Tại Cung thị, Cung Huyền Thương đang chăm chú làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nói chuyện được tầm 10 phút thì kết thúc.
- Kỷ Tuyên!
Nghe sếp gọi Kỷ Tuyên lập tức đi vào đứng trước bàn làm việc của Cung Huyền Thương:
- Sếp có gì dặn dò ạ?
- Chuẩn bị vé máy bay, ngày mốt tôi phải đến Hong Kong.
- Một vé sao ạ?
- Phải, một mình tôi đi!
- Tôi lập tức xử lý!
- Cậu ra ngoài được rồi!
- Vâng!
Kỷ Tuyên rời khỏi phòng làm việc, Cung Huyền Thương tháo kính đặt lên bàn tựa vào ghế, tay gõ lên bàn, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, thấy tên Lôi Hòa Nghi hiển thị thì mỉm cười bắt máy, cô gọi video call đến, màn hình còn đang lắc lư nhưng anh lại nghe được giọng điệu vui vẻ của cô:
- Thương… Thương… anh có đó không?
- Anh nghe!
- Em có một bất ngờ cho anh xem này?
- Hửm!
- Cho anh xem cục cưng của em!
Cung Huyền Thương thoáng nhíu mày, nhìn điện thoại anh chỉ thấy được trần nhà và đỉnh đầu Lôi Hòa Nghi không thấy được thứ cô muốn cho anh xem là gì.
- Cục cưng của em không phải anh sao?
- Dĩ nhiên không phải rồi, anh là đại bảo bối, đây là tiểu bảo bối, cục cưng mới của em.
Càng nói càng khiến Cung Huyền Thương xị mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại.
- Rốt cuộc là thứ gì lại khiến em vui vẻ như vậy?
- Anh xem này…
Lôi Hòa Nghi chỉnh điện thoại đối diện với mình, trong tay cô ôm hổ con, gương mặt vô cùng thích thú, không ngừng hôn hổ con trong lòng.
Cung Huyền Thương nhướng mày, thấy Lôi Hòa Nghi hôn con thú nhỏ trong lòng thì rất không vui.
- Con hổ này ở đâu ra vậy em?
- Là Mặc Thần ca ca tặng em đấy, quà mừng em đoạt giải Ảnh hậu. Em đặt tên cho nhóc con rồi, gọi là Natch, em sẽ nuôi nó, đây là cục cưng của em…
Lôi Hòa Nghi dụi mặt vào bụng của Natch, nhóc con cũng không khó chịu mà dùng móng vuốt nhỏ mềm mụp xoa lên má Lôi Hòa Nghi, sau đó ngoan ngoãn nằm dựa vào ngực cô, thỉnh thoảng le lưỡi liếm cổ khiến Lôi Hòa Nghi bật cười. May mà Cung Huyền Thương chỉ thấy qua màn hình điện thoại nếu không Natch nhất định bị anh túm cổ xách đi.
- Nghi Nghi, đây là Hoa quốc, không thể nuôi thú hoang.
- Nhưng mà Mặc Thần ca ca đã tặng em rồi, thủ tục cũng làm xong, bây giờ em chỉ cần hoàn thành nốt thủ tục bên này nữa thôi. Thương, căn cứ của Cung gia cũng nuôi rất nhiều động vật hoang dã mà, em chỉ muốn nuôi Natch thôi.
Vừa nghe không thể nuôi hổ con Lôi Hòa Nghi liền cảm thấy hụt hẫng, cô không muốn xa nhóc con này đâu, lập tức xuống nước năn nỉ Cung Huyền Thương. Nhưng anh cũng không dễ thỏa hiệp như vậy.
- Cái này không giống nhau!
- Em mặc kệ, anh không giúp em thì em nhờ người khác! Bây giờ Natch là con em, em không cho anh mang con em đi đâu hết!
- Lỡ như nó lớn lên rồi, bản tính hoang dã đó sẽ làm em bị thương!
- Sẽ không! Vạn vật đều có linh tính, em không tin Natch sẽ làm hại em!
Cung Huyền Thương thở dài, nhìn chằm chằm vật nhỏ trong ngực Lôi Hòa Nghi, bé như con mèo trông thì chẳng có chút nguy hiểm gì nhưng vài tháng nữa sẽ có dáng vẻ của chúa sơn lâm…
- Thật sự thích như vậy sao?
- Vâng…
- Vậy anh giúp em làm thủ tục nuôi dưỡng nhưng mà anh nói trước đợi đến khi thể trạng nó lớn hơn, nếu bản tính không thuần làm em bị thương anh lập tức quăng nó vào sở thú, lúc đó em không thương lượng được đâu.
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi nghe Cung Huyền Thương đồng ý đã vui lên, còn vế sau thì hoàn toàn không để trong lòng. Cô không tin Natch sẽ làm hại mình, Sở Mặc Thần nuôi Loki từ bé cho nên nó rất nghe lời anh thậm chí nghe anh mà chơi với cô, bây giờ cô tự tay chăm sóc Natch từ bé tí mới không tin nó sẽ làm cô bị thương.
- Nghi Nghi!
- Dạ!
- Ngày mốt anh có việc sẽ đến Hong Kong một chuyến…
- Lâu không ạ?
- Nhanh thì ba ngày chậm thì một tuần, anh sẽ cố gắng về sớm!
- Vâng…. 𝙏rải 𝐧ghiệ𝙢 đọc truyệ𝐧 số 1 tại _ trù𝙢 truyệ𝐧.𝘝N _
- Không muốn đi cùng anh sao?
Lôi Hòa Nghi suy nghĩ ba giây rồi lập tức lắc đầu.
- Không cần đâu ạ, Hong Kong không xa hơn nữa em đi rồi ai chăm sóc Natch?
- …
Còn chưa bao lâu mà anh đã thất sủng rồi sao, một tình địch vừa xuất hiện anh lại phải bay đi nơi khác, đến lúc về chắc địa vị tụt dốc không phanh quá.
- Nghi Nghi, nuôi hổ cũng như nuôi mèo không thể nuông chiều quá.
- Em nào có!
- Anh lại cảm thấy em thương nó hơn anh!
- Cung Huyền Thương, anh lại đi so đo với một con hổ sao, lại còn là một con hổ chưa cai sữa, anh có thấy mình ấu trĩ không?
- Nó là hổ đực!
- …
Lôi Hòa Nghi không thể tin được có ngày Cung Huyền Thương lại nói được câu này, nể tình anh sắp đi công tác cô không so đo.
