- Tinh thần của em tốt hơn những ngày qua rồi, thật tốt quá!
- Vâng ạ, chung quy nhà vẫn là nơi yên bình nhất.
- Em và... Cung Huyền Thương thế nào rồi, anh nghe nói anh ta đã xuất ngoại.
Lôi Hòa Nghi lắc đầu cười nhẹ.
- Em vẫn chưa nói với anh ấy chuyện gì cả, hiện tại Cung thị mới là mối quan tâm lớn nhất của anh ấy, em không muốn anh ấy vì em mà bị phân tâm. Huống chi chuyện hệ trọng như vậy sao có thể nói qua điện thoại, em vẫn là đợi anh ấy quay về thì hơn.
- Vậy chúc em... đạt được ý nguyện!
- Vâng, cảm ơn anh!
Bỏ qua chuyện của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi và Sở Mặc Thần giống như hai người bạn thân thiết nói với nhau những chuyện trước kia, tỷ như chuyện thời còn đi học, chuyện gia đình, không khí vô cùng hòa hợp ấm cúng. Thức ăn được mang lên câu chuyện của hai người cũng tạm dừng, cả hai yên lặng dùng bữa, thỉnh thoảng nói với nhau đôi câu. Một bữa ăn rất nhanh đã trôi qua, tráng miệng được mang lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
- Khi nào anh về Italy?
- Không vội, anh vẫn chưa tính đến đó!
- Em thấy Sở thị ở đây rất tốt, anh vẫn muốn ở lại sao?
- Sao hả, muốn anh gấp gáp quay về vậy sao?
- Không phải! Anh không thể hiểu lầm ý của em như vậy nha!
- Yên tâm đi, đợi chuyện của em và Cung Huyền Thương có tiến triển rồi anh về cũng không muộn!
- Vâng!
- Đúng rồi, anh có nghe qua chuyện scandal của Cung Huyền Thương, em nghĩ thế nào?
Lôi Hòa Nghi lắc đầu, vẻ mặt không chút biến hóa.
- Không nghĩ thế nào cả, cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, người muốn bám vào Cung Huyền Thương rất nhiều, em không hiếm lạ gì!
- Nhưng tương lai hai người yêu nhau, nếu vẫn còn rất nhiều cô gái muốn mồi chài Cung Huyền Thương thì sao? Anh ta tránh được một lần không tránh được mãi, em không để ý nhưng lỡ như anh ta thất thủ, em vẫn không chút để tâm sao?
Từng lời Sở Mặc Thần nói đều đúng với những gì Lôi Hòa Nghi lo nghĩ, anh cũng là đang cho cô một kiều thuốc an thần trước mà thôi. Nụ cười trên mặt Lôi Hòa Nghi cũng dần thối lui, cô im lặng một hồi sau đó thở dài lên tiếng.
- Yêu là phải cho nhau tin tưởng, em biết tương lai nếu em và anh ấy đến với nhau sẽ có một số chuyện không thể tránh khỏi. Chẳng hạn như fan của anh ấy phản đối, người khác cho rằng mối quan hệ của chúng em là vì lợi ích hai gia tộc nhưng mà... em không quan tâm, cái em quan tâm là anh ấy. Em biết yêu nhau thì đối với người kia nhất định có chiếm hữu, cũng có ghen tuông nghi ngờ nhưng có thể cho nhau lòng tin vượt qua những rào cản đó mới có thể chứng minh cả hai có thể đi được với nhau đến cuối đời, không phải sao? Những cô gái khác tiếp cận Cung Huyền Thương em rất không vui cũng sẽ có lo sợ nhưng em sẽ chọn tin tưởng Cung Huyền Thương. Ngay khi em còn chưa yêu anh ấy, anh ấy đã cho em lòng tin vững như tường thành rồi, em cũng muốn anh ấy yên tâm em sẽ không nghi ngờ tình cảm của anh ấy, người đàn ông có thể khiến em bước ra khỏi bóng ma trong quá khứ thì sao có thể dễ dàng bị người khác gài bẫy chứ.
- Nguyệt nhi, anh nói là... nếu như?
- Chỉ cần Cung Huyền Thương không làm ra chuyện phản bội em, em đều sẽ không rời xa anh ấy. Em rất khó rung động với một người nhưng nếu đã yêu em sẽ không dễ dàng buông tay, một người như Cung Huyền Thương lại càng không?
Sở Mặc Thần nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của Lôi Hòa Nghi, lát sau liền bật lên một tiếng cười xót xa. Anh đặt tay mình lên tay Lôi Hòa Nghi.
