Lôi Hòa Nghi bị anh trêu đến nổi phải tỉnh ngủ, đôi mắt đẹp mơ màng tỉnh dậy, lồng ngực màu mật ong mạnh mẽ rắn rỏi của dàn ông đập vào mặt. Có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt híp lại, mặt dụi vào ngực Cung Huyền Thương cọ sát, môi mềm vô tình chạm phải đầu ti của Cung Huyền Thương khiến cả người anh căng cứng, vòng tay ôm cô càng thêm chặt, hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng khiến Lôi Hòa Nghi tỉnh ngủ phần nào. Cô vươn tay dụi mắt, ngẩng đầu nhìn Cung Huyền Thương, hai người bốn mắt nhìn nhau, ký ức của Lôi Hòa Nghi cũng dần trở lại, đặc biệt trên ngực Cung Huyền Thương vừa có vết hôn vừa có vết cào xen lẫn vô cùng nổi bật, cô không ngây thơ đến mức không nhận ra chuyện gì. Huống chi bản thân mình cũng không khá hơn, cả người đau nhức như vừa bị container cán qua. Mắt đẹp chớp chớp, sau đó gương mặt đỏ rực vươn tay lấy chăn trùm đầu không dám đối diện với Cung Huyền Thương.
Anh kéo chăn ra đề phòng cô ngốc này bị ngộp đến khó chịu, lại lần nữa ôm người vào lòng.
- Đêm qua còn nhiệt tình như lửa, sáng dậy đã vội trốn rồi sao!
- Em không biết không nhớ gì hết!
- Ồ... không nhớ...
Bàn tay xấu xa chui vào chăn, vén váy ngủ chạm vào eo cô, chậm rãi di chuyển lên trên khiến cả người Lôi Hòa Nghi run rẩy.
- Vậy có phải chúng ta nên ôn lại một màn tối qua để giúp em nhớ lại không?
Vừa dứt lời, tay anh dưới chăn cũng đã chạm lên một bên ngực cô, nhẹ nhàng xoa bóp, mặt Lôi Hòa Nghi đã đỏ như cà chua chín, đập một phát lên cánh tay đang làm loạn trên người mình.
- Chú à, anh không còn trẻ nữa đâu, giữ sức đi, đừng phóng túng quá!
Mắt Cung Huyền Thương lướt qua một tia xấu xa, xoay người nằm đè lên người Lôi Hòa Nghi, khoảng cách gần trong gang tấc buộc cô phải chống tay lên ngực anh.
- Anh... anh... anh làm gì đó?
- Cho em biết ông chú này không còn trẻ nhưng vẫn thừa sức khiến em liệt giường một tuần.
Nói rồi cúi xuống hôn lên cổ cô, Lôi Hòa Nghi bị nhột lập tức vỗ vai anh nhận thua.
- Á... đừng đừng, em sai rồi, anh trẻ nhất, anh khỏe nhất, không già... á... nhột... hahaha...
Nghe được điều muốn nghe, Cung Huyền Thương mới tha cho cô. Lôi Hòa Nghi nhìn anh, ánh mắt trong veo nũng nịu.
- Thương, em đói...
Cung Huyền Thương sâu kín nhìn cô một cái, cũng nhận ra hai người chiến đấu cả đêm, cô lại ngủ đến giờ này mới tỉnh, từ tối đến giờ không có gì vào bụng, đói cũng phải. Nghĩ thế lập tức xoa mặt cô:
- Anh thay đồ sau đó xuống làm bữa sáng cho em!
- Vâng!
Cung Huyền Thương bước xuống giường, thân thể cường tráng chỉ có một chiếc quần short trắng, anh đi đến tủ đồ lấy áo thun mặc ở nhà mặc vào. Lôi Hòa Nghi cũng vén chăn xuống giường muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng vừa đứng dậy đi được một bước đã la lên, hai chân run rẩy khụy xuống, eo lưng đặc biệt là giữa hai chân đau đớn vô cùng. Cung Huyền Thương phản ứng mau lẹ xoay người chân dài bước đến vòng qua eo cô ôm cả người Lôi Hòa Nghi vào lòng. Tay cô nắm lấy phần vải áo trước ngực anh, sắc mặt trắng bệch vì đau, trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương đầy ủy khuất.
Bắt gặp ánh mắt này, tim Cung Huyền Thương mềm thành nước, bế ngang người cô lên.
- Em muốn đi đâu sao?
- Phòng vệ sinh!
