Biên: Laoshu
***
Ở ngoài chủ viện, nghe thấy những tiếng kêu khóc thảm thiết, Phó Nhiễm không khỏi rùng mình một cái.
"Thanh Thư, chúng ta trở về thôi."
Bà sợ Thanh Thư còn ở nơi này nữa, sau này sẽ để lại ám ảnh không dám lấy chồng sinh con cho con bé.
Hiện giờ Phó Nhiễm không có tâm tư lập gia đình, nhưng lúc mười sáu tuổi cũng đã từng ước mơ tới cuộc sống cầm sắt hòa minh với người trong lòng. Chỉ là sau này xảy ra chút chuyện khiến bà nản lòng thoái chí, không còn muốn lập gia đình nữa.
Thanh Thư cũng không sợ hãi, nàng chỉ một lòng lo lắng cho Cố Nhàn: "Lão sư, con sẽ không về."
Mặc cho Phó Nhiễm khuyên nhủ như thế nào, Thanh Thư cũng không nguyện ý trở về, khiến Phó Nhiễm vô cùng bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này thật là quá cố chấp rồi. Nhưng mà ngẫm lại cũng có thể hiểu được, nếu đổi thành bà thì cũng không muốn rời đi đấy.
Thanh Thư chắp hai tay lại: "Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi, xin người nhất định phải phù hộ mẹ con và đệ đệ bình an."
Cố Nhàn khóc đến khàn cả giọng, tất cả những người khác cũng đều căng đầu ra.
Bà đỡ Lưu vừa ấn bụng vừa chỉ dẫn Cố Nhàn: "Hít sâu một hơi, ừ, đúng rồi, dùng sức..."
Dù Cố Nhàn không phối hợp, bà đỡ Lưu cũng không hấp tấp, vẫn kiên nhẫn dẫn dắt nàng.
Mắt thấy Cố Nhàn đã kiệt sức, bà đỡ Lưu để Cố lão thái thái đút cho nàng uống canh nhân sâm. Chỉ có ăn vào rồi, mới có sức mà sinh.
Thật vất vả uống xong non nửa bát canh nhân sâm, kết quả lại đau đến nỗi Cố Nhàn nôn hết canh nhân sâm vừa uống ra.
Trần ma ma nhìn thấy một đôi chân lộ ra, nhịn không được mà a một tiếng, nhận thấy không đúng thì nhanh chóng ngậm miệng lại.
Đứa bé vậy mà lại sinh ngược, vậy phải làm sao bây giờ đây? Trần ma ma rất hoảng hốt.
Cố Nhàn cũng không nói nên lời, chỉ nhìn về phía Cố lão thái thái, ánh mắt kia dường như đang hỏi là đứa bé làm sao vậy.
Cố lão thái thái cũng không biết, hỏi bà đỡ Lưu: "Này là làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là chân của đứa nhỏ ra trước."
Thấy mặt Cố Nhàn lộ vẻ kinh hãi, bà đỡ Lưu cười trấn an: "Không cần sợ, trước kia ta đã gặp phải thật nhiều ca sinh nở không như ý đấy, nhưng đến cuối cùng đều chuyển nguy thành an."
Loại tình huống này bà cũng đã gặp qua, nhưng cũng rất ít, nói như vậy chỉ là vì để cho Cố Nhàn yên tâm.
Làm cái nghề này đã hơn ba mươi năm, bà đỡ Lưu rất rõ ràng, khi phụ nữ mang thai thì không thể căng thẳng, lại càng không thể sợ hãi, nếu không thì rất dễ gặp chuyện không may.
Cố Nhàn lắc đầu, ý là đừng lừa gạt nàng: "Có phải đứa nhỏ không ổn hay không?"
Bà đỡ Lưu cười đáp: "Thái thái, người phải tin tưởng ta. Ta đã đỡ đẻ hơn ba mươi năm nay, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ cần người làm theo lời ta nói, ta cam đoan người có thể bình an sinh đứa nhỏ ra."