- Nguyệt nhi, anh hối hận rồi...
Lôi Hòa Nghi mím môi nhìn Sở Mặc Thần, anh vẫn nhìn cô, nói:
- Đáng lẽ ra anh nên xuất hiện sớm hơn, nếu anh đến sớm hơn lúc em chưa yêu Cung Huyền Thương có lẽ anh vẫn còn cơ hội với em. Anh hối hận lúc trước đã giúp em nhận ra em yêu Cung Huyền Thương, anh nên giấu em mới phải, như vậy biết đâu anh còn cơ hội...
Lôi Hòa Nghi lắc đầu rút tay mình lại, bình tĩnh đáp:
- Thần ca ca, anh cũng đã nói là nếu... hiện tại em yêu Cung Huyền Thương. Chúng ta vẫn là bỏ lỡ nhau rồi, quả thật nếu anh đến sớm hơn có lẽ em đã không màng tất cả mà theo đuổi anh rồi nhưng đáng tiếc vẫn là sự thâm tình của Cung Huyền Thương chiến thắng tất thảy. Nhưng em vẫn phải cảm ơn anh đã giúp em nhìn rõ tình cảm của mình... mặc dù nếu như anh không giúp thì sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra bởi lẽ yêu một người rất khó để che giấu. Có anh làm chất xúc tác cho nên em mới nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, như vậy em với Cung Huyền Thương cũng không bỏ lỡ nhau quá lâu, cuối cùng vẫn nợ anh một lời cảm ơn.
Sở Mặc Thần ngồi tựa ra ghế nhìn Lôi Hòa Nghi cười, đưa tay lên che mắt.
- Lôi Hòa Nghi, em thắng rồi, anh sẽ chúc phúc em nhưng nếu em không hạnh phúc vậy thì anh sẽ đấu với Cung Huyền Thương tới cùng dù sao anh cũng có lợi thế hơn anh ta.
- Đừng đùa nữa, em sẽ hạnh phúc, anh cũng phải hạnh phúc.
Sở Mặc Thần lưỡng lự sau đó gật đầu với Lôi Hòa Nghi, cô mỉm cười tính nói gì đó nhưng điện thoại đột nhiên reo lên, là người nhà gọi tới. Lôi Hòa Nghi bắt máy nói vài câu sau đó ái ngại nhìn Sở Mặc Thần.
- Em phải về rồi, hôm nay chúng ta kết thúc tại đây thôi!
- Được, cần anh đưa em về không?
- Không cần đâu ạ, em tự lái xe đến mà!
- Vậy được rồi, em về cẩn thận!
- Vâng ạ, anh cũng vậy, tạm biệt Thần ca ca!
- Tạm biệt!
Lôi Hòa Nghi bỏ điện thoại vào túi xách rồi rời đi, Sở Mặc Thần nhìn cô đi khuất rồi mới đứng dậy thanh toán sau đó rời đi.
Ở một chỗ khuất cách bàn hai người ngồi không xa, Lantana một mình ngồi đó dùng menu che mặt chỉ chừa nửa gương mặt phía trên. Nhưng từ ánh mắt và biểu cảm cũng có thể đoán được vẻ mặt của cô lúc này nhăn nhó như vừa nuốt phải ruồi. Đôi mắt xinh đẹp hết nhìn về hướng Lôi Hòa Nghi vừa đi lại nhìn về phía Sở Mặc Thần, hàng trăm suy đoán xuất hiện trong đầu đến trường hợp xấu nhất cũng xuất hiện. Lantana nhe răng thiếu điều cắn luôn menu của nhà hàng. Đặt menu xuống bàn, cầm điện thoại lên, bên trong có rất nhiều ảnh cô vừa chụp Lôi Hòa Nghi và Sở Mặc Thần.
- Phải làm sao đây... có nên nói cho Cung Huyền Thương biết không? Nếu nói Nghi bảo nhất định không tha cho mình nhưng nếu không nói để Cung Huyền Thương biết được anh ta nhất định quăng mình ra đảo. Nhưng mà bây giờ Cung thị đang lúc căng thẳng không thể không có Cung Huyền Thương... nói ra anh ta nhất định về nước... không nói lỡ như Nghi bảo với người đàn ông kia yêu đương thì... thì... thật không dám nghĩ tới... Aaaa... phải làm sao đây, Lantana à mày thật ngu ngốc, tại sao lại nhiều chuyện chạy tới đây chứ... để bây giờ không biết phải làm sao? Ngu ngốc... ngu hết thuốc chữa... aaaaa...
