Biên: Laoshu
Nguồn: bachngocsach
***
Canh ba giờ mẹo, không cần có người gọi nhưng Thanh Thư đã tự thức dậy. Rửa mặt xong, Thanh Thư cầm hai quả trứng luộc vừa đi vừa ăn.
Đoàn sư phó trông thấy Thanh Thư thì có chút đau lòng: "Cô nương, người nên nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe lại mới phải."
Hôm qua Cố Nhàn khó sinh, sau khi biết chuyện ông cũng rất lo lắng. Một khi Cố Nhàn có chuyện gì bất trắc thì cũng là một đả kích nặng nề đối với Cố lão thái thái và Thanh Thư, cũng may cuối cùng mẹ con nàng ta đều bình an.
Thanh Thư đáp lời: "Sư phó không cần lo lắng, ngày hôm qua con đã đi ngủ từ sớm, hiện giờ tinh thần rất tốt."
Đoàn sư phó không phải người nói nhiều, thấy khí sắc Thanh Thư quả thật không tệ thì gật đầu nói: "Vậy người ôn lại những gì đã học trước đó đi."
Như thường lệ, Thanh Thư luyện các động tác kéo chân rồi cong eo trước, sau đó ngồi tấn.
Sau hai khắc đồng hồ, Đoàn sư phó nói với Thanh Thư: "Hôm nay sẽ bắt đầu dạy người luyện quyền."
Thanh Thư cho rằng ít nhất phải luyện những động tác cơ bản mất nửa năm rồi mới có thể học công phu. Lại không ngờ rằng bây giờ đã có thể bắt đầu học công phu rồi, chuyện này đích thật là một niềm vui bất ngờ.
Đoàn sư phó thấy bộ dạng mặt mày hớn hở của nàng thì rất buồn cười, nói: "Các kỹ năng cơ bản là căn cơ, căn cơ không vững thì có học công phu cũng chỉ có thể tập những thứ nhìn đẹp đó nhưng lại vô dụng. Vì vậy kỹ năng cơ bản không chỉ phải luyện nửa năm, mà ít nhất phải kiên trì ba năm mới được."
Thanh Thư tỏ vẻ ngờ vực, vậy sao bây giờ đã luyện quyền chứ!
Đoàn sư phó nói: "Bộ quyền pháp này có thể cường thân kiện thể, chờ người luyện được rồi thì sau này sẽ không còn mãi ngã bệnh nữa."
Nghe xong, Thanh Thư thật không biết làm sao cho phải.
Luyện công xong, Thanh Thư lấy khăn mặt lau mồ hôi, vừa ngoảnh qua đã thấy một cô gái mặc xiêm y vải bông màu lam, vịn vào Kiều Hạnh từ từ đi tới.
Thanh Thư cúi chào Đoàn Tiểu Nhu, vừa cười vừa nói: "Đoàn tỷ tỷ."
Xưng hô tỷ tỷ này, nàng cũng không dám nhận. Chỉ là Thanh Thư gọi như vậy cũng làm cho tâm tình nàng vui vẻ hơn.
Đoàn Tiểu Nhu mỉm cười đáp lễ: "Ta nhỏ hơn mẹ người một tuổi, người gọi ta là dì được rồi."
Đoàn sư phó nhác thấy thân thể suy nhược của con gái thì rất săn sóc: "Nơi đây gió lớn, có lời gì thì vào nhà rồi hãy nói!"
Vào phòng, Đoàn Tiểu Nhu nói với Đoàn sư phó: "Cha, người ra ngoài đi, con muốn nói chuyện với Thanh Thư."
Đoàn sư phó gật đầu đáp ứng: "Được. Ta chỉ ở ngay bên ngoài, có chuyện gì nhớ gọi ta."
Thanh Thư có chút hâm mộ nhìn Đoàn Tiểu Nhu. Tuy rằng thoạt nhìn Đoàn sư phó rất nghiêm túc, nhưng lại là một người cha tốt, biết quan tâm thương yêu con gái. Nhìn lại Lâm Thừa Ngọc một phen… Khụ, vẫn nên đừng đem ra so sánh nữa, tránh cho ảnh hưởng đến tâm tình.