Cố Nhàn gật gật đầu. Hiện giờ ngoại trừ tin tưởng bà đỡ Lưu ra, nàng cũng không còn cách nào khác.
Bà đỡ Lưu nắm đôi chân của đứa nhỏ, từ từ đẩy chúng vào trong. Sau khi đẩy về bụng Cố Nhàn thì bà mới giúp nàng chỉnh thai vị.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng khóc nỉ non của trẻ con màThanh Thư muốn nghe vẫn chậm chạp chưa thấy.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Thanh Thư, Phó Nhiễm ôm nàng vỗ về: "Thanh Thư à, con đừng lo, Bồ Tát mà thấy sẽ phù hộ mẹ con và đệ đề đều bình an vô sự thôi."
"Hít sâu, dùng sức..."
Cố Nhàn đến sức uống canh còn không có, còn đâu sức lực mà sinh con được.
Cố lão thái thái lòng nóng như lửa đốt, nói với bà đỡ Lưu: "Không thể tiếp tục như vậy nữa rồi... Lưu bà tử, bà còn có cách gì làm cho tiểu Nhàn bình an sinh đứa nhỏ ra không?"
Hơn ba mươi năm đỡ đẻ mà chỉ xảy ra một vụ bất trắc, Cố lão thái thái không tin là bà ấy chỉ dựa vào vận khí.
Bà đỡ Lưu nói: "Trong tay của ta có một phương thuốc, sau khi ăn vào có thể trợ sản. Chỉ là dược tính thuốc này rất bá đạo, sau khi ăn vào sẽ tổn hại cơ thể mẹ, sẽ xuất hiện tình huống như thế nào thì ta cũng không dám cam đoan."
Đơn giản mà nói thì thuốc này rất hại thân, về phần sẽ xuất hiện kết quả gì bà cũng không thể nắm chắc.
Cố lão thái thái hỏi: "Sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?"
Bà đỡ Lưu đáp: "Chỉ cần không xuất huyết nhiều, vậy cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng." Mà nếu xuất huyết nhiều, đến bà cũng không dám bảo đảm.
Đây thực chất là một canh bạc, cược thắng thì mẫu tử bình an, cược thua mẹ chết con sống.
Cố lão thái thái không dám cược, bà chỉ có một đứa con gái này thôi, không thể để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được: "Giữ người lớn."
Nghe nói như thế, Cố Nhàn khóc nhìn về phía Cố lão thái thái. Trong đôi mắt kia, tất cả đều là khẩn cầu.
Cố lão thái thái biết Cố Nhàn đang khẩn cầu mình giữ đứa nhỏ. Bà thực sự cảm thấy trái tim mình như bị chia thành hai nửa.
Bà đỡ Lưu nói: "Lão thái thái, không thể kéo dài được nữa, càng lâu càng nguy hiểm."
Cố lão thái thái lau nước mắt ở khóe mắt, khẽ cắn răng nói: "Dùng thuốc."
Thuốc của Bà đỡ Lưu cũng không cần sắc, chỉ dùng nước sôi pha nở là có thể uống trợc tiếp luôn.
Vừa mớm thuốc cho Cố Nhàn, bà đỡ Lưu vừa nói: "Cũng đã từng có mấy sản phụ đến khi sinh không còn sức lực, cho ăn xong thuốc này của ta, các nàng ấy đã thuận lợi sinh đứa nhỏ ra."
Ngừng một chút, bà đỡ Lưu lại nói: "Thái thái, thuốc này là Dư thần y dốc hết tâm huyết phối ra đó. Mục đích ngài phối thuốc này đúng là để trợ giúp sản phụ có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ ra."