Cung Huyền Thương lập tức bế cô vào. Lôi Hòa Nghi nhìn lại nhớ đến một màn đêm qua, chiến trường trong phòng tắm càng kịch liệt hơn trên giường, gương mặt trong gương lại đỏ lên. Cung Huyền Thương bật cười hôn lên má cô, đặt cô ngồi lên bệ rửa tay rồi quẹt kem đánh răng lên bàn chải đưa cho cô. Lôi Hòa Nghi cầm lấy đánh răng, Cung Huyền Thương đứng sau lưng lấy trong túi quần ra sợi giây thun giúp cô buộc tóc. Sau đó lặng lẽ đứng phía sau đợi cô vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi Lôi Hòa Nghi quay người lại giơ hai tay về phía anh, Cung Huyền Thương lập tức tiến tới bế cô ra ngoài, cẩn thận đặt lên giường.
- Đi không nổi thì ngoan ngoãn nằm đây đợi anh, anh làm bữa sáng nhanh thôi.
- Vâng!
Cung Huyền Thương vỗ vỗ đầu cô sau đó xuống nhà, Lôi Hòa Nghi thấy anh đi rồi lập tức rũ vai đưa tay xoa eo.
- Đau chết mất thôi, sức chiến đấu của anh ấy biến thái như vậy... mai sau bộ xương già của mình làm sao chịu nổi đây?
Không lâu sau Cung Huyền Thương trở lại với bữa sáng trên tay, mùi hương thơm phức đánh thức cơn đói trong người Lôi Hòa Nghi. Cô đáng thương nhìn anh, Cung Huyền Thương bật cười đặt khay lên bàn rồi bước về phía giường. Lôi Hòa Nghi vịn tay anh đứng dậy, mỗi bước đi xương cốt cả người đều rã rời, cô dường như còn nghe được cả tiếng “răng rắc”, lần đầu tiên cô cảm thấy đi bộ lại mất sức như vậy.
Trên bàn là một bát cháo thịt heo thơm ngon nóng hổi, bụng Lôi Hòa Nghi sôi lên ùng ục, cô không do dự ngồi xuống bàn, nhìn Cung Huyền Thương.
- Anh cũng ăn đi!
Vừa nói tay vừa múc một muỗng đưa lên miệng anh, Cung Huyền Thương không từ chối ăn lấy sau đó vuốt tóc cô:
- Em ăn đi, đêm qua mất sức nhiều rồi!
Miếng cháo vừa được đưa vào miệng vì câu nói của Cung Huyền Thương mà suýt thì nghẹn, Lôi Hòa Nghi vỗ ngực ho khù khụ sau đó đánh lên ngực Cung Huyền Thương trừng mắt nhìn anh.
- Nói đến mất sức anh còn mất nhiều hơn em, em còn lo anh lao lực quá độ khiến cơ thể suy nhược đấy!
- Cơ thể suy nhược, anh sao?
Cung Huyền Thương ngồi xích vô Lôi Hòa Nghi, tay đưa lên mò mẫm eo cô.
- Muốn chắc chắn hay là chúng ta thử lại màn vận động kịch liệt đêm qua được khó không?
Lôi Hòa Nghi cười một tiếng quay người ngoan ngoãn ăn cháo, Cung Huyền Thương nhìn thái độ cô quay ngoắt như vậy thì cười cưng chiều, đừng nói là ngang ngược bướng bỉnh dù cô có muốn sao trên trời anh cũng sẽ hái cho cô. Xét theo một hướng nào đó thì Lantana nói không sai, nếu có thể cho Cung Huyền Thương một phương pháp đảm bảo anh sẽ không còn lo được lo mất nữa. Mà Lôi Hòa Nghi được giáo dục khắt khe từ nhỏ trừ khi là đã xác định là Cung Huyền Thương, chắc chắn là anh nếu không sẽ không cho đi tất cả như vậy. Hơn ai hết Cung Huyền Thương hiểu rõ điều này cho nên từ đêm qua anh đã khẳng định Lôi Hòa Nghi sẽ không rời khỏi mình, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lôi Hòa Nghi không nhận ra biến hóa của Cung Huyền Thương, ăn uống no say lấy chân Cung Huyền Thương làm ghế mò đến ngồi xuống. Anh cũng cưng chiều cô đến vô hạn, ôm lấy cả người cô vào lòng, hai tay dịu dàng đặt lên thắt lưng cô xoa bóp. Dưới sự ân cần của anh, Lôi Hòa Nghi cảm thấy thoải mái hơn không ít, khẽ nhắm mắt chép miệng hệt như một con mèo nhỏ.
- Thương...
- Anh nghe!
- Em muốn đi du lịch 10 nước Tây Âu!
- Anh đi cùng em!
- Không, em muốn đi một mình!
Vòng tay Cung Huyền Thương bất giác siết chặt lại, Lôi Hòa Nghi có thể cảm nhận được sự bất an lo lắng của anh. Phải chăng anh đang lo vì đêm qua anh quá kịch liệt khiến cô sợ hãi mà bỏ đi.