- Anh càng ngày càng trẻ con, em không phiền anh làm việc nữa. Anh tiếp tục đi, em đi cho con trai em ăn đây.
- Có niềm vui mới liền quên người cũ… ôi phụ nữ!
- Cung Huyền Thương!
- Để anh tìm người chỉ dạy em kinh nghiệm chăm sóc thú hoang dã.
- Vậy còn được… em tắt máy đây, anh làm việc đi!
- Được, tan ca anh về!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi tạm biệt Cung Huyền Thương rồi tắt điện thoại, sau đó đi lấy một ít thịt bò sống, cắt nhỏ thật nhỏ đặt vào đĩa cho Natch. Đợi nhóc con ăn xong rồi cô lại xoa bụng cho nó, được một lúc thì mang Natch đi tắm rửa.
Đến khi Cung Huyền Thương tan làm về nhà thì trên bàn ăn đã có đầy đủ các món cho một bữa tối tiêu chuẩn dành cho hai người, còn Lôi Hòa Nghi ấy à, cô đang bận dọn giường ngủ cho Natch.
Cung Huyền Thương sau khi thay một bồ đồ thoải mái xong thì đi đến chỗ Lôi Hòa Nghi, khoanh tay nhìn cô hì hục với tấm nệm lông cho hổ con, tập trung đến mức Cung Huyền Thương đứng sau lưng cũng không biết. Sắp xếp xong xuôi cô đặt Natch vào trong.
- Cục cưng thoải mái không nào?
Natch nằm trong nệm xoay một vòng rồi cặp mắt xanh xám nhìn Lôi Hòa Nghi, bốn chân bò về phía cô, đột nhiên vẻ mặt trở nên đề phòng, tràn đầy hung dữ nhe nanh gầm gừ về phía sau lưng cô. Lôi Hòa Nghi ôm lấy Natch quay người lại thì thấy Cung Huyền Thương.
- Anh về rồi ạ?
- Anh về lâu rồi chỉ có em mãi không nhận ra!
- Em không để ý mà!
Cung Huyền Thương gõ nhẹ đầu cô rồi nhìn con hổ nhỏ đang nhe nanh múa vuốt trong tay Lôi Hòa Nghi. Anh vươn tay xách cổ Natch ra khỏi người Lôi Hòa Nghi giơ lên trước mặt mình.
- Hổ Bengal… cũng không tồi.
Natch không biết Cung Huyền Thương nhưng bản năng mách bảo anh không phải người tốt, bốn cái chân nhỏ giơ ra không ngừng cào về phía anh, gương mặt nhỏ cũng trở nên hung dữ nhe răng để lộ mấy cái răng bé tí.
Lôi Hòa Nghi thấy Natch không ngừng gầm gừ nghĩ rằng Cung Huyền Thương xách cổ làm cho nhóc con khó chịu cho nên ôm lấy Natch từ trong tay anh, vuốt lông an ủi.
- Nó chỉ có bé tí, anh đừng xách cổ như vậy chứ?
- Lúc Bánh Bao mới về anh cũng xách như vậy có thấy nhóc con đó kháng nghị như tên ngốc này đâu. Em chiều nó quá rồi!
- Không giống nhau mà!
- Nghi Nghi, em hết thương anh rồi hả?
- Anh hỏi câu nào thiết thực hơn được không? Một hai phải hơn thua với Natch làm gì không biết?
- Em trọng hổ khinh chồng!
- Anh học thói chỉnh thành ngữ từ Olearn bao giờ thế?
- Anh đùa thôi!
Cung Huyền Thương sờ mũi trốn tránh ánh mắt của Lôi Hòa Nghi, một tay chống hông một tay chọt trán Natch khiến nhóc con tức giận giơ móng vuốt muốn bắt lấy tay anh nhưng đều vồ hụt sau một lúc móng vuốt nhỏ của Natch xẹt trúng mu bàn tay của Cung Huyền Thương để lại một vệt đỏ mờ mờ, anh lập tức cáo trạng:
- Vợ, nó cào anh!
- Ai bảo anh trêu chọc nó chứ? Hơn nữa giờ đã chẳng còn dấu vết gì rồi, Cung Huyền Thương, anh ấu trĩ thật đó!
- …
Hay thật, địa vị của anh bây giờ thua cả một con hổ vào nhà chưa được một ngày luôn rồi! Cung Huyền Thương hiện tại rất muốn đập Sở Mặc Thần một trận, thầm mắng anh ta không phải tặng quà cho Lôi Hòa Nghi mà cố tình gửi đến cho Cung Huyền Thương một khắc tinh làm tình địch của anh thì có.
- Em đói rồi, chúng ta mau đi ăn đi!
Lôi Hòa Nghi ôm Natch xuống nhà, Cung Huyền Thương cũng lẽo đẽo theo sau, cô đặt hổ con lên ghế rồi đi rửa tay sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Natch, Cung Huyền Thương rửa tay xong cũng ngồi vào bàn ăn. Dùng bữa tối xong thì Cung Huyền Thương rửa bát, Lôi Hòa Nghi đưa Natch về chỗ ngủ của nhóc.
Cung Huyền Thương xong việc thì sang thư phòng xử lý công vụ rồi về phòng đi tắm, xong xuôi thì cũng đến giờ ngủ nhưng khi anh tắm xong đi ra, không thấy Lôi Hòa Nghi trên giường thì động tác lau tóc ngừng lại. Thông thường giờ này cô đã nằm trên giường đợi anh tắm xong rồi ngủ nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu, khỏi nói cũng biết là đang ở chỗ con hổ kia rồi. Cung Huyền Thương quăng khăn lau tóc lên ghế rồi đi tìm Lôi Hòa Nghi, còn cô lúc này đang ngồi xổm bên nệm nhìn Natch ngủ mà cười ngốc, cảnh này hoàn toàn lọt vào mắt Cung Huyền Thương, anh cười lạnh một tiếng cúi xuống bế Lôi Hòa Nghi lên, cô như một con gấu bông bị anh ôm trước ngực.
Cô đang ngồi xổm đột nhiên bị ai đó từ sau lưng ôm lấy hai chân rồi cả người rời khỏi mặt đất sợ hãi kêu lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương.
- Anh làm gì vậy?
Cung Huyền Thương vừa đi vừa nói:
- Làm gì? Ngày mốt anh phải sang Hong Kong rồi mà em lại quan tâm con hổ đó hơn anh, phải phạt!
