Biên: Laoshu
Nguồn: bachngocsach
***
Vào phòng rồi, Thanh Thư lần lượt đặt hết sách vở cùng bút mực, giấy nghiên đã mang theo lên trên bàn.
Cố Nhàn thì ngồi ở trên giường, nhìn nàng rồi nói: "Sau này không được nói chuyện với tổ mẫu con như vậy nữa."
Thanh Thư hỏi lại: "Mẹ à, chẳng lẽ con có nói sai ư? Tổ mẫu người căn bản không thích con mà."
"Cho dù vậy con cũng không thể nói như thế."
Thanh Thư cũng không muốn cự cãi với Cố Nhàn, chỉ nói: "Con thừa biết tổ mẫu chê con là con gái, ắt hẳn trong lòng bà ấy nghĩ cháu gái là người nhà khác, chỉ có cháu trai mới là người nhà mình đấy. Nếu đổi lại là Thành đại ca, dùng sáu trăm lượng mà có thể bái được danh sư, bà ấy gặp người nào chắc chắn sẽ khoe khoang ngay với người ấy là đại ca thông tuệ, được danh sư nhìn trúng nhận làm đệ tử, mà không phải giống như bây giờ chê học phí đắt tiền đâu."
Lâm lão thái thái vốn trọng nam khinh nữ, chuyện này Cố Nhàn há có thể không biết, chỉ là lời này nàng cũng không tiện nói ra. Khụ, con gái quá khôn khéo cũng không phải là chuyện tốt, thật không có cách nào lừa gạt mà!
Thanh Thư cố tình tỏ ra cáu giận, buồn phiền: "Mẹ, tuy rằng học phí có đắt, nhưng người bỏ tiền cũng không phải bà ấy, bà ấy tức cái gì chứ?"
Trần ma ma ở một bên cũng châm ngòi thổi gió: "Sợ là lão thái thái cho rằng, nếu mà tiền này dùng cho đại thiếu gia thì đó mới là tốt."
Thanh Thư cảm thấy Trần ma ma tựa như thần trợ công vậy, lập tức chen thêm một câu: "Thật buồn cười. Tiền kia là bà ngoại bỏ ra đấy, nếu dùng trên người đại đường ca thì tính là cái quỷ gì?"
Cố Nhàn day day huyệt Thái Dương: "Càng nói càng thái quá. Thanh Thư, sau này tổ mẫu con nói cái gì thì con nghe cái đó là được rồi, đừng có cãi lại nữa."
Kiếp trước là do bản thân không có ai làm chỗ dựa, cho nên nàng bị uất ức cũng chỉ có thể nín nhịn, bởi dù có không cam lòng cũng chỉ chuốc thêm trách phạt nặng hơn. Kiếp này đã có chỗ dựa rồi nàng mới không thèm nhịn nữa.
Thanh Thư đáp ngay: "Mẹ à, tổ mẫu không phân tốt xấu, trách mắng nhục mạ con, con không cách nào nhịn được."
Cố Nhàn nhức đầu không thôi: "Dù sao cũng chỉ có bốn ngày, bốn ngày này con nhịn một chút là qua thôi."
Kỳ thật nàng cũng chịu không được Lâm lão thái thái, nhưng mà hết cách rồi. Ai bảo đó lại là mẹ chồng của nàng chứ, nên nàng cũng chỉ có thể nhịn thôi.
Thanh Thư học Nhạc Hương Hương, tỏ vẻ ngang bướng: "Không muốn đâu, con làm sao mà nhẫn nhịn được?"
Có một Nhạc Hương Hương ở bên người, Thanh Thư không cần lo lắng sẽ bị nghi ngờ gì nữa. Nàng cũng không cần giả bộ, chỉ cần thỉnh thoảng học một vài hành vi cử chỉ bên ngoài của Nhạc Hương Hương là xong.
Cố Nhàn hiểu vấn đề nằm trên người Lâm lão thái thái, tức thì ôn tồn nói: "Bà ấy là tổ mẫu con, bà ấy muốn nói con mấy câu thì con làm như không nghe thấy là được rồi."
Thanh Thư cũng lui một bước: "Chỉ cần bà ấy không vô duyên vô cớ mắng con, con sẽ không cãi lại."