- Tại sao, không muốn anh bên em ư?
Lôi Hòa Nghi chép miệng ngẩng đầu hôn lên cằm anh, trấn an:
- Không phải, chỉ là em muốn thoải mái một khoảng thời gian thôi, được không anh?
- Không được!
- Thương... anh yêu... honey... darling à... ông xã... được không?
Mỗi một tiếng gọi của cô đều khiến tâm can anh run rẩy suýt nữa thì buông vũ khí đầu hàng nhưng vẫn giữ được lý trí:
- Chuyện này không thể thỏa hiệp.
- Em chỉ đi du lịch tìm cảm hứng thôi cũng không phải đào hôn, anh căng thẳng gì chứ, giờ em đã là người của anh rồi, còn sợ ai giành em với anh sao, anh tự tin lên một chút, tin tưởng em một chút không được sao?
- Anh chỉ là... không muốn xa em!
- Đây không phải muốn xa hay không, anh như vậy là đang hạn chế quyền tự do của em!
- Nếu em muốn đi anh sẽ đi cùng em!
Lôi Hòa Nghi thở dài bất lực, kéo cổ anh xuống, bốn mắt nhìn nhau.
- Anh đi cùng em? Anh đi cùng rồi thì em đi chơi kiểu gì? Anh cũng không nhớ đêm qua anh điên cuồng cỡ nào, giờ em đi lại còn không nổi. Cho anh đi với em, em còn sức đi chơi sao, sợ là sẽ chết trên giường của anh đấy!
Lôi Hòa Nghi phồng má nói một hơi như đang trút hết bực bội trong lòng, Cung Huyền Thương vạn vạn không thể ngờ đến nguyên nhân lại là như vậy, có chút... mạc danh kỳ diệu sờ mũi.
- Sao hả, bị em nói đúng rồi chứ gì?
- ...
Cô nói không có sai, vừa được ăn thịt dĩ nhiên không thể quay lại ăn chay, nếu đi cùng cô khó tránh khỏi ngứa ngáy trong lòng, quả thật có thể trói cô trên giường cùng anh quấn quýt không rời.
- Anh... anh có thể kiềm chế!
- Kiềm chế!? Chú à, bản thân anh nói ra những lời này anh có tin không?
- ...
- Đừng lo lắng, em chỉ đi một khoảng thời gian rất ngắn thôi. Xem như cho em thư thái trước một khoảng thời gian, về nước rồi chẳng phải sẽ trở thành mỡ treo miệng mèo trước mặt anh rồi sao?
Sắc mặt Cung Huyền Thương đã hòa hoãn nhưng chưa hoàn toàn thỏa hiệp, Lôi Hòa Nghi mím môi tung ra tuyệt chiêu.
- Chỉ là hiếm khi được xuất ngoại cho nên muốn du lịch một lần cho thỏa thích vừa hay thời tiết Tây Âu đang tốt nên em đi luôn. Anh cho em đi, sau khi trở về mọi chuyện em điều nghe anh hết!
Cung Huyền Thương sâu kín liếc nhìn Lôi Hòa Nghi một cái, ánh mắt cô rực rỡ trong suốt, cầu mong cái gật đầu của anh nhưng Cung Huyền Thương vẫn trưng ra cái mặt liệt, dần dần Lôi Hòa Nghi không cười được nữa dứt khoát nằm lên người anh.
- Cho em đi sau khi về nước em...
Tiến tới bên tai Cung Huyền Thương thủ thỉ mấy lời sau đó mặt Cung Huyền Thương sáng như sao, gật đầu.
- Được, được, được, cho em đi, đi chán rồi về, anh sẽ không cản nhưng nhớ lấy những gì em nói hôm nay.
- Phí lời, em là kẻ nói lời không giữ lấy lời sao?
Cung Huyền Thương giữ gáy cô hôn một cái:
- Sợ em hối hận mà thôi!
Lôi Hòa Nghi bĩu môi làm tổ trên ngực Cung Huyền Thương, thầm nghĩ chuyến du lịch dài ngày sắp tới phải chơi cho thật đã bởi lẽ tương lai sẽ không có cơ hội tốt như vậy đâu. Bây giờ Cung Huyền Thương nếm được ngọt ngào rồi như con thần thú được phá giải phong ấn, cô muốn tự do tự tại quậy phá phải hỏi xem bảo bối của anh có cho phép hay không. Mai sau cô cũng không ngờ đến vì một chuyến du lịch Tây Âu thôi mà bản thân phải trả cái giá quá đắt...
Công việc của Cung Huyền Thương cơ bản đã hoàn thành cho nên anh đang chuẩn bị về nước còn Lôi Hòa Nghi thì hào hứng chuẩn bị cho chuyến du lịch 10 nước Tây Âu sắp tới của mình. Một bên là Cung Huyền Thương gương mặt ủ rủ vì sắp xa vợ, một bên là Lôi Hòa Nghi mặt mày rạng rỡ tươi tắn.