Lantana rối rắm đến muốn khóc, một bên là bạn thân một bên là người yêu thầm bạn thân mà trên dưới hai nhà đều ưng ý muốn hai người bên nhau. Vốn dĩ mọi thứ đang tốt lành tự dưng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ thân thiết với Lôi Hòa Nghi như vậy khiến mọi công sức của Cung Huyền Thương gần như bên bờ vực thẳm, sắp đổ sông đổ biển. Mà thế cục hiện tại lại do Lantana làm chủ, đi sai một tí tất cả đều sẽ hỏng bét. Lantana vò đầu bứt tóc sau cùng quyết định cầm lấy một đóa hoa hồng trong bình, ngắt từng cánh hoa, miệng liên tục nói:
- Nói... không nói... nói... không nói...
Theo từng cánh hoa không ngừng bị ngắt đi, mồ hôi Lantana đổ ra như mưa, giọng nói cũng ngày càng căng thẳng, cánh hoa ít dần, trái tim của cô cũng muốn vọt lên trên cổ họng.
- Không nói... nói... không nói... hết rồi! Vậy cuối cùng là không nói cho Cung Huyền Thương biết!
Lantana thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực bình ổn cảm xúc sau đó cầm lấy túi xách đi thanh toán.
Bên cạnh chỗ Lantana đứng thanh toán là Diệp Vân Trạch ngồi trên ghế bình thản nhấp một ngụm rượu vang đắt tiền. Vạn vạn không nghĩ đến chỉ đến nhà hàng mới khai trương này ăn thử một bữa lại may mắn bắt gặp tiểu công chúa Lôi gia đi gặp gỡ người đàn ông khác. Mà tiểu công chúa này không phải là người Cung Huyền Thương đặt trên đầu quả tim yêu thương cưng chiều nhưng chưa có danh phận đang mải mê theo đuổi người ta đến nghiện hay sao? Thật không biết nếu Cung Huyền Thương biết chuyện sẽ cảm thấy thế nào, lần trước Diệp Vân Trạch nhờ báo tin cho Cung Huyền Thương mà hời được một con siêu xe bản giới hạn, không biết lần này sẽ được gì đây.
Đầu nghĩ miệng cười, lấy điện thoại ra gọi cho Cung Huyền Thương, anh vừa bắt máy Diệp Vân Trạch liền nói.
- Cung Huyền Thương... có chuyện này muốn mật báo cho cậu đây.
Lantana vừa thanh toán xong quay người rời đi đột nhiên lại nghe ai đó gọi Cung Huyền Thương cả người giật thót quay lưng lại nhìn Diễm. Chỗ ngồi của anh ta vừa hay đối diện với bàn Lôi Hòa Nghi vừa ngồi, anh ta lại quen Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi vừa đi đã gọi cho anh không cần nghĩ cũng biết là nói chuyện gì. Lantana tay nhanh hơn não chạy đến giật lấy điện thoại của Diệp Lang nhìn xuống quả nhiên là số của Cung Huyền Thương, cô mím môi tắt điện thoại rồi trả lại cho Diệp Vân Trạch vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thành thật mà nói nếu đối phương không phải một mỹ nữ xinh đẹp thì Diệp Vân Trạch đã mắng cho một trận nên thân rồi.
Lantana cũng biết hành động quá khích của mình rất bất lịch sự nhưng tình thế cấp bách cô chẳng còn cách nào khác.
- Thành thật xin lỗi!
Diệp Vân Trạch cầm lấy điện thoại, giơ tay ngăn lại những gì Lantana sắp nói.
- Tạm thời tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, trước tiên cô vẫn nên giải thích về hành động vừa rồi của mình đã.