Dư thần y này họ Dư, tên Nhược Nam, lấy tài chế thuốc mà vang danh thiên hạ. Bởi vì chính Dư thần y cũng là nữ tử, hiểu rõ sự nguy hiểm khi phụ nữ sinh sản, cho nên bà đã hao hết tâm huyết chế tạo ra nhiều phương thuốc trợ sản. Sau đó bà đã đưa những phương thuốc này cho viện nữ y, từ đó những phương thuốc này mới được truyền ra ngoài.
Chỉ cần được quan phủ chứng nhận thì hầu hết bà đỡ đều biết phương thuốc này. Chỉ là thuốc này có một điểm tai hại rất lớn, đó là giá cả vô cùng cao, bách tính bình thường không dùng nổi. Hơn nữa, nếu người uống thuốc có thể chất yếu kém thì rất khó mang thai thêm lần nữa. Vì vậy dù phương thuốc này có hữu ích thì cũng không được sử dụng rộng rãi.
Thuốc rất khó uống, nhưng vì đứa bé trong bụng, Cố Nhàn đã nhịn lại cơn buồn nôn để nuốt hết thuốc vào.
Uống xong chén thuốc, Cố Nhàn cảm thấy lại có sức rồi. Sau đó, dựa theo lời bà đỡ Lưu, nàng hít sâu, dùng sức...
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Mặt trăng cũng đã lên tới giữa trời cao rồi, trong phòng vẫn không hề có động tĩnh gì.
Sắc mặt Thanh Thư càng ngày càng tái đi. Đã lâu như vậy mà mẹ nàng vẫn chưa sinh xong, liệu có phải sẽ lại dẫm vào vết xe đổ kiếp trước hay không?
Nghĩ tới đây, cơ thể Thanh Thư lung lay như sắp đổ.
Phó Nhiễm cảm giác được toàn thân Thanh Thư đều đang run rẩy, bà ôm mặt của nàng, ôn nhu nói: "Không sợ, Thanh Thư, mẹ con và đệ đệ sẽ không có chuyện gì đâu."
Thanh Thư thì thào tự nói: "Thật vậy chăng? Mẹ con và đệ đệ thật sự sẽ không có việc gì sao?"
"Ừ, mẹ con và đệ đệ sẽ không có việc gì. Điều chúng ta phải làm bây giờ chính là kiên nhẫn chờ đợi."
Như người đuối nước vớ được cọng rơm cứu mạng, Thanh Thư gật đầu nói: "Lão sư nói đúng, mẹ con nhất định có thể bình an hạ sinh đệ đệ."
Vừa mới nói xong thì chợt nghe thấy tiếng người trong phòng vui mừng hô kêu, đầu đứa nhỏ đã ra.
Thanh Thư nắm chặt lấy tay Phó Nhiễm: "Lão sư, mẹ con sinh rồi, mẹ con sinh rồi."
Phó Nhiễm nhịn đau, cười trấn an: "Ta đã nói mẹ con và đệ đệ đều sẽ bình an vô sự mà. Con xem, lão sư nói có đúng không!"
Đợi một hồi cũng không nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, tâm Thanh Thư lại treo lên.
Thanh Thư nói: "Lão sư, người thả con xuống, con muốn đi xem đệ đệ."
Phó Nhiễm nghe nói như thế, nào sẽ thả nàng ra.
Cũng may đúng lúc đó, Trần ma ma vén rèm cửa lên đi ra.
Thanh Thư trông thấy Trần ma ma thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hỏi: "Ma ma, mẹ và đệ đệ thế nào rồi?"
Trần ma ma cũng là sợ Thanh Thư lo lắng, có lòng đi ra nói cho nàng biết: "Cô nương, thái thái sinh cho người một muội muội."
Thanh Thư luôn kêu đệ đệ, nhưng thật ra là vì cho Cố Nhàn an tâm, cũng không phải là nàng chỉ thích đệ đệ, không thích muội muội. Thật ra mặc cho là nam hay là nữ, nàng đều thích hết.