xuất chúng thì người đó sẽ được nhận."
Lúc đầu lão tìm đến Vân Thước là vì nhắm đến tư chất không tồi của nàng ta, lại thêm thân phận đệ tử chân truyền của năm đại tông môn, mà thời gian của lão không còn nhiều, không thể kén cá chọn canh, đành bỏ một làm mười, miễn cưỡng được kẻ ít kém cỏi nhất trong không những kẻ kém cỏi.
Bây giờ thì khác, trong phủ đệ xuất hiện nhiều đệ tử chân truyền thế này, lão phải chọn người xuất sắc nhất!
Cái gì?
Câu chuyện rẽ sang hướng Vân Thước không đoán trước được. Nàng bất giác gào lên, đôi mắt đẹp trợn to: "Tiền bối? Ngài đùa ta à?"
Sự thật chứng minh, vị tiền bối kia không hề đùa. Bởi vì chưa đầy một giây sau, ngoại trừ Chu Hành Vân, tất cả các kiếm tu khác đều mơ màng đổ gục xuống đất.
Chu Hành Vân: "?"
"Chuyện gì xảy ra?" Biến cố đột nhiên ập đến khiến Tiết Dư kinh ngạc.
Đột tử tập thể?
Hắn vội vàng lắc lắc Diệp Kiều, thuận chân đá Mộc Trọng Hi một cái. Sau đó phát hiện, tất cả những người hôn mê đều là kiếm tu.
"Những người hôn mê đều là kiếm tu." Tiết Dư nhìn về phía đại sư huynh: "Huynh có cần ngất luôn cho đủ bộ?"
Chỉ thiếu mỗi huynh là trọn bộ kiếm tu đấy!
Chu Hành Vân nhìn các kiếm tu ngã trên đất, ngẫm nghĩ một lát cũng đoán được đại khái. Hắn nhếch mép: "Có tiền bối kiếm tu đang chọn người thừa kế."
Còn nguyên nhân hắn không hôn mê là vì chọn người truyền thừa đều chọn kiếm tu không có gia tộc. Hắn là người nhà họ Chu và gia tộc hắn có truyền thừa của chính mình. Cũng vì thế nên hắn bị loại ngay vòng gửi xe.
Cùng lúc đó, Diệp Kiều hoảng hốt tỉnh lại nhìn không gian tối đen trước mắt. Suýt nữa nàng cho rằng mình lại lọt vào lĩnh vực. Mộc Trọng Hi cũng tỉnh lại cùng lúc với nàng, hắn còn thuận tiện nhéo nàng một cái: "Có đau không?"
Diệp Kiều lắc đầu: "Không đau."
Nhưng...
"Cái quần què nhà huynh, mắc gì véo muội?"
Nàng không cảm xúc đạp hắn một cái. Mộc Trọng Hi không thèm tránh, đằng nào cũng chẳng đau. Hắn nói: "Là mơ."
Mơ?
Diệp Kiều suy tư nhìn đám người đang dần dần tỉnh lại. Phần lớn là người nhà họ Tống, còn có cả Vân Thước. Về cơ bản, những người bị ngất đều là kiếm tu.
Ố la la~ Truyền thừa trong truyền thuyết?
Theo trí nhớ của nàng, đây là một trong những cơ duyên đặc biệt của nữ chính. Không ngờ trời xui đất khiến, cơ duyên này lại có nhiều người cùng được xem xét?
Diệp Kiều không biết khúc nào của câu chuyện xảy ra vấn đề, khiến cho nhiều người được vào khu vực truyền thừa. Nhưng chuyện khiến nàng tò mò hơn là trong tình huống có nhiều người được xem xét nhận truyền thừa thế này, với hào quang vạn người mê sáng chói của mình, nữ chính có thể được vị tiền bối kia tán thưởng, trao truyền thừa hay không?
Diệp Kiều thấy "buồn" thay cho nữ chính.
Có một kiếm cốt trời sinh ở đây, không biết vị tiền bối kia có lại chọn nàng ta hay không.
Thấy mọi người lục đục tỉnh lại, Diệp Kiều không muốn mọi người chú ý đến mình nên kéo Mộc Trọng Hi ngồi xổm trồng nấm trong góc.
Hai người ngồi xuống chụm đầu lại: "Nếu cả đám đều hôn mê thế này, bên ngoài sẽ có nguy hiểm gì không?"