Lantana mím môi vuốt lại tóc sau đó nói:
- Tôi là bạn của Lôi Hòa Nghi, chuyện vừa rồi của cậu ấy tôi nghĩ anh cũng đã thấy, việc Cung Huyền Thương theo đuổi Nghi bảo anh cũng đoán được đúng không nhưng tôi nghĩ việc bạn của tôi đi gặp ai, ăn cơm với ai đó là chuyện riêng của cậu ấy. Tôi ủng hộ việc Cung Huyền Thương theo đuổi bạn của tôi nhưng không có nghĩa bất cứ việc gì cậu ấy làm Cung Huyền Thương cũng phải biết. Hơn nữa anh thử nghĩ với tình cảm Cung Huyền Thương dành cho bạn của tôi thì khi anh ta biết chuyện hôm nay sẽ thế nào. Cung Huyền Thương nhất định bỏ lại tất cả công việc mà chạy về đây, anh đừng quên tình hình Cung thị hiện tại đang rất rắc rối cần Cung Huyền Thương đích thân lãnh đạo. Nếu anh thông minh hẳn là biết nên ưu tiên chuyện gì trước. Huống chi một bữa ăn cũng không nói lên được mối quan hệ của bạn tôi và người đàn ông kia có gì đó mờ ám. Hơn nữa nếu mối quan hệ của hai người họ không như chúng ta nghĩ mà chỉ là hiểu lầm thì hậu quả thế nào chắc không cần tôi nói anh cũng rõ. Tính tình Cung Huyền Thương cố chấp, nếu chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà khiến mối quan hệ của anh ta bà Nghi bảo đi vào ngõ cụt, người Cung Huyền Thương tính sổ chắc chắn là anh.
Diệp Vân Trạch hai tay đút túi quần chăm chú nghe Lantana giải thích sau đó thuận theo mà gật đầu.
- Xem ra là tôi sơ suất rồi, được thôi, lời xin lỗi của cô tôi nhận. Với tư cách là bạn của Cung Huyền Thương, tôi cũng muốn tốt cho cậu ấy cho nên hiện tại tôi sẽ giữ kín chuyện này để cậu ấy chuyên tâm xử lý việc của Cung thị nhưng tương lai nếu Cung thị đã ổn định trở lại thì Cung Huyền Thương nên biết chuyện này. Dù sao cậu ấy cũng quan tâm bạn của cô như vậy, nếu cô ấy có người mình thích rồi thì bạn của tôi cũng xứng đáng có cô gái tốt hơn.
- Cảm ơn!
Lantana gật đầu sau đó rời đi, Diệp Vân Trạch đứng đó thở dài một tiếng nhìn điện thoại. Vừa hay Cung Huyền Thương lại gọi đến.
- Diệp Vân Trạch, cậu giỡn mặt với tôi đó hả?
- Đùa tí thôi mà, cậu có cần gắt gỏng vậy không? Tính tình xấu như vậy chẳng trách không ai yêu!
- Diệp Vân Trạch... cậu muốn chết!
- Lại nữa, khó ở chết đi được!
- Gọi cho tôi có chuyện gì?
- Nhớ cậu nên gọi không được sao?
- Cút!
Vỏn vẹn một chữ và không có sau đó nữa, chỉ còn một loạt âm thanh tắt máy. Diệp Vân Trạch bĩu môi, thật muốn đoạn tuyệt với tên họ Cung không biết tốt xấu này mà.
✻
Lôi Hòa Nghi về nhà vừa hay gặp phải Lôi Lăng Triệt cũng vừa về. Anh nhìn cô liếc mắt ra vườn, Lôi Hòa Nghi gật đầu lên phòng cất đồ sau đó ra ngoài vườn cùng Lôi Lăng Triệt.
- Anh, có chuyện gì ạ?
- Tin tức của Ngụy Sa... lại lần nữa rơi vào ngõ cụt!
Vẻ mặt của Lôi Hòa Nghi rất bình tĩnh giống như đã sớm đoán được.
- Em biết chuyện này sẽ không dễ dàng gì kết thúc. Khả năng phản trinh sát của cô ta rất mạnh, có thể lặng yên xuất ngoại bỏ trốn rồi lại quay về, bây giờ lại bỏ trốn lần nữa mà chúng ta đều không tìm được manh mối gì cũng đủ chứng tỏ muốn bắt được Ngụy Sa không phải chuyện có thể kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn. Ngụy Khiêm hi sinh tính mạng để cô ra chạy trốn dĩ nhiên Ngụy Sa sẽ trân trọng mạng sống của mình.
Lôi Lăng Triệt niết môi, sắc mặt ngưng trọng.
- Nếu mục tiêu mà cô ta nhắm đến là anh thì chẳng có gì phải lo lắng nhưng cô ta lại muốn trả thù em, anh sao có thể không lo lắng.
- Em mới không yếu ớt như vậy huống chi có rất nhiều người bảo vệ em, anh đừng lo!
Lôi Lăng Triệt mỉm cười cưng chiều xoa đầu Lôi Hòa Nghi, gật đầu.
- Ừm, anh biết!