- Anh muốn làm gì?
- Chẳng phải em đã có câu trả lời rồi sao, anh phải đi xa mấy ngày dĩ nhiên phải ăn em bù lại.
- Anh đừng có lưu manh.
- Phản đối vô hiệu!
Cung Huyền Thương đặt Lôi Hòa Nghi lên giường, cả người nằm đè lên, cô chống người ngồi dậy lại bị chân anh kìm cặp.
- Cửa… cửa còn chưa đóng…
- Nhà chỉ có anh và em, sợ gì chứ?
- Anh… ưm… lưu… ưm… ưm
Toàn bộ lời nói đều bị nụ hôn của Cung Huyền Thương chặn lại, sau đó chỉ còn lại những tiếng kêu rên mềm mại cũng cảnh tượng quần áo rơi vãi dưới sàn.
Sau khi xong việc, Lôi Hòa Nghi nằm ngủ ngon lành còn Cung Huyền Thương thì cầm điện thoại vào group fan của Lôi Hòa Nghi, kết thúc ván cược đầu tiên.
“Tôi là người theo đuổi Nghi Nghi trước, khó khăn lắm cô ấy mới chấp nhận nên đừng ai xúi cô ấy làm bậy nhé! Phần thưởng đã gửi cho hội trưởng fanclub của mọi người rồi. Cảm ơn!”
Sau khi bình luận, anh tắt điện thoại đặt lên tủ cạnh giường rồi nằm xuống ôm Lôi Hòa Nghi ngủ.
Qua một hồi lâu, Natch đang ngủ trong nệm của mình giật mình tỉnh dậy vì còn chưa quen, không có Lôi Hòa Nghi bên cạnh nhóc con cảm thấy không an toàn. Đôi mắt nhỏ cảnh giác liếc nhìn xung quanh sau đó đánh hơi theo mùi hương của Lôi Hòa Nghi mà chậm rãi chạy đến phòng của hai người. Lúc nãy Cung Huyền Thương không khép kín cửa cho nên thân hình nhỏ bé của Natch dễ dàng chui vào trong. Nhóc con tiếp tục đánh hơi rồi bước đến giường nhìn thấy Lôi Hòa Nghi đang ngủ thì đi đến, móng vuốt giơ ra bám vào ga giường rồi chăn thành công trèo được lên giường, bò đến trước mặt Lôi Hòa Nghi, chui vào chỗ trống trong ngực cô, tìm một tư thế thoải mái nằm ngủ. Lôi Hòa Nghi cảm nhận trước ngực một mảng mềm mại ấm áp thì theo bản năng ôm lấy, một người một hổ cứ thế ngủ ngon lành.
Buổi sáng, Lôi Hòa Nghi đang ngủ ngon thì bị lạnh, cô giật mình thức giấc, còn chưa tỉnh ngủ thì đã thấy trong ngực mình đang ôm Natch, niềm vui đến quá bất ngờ Lôi Hòa Nghi theo thói quen cúi xuống hôn mấy cái lên mặt của hổ con:
- Chào cục cưng!
Hôn xong thì Lôi Hòa Nghi khựng lại, cảm thấy có gì đó sai sai, ôm Natch trong lòng quay người lại, đối diện với gương mặt đen thui của Cung Huyền Thương, lúc này cô mới nhận thức được mình thức giấc không phải vì lạnh mà là bị sát khí trên người Cung Huyền Thương dọa cho tỉnh. Anh nhìn thấy Natch nằm trong ngực cô ngủ, cô còn ôm nó hôn chào buổi sáng đầu tiên, anh vui được mới là lạ.
- Anh… mới sáng sớm anh đừng có bày ra dáng vẻ hung dữ tức giận như vậy chứ?
- Anh không nên giận sao, anh không quăng cái thứ trong ngực em đi đã là nhân từ rồi!
- Natch chỉ là một hổ con thôi!
- Một con hổ thành tinh thì có, khuya rồi còn biết chui vào ngực em, cũng biết tìm chỗ quá chứ!
- Đây gọi là thông minh!
- Anh đổi ý rồi, anh không cho phép em nuôi nó!
Nuôi nữa thì anh mất vợ như chơi!
- Em không chịu!
- Anh sẽ đưa nó đến sở thú!
- Anh mà đưa con em đến sở thú em sẽ đến đó làm nhân viên chăm sóc hổ!
- Gan càng ngày càng lớn rồi, cái gì cũng dám nói nhỉ? Ngày mai anh đi Hong Kong, mấy ngày sau trở lại chắc em cũng không thèm quan tâm anh là ai quá, em chỉ cần con hổ đó thôi mà!
Cái giọng điệu ủ dột đáng thương của anh khiến Lôi Hòa Nghi suýt nữa nghĩ Cung Huyền Thương bị ai nhập đấy, côthở dài nhìn Cung Huyền Thương nói:.
- Anh sao phải so đo với một con hổ làm gì chứ?
- Ai bảo em quan tâm nó hơn anh!
Lôi Hòa Nghi im lặng nhìn Cung Huyền Thương, anh lập tức buông vũ khí đầu hàng, bước xuống giường túm hổ con đi mặc cho nhóc con gầm lên hăm dọa.
- Anh bế nó xuống, em thay đồ đi!
- Đừng ức hiếp nhóc con đó!
- Hôm nào còn nói anh là tình yêu duy nhất của em, bây giờ lại sợ anh ăn hiếp người đàn ông khác, ôi phụ nữ…
Còn gọi Natch là người đàn ông khác, cái logic quái quỷ gì thế này. Ôi đàn ông… Lôi Hòa Nghi xoa trán lên tiếng:
- Cung Huyền Thương!
- Anh xuống nhà lấy gì cho nó ăn đây!
Cung Huyền Thương nhanh chân đi xuống nhà, đặt Natch lên bàn ăn, vươn tay muốn chọt mũi hổ con:
- Quỷ tinh ranh!
Natch rất không thích Cung Huyền Thương, thấy tay anh vừa đưa tới là móng vuốt giơ lên tấn công nhưng dĩ nhiên một con hổ nhỏ không phải đối thủ của anh.
- Nhóc con khách khí một chút, nghiêm rúc mà nói ta cũng được xem như là ba của nhóc đấy!
- Gàooooo…
Cung Huyền Thương như đọc được nội tâm Natch đang gào lên “Còn lâu nhé ông chú”.