Không biết Diệp Kiều nghĩ đến điều gì, vẻ mặt vốn bình tĩnh hơi khựng lại.
Nếu là lúc bình thường, nàng có thể vỗ ngực khẳng định sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng đó là lúc bình thường dưới tiền đề nàng không đắc tội quỷ tu tiện thể bắt cóc con trai ả ta.
Mộc Trọng Hi nhìn vẻ mặt khựng lại của tiểu sư muội, dường như hiểu gì đó, biểu cảm trở nên hoảng hốt: "Muội lại làm trò gì rồi?"
Diệp Kiều chột dạ, cố gắng thuyết phục sư huynh: "Không, không có mà. Muội là người thật thà, huynh không tin muội à?"
Mộc Trọng Hi "a" một cái.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, chắc chắn Minh Huyền và Diệp Kiều lại lén lút làm chuyện gì đó sau lưng bọn họ, mà cụ thể là chuyện gì thì chưa rõ.
Trong lúc hai người cãi yêu, Vân Thước sốt ruột tìm kiếm bóng dáng của vị tiền bối kia. Nàng muốn điên lên. Chẳng phải lão đã bảo là muốn chọn nàng làm người thừa kế sao? Sao giữa chừng lại bùng kèo, rồi cho nhiều người vào nơi truyền thừa như thế?
Nhiều người ở đây vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nên tổ hai người Trường Minh Tông ngồi trong góc không có người để ý đến.
Khi Mộc Trọng Hi gật gà muốn đánh một giấc thì bỗng nhiên một âm thanh vang bên tai. Hắn mở mắt nhìn thấy một ông lão thần bí đột nhiên xuất hiện trước mắt mình. Ông lão cầm kiếm trong tay, cười thân thiện: "Nhóc ranh, lão có truyền thừa muốn giao cho nhóc, nhóc có muốn kế thừa sức mạnh của lão không?"
Ông lão cười tỉm tủm với Mộc Trọng Hi, ngữ khí thân thiết hướng dẫn: "Phần kiếm quyết này lão chỉ truyền cho nhóc thôi đó."
"Tại sao chỉ truyền cho tôi?" Căn cứ theo kinh nghiệm xem các loại tiểu thuyết đấu đá như trạch đấu, cung đấu, chính trường đấu, giang hồ đấu,... Mộc Trọng Hi nhìn ông lão bằng ánh mắt cảnh giác: "Ông muốn hãm hại tôi?"
Ông lão: "..."
Thấy ông lão im lặng không nói lời nào, Mộc Trọng Hi chỉ về phía công pháp trong tay ông: "Hay là, muốn luyện công pháp này phải tự thiến?"
Khi Diệp Kiều nhìn thấy ông lão trước mặt, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng là: Chuyện gì cũng có thể xảy ra! Bàn tay vàng của nữ chính bị bay màu thật kìa!
Trường phái kiếm đạo xem trọng căn cốt luyện kiếm, giới tu chân chỉ có hai kiếm cốt trời sinh, không đưa truyền thừa cho Mộc Trọng Hi thì cho ai?
Thấy hai người đang nói chuyện, nàng không tiện quấy rầy nhưng càng về sau, tình hình càng không ổn, nàng vội vàng huých khuỷu tay vào người Mộc Trọng Hi.
Nàng phát hiện khi Mộc Trọng Hi nói chuyện với ông lão, mọi người đều quay lại nhìn hai người như đang nhìn hai đứa tâm thần trốn trại.
Mộc Trọng Hi phục hồi tinh thần, hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Kiều chỉ đám người đang nhìn họ, nói nhỏ: "Hình như chỉ có chúng ta nhìn thấy ông ấy thôi. Huynh tém tém lại, đừng làm quá, bị để ý đấy." Nếu những người đó phát hiện vấn đề thì hơi xu à.
Thấy hai người chụm đầu lại xì xầm to nhỏ, mọi người cạn lời.
Cái đám Trường Minh Tông này nói gì mà nói lắm thế? Suốt ngày to nhỏ với nhau!
Diệp Kiều nói rất nhỏ nhưng ông lão bên cạnh vẫn nghe thấy được. Nàng cũng lười che giấu chuyện mình có thể nhìn thấy ông ấy mà quang minh chính đại nói chuyện với Mộc Trọng Hi.