- Việc em bị cô ta tấn công tốt nhất vẫn là đừng đê mọi người biết, chuyện điều tra cũng không cần làm lớn tránh cho đến tai của ông nội, ông cũng đã có tuổi rồi, em sợ ông lo lắng rồi lại ảnh hưởng sức khỏe.
- Em yên tâm, anh biết phải làm sao!
- Vâng, vậy em về phòng đây ạ!
- Ừ!
Lôi Hòa Nghi đi vào bếp lấy một ít trái cây mang lên phòng, đang lúc rảnh rỗi nên cô muốn vẽ tranh cho đỡ chán.
Lantana về khách sạn, vừa vào phòng đã lập tức hô tên Olearn. Anh vừa mới kết thúc cuộc họp trực tuyến với nhân viên xong, còn chưa kịp thư giãn đã bị Lantana gọi tên.
- Lant, có chuyện gì?
- Điều tra giúp em người đàn ông này là ai?
Vừa nói vừa mở túi xách lấy điện thoại ra cho Olearn xem ảnh Sở Mặc Thần. Olean nhìn thấy Lôi Hòa Nghi ngồi dùng bữa với Sở Mặc Thần cũng ngạc nhiên không kém Lantana.
- Cung Huyền Thương bị người ta hớt tay trên à?
- Không biết, cứ điều tra anh ta trước đi đã!
- Được được, đừng gấp!
- Không gấp sao mà được, Cung Huyền Thương mà biết thế nào cũng có chuyện. Trước tiên anh phải giữ bí mật không được để Cung Huyền Thương phát giác ra nếu không chúng ta đều sẽ chết với Nghi bảo và Cung Huyền Thương.
- Ừ, anh biết rồi! Để anh cho người điều tra anh ta, kẻ dám hớt tay trên của Cung Huyền Thương sẽ là nhân vật tầm cỡ nào đây.
- Chuyện này cũng không được để Nghi bảo biết!
- Anh biết rồi!
Olearn gọi điện thoại cho người điều tra lai lịch Sở Mặc Thần, sau đó cùng Lantana nhìn nhau, l gương mặt rối rắm, biểu cảm không khác gì đang ôm một quả bom nổ chậm.
Ở nhà của mình, Lôi Hòa Nghi vẽ tranh đến khi mệt mỏi xong thì xuống nhà ăn nhẹ gì đó, xong xuôi trở về phòng theo thói quen gọi cho Cung Huyền Thương.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy, Cung Huyền Thương vui vẻ gọi tên cô:
- Nghi Nghi!
- Em đây!
- Khoảng một tuần nữa anh sẽ trở về!
- Là Cung thị đã đi vào ổn định nên anh trở về hay là bản thân anh nôn nóng trở về đây?
- Cả hai, em phải tin tưởng năng lực của anh, một tuần đối với anh là quá đủ rồi, nếu không phải em bảo anh không được nôn nóng thì chỉ cần ba ngày thôi là anh có thể về nhà rồi!
- Anh nghe lời em đến vậy sao?
- Đó là dĩ nhiên, em nói gì anh cũng nghe!
- Cung Huyền Thương anh lớn hơn em gần 10 tuổi đó không thể chuyện gì cũng nghe theo em được đâu!
Mặt Cung Huyền Thương lập tức sụ xuống.
- Anh biết, em không cần chê anh già một cách tinh tế như vậy đâu. Cho dù lớn hơn em cũng không ngăn được anh nghe lời em.
- Được, được, anh lớn anh nói thế nào cũng đúng.
Giọng nói Cung Huyền Thương vừa bất lực vừa dung túng vang lên.
- Nghi Nghi...
Lôi Hòa Nghi bật cười khanh khách, vội lên tiếng.
- Em không trêu anh nữa!
- Nghi Nghi em còn nhớ em đã nói sẽ hát để an ủi anh không?
- Em dĩ nhiên vẫn nhớ chứ. Lúc trước anh cũng đã an ủi em bằng cách đó còn gì, hôm nay em sẽ đáp lễ anh, được chứ?
- Anh rất vinh hạnh!