- Cảnh cáo con, lần sau cấm vào phòng chúng ta nữa nhé, càng không được chui vào ngực của Nghi Nghi, đó là chỗ của ta.
- Gừ…
Natch còn lâu mới nghe Cung Huyền Thương nói, hoàn toàn không cho anh sắc mặt tốt, dù anh đã cắt nhỏ thịt bò đặt trước mặt nhóc cũng không thèm động đến. Cung Huyền Thương đợi một hồi cũng không thấy hổ con ăn thì cũng chịu thua, lấy thức ăn mang ra cho Bánh Bao và đặt cà rốt vào chuồng thỏ rồi quay lại bếp làm bữa sáng.
Lôi Hòa Nghi vệ sinh cá nhân thay đồ xong thì xuống nhà, thấy Cung Huyền Thương đang nấu ăn thì mỉm cười tiến tới hôn lên gò má anh một cái xem như chào buổi sáng rồi quay sang Natch. Thấy nhóc con giận dữ nhìn Cung Huyền Thương, thịt bò trước mặt cũng không ăn thì thở dài ngồi xuống ghế, ôm lấy Natch, cầm từng miếng thịt nhỏ lên đút cho nhóc.
Được Lôi Hòa Nghi ôm vào lòng Natch liền trở nên ngoan ngoãn, há miệng ăn thịt cô đút cho, Cung Huyền Thương thấy không có động tĩnh gì, quay sang nhìn thì thấy cảnh đó, trên đầu ba vạch đen chạy qua.
- Anh nói nó là hổ thành tinh em còn không tin!
- Đó là do anh không có thái độ tốt với nó, anh dịu dàng một chút là được mà…
- Nghĩ đến em yêu thương nó như vậy anh làm sao dịu dàng với nó nổi…
- Người già ấu trĩ…
- Nghi Nghi, anh nghe đấy nhé!
- Em đói rồi!
Cung Huyền Thương thở dài, hoàn thành bữa sáng bê lên bàn, Lôi Hòa Nghi cũng cho Natch ăn xong, đặt sang một bên đi rửa tay rồi ăn sáng.
Sau đó Cung Huyền Thương thay đồ đi làm, Lôi Hòa Nghi dọn dẹp xong thì ôm hổ con cùng với Bánh Bao ra ngoài vườn chơi.
Bánh Bao nhìn Natch với vẻ hiếu kỳ, giơ chân trêu chọc nhưng Natch cũng chẳng thích Bánh Bao hoàn toàn không để ý đến, chỉ loanh quanh bên chân Lôi Hòa Nghi không rời. Còn cô đang ăn bánh ngọt xem bình luận trong fanclub. Tối qua Cung Huyền Thương lại đăng bình luận làm bùng nổ cộng đồng fan CP.
Hai người đoán đúng việc anh theo đuổi cô đã nhận được phần thưởng từ Lantana và Cung Huyền Thương. Trước đó anh nói tặng xe cô cũng không nghi ngờ gì nhưng đối với hai cô nàng được tặng lại là một kinh hỉ không nhỏ, bình luận dũng rất nhiều icon cảm xúc đủ thấy hai cô nàng kích động đến cỡ nào.
“Tôi còn tưởng chú Thương không để tâm nhưng mà nửa đêm vừa qua 12 giờ là chú đăng bài thừa nhận mình là người theo đuổi trước rồi, OMG… tôi tiểu đường mất thôi. Không dừng lại ở đó, chú vung tay thưởng cũng dữ không kém. Mấy bà đoán được là gì không? Là Bentley đó, Bentley Flying Spur First Edition lúc nhận được thông tin tôi còn tưởng đang trên mây. Đến khi nhân viên của Cung thị đến chỗ tôi gọi đi làm thủ tục tôi còn tưởng gặp lừa đảo cơ. Mãi tới lúc showroom giao xe tôi mới dám tin, chú Thương, chú là thần của cháu. Tôi chưa có bằng lái nên xe này tôi sẽ tặng ba mẹ, sắp tới kỷ niệm ngày cưới của họ rồi. Huhu, ba mẹ rôi mà biết tôi đu idol có thành tựu như vậy cũng vui lòng. Cuộc đời này đu được CP thần tiên như chú Thương và Nghi bảo không còn gì hối tiếc, đội ơn chú Thương. Cả vòng tay kim cương của Tiểu Lan nữa, kiểu dáng siêu xinh siêu đẹp, cảm ơn phú bà!”
“Chị em à, không phải mình cô bị dọa đâu. Tôi cũng shock không kém, tưởng nhận được vòng tay là dữ rồi ai nhờ chú Thương chơi lớn quá tôi suýt đau tim luôn. Bố mẹ tôi có xe rồi, tôi cũng có bằng lái nên quà chú Thương tôi sẽ dùng thật tốt, lái chiếc Bentley Flying Spur First Edition chú Thương tặng tôi có thể đi ngang trong cộng đồng fan hâm mộ rồi, đố tìm được fan nhà nào được idol tặng quà xịn như này đấy, đội ơn chú Thương, đội ơn phú bà Tiểu Lan nhé! Nếu ngày nào đó Nghi bảo tổ chức fanmeeting dù xa cách mấy tôi cũng nhất định lái con Bentley này đến tham gia.”
- WTF? Biết chú Thương giàu sụ nhưng mà… có cần giàu đến nghịch thiên như vậy không?
- Mấu chốt không phải chú giàu mà là người ta đoán đúng chú theo đuổi Nghi bảo nên chú vui chú thưởng. Điều này có nghĩa là gì, nghĩa là chú già vậy thôi chứ chú hơi bị ngọt ngào với Nghi bảo đấy… Ngưỡng mộ chết mất thôi!
- Hai đại thần cho tôi xin vía đi mà, rôi cũng muốn được chú Thương tặng quà, không cần xe chỉ cần quà của chú Thương thôi, pls…
- Ghen tị…
- Ghen tị + 1
- Ghen tị + 2
- Ghen tị + n
- Tôi lại chú ý vấn đề khác, Nghi bảo à khi nào thì cô tổ chức fan meeting vậy?
- Phải đó phải đó!
- Fan meeting đi mà nữ thần…
- Làm ơn…
Lôi Hòa Nghi xem mọi người bình luận không khỏi vui vẻ, cúi người bế Natch đặt lên đùi, ngẫm nghĩ gì đó rồi gọi cho Lantana.