Chuyến bay của Lôi Hòa Nghi khởi hành trước Cung Huyền Thương một tiếng, hai người đều đã ra sân bay, tay Lôi Hòa Nghi bị Cung Huyền Thương nắm mãi không buông, cô chỉ đành bất lực để anh nắm, quan sát đống hành lý của mình đang được vận chuyển. Loa phát thanh thông báo vang lên thì Lôi Hòa Nghi quay sang Cung Huyền Thương, ôm anh thật chặt.
- Em chỉ đi du lịch thôi mà, anh đừng có bày cái vẻ mặt như thể em đào hôn không bằng. Em sẽ cố gắng về sớm!
- Em? Về sớm?
Mặt Lôi Hòa Nghi tức khắc đen lại, cô không đáng tin như vậy sao?
- Anh không có chút lòng tin nào với vợ mình thế à?. Được cop𝒚 𝘁ại ++ 𝗧𝑹u𝑀𝗧𝑹UY𝐞N.𝚅𝓷 ++
Nghe cô xưng là vợ của anh, vẻ mặt Cung Huyền Thương dịu hẳn đi, hôn lên trán cô:
- Được, tin em, đi chơi nhớ cẩn thận, thẻ của anh đều đã bỏ vào túi của em rồi, thích mua gì thì mua, đừng ngại!
- Em không thiếu tiền, sao phải ngại, nhất định sẽ mua thật nhiều quà cho anh!
- Không cần, em chính là món quà tốt nhất!
- Ây... không nói chuyện với anh nữa, nói nữa thì em không đi được mất!
- Vậy thì đừng đi!
- Em mà không đi thì chuyện đó anh đừng hòng được như ý!
- Cưng à, máy bay sắp khởi hành rồi, em nên lên máy bay đi
- Anh đó, được rồi, em đi đây, tạm biệt anh yêu!
Cung Huyền Thương chỉnh lại tóc cho cô, gật đầu, Lôi Hòa Nghi nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi rời đi. Đợi đến khi máy bay cất cánh rồi Cung Huyền Thương mới quay lại phòng chờ, không bao lâu sau thì chuyến bay trở về Hoa quốc cũng xuất phát.
Điều đầu tiên Cung Huyền Thương làm sau khi về nước không phải đến Cung thị hay Cung gia mà là đến Lôi gia. Ở bên trong một lúc lâu đến khi trở ra thì vẻ mặt quyến luyến lúc tạm biệt Lôi Hòa Nghi ở sân bay không còn mà thay vào đó là sự vui vẻ hạnh phúc hiếm thây. Sau hôm đó Cung Huyền Thương trở lại với quỹ đạo cuộc sống bình thường, ngày làm việc, tan ca đến chỗ ông nội Cung tối trở về nhà riêng. Nhìn bề ngoài thì anh không có gì khác lạ chỉ thường xuyên gọi điện cho Lôi Hòa Nghi rất lâu mà thôi. Còn cô vi vu bên trời Tây vui đến quên trời quên đất, cứ cách dăm ba hôm lại đến một thành phố mới, trang cá nhân liên tục cập nhật trạng thái mới. Mỗi lần như thế Cung Huyền Thương đều là người đầu tiên xem và thả cảm xúc. Nhờ thế mà độ nổi tiếng của Lôi Hòa Nghi cũng ngày một tăng lên.
Lôi Hòa Nghi chơi đến quên đường về mà Cung Huyền Thương theo giao ước cũng không cách nào hối cô, chỉ có thể thông qua mỗi lần gọi điện thoại bày ra gương mặt hòn vọng thê để Lôi đau lòng sớm về với anh. Cô đâu hay đêm nào anh cũng ngủ không yên vì nhớ ai đó, đặc biệt sau đêm hôm ấy dường như Lôi Hòa Nghi trở thành thuốc phiện khiến anh điên đảo thần hồn. Lôi Hòa Nghi cũng vì nhận ra điểm đó, thừa biết nếu về nước chờ đợi cô sẽ là gì cho nên cố gắng chơi được ngày nào hay ngày đó, về nước rồi vừa là Cung Huyền Thương vừa là công việc, cô sẽ không thể rảnh rang như bây giờ nữa. Nhưng tiệc nào rồi cũng tàn, cuộc vui nào cũng tan, chơi đủ nơi rồi Lôi Hòa Nghi cũng phải đóng gói hành lý quay trở về.
❋
Ôi chú Thương cái đồ thiếu nghị lực này🤧
Chương 112 ko được duyệt á mấy bà, đợi tui up được lên Fb sẽ thông báo sau.