Đoàn Tiểu Nhu lại nói với Kiều Hạnh: "Kiều Hạnh, ngươi cũng đi ra ngoài đi, ta muốn trò chuyện riêng cùng cô nương."
Kiều Hạnh nhìn về phía Thanh Thư, thấy nàng gật đầu thì mới ra ngoài.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Người vừa đi, Đoàn Tiểu Nhu lập tức nói: "Thanh Thư, ta nghe mẹ ta kể rằng, ngươi đã kiên trì muốn đưa cô thái thái về thị trấn, ngay cả tổ mẫu, thúc thúc muốn ngăn cũng không ngăn lại được hả?"
Thanh Thư nhịn không được phải bật cười: "Chuyện này hôm nay đều truyền khắp toàn bộ phủ đệ rồi cơ à?"
Xem ra việc này sẽ nhanh chóng truyền khắp cả huyện thành cho coi. Nhưng mà nàng không cảm thấy hối hận một chút nào cả.
Đoàn Tiểu Nhu mỉm cười nói: Cái này ta cũng không biết, nhưng ta rất bội phục ngươi. Thanh Thư, lúc ấy ngươi không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Thanh Thư hỏi.
Đoàn Tiểu Nhu đáp ngay: "Việc ngươi ngỗ nghịch tổ mẫu, đánh thúc thúc ấy. Ngươi không sợ người Lâm gia chán ghét mà vứt bỏ ngươi ư? Không sợ người ngoài chỉ trỏ ngươi sao?"
Thanh Thư cảm thấy câu hỏi của Đoàn Tiểu Nhu thật kỳ quái, chỉ là nể mặt Đoàn sư phó nên nàng vẫn trả lời: "Tổ phụ, tổ mẫu của ta vốn đã không thích ta, ghét bỏ thì cứ ghét bỏ đi. Về phần người ngoài, bọn họ muốn nói như thế nào thì nói, dù sao ta cũng chẳng bị mất miếng thịt nào. Bà ngoại đã từng nói với ta, mẹ ta và muội muội mới là người quan trọng nhất."
Đoàn Tiểu Nhu lắc đầu nói: "Ngươi còn nhỏ, không biết sự lợi hại của những lời đồn nhảm kia. Nếu người khác đều nói ngươi là một người lỗ mãng, ngang ngược, không biết tôn ti thì người ta sẽ đều xa lánh ngươi."
Thanh Thư lại càng thấy lạ kỳ, nói: "Sao người lại nghĩ như vậy? Sư phó có biết những chuyện này mà vẫn dạy ta võ công, tiên sinh của ta cũng biết nhưng bà còn khích lệ ta đó! Ngay cả Hương Hương tỷ nữa, ta tin tỷ ấy biết rồi cũng sẽ hiểu là ta đã làm đúng."
Trái lại Đoàn Tiểu Nhu hỏi một câu: "Nếu lỡ như con bé cảm thấy ngươi làm không đúng mà chỉ trích thì sao?"
Thanh Thư cười đáp: "Ta có lòng tin đối với Hương Hương. Có điều, nếu tỷ ấy đúng như lời người nói, người bạn này không cần nữa cũng được."
Đoàn Tiểu Nhu khẽ giật mình: "Ngươi không buồn sao?"
Lúc nàng bị hủy hôn, nghe thấy những thẩm thẩm kia nói là do nàng không dịu dàng mà dáng dấp lại khó nhìn nên Đồng Vũ mới không muốn cưới. Khi đó, nàng đau khổ đến nỗi ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
"Có cái gì phải buồn kia chứ? Đạo bất đồng bất tương vi mưu, sớm nhận ra rõ cũng là chuyện tốt."
Đoàn Tiểu Nhu cười khổ một tiếng: "Có nhiều chuyện nói thì dễ mà làm lại khó."
Nàng cảm thấy nếu Hương Hương bất hòa với Thanh Thư, Thanh Thư nhất định sẽ rất khó chịu đấy.
"Làm còn chưa làm thì sao lại biết là khó đây? Hơn nữa rất nhiều chuyện nếu thực sự đi làm, người sẽ phát hiện thật ra cũng không khó như người nghĩ. Giống như chuyện tập võ vậy, ta không chỉ không cảm thấy vất vả, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị." Dù sao thì hiện giờ, Thanh Thư vẫn thật hưởng thụ quá trình này.