Fan meeting… có lẽ cũng không tồi.
- Kỷ Tuyên!
Nghe sếp gọi Kỷ Tuyên lập tức đi vào đứng trước bàn làm việc của Cung Huyền Thương:
- Sếp có gì dặn dò ạ?
- Chuẩn bị vé máy bay, ngày mốt tôi phải đến Hong Kong.
- Một vé sao ạ?
- Phải, một mình tôi đi!
- Tôi lập tức xử lý!
- Cậu ra ngoài được rồi!
- Vâng!
Kỷ Tuyên rời khỏi phòng làm việc, Cung Huyền Thương tháo kính đặt lên bàn tựa vào ghế, tay gõ lên bàn, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, thấy tên Lôi Hòa Nghi hiển thị thì mỉm cười bắt máy, cô gọi video call đến, màn hình còn đang lắc lư nhưng anh lại nghe được giọng điệu vui vẻ của cô:
- Thương… Thương… anh có đó không?
- Anh nghe!
- Em có một bất ngờ cho anh xem này?
- Hửm!
- Cho anh xem cục cưng của em!
Cung Huyền Thương thoáng nhíu mày, nhìn điện thoại anh chỉ thấy được trần nhà và đỉnh đầu Lôi Hòa Nghi không thấy được thứ cô muốn cho anh xem là gì.
- Cục cưng của em không phải anh sao?
- Dĩ nhiên không phải rồi, anh là đại bảo bối, đây là tiểu bảo bối, cục cưng mới của em.
Càng nói càng khiến Cung Huyền Thương xị mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại.
- Rốt cuộc là thứ gì lại khiến em vui vẻ như vậy?
- Anh xem này…
Lôi Hòa Nghi chỉnh điện thoại đối diện với mình, trong tay cô ôm hổ con, gương mặt vô cùng thích thú, không ngừng hôn hổ con trong lòng.
Cung Huyền Thương nhướng mày, thấy Lôi Hòa Nghi hôn con thú nhỏ trong lòng thì rất không vui.
- Con hổ này ở đâu ra vậy em?
- Là Mặc Thần ca ca tặng em đấy, quà mừng em đoạt giải Ảnh hậu. Em đặt tên cho nhóc con rồi, gọi là Natch, em sẽ nuôi nó, đây là cục cưng của em…
Lôi Hòa Nghi dụi mặt vào bụng của Natch, nhóc con cũng không khó chịu mà dùng móng vuốt nhỏ mềm mụp xoa lên má Lôi Hòa Nghi, sau đó ngoan ngoãn nằm dựa vào ngực cô, thỉnh thoảng le lưỡi liếm cổ khiến Lôi Hòa Nghi bật cười. May mà Cung Huyền Thương chỉ thấy qua màn hình điện thoại nếu không Natch nhất định bị anh túm cổ xách đi.
- Nghi Nghi, đây là Hoa quốc, không thể nuôi thú hoang.
- Nhưng mà Mặc Thần ca ca đã tặng em rồi, thủ tục cũng làm xong, bây giờ em chỉ cần hoàn thành nốt thủ tục bên này nữa thôi. Thương, căn cứ của Cung gia cũng nuôi rất nhiều động vật hoang dã mà, em chỉ muốn nuôi Natch thôi.
Vừa nghe không thể nuôi hổ con Lôi Hòa Nghi liền cảm thấy hụt hẫng, cô không muốn xa nhóc con này đâu, lập tức xuống nước năn nỉ Cung Huyền Thương. Nhưng anh cũng không dễ thỏa hiệp như vậy.
- Cái này không giống nhau!
- Em mặc kệ, anh không giúp em thì em nhờ người khác! Bây giờ Natch là con em, em không cho anh mang con em đi đâu hết!
- Lỡ như nó lớn lên rồi, bản tính hoang dã đó sẽ làm em bị thương!
- Sẽ không! Vạn vật đều có linh tính, em không tin Natch sẽ làm hại em!
Cung Huyền Thương thở dài, nhìn chằm chằm vật nhỏ trong ngực Lôi Hòa Nghi, bé như con mèo trông thì chẳng có chút nguy hiểm gì nhưng vài tháng nữa sẽ có dáng vẻ của chúa sơn lâm…
- Thật sự thích như vậy sao?
- Vâng…
- Vậy anh giúp em làm thủ tục nuôi dưỡng nhưng mà anh nói trước đợi đến khi thể trạng nó lớn hơn, nếu bản tính không thuần làm em bị thương anh lập tức quăng nó vào sở thú, lúc đó em không thương lượng được đâu.
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi nghe Cung Huyền Thương đồng ý đã vui lên, còn vế sau thì hoàn toàn không để trong lòng. Cô không tin Natch sẽ làm hại mình, Sở Mặc Thần nuôi Loki từ bé cho nên nó rất nghe lời anh thậm chí nghe anh mà chơi với cô, bây giờ cô tự tay chăm sóc Natch từ bé tí mới không tin nó sẽ làm cô bị thương.
- Nghi Nghi!
- Dạ!
- Ngày mốt anh có việc sẽ đến Hong Kong một chuyến…
- Lâu không ạ?
- Nhanh thì ba ngày chậm thì một tuần, anh sẽ cố gắng về sớm!
- Vâng…. 𝙏rải 𝐧ghiệ𝙢 đọc truyệ𝐧 số 1 tại _ trù𝙢 truyệ𝐧.𝘝N _
- Không muốn đi cùng anh sao?
Lôi Hòa Nghi suy nghĩ ba giây rồi lập tức lắc đầu.
- Không cần đâu ạ, Hong Kong không xa hơn nữa em đi rồi ai chăm sóc Natch?
- …
Còn chưa bao lâu mà anh đã thất sủng rồi sao, một tình địch vừa xuất hiện anh lại phải bay đi nơi khác, đến lúc về chắc địa vị tụt dốc không phanh quá.
- Nghi Nghi, nuôi hổ cũng như nuôi mèo không thể nuông chiều quá.
- Em nào có!
- Anh lại cảm thấy em thương nó hơn anh!
- Cung Huyền Thương, anh lại đi so đo với một con hổ sao, lại còn là một con hổ chưa cai sữa, anh có thấy mình ấu trĩ không?
- Nó là hổ đực!
- …
Lôi Hòa Nghi không thể tin được có ngày Cung Huyền Thương lại nói được câu này, nể tình anh sắp đi công tác cô không so đo.