"Vị tiền bối này hẳn là kiếm tu qua đời vì phi thăng thất bại." Diệp Kiều thầm ra hiệu sư huynh nên chủ động một chút: "Ông ấy đang lựa chọn người kế thừa sức mạnh của mình."
"Khoan!"
Ông lão vốn chỉ chú ý đến Mộc Trọng Hi. Dù sao thì đây cũng là kiếm cốt trời sinh, là hạt giống tốt, thích hợp với truyền thừa nhất. Ông trời không tuyệt đường lão nên mới đưa thiếu niên này đến đây. Còn con bé bên cạnh thì lão không bận tâm mấy.
Ông lão nhìn về phía Diệp Kiều, giọng nói chứa đầy kinh ngạc: "Nhóc có thể thấy lão?"
Diệp Kiều ngớ người, thật thà hỏi lại: "Người bình thường không xứng nhìn thấy ngài?"
Đây là vấn đề xứng hay không xứng sao?
Ông lão không nhịn được trợn to mắt, thân thiện đánh giá Diệp Kiều: "Thằng nhóc kia có thể chất đặc biệt, là kiếm cốt trời sinh. Còn cô nhóc, nhóc là gì?"
Sao có thể nhìn thấy lão?
Đúng thế, Mộc Trọng Hi cũng tò mò muốn chết. Rốt cuộc Diệp Kiều có tư chất như thế nào?
Bấy lâu nay, tư chất Diệp Kiều vẫn luôn là câu hỏi chưa có lời giải đáp. Bên ngoài lắm người điều tra, nghị luận, đặt câu hỏi nhưng vẫn không có câu trả lời. Có người đoán là thượng phẩm, kết quả trắc nghiệm thiên phú trung phẩm chỉ là đòn tung hỏa mù bên ngoài của Trường Minh Tông.
Đương nhiên, còn có fan não tàn của Diệp Kiều luôn kiên định với suy nghĩ, Ngông Ngông nhà bọn họ có tư chất đỉnh của chóp, không hề kém cạnh bất kỳ ai, chắc chắn là cực phẩm!
Nhưng kết quả trắc nghiệm độ tinh khiết linh căn của Diệp Kiều trên đá Trắc Nghiệm vẫn luôn là trung phẩm nửa vời, không cao không thấp.
"Ông cảm thấy tôi là gì?" Diệp Kiều kiềm chế sự hiếu kỳ trong lòng, mắt nhìn thẳng, giọng nói bình tĩnh, đầy khách sáo với lão.
Ông lão đánh giá Diệp Kiều hồi lâu. Ngoại trừ kiếm cốt trời sinh, còn tư chất gì đặc biệt hơn?
Lão thoáng đoán được, ngoại trừ kiếm cốt trời sinh, vẫn còn tư chất ở trên bọn họ.
Đó chính là...
"Hai nhóc từng nghe đến linh căn thiên phẩm chưa?
Minh Huyền cũng thấm dần niềm vui lừa gạt người khác, lâu lâu sẽ phát ra vài tiếng cười điên cuồng, biến thái.
Tác phong hành động của hai người không hề giống đệ tử chính đạo mà giống như vai ác đang đắc ý cười biến thái trong tiểu thuyết.
Đám người nhà họ Tống không hiểu đầu cua tai nheo: "Ừm... Xin hỏi, chúng ta đến đây cứu vớt đám tu sĩ đáng thương đang bị hãm hại kia sao?"
Nếu là thế thì bọn họ đã hiểu tại sao đám người Trường Minh Tông lại lo lắng như vậy.
"Sư muội và sư huynh mi là người nào?" Một tu sĩ nhìn về phía Mộc Trọng Hi, hỏi: "Là người bị đánh thảm thương nhất hả?"
Mộc Trọng Hi trầm mặc đến không thể trầm mặc hơn: "Không... Muội ấy là người đứng sau đám người kia."
Gã tu sĩ nghẹn họng hồi lâu, cuối cùng rặn ra một câu: "Đệ tử chân truyền bọn mi thật đặc sắc."
Một người bắt cóc người thừa kế của nhà họ Tống ép bọn họ phải giúp đỡ, một người mang tiếng chờ được giải cứu thì lại đang "chơi đùa" với sáu tu sĩ Kim Đan.