Lôi Hòa Nghi bật cười sau đó nhẹ nhàng đi xuống phòng tập đàn, đi thẳng đến chiếc piano bên cửa kính nhìn ra bên ngoài. Đặt điện thoại lên đàn, hai tay chạm lên phiếm đàn sau đó di chuyển, giọng hát mềm mại cũng vang lên:
‘Khi sao trên trời rơi xuống biển đêm
Hạt giống tường vi vẫn như cũ chôn vùi ở trong đất
Em còn ở nơi này chờ đợi
Tình yêu sẽ cưỡi gió mà đến
Em không hề lưỡng lự giống như hạt bụi
Khi cuôc sống bị tô thành trắng đen
Cuộc sống không có anh trở nên bi thương uổng phí
Mà em vẫn còn nguyện ý chờ đợi
Đóa hoa từ trong lòng đất tỉnh lại
Cùng với đám mây, ánh sáng dùng sức mà nở ra
Em đợi anh bay mà đến, chấn động rơi xuống một thân bụi bặm
Xuyên qua sương mù trần thế
Những điều bất đắc dĩ cùng đau buồn đó, đã hóa thành biển mây phía sau
Em đợi anh bay đến, đi qua con sông cùng với núi non
Hết thảy chờ mong trong tương lai
Tuyết liên trên núi băng, cùng nhau nở rộ trong tay chúng ta
Em đợi anh bay đến, chấn động rơi xuống một thân bụi bặm
Xuyên qua sương mù trần thế
Những điều bất đắc dĩ cùng đau buồn đó, đã hóa thành biển mây phía sau
Em chờ anh đạp tuyết mà đến, xuyên qua biển người ồn ào náo động
Mang theo nụ cười cùng nhớ mong
Bao nhiêu nhớ nhung mãnh liệt hóa thành biển, khiến em ôm anh vào trong lòng
Khi cuôc sống bị tô thành trắng đen
Cuộc sống không có anh trở nên bi thương uổng phí
Mà em vẫn còn nguyện ý chờ đợi
Đóa hoa từ trong lòng đất tỉnh lại
Cùng với đám mây, ánh sáng dùng sức mà nở ra
Em đợi anh bay đến, chấn động rơi xuống một thân bụi bặm
Xuyên qua sương mù trần thế
Những điều bất đắc dĩ cùng đau buồn đó, đã hóa thành biển mây phía sau
Em đợi anh bay đến, đi qua con sông cùng với núi non
Hết thảy chờ mong trong tương lai
Tuyết liên trên núi băng, cùng nhau nở rộ trong tay chúng ta
Em đợi anh bay đến, chấn động rơi xuống một thân bụi bặm
Xuyên qua sương mù trần thế
Những điều bất đắc dĩ cùng đau buồn đó, đã hóa thành biển mây phía sau
Em chờ anh đạp tuyết mà đến, xuyên qua biển người ồn ào náo động
Mang theo nụ cười cùng nhớ mong
Bao nhiêu nhớ nhung mãnh liệt hóa thành biển, khiến em ôm anh vào trong lòng.’
(Đợi anh bay đến - Tiểu Điền Âm Nhạc Xã/Mặc Tam Mộc)
Sau khi kết thúc, Lôi Hòa Nghi cầm lấy điện thoại, tỏ vẻ nghiêm túc hỏi Cung Huyền Thương.
- Thế nào?
Cung Huyền Thương xem giọng điệu nghiêm túc của cô như trẻ con đang nghịch ngợm, ngữ điệu vẫn một mực ôn nhu:
- Nghi Nghi đang đợi anh sao?
Sự nghiêm túc nửa vời của Lôi Hòa Nghi cũng sụp đổ khi Cung Huyền Thương lên tiếng, cô dậm chân một cái đáp lại:
- Cứ xem như là vậy đi!
- Nhớ anh?
- Vâng!
- Anh đang suy nghĩ có nên về sớm để gặp em không đây?
- Tùy anh chỉ cần anh không lấy sức khỏe của mình ra đùa thì em sẽ không giận anh!
- Anh biết rồi, hôm nay cảm ơn em, anh không còn mệt mỏi nữa rồi!
- Vậy thì tốt, anh phải nghỉ ngơi nhiều đó em không muốn thấy anh về mà người lại ốm đi đâu!
- Tuân lệnh, tiểu tổ tông! Được rồi, bên em trời cũng không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi!
- Được ạ!
- Ngủ ngon!
Lôi Hòa Nghi vốn cũng muốn chúc Cung Huyền Thương ngủ ngon nhưng chợt nhận ra bên anh vẫn còn là ban ngày nên nuốt lại lời muốn nói, nhẹ nhàng đáp lại:
- Vâng, em biết rồi, tạm biệt anh!
- Tạm biệt!
Lôi Hòa Nghi tắt máy mỉm cười ngọt ngào sau đó chậm rãi đi về phòng.
✻ ✻ ✻
Nhớ Thương ca ghê!
Sorry mọi người vì em đã lặn suốt hai tuần! Em khốn nạn quá!:(