- Anh càng ngày càng trẻ con, em không phiền anh làm việc nữa. Anh tiếp tục đi, em đi cho con trai em ăn đây.
- Có niềm vui mới liền quên người cũ… ôi phụ nữ!
- Cung Huyền Thương!
- Để anh tìm người chỉ dạy em kinh nghiệm chăm sóc thú hoang dã.
- Vậy còn được… em tắt máy đây, anh làm việc đi!
- Được, tan ca anh về!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi tạm biệt Cung Huyền Thương rồi tắt điện thoại, sau đó đi lấy một ít thịt bò sống, cắt nhỏ thật nhỏ đặt vào đĩa cho Natch. Đợi nhóc con ăn xong rồi cô lại xoa bụng cho nó, được một lúc thì mang Natch đi tắm rửa.
Đến khi Cung Huyền Thương tan làm về nhà thì trên bàn ăn đã có đầy đủ các món cho một bữa tối tiêu chuẩn dành cho hai người, còn Lôi Hòa Nghi ấy à, cô đang bận dọn giường ngủ cho Natch.
Cung Huyền Thương sau khi thay một bồ đồ thoải mái xong thì đi đến chỗ Lôi Hòa Nghi, khoanh tay nhìn cô hì hục với tấm nệm lông cho hổ con, tập trung đến mức Cung Huyền Thương đứng sau lưng cũng không biết. Sắp xếp xong xuôi cô đặt Natch vào trong.
- Cục cưng thoải mái không nào?
Natch nằm trong nệm xoay một vòng rồi cặp mắt xanh xám nhìn Lôi Hòa Nghi, bốn chân bò về phía cô, đột nhiên vẻ mặt trở nên đề phòng, tràn đầy hung dữ nhe nanh gầm gừ về phía sau lưng cô. Lôi Hòa Nghi ôm lấy Natch quay người lại thì thấy Cung Huyền Thương.
- Anh về rồi ạ?
- Anh về lâu rồi chỉ có em mãi không nhận ra!
- Em không để ý mà!
Cung Huyền Thương gõ nhẹ đầu cô rồi nhìn con hổ nhỏ đang nhe nanh múa vuốt trong tay Lôi Hòa Nghi. Anh vươn tay xách cổ Natch ra khỏi người Lôi Hòa Nghi giơ lên trước mặt mình.
- Hổ Bengal… cũng không tồi.
Natch không biết Cung Huyền Thương nhưng bản năng mách bảo anh không phải người tốt, bốn cái chân nhỏ giơ ra không ngừng cào về phía anh, gương mặt nhỏ cũng trở nên hung dữ nhe răng để lộ mấy cái răng bé tí.
Lôi Hòa Nghi thấy Natch không ngừng gầm gừ nghĩ rằng Cung Huyền Thương xách cổ làm cho nhóc con khó chịu cho nên ôm lấy Natch từ trong tay anh, vuốt lông an ủi.
- Nó chỉ có bé tí, anh đừng xách cổ như vậy chứ?
- Lúc Bánh Bao mới về anh cũng xách như vậy có thấy nhóc con đó kháng nghị như tên ngốc này đâu. Em chiều nó quá rồi!
- Không giống nhau mà!
- Nghi Nghi, em hết thương anh rồi hả?
- Anh hỏi câu nào thiết thực hơn được không? Một hai phải hơn thua với Natch làm gì không biết?
- Em trọng hổ khinh chồng!
- Anh học thói chỉnh thành ngữ từ Olearn bao giờ thế?
- Anh đùa thôi!
Cung Huyền Thương sờ mũi trốn tránh ánh mắt của Lôi Hòa Nghi, một tay chống hông một tay chọt trán Natch khiến nhóc con tức giận giơ móng vuốt muốn bắt lấy tay anh nhưng đều vồ hụt sau một lúc móng vuốt nhỏ của Natch xẹt trúng mu bàn tay của Cung Huyền Thương để lại một vệt đỏ mờ mờ, anh lập tức cáo trạng:
- Vợ, nó cào anh!
- Ai bảo anh trêu chọc nó chứ? Hơn nữa giờ đã chẳng còn dấu vết gì rồi, Cung Huyền Thương, anh ấu trĩ thật đó!
- …
Hay thật, địa vị của anh bây giờ thua cả một con hổ vào nhà chưa được một ngày luôn rồi! Cung Huyền Thương hiện tại rất muốn đập Sở Mặc Thần một trận, thầm mắng anh ta không phải tặng quà cho Lôi Hòa Nghi mà cố tình gửi đến cho Cung Huyền Thương một khắc tinh làm tình địch của anh thì có.
- Em đói rồi, chúng ta mau đi ăn đi!
Lôi Hòa Nghi ôm Natch xuống nhà, Cung Huyền Thương cũng lẽo đẽo theo sau, cô đặt hổ con lên ghế rồi đi rửa tay sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh Natch, Cung Huyền Thương rửa tay xong cũng ngồi vào bàn ăn. Dùng bữa tối xong thì Cung Huyền Thương rửa bát, Lôi Hòa Nghi đưa Natch về chỗ ngủ của nhóc.
Cung Huyền Thương xong việc thì sang thư phòng xử lý công vụ rồi về phòng đi tắm, xong xuôi thì cũng đến giờ ngủ nhưng khi anh tắm xong đi ra, không thấy Lôi Hòa Nghi trên giường thì động tác lau tóc ngừng lại. Thông thường giờ này cô đã nằm trên giường đợi anh tắm xong rồi ngủ nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu, khỏi nói cũng biết là đang ở chỗ con hổ kia rồi. Cung Huyền Thương quăng khăn lau tóc lên ghế rồi đi tìm Lôi Hòa Nghi, còn cô lúc này đang ngồi xổm bên nệm nhìn Natch ngủ mà cười ngốc, cảnh này hoàn toàn lọt vào mắt Cung Huyền Thương, anh cười lạnh một tiếng cúi xuống bế Lôi Hòa Nghi lên, cô như một con gấu bông bị anh ôm trước ngực.
Cô đang ngồi xổm đột nhiên bị ai đó từ sau lưng ôm lấy hai chân rồi cả người rời khỏi mặt đất sợ hãi kêu lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương.
- Anh làm gì vậy?
Cung Huyền Thương vừa đi vừa nói:
- Làm gì? Ngày mốt anh phải sang Hong Kong rồi mà em lại quan tâm con hổ đó hơn anh, phải phạt!