Lẽ nào lứa đệ tử chân truyền lần này đều sống dơ dữ vậy?
"Diệp Kiều." Tống Hàn Thanh thấy cảnh này, người hơi khựng lại, nhưng hắn không có chút cảm giác ngoài ý muốn nào. Gân xanh trên thái dương giật giật, hắn hỏi: "Mi đang làm gì?"
Khi cửa bị phá Diệp Kiều quay đầu lại và nhìn thấy mười khuôn mặt khiếp sợ đang nhìn mình. Nàng nghiêng đầu, ngơ ngác đặt câu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Trong đêm khuya thanh vắng như thế này, một đám tu sĩ tụ hội với nhau để họp mặt tâm sự gì à?
Mặt Tống Hàn Thanh đen như đít nồi. Hắn chắc chắn đám người Trường Minh Tông này cố tình đến đây tra tấn tinh thần mình!
Khuôn mặt hắn vặn vẹo giây lát, sau đó quay đầu trừng mắt với các tu sĩ nhà họ Tống: "Nhìn gì mà nhìn? Mau đi đi!"
Cứu Diệp Kiều cái khỉ mốc, người cầm cứu lúc này nên là đám tán tu Kim Đan kia kìa!
"Người ta đứng nhất hai trận cũng phải!" Tu sĩ lúc nãy hùa theo Vân Thước giận dữ, xỉa xói Diệp Kiều, bây giờ lại sờ mũi quay xe: "Không hổ là đệ nhất của chúng ta."
Mộc Trọng Hi kinh ngạc nhìn mặt mo vô sỉ của hắn. Gì mà đệ nhất của chúng ta? Mi là ai dzẫy? Chúng ta thân nhau lắm sao?
"Lúc nãy mới nói Diệp Kiều nhà bọn ta chỉ biết gây phiền phức?" Hắn nhướng mày, lòng càng củng cố suy nghĩ người nhà họ Tống đều là phường mặt dày tâm đen.
Mộc Trọng Hi chỉ vô tình thốt thành tiếng nhưng Vân Thước đứng một bên lại thấy nhột. Mặt đỏ lên, nàng cũng thấy xấu hổ vì những lời lúc nãy của mình. Nàng há miệng hít thở nặng nề, muốn nói lại không nói thành lời.
Trước kia Vân Thước không hay ghen ti hay muốn so bì với ai nhưng từ khi Diệp Kiều xuất hiện, Tống Hàn Thanh không còn để ý đến nàng, đến cả sư phụ cũng thay đổi thái độ với nàng, có khi người còn nhìn nàng thở dài.
Vân Thước rũ mắt, kiềm chế cảm xúc cực đoan đang cuồn cuộn trong lồng ngực, muốn liên hệ đồng ý nhận truyền thừa từ ông lão kia.
Nàng muốn học kiếm thuật. Nàng phải lấy lại những lời tán tụng, ca ngợi mà nàng đáng được nhận.
Đoàn người nhà họ Tống đến vội vàng, đi cũng vội vàng. Vẻ mặt khi đến và khi đi khác nhau một trời một vực, tựa như vừa có đại chiến thế giới vừa xảy ra.
Mọi việc tiến triển quá nhanh, cả đám chỉ biết nghẹn họng nhìn nhau trân trối.
Diệp Kiều đánh giá thần sắc khác nhau trên mặt các sư huynh, cũng nhân tiện truyền âm nhắc Minh Huyền ở lại, những người khác ra ngoài nói chuyện, đề phòng sáu tu sĩ Kim Đan kia nghe được.
Bên ngoài phòng, gió lạnh thổi tái tê.
"Muội và Minh Huyền đang làm gì vậy?" Mộc Trọng Hi chu môi: "Chúng ta mới tách nhau ra chạy chưa được bao lâu, hai người đã bắt được sáu Kim Đan kia."
Là Kim Đan đấy, không phải sáu Trúc Cơ, bọn họ mỗi người một kiếm cũng đủ chọc cho hai người thành cái sàng di động. Sao mà bắt được bọn họ hay vậy?
"Không phải bắt được, mà là đe dọa được." Diệp Kiều chỉnh lại cho đúng: "Bọn họ cho rằng Minh Huyền là quỷ tu ở nhà họ Tống, nên quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa. Nhưng đây là chỉ quy phục tạm thời, muội kiến nghị sau khi hoàn thành ủy thác, chúng ta nên cho bọn họ ăn cơm tù."