Đoàn Tiểu Nhu không biết phải đối đáp lại với Thanh Thư như thế nào nữa.
Thanh Thư do dự đôi chút rồi hỏi: "Ta nghe nói dì bị hưu, bị bệnh ho ra máu rồi hôn mê, sau đó vẫn bệnh tật liên miên, chuyện này là thật sao?"
Đoàn Tiểu Nhu có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Đúng vậy. Bọn họ thấy cha ta đắc tội Ôn Lương Trạch, sợ chịu liên lụy bèn hưu ta.
Nói xong, Đoàn Tiểu Nhu giải thích: "Ôn Lương Trạch này là đệ đệ của ái thiếp Lâm tuần phủ, ỷ vào uy thế của Lâm tuần phủ mà nam bá nữ hoành hành ngang ngược. Có lần hắn ta trêu chọc nữ nhi của một tiêu sư trong tiêu cục chúng ta, cha ta thấy được thì đánh cho gã một trận. Gã ta ghi hận trong lòng nên trả thù cha ta."
Thanh Thư hỏi: "Dì có vì vậy mà oán hận Đoàn sư phó hay không?"
Câu hỏi này có chút sắc bén, Đoàn Tiểu Nhu trằm mặc rồi nói: "Mới ban đầu thì có, hiện giờ thì không."
Coi như còn có thể cứu.
Lời đã thốt ra được, Đoàn Tiểu Nhu bèn nói tiếp: "Ta cũng biết mình cần phải buông bỏ, thế nhưng lại không bỏ xuống được. Ta hận bọn họ, hận không thể rút gân lột da bọn họ."
"Bọn họ?" Không phải chỉ có một người chồng trước thôi ư, sao lại biến thành hai người rồi?
Đoàn Tiểu Nhu ừ một tiếng, nói: "Cha ta thu nhận hai đồ đệ, trong đó đại đồ đệ tên là Đồng Vũ. Lúc thu nhận hắn làm đồ đệ đã nói rõ là muốn hắn ở rể, nhưng sau này hắn lại phản bội sư môn lấy người khác. Sau đó Đào Lạc Chương tới cửa cầu hôn. Lúc cầu thân hắn đã lập lời thề sẽ đối tốt với ta một đời một kiếp, nếu vi phạm lời thề sẽ chết không có chỗ chôn, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Nhưng cha ta vừa xảy ra chuyện, hắn liền lật lọng hưu bỏ ta."
"Hưu bỏ? Không phải là hòa ly sao?"
Bản triều không giống tiền triều, trừ phi là phạm phải tội lớn, bằng không thì chỉ có thể hòa ly chứ không thể hưu bỏ, nếu không có thể báo quan.
Đoàn Tiểu Nhu nói: "Là hòa ly, nhưng lại lấy cớ là không con bất hiếu với phụ mẫu để hòa ly. Chúng ta không phục bèn báo quan, nhưng lại bị Ôn Lương Trạch ngấm ngầm cản trở nên thua kiện."
Lúc nói lời này, Đoàn Tiểu Nhu ngập tràn căm hận.
Thanh Thư có chút nghi ngờ hỏi: "Dì nói với ta chuyện này làm gì?"
Đoàn Tiểu Nhu nói: "Chỉ cần nghĩ đến những loại người đó còn sống tốt, ta lại hận đến nghiến răng. Thế nhưng nếu chỉ bằng năng lực của ta, căn bản không cách nào báo thù được."
Thanh Thư rốt cuộc cũng hiểu mục đích của Đoàn Tiểu Nhu, nàng ta còn muốn báo thù cho mình.
Giống như suy đoán của nàng, Đoàn Tiểu Nhu nói tiếp: "Thanh Thư, chỉ cần ngươi giúp ta báo thù, ta sẽ nghĩ cách khiến cho cha ta truyền thụ sở học suốt đời cho ngươi."
Thanh Thư nhìn về phía Đoàn Tiểu Nhu, lắc đầu nói: "Ta không giúp dì báo thù."
Đoàn sư phó võ công tốt, nàng cũng muốn học. Nhưng vì tập võ mà ném cả bản thân với người nhà vào, vậy thật là quá ngu ngốc rồi!