- Anh muốn làm gì?
- Chẳng phải em đã có câu trả lời rồi sao, anh phải đi xa mấy ngày dĩ nhiên phải ăn em bù lại.
- Anh đừng có lưu manh.
- Phản đối vô hiệu!
Cung Huyền Thương đặt Lôi Hòa Nghi lên giường, cả người nằm đè lên, cô chống người ngồi dậy lại bị chân anh kìm cặp.
- Cửa… cửa còn chưa đóng…
- Nhà chỉ có anh và em, sợ gì chứ?
- Anh… ưm… lưu… ưm… ưm
Toàn bộ lời nói đều bị nụ hôn của Cung Huyền Thương chặn lại, sau đó chỉ còn lại những tiếng kêu rên mềm mại cũng cảnh tượng quần áo rơi vãi dưới sàn.
Sau khi xong việc, Lôi Hòa Nghi nằm ngủ ngon lành còn Cung Huyền Thương thì cầm điện thoại vào group fan của Lôi Hòa Nghi, kết thúc ván cược đầu tiên.
“Tôi là người theo đuổi Nghi Nghi trước, khó khăn lắm cô ấy mới chấp nhận nên đừng ai xúi cô ấy làm bậy nhé! Phần thưởng đã gửi cho hội trưởng fanclub của mọi người rồi. Cảm ơn!”
Sau khi bình luận, anh tắt điện thoại đặt lên tủ cạnh giường rồi nằm xuống ôm Lôi Hòa Nghi ngủ.
Qua một hồi lâu, Natch đang ngủ trong nệm của mình giật mình tỉnh dậy vì còn chưa quen, không có Lôi Hòa Nghi bên cạnh nhóc con cảm thấy không an toàn. Đôi mắt nhỏ cảnh giác liếc nhìn xung quanh sau đó đánh hơi theo mùi hương của Lôi Hòa Nghi mà chậm rãi chạy đến phòng của hai người. Lúc nãy Cung Huyền Thương không khép kín cửa cho nên thân hình nhỏ bé của Natch dễ dàng chui vào trong. Nhóc con tiếp tục đánh hơi rồi bước đến giường nhìn thấy Lôi Hòa Nghi đang ngủ thì đi đến, móng vuốt giơ ra bám vào ga giường rồi chăn thành công trèo được lên giường, bò đến trước mặt Lôi Hòa Nghi, chui vào chỗ trống trong ngực cô, tìm một tư thế thoải mái nằm ngủ. Lôi Hòa Nghi cảm nhận trước ngực một mảng mềm mại ấm áp thì theo bản năng ôm lấy, một người một hổ cứ thế ngủ ngon lành.
Buổi sáng, Lôi Hòa Nghi đang ngủ ngon thì bị lạnh, cô giật mình thức giấc, còn chưa tỉnh ngủ thì đã thấy trong ngực mình đang ôm Natch, niềm vui đến quá bất ngờ Lôi Hòa Nghi theo thói quen cúi xuống hôn mấy cái lên mặt của hổ con:
- Chào cục cưng!
Hôn xong thì Lôi Hòa Nghi khựng lại, cảm thấy có gì đó sai sai, ôm Natch trong lòng quay người lại, đối diện với gương mặt đen thui của Cung Huyền Thương, lúc này cô mới nhận thức được mình thức giấc không phải vì lạnh mà là bị sát khí trên người Cung Huyền Thương dọa cho tỉnh. Anh nhìn thấy Natch nằm trong ngực cô ngủ, cô còn ôm nó hôn chào buổi sáng đầu tiên, anh vui được mới là lạ.
- Anh… mới sáng sớm anh đừng có bày ra dáng vẻ hung dữ tức giận như vậy chứ?
- Anh không nên giận sao, anh không quăng cái thứ trong ngực em đi đã là nhân từ rồi!
- Natch chỉ là một hổ con thôi!
- Một con hổ thành tinh thì có, khuya rồi còn biết chui vào ngực em, cũng biết tìm chỗ quá chứ!
- Đây gọi là thông minh!
- Anh đổi ý rồi, anh không cho phép em nuôi nó!
Nuôi nữa thì anh mất vợ như chơi!
- Em không chịu!
- Anh sẽ đưa nó đến sở thú!
- Anh mà đưa con em đến sở thú em sẽ đến đó làm nhân viên chăm sóc hổ!
- Gan càng ngày càng lớn rồi, cái gì cũng dám nói nhỉ? Ngày mai anh đi Hong Kong, mấy ngày sau trở lại chắc em cũng không thèm quan tâm anh là ai quá, em chỉ cần con hổ đó thôi mà!
Cái giọng điệu ủ dột đáng thương của anh khiến Lôi Hòa Nghi suýt nữa nghĩ Cung Huyền Thương bị ai nhập đấy, côthở dài nhìn Cung Huyền Thương nói:.
- Anh sao phải so đo với một con hổ làm gì chứ?
- Ai bảo em quan tâm nó hơn anh!
Lôi Hòa Nghi im lặng nhìn Cung Huyền Thương, anh lập tức buông vũ khí đầu hàng, bước xuống giường túm hổ con đi mặc cho nhóc con gầm lên hăm dọa.
- Anh bế nó xuống, em thay đồ đi!
- Đừng ức hiếp nhóc con đó!
- Hôm nào còn nói anh là tình yêu duy nhất của em, bây giờ lại sợ anh ăn hiếp người đàn ông khác, ôi phụ nữ…
Còn gọi Natch là người đàn ông khác, cái logic quái quỷ gì thế này. Ôi đàn ông… Lôi Hòa Nghi xoa trán lên tiếng:
- Cung Huyền Thương!
- Anh xuống nhà lấy gì cho nó ăn đây!
Cung Huyền Thương nhanh chân đi xuống nhà, đặt Natch lên bàn ăn, vươn tay muốn chọt mũi hổ con:
- Quỷ tinh ranh!
Natch rất không thích Cung Huyền Thương, thấy tay anh vừa đưa tới là móng vuốt giơ lên tấn công nhưng dĩ nhiên một con hổ nhỏ không phải đối thủ của anh.
- Nhóc con khách khí một chút, nghiêm rúc mà nói ta cũng được xem như là ba của nhóc đấy!
- Gàooooo…
Cung Huyền Thương như đọc được nội tâm Natch đang gào lên “Còn lâu nhé ông chú”.