Nàng giải thích qua loa.
Đám tán tu kia đâu bị mất não, sao lại nghĩ rằng Minh Huyền là quỷ tu?
Đám người nghi hoặc trong lòng. Nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp để truy hỏi vấn đề này. Tiết Dư suy nghĩ một lát rồi quyết: "Chúng ta rời nơi này để bàn bạc kỹ hơn. Đám tán tu Kim Đan kia vẫn còn hữu dụng, nên giữ lại."
Với trình độ keo kiệt của Tống Hàn Thanh, làm gì có chuyện hắn hào phóng cho bọn họ mượn người.
"Để Minh Huyền ở lại canh chừng bọn hắn."
Nhị sư huynh sợ quỷ, giao nhiệm vụ này cho hắn sẽ hợp lý và nhẹ nhàng hơn. Bởi vì lúc nãy hình ảnh Diệp Kiều cùng quỷ đồng liên thủ đuổi theo đã tạo thành bóng ma tâm lý, khiến bọn họ ám ảnh vô cùng. Thế nên bọn họ đã tin tưởng vững chắc rằng Minh Huyền chính là quỷ tu.
So với tu sĩ nhân loại, quỷ tu càng đáng sợ và khó đoán hơn. Bọn chúng nổi tiếng với việc giết người như ngóe, chỉ cần vô tình khiến chúng khó chịu, mích lòng thì vị trí ngồi sau ngồi nải chuối ngắm mông con gà sẽ là có phần của họ.
Không ai dám chọc giận Minh Huyền, sợ quỷ đồng không vui làm gỏi bọn họ tại chỗ.
Minh Huyền nhìn sáu người đang sợ hãi, lo lắng, tâm trạng đột nhiên vui sướng như chưa từng có. Lúc xưa, khi ở trong bí cảnh, hắn hay bị sáu Kim Đan liên thủ tấn công, bây giờ thời thế thay đổi, lại có sáu Kim Đan khác nghe hắn sai phái.
...
Sau khi tách Minh Huyền ra, Diệp Kiều đang suy tư nên hoàn thành ủy thác này như thế nào.
Thời gian đã trôi qua lâu như thế mà vẫn không có động tĩnh gì. Có lẽ nên tìm cách trêu chọc quỷ tu, khiến ả chủ động hiện thân.
Con trai ả đã bị nàng trộm, Diệp Kiều không tin ả có thể bình thản đứng nhìn.
Chuyện ả tìm đến nàng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hôm nay xem như Diệp Kiều đã đạt được thành tựu to lớn, dùng thực lực của bản thân gia tăng giá trị thù hận của toàn bộ phủ đệ nhà họ Tống.
Nàng không hề có chút hoảng hốt, thậm chỉ còn bình thản nghĩ đến một sự kiện khác.
Truyền thừa mà nữ chính sẽ nhận được là gì nhỉ? Thiên phú dị bẩm? Nàng không rõ lắm.
Thiên phú của Vân Thước chưa chắc xịn nhất nhưng khí vận của nàng ta chắc chắn là cao nhất. Dưới tình huống chỉ có một mình nàng ta, một mảnh thần hồn cuối cùng của vị tiền bối kiếm tu kia -trong tình trạng sắp tan biến hoàn toàn- chắc chắn sẽ đưa truyền thừa cho người mà ông ta cảm thấy thích hợp nhất.
Vân Thước là đệ tử chân truyền của năm đại tông môn đại diện cho chính đạo, cũng xem như một người đáng tin cậy.
Còn chuyện Vân Thước nhận truyền thừa ở đâu thì Diệp Kiều không rõ. Chỉ nhớ rằng lúc nữ chính nhận được truyền thừa đã thuận lợi giúp nhà họ Tống giải quyết được một chuyện phiền toái. Và khoảnh khắc ấy đã đánh dấu mốc Tống Hàn Thanh chính thức gia nhập vào dàn hậu cung trai đẹp bị hấp dẫn bởi sự thông minh và xinh đẹp của nàng ta.
Tống Hàn Thanh là một công tử đại thế gia tiêu chuẩn, xem trọng lợi ích gia tộc, đội nhóm nên không có thiện cảm với những thứ đẹp mà vô dụng. Nếu Vân Thước có thể lấy được truyền thừa, trở thành thiên tài phù kiếm song tu thì mới đáng để hắn liếc mắt để tâm.
Trong đêm tối, mây đen che khuất ánh trăng, cảnh vật xung quanh im ắng lạ thường. Vân Thước thử gọi tên tiền bối kia trong lòng.
Nền đất nhà họ Tống có rất nhiều tu sĩ ngã xuống, thậm chí còn có cả các đại năng thần hồn trăm năm bất diệt. Mấy hôm nay nàng gặp một ông lão. Ông ấy luôn nói đi nói lại rằng muốn trao cho nàng một cơ duyên.
Vân Thước đã không đồng ý ngay nhưng hiện tại nàng không muốn do dự nữa.
"Tiền bối." Nàng gọi nhỏ: "Ngài có đó không?"
Nàng nói tiếp: "Tôi đồng ý tiếp nhận truyền thừa của ngài."
Một ông lão dáng người mảnh khảnh chậm rãi bay đến trước mặt Vân Thước, hỏi: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Vân Thước lập tức gật đầu: "Đã nghĩ kỹ!"
Nàng không thể để Diệp Kiều kiêu ngạo thêm nữa.
Ông lão xem xét nàng một lát: "Nếu đã vậy thì ngoài trừ nhóc, những tu sĩ khác cũng sẽ được trao cơ hội có cơ duyên này. Truyền thừa của lão, ai thiên phú cao, tư chất xuất chúng thì người đó sẽ được nhận."
Lúc đầu lão tìm đến Vân Thước là vì nhắm đến tư chất không tồi của nàng ta, lại thêm thân phận đệ tử chân truyền của năm đại tông môn, mà thời gian của lão không còn nhiều, không thể kén cá chọn canh, đành bỏ một làm mười, miễn cưỡng được kẻ ít kém cỏi nhất trong không những kẻ kém cỏi.
Bây giờ thì khác, trong phủ đệ xuất hiện nhiều đệ tử chân truyền thế này, lão phải chọn người xuất sắc nhất!
Cái gì?
Câu chuyện rẽ sang hướng Vân Thước không đoán trước được. Nàng bất giác gào lên, đôi mắt đẹp trợn to: "Tiền bối? Ngài đùa ta à?"
Sự thật chứng minh, vị tiền bối kia không hề đùa. Bởi vì chưa đầy một giây sau, ngoại trừ Chu Hành Vân, tất cả các kiếm tu khác đều mơ màng đổ gục xuống đất.
Chu Hành Vân: "?"
"Chuyện gì xảy ra?" Biến cố đột nhiên ập đến khiến Tiết Dư kinh ngạc.
Đột tử tập thể?
Hắn vội vàng lắc lắc Diệp Kiều, thuận chân đá Mộc Trọng Hi một cái. Sau đó phát hiện, tất cả những người hôn mê đều là kiếm tu.
"Những người hôn mê đều là kiếm tu." Tiết Dư nhìn về phía đại sư huynh: "Huynh có cần ngất luôn cho đủ bộ?"
Chỉ thiếu mỗi huynh là trọn bộ kiếm tu đấy!
Chu Hành Vân nhìn các kiếm tu ngã trên đất, ngẫm nghĩ một lát cũng đoán được đại khái. Hắn nhếch mép: "Có tiền bối kiếm tu đang chọn người thừa kế."
Còn nguyên nhân hắn không hôn mê là vì chọn người truyền thừa đều chọn kiếm tu không có gia tộc. Hắn là người nhà họ Chu và gia tộc hắn có truyền thừa của chính mình. Cũng vì thế nên hắn bị loại ngay vòng gửi xe.
Cùng lúc đó, Diệp Kiều hoảng hốt tỉnh lại nhìn không gian tối đen trước mắt. Suýt nữa nàng cho rằng mình lại lọt vào lĩnh vực. Mộc Trọng Hi cũng tỉnh lại cùng lúc với nàng, hắn còn thuận tiện nhéo nàng một cái: "Có đau không?"
Diệp Kiều lắc đầu: "Không đau."
Nhưng...
"Cái quần què nhà huynh, mắc gì véo muội?"
Nàng không cảm xúc đạp hắn một cái. Mộc Trọng Hi không thèm tránh, đằng nào cũng chẳng đau. Hắn nói: "Là mơ."
Mơ?