- Cảnh cáo con, lần sau cấm vào phòng chúng ta nữa nhé, càng không được chui vào ngực của Nghi Nghi, đó là chỗ của ta.
- Gừ…
Natch còn lâu mới nghe Cung Huyền Thương nói, hoàn toàn không cho anh sắc mặt tốt, dù anh đã cắt nhỏ thịt bò đặt trước mặt nhóc cũng không thèm động đến. Cung Huyền Thương đợi một hồi cũng không thấy hổ con ăn thì cũng chịu thua, lấy thức ăn mang ra cho Bánh Bao và đặt cà rốt vào chuồng thỏ rồi quay lại bếp làm bữa sáng.
Lôi Hòa Nghi vệ sinh cá nhân thay đồ xong thì xuống nhà, thấy Cung Huyền Thương đang nấu ăn thì mỉm cười tiến tới hôn lên gò má anh một cái xem như chào buổi sáng rồi quay sang Natch. Thấy nhóc con giận dữ nhìn Cung Huyền Thương, thịt bò trước mặt cũng không ăn thì thở dài ngồi xuống ghế, ôm lấy Natch, cầm từng miếng thịt nhỏ lên đút cho nhóc.
Được Lôi Hòa Nghi ôm vào lòng Natch liền trở nên ngoan ngoãn, há miệng ăn thịt cô đút cho, Cung Huyền Thương thấy không có động tĩnh gì, quay sang nhìn thì thấy cảnh đó, trên đầu ba vạch đen chạy qua.
- Anh nói nó là hổ thành tinh em còn không tin!
- Đó là do anh không có thái độ tốt với nó, anh dịu dàng một chút là được mà…
- Nghĩ đến em yêu thương nó như vậy anh làm sao dịu dàng với nó nổi…
- Người già ấu trĩ…
- Nghi Nghi, anh nghe đấy nhé!
- Em đói rồi!
Cung Huyền Thương thở dài, hoàn thành bữa sáng bê lên bàn, Lôi Hòa Nghi cũng cho Natch ăn xong, đặt sang một bên đi rửa tay rồi ăn sáng.
Sau đó Cung Huyền Thương thay đồ đi làm, Lôi Hòa Nghi dọn dẹp xong thì ôm hổ con cùng với Bánh Bao ra ngoài vườn chơi.
Bánh Bao nhìn Natch với vẻ hiếu kỳ, giơ chân trêu chọc nhưng Natch cũng chẳng thích Bánh Bao hoàn toàn không để ý đến, chỉ loanh quanh bên chân Lôi Hòa Nghi không rời. Còn cô đang ăn bánh ngọt xem bình luận trong fanclub. Tối qua Cung Huyền Thương lại đăng bình luận làm bùng nổ cộng đồng fan CP.
Hai người đoán đúng việc anh theo đuổi cô đã nhận được phần thưởng từ Lantana và Cung Huyền Thương. Trước đó anh nói tặng xe cô cũng không nghi ngờ gì nhưng đối với hai cô nàng được tặng lại là một kinh hỉ không nhỏ, bình luận dũng rất nhiều icon cảm xúc đủ thấy hai cô nàng kích động đến cỡ nào.
“Tôi còn tưởng chú Thương không để tâm nhưng mà nửa đêm vừa qua 12 giờ là chú đăng bài thừa nhận mình là người theo đuổi trước rồi, OMG… tôi tiểu đường mất thôi. Không dừng lại ở đó, chú vung tay thưởng cũng dữ không kém. Mấy bà đoán được là gì không? Là Bentley đó, Bentley Flying Spur First Edition lúc nhận được thông tin tôi còn tưởng đang trên mây. Đến khi nhân viên của Cung thị đến chỗ tôi gọi đi làm thủ tục tôi còn tưởng gặp lừa đảo cơ. Mãi tới lúc showroom giao xe tôi mới dám tin, chú Thương, chú là thần của cháu. Tôi chưa có bằng lái nên xe này tôi sẽ tặng ba mẹ, sắp tới kỷ niệm ngày cưới của họ rồi. Huhu, ba mẹ rôi mà biết tôi đu idol có thành tựu như vậy cũng vui lòng. Cuộc đời này đu được CP thần tiên như chú Thương và Nghi bảo không còn gì hối tiếc, đội ơn chú Thương. Cả vòng tay kim cương của Tiểu Lan nữa, kiểu dáng siêu xinh siêu đẹp, cảm ơn phú bà!”
“Chị em à, không phải mình cô bị dọa đâu. Tôi cũng shock không kém, tưởng nhận được vòng tay là dữ rồi ai nhờ chú Thương chơi lớn quá tôi suýt đau tim luôn. Bố mẹ tôi có xe rồi, tôi cũng có bằng lái nên quà chú Thương tôi sẽ dùng thật tốt, lái chiếc Bentley Flying Spur First Edition chú Thương tặng tôi có thể đi ngang trong cộng đồng fan hâm mộ rồi, đố tìm được fan nhà nào được idol tặng quà xịn như này đấy, đội ơn chú Thương, đội ơn phú bà Tiểu Lan nhé! Nếu ngày nào đó Nghi bảo tổ chức fanmeeting dù xa cách mấy tôi cũng nhất định lái con Bentley này đến tham gia.”
- WTF? Biết chú Thương giàu sụ nhưng mà… có cần giàu đến nghịch thiên như vậy không?
- Mấu chốt không phải chú giàu mà là người ta đoán đúng chú theo đuổi Nghi bảo nên chú vui chú thưởng. Điều này có nghĩa là gì, nghĩa là chú già vậy thôi chứ chú hơi bị ngọt ngào với Nghi bảo đấy… Ngưỡng mộ chết mất thôi!
- Hai đại thần cho tôi xin vía đi mà, rôi cũng muốn được chú Thương tặng quà, không cần xe chỉ cần quà của chú Thương thôi, pls…
- Ghen tị…
- Ghen tị + 1
- Ghen tị + 2
- Ghen tị + n
- Tôi lại chú ý vấn đề khác, Nghi bảo à khi nào thì cô tổ chức fan meeting vậy?
- Phải đó phải đó!
- Fan meeting đi mà nữ thần…
- Làm ơn…
Lôi Hòa Nghi xem mọi người bình luận không khỏi vui vẻ, cúi người bế Natch đặt lên đùi, ngẫm nghĩ gì đó rồi gọi cho Lantana.
Fan meeting… có lẽ cũng không tồi.