Diệp Kiều suy tư nhìn đám người đang dần dần tỉnh lại. Phần lớn là người nhà họ Tống, còn có cả Vân Thước. Về cơ bản, những người bị ngất đều là kiếm tu.
Ố la la~ Truyền thừa trong truyền thuyết?
Theo trí nhớ của nàng, đây là một trong những cơ duyên đặc biệt của nữ chính. Không ngờ trời xui đất khiến, cơ duyên này lại có nhiều người cùng được xem xét?
Diệp Kiều không biết khúc nào của câu chuyện xảy ra vấn đề, khiến cho nhiều người được vào khu vực truyền thừa. Nhưng chuyện khiến nàng tò mò hơn là trong tình huống có nhiều người được xem xét nhận truyền thừa thế này, với hào quang vạn người mê sáng chói của mình, nữ chính có thể được vị tiền bối kia tán thưởng, trao truyền thừa hay không?
Diệp Kiều thấy "buồn" thay cho nữ chính.
Có một kiếm cốt trời sinh ở đây, không biết vị tiền bối kia có lại chọn nàng ta hay không.
Thấy mọi người lục đục tỉnh lại, Diệp Kiều không muốn mọi người chú ý đến mình nên kéo Mộc Trọng Hi ngồi xổm trồng nấm trong góc.
Hai người ngồi xuống chụm đầu lại: "Nếu cả đám đều hôn mê thế này, bên ngoài sẽ có nguy hiểm gì không?"
Không biết Diệp Kiều nghĩ đến điều gì, vẻ mặt vốn bình tĩnh hơi khựng lại.
Nếu là lúc bình thường, nàng có thể vỗ ngực khẳng định sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng đó là lúc bình thường dưới tiền đề nàng không đắc tội quỷ tu tiện thể bắt cóc con trai ả ta.
Mộc Trọng Hi nhìn vẻ mặt khựng lại của tiểu sư muội, dường như hiểu gì đó, biểu cảm trở nên hoảng hốt: "Muội lại làm trò gì rồi?"
Diệp Kiều chột dạ, cố gắng thuyết phục sư huynh: "Không, không có mà. Muội là người thật thà, huynh không tin muội à?"
Mộc Trọng Hi "a" một cái.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, chắc chắn Minh Huyền và Diệp Kiều lại lén lút làm chuyện gì đó sau lưng bọn họ, mà cụ thể là chuyện gì thì chưa rõ.
Trong lúc hai người cãi yêu, Vân Thước sốt ruột tìm kiếm bóng dáng của vị tiền bối kia. Nàng muốn điên lên. Chẳng phải lão đã bảo là muốn chọn nàng làm người thừa kế sao? Sao giữa chừng lại bùng kèo, rồi cho nhiều người vào nơi truyền thừa như thế?
Nhiều người ở đây vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nên tổ hai người Trường Minh Tông ngồi trong góc không có người để ý đến.
Khi Mộc Trọng Hi gật gà muốn đánh một giấc thì bỗng nhiên một âm thanh vang bên tai. Hắn mở mắt nhìn thấy một ông lão thần bí đột nhiên xuất hiện trước mắt mình. Ông lão cầm kiếm trong tay, cười thân thiện: "Nhóc ranh, lão có truyền thừa muốn giao cho nhóc, nhóc có muốn kế thừa sức mạnh của lão không?"
Ông lão cười tỉm tủm với Mộc Trọng Hi, ngữ khí thân thiết hướng dẫn: "Phần kiếm quyết này lão chỉ truyền cho nhóc thôi đó."
"Tại sao chỉ truyền cho tôi?" Căn cứ theo kinh nghiệm xem các loại tiểu thuyết đấu đá như trạch đấu, cung đấu, chính trường đấu, giang hồ đấu,... Mộc Trọng Hi nhìn ông lão bằng ánh mắt cảnh giác: "Ông muốn hãm hại tôi?"
Ông lão: "..."
Thấy ông lão im lặng không nói lời nào, Mộc Trọng Hi chỉ về phía công pháp trong tay ông: "Hay là, muốn luyện công pháp này phải tự thiến?"
Khi Diệp Kiều nhìn thấy ông lão trước mặt, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng là: Chuyện gì cũng có thể xảy ra! Bàn tay vàng của nữ chính bị bay màu thật kìa!
Trường phái kiếm đạo xem trọng căn cốt luyện kiếm, giới tu chân chỉ có hai kiếm cốt trời sinh, không đưa truyền thừa cho Mộc Trọng Hi thì cho ai?
Thấy hai người đang nói chuyện, nàng không tiện quấy rầy nhưng càng về sau, tình hình càng không ổn, nàng vội vàng huých khuỷu tay vào người Mộc Trọng Hi.
Nàng phát hiện khi Mộc Trọng Hi nói chuyện với ông lão, mọi người đều quay lại nhìn hai người như đang nhìn hai đứa tâm thần trốn trại.
Mộc Trọng Hi phục hồi tinh thần, hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Kiều chỉ đám người đang nhìn họ, nói nhỏ: "Hình như chỉ có chúng ta nhìn thấy ông ấy thôi. Huynh tém tém lại, đừng làm quá, bị để ý đấy." Nếu những người đó phát hiện vấn đề thì hơi xu à.
Thấy hai người chụm đầu lại xì xầm to nhỏ, mọi người cạn lời.
Cái đám Trường Minh Tông này nói gì mà nói lắm thế? Suốt ngày to nhỏ với nhau!
Diệp Kiều nói rất nhỏ nhưng ông lão bên cạnh vẫn nghe thấy được. Nàng cũng lười che giấu chuyện mình có thể nhìn thấy ông ấy mà quang minh chính đại nói chuyện với Mộc Trọng Hi.
"Vị tiền bối này hẳn là kiếm tu qua đời vì phi thăng thất bại." Diệp Kiều thầm ra hiệu sư huynh nên chủ động một chút: "Ông ấy đang lựa chọn người kế thừa sức mạnh của mình."
"Khoan!"
Ông lão vốn chỉ chú ý đến Mộc Trọng Hi. Dù sao thì đây cũng là kiếm cốt trời sinh, là hạt giống tốt, thích hợp với truyền thừa nhất. Ông trời không tuyệt đường lão nên mới đưa thiếu niên này đến đây. Còn con bé bên cạnh thì lão không bận tâm mấy.
Ông lão nhìn về phía Diệp Kiều, giọng nói chứa đầy kinh ngạc: "Nhóc có thể thấy lão?"
Diệp Kiều ngớ người, thật thà hỏi lại: "Người bình thường không xứng nhìn thấy ngài?"
Đây là vấn đề xứng hay không xứng sao?
Ông lão không nhịn được trợn to mắt, thân thiện đánh giá Diệp Kiều: "Thằng nhóc kia có thể chất đặc biệt, là kiếm cốt trời sinh. Còn cô nhóc, nhóc là gì?"
Sao có thể nhìn thấy lão?
Đúng thế, Mộc Trọng Hi cũng tò mò muốn chết. Rốt cuộc Diệp Kiều có tư chất như thế nào?
Bấy lâu nay, tư chất Diệp Kiều vẫn luôn là câu hỏi chưa có lời giải đáp. Bên ngoài lắm người điều tra, nghị luận, đặt câu hỏi nhưng vẫn không có câu trả lời. Có người đoán là thượng phẩm, kết quả trắc nghiệm thiên phú trung phẩm chỉ là đòn tung hỏa mù bên ngoài của Trường Minh Tông.
Đương nhiên, còn có fan não tàn của Diệp Kiều luôn kiên định với suy nghĩ, Ngông Ngông nhà bọn họ có tư chất đỉnh của chóp, không hề kém cạnh bất kỳ ai, chắc chắn là cực phẩm!
Nhưng kết quả trắc nghiệm độ tinh khiết linh căn của Diệp Kiều trên đá Trắc Nghiệm vẫn luôn là trung phẩm nửa vời, không cao không thấp.
"Ông cảm thấy tôi là gì?" Diệp Kiều kiềm chế sự hiếu kỳ trong lòng, mắt nhìn thẳng, giọng nói bình tĩnh, đầy khách sáo với lão.
Ông lão đánh giá Diệp Kiều hồi lâu. Ngoại trừ kiếm cốt trời sinh, còn tư chất gì đặc biệt hơn?
Lão thoáng đoán được, ngoại trừ kiếm cốt trời sinh, vẫn còn tư chất ở trên bọn họ.
Đó chính là...
"Hai nhóc từng nghe đến linh căn thiên phẩm chưa?