Ngừng một chút, Thanh Thư lại nói: "Mẹ, nếu tổ mẫu mà đánh con nữa, con sẽ trở về huyện thành ngay."
Nàng cũng chẳng mảy may hiếm lạ gì cái chỗ này cả. Thậm chí nàng còn hận không thể vĩnh viễn cách xa nơi này.
Cố Nhàn gật đầu nói: "Có thể."
Thanh Thư lấy một quyển thơ Đường ra xem. Nàng đã học thuộc lòng một quyển thơ Đường rồi, đây là quyển thứ 2. Phó tiên sinh có nói với nàng, sau khi học thuộc ba trăm bài thơ Đường rồi thì nàng có thể thử làm thơ. Vì thế mà gần đây Thanh Thư thường xuyên đọc thơ Đường.
Đọc xong một bài, Thanh Thư lại nâng bút viết lại bài thơ đó. Như vậy thì vừa ôn thêm một lần nữa, mà chẳng khác gì là đang luyện chữ.
Viết đến một nửa, Như Đồng bế Như Điệp tiến vào, Thanh Thư đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn nàng ta lấy một cái.
Như Đồng nhìn đồ dùng thư phòng trên bàn, trong mắt toát ra sự khao khát mãnh liệt.
Nàng ta chào hỏi với Cố Nhàn trước, xong lại gọi Thanh Thư.
Thấy Thanh Thư không để ý đến mình, Như Đồng cẩn thận nói: "Thanh Thư à, muội còn đang tức giận sao?"
Thanh Thư đầu cũng không ngẩng lên.
Như Đồng thành khẩn nói: "Thanh Thư, thật xin lỗi, lần trước là ta sai rồi, muội đừng giận ta nữa được không?"
Thanh Thư nhìn nàng ta một cái, cười lạnh: "Ta thế nhưng là yêu tà đó, dựa vào ta gần như vậy không sợ ta sẽ ăn mất tỷ hả."
Mặt Như Đồng đen lại, sau thì chuyển sang tái nhợt.
Cố Nhàn không nhìn được nữa, nói: "Thanh Thư, chuyện đều đã qua thì coi như thôi đi, đại tỷ con cũng không phải cố ý."
Như Đồng lấy gậy đánh rắn: "Thanh Thư, lúc ấy là ta bị mỡ heo che mờ tâm trí. Muội đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng tiếp tục so đo với ta nữa có được hay không?"
Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, nói: "Sai rồi, ta rất nhỏ nhen, tỷ vu vạ ta, hại ta bị đánh, chuyện này có qua mười năm nữa ta cũng vẫn nhớ kỹ."
Như Đồng tức giận không thôi. Nàng ta đã hạ mình như thế, không ngờ Thanh Thư vẫn cắn mãi không tha như vậy.
Như Điệp nhỏ tuổi còn chưa hiểu chuyện, nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy được bầu không khí không đúng, lập tức có chút sợ hãi, kéo tay Như Đồng nói: "Đại tỷ, chúng ta trở về đi!"
Như Đồng ôm Như Điệp đi ra ngoài.
Cố Nhàn rất tức giận Thanh Thư: "Cái đứa nhỏ này, con làm sao vậy chứ? Vừa rồi chống đối tổ mẫu con, bây giờ lại ăn nói với đại tỷ con như vậy. Thanh Thư, từ khi nào con trở nên ương bướng, ngang ngược như thế? Thanh Thư, giáo dưỡng của con để ở đâu?"
Thanh Thư nói: "Mẹ à, tỷ ấy lừa vòng tay của con thì cũng thôi đi, nhưng lại còn vu vạ, nói con là yêu nghiệt. Giờ chỉ một câu xin lỗi nhẹ tênh mà muốn xí xóa chuyện này, nghĩ cũng hay thật."
"Con cái đứa nhỏ này, sao con lại trở thành người bụng dạ hẹp hòi như vậy chứ?" Cố Nhàn thật không hiểu, đứa nhỏ này lúc ở thị trấn vẫn còn rất tốt, thế nào mà trở lại thôn Đào Hoa thì cứ như đã đổi thành một con người khác vậy!
Thanh Thư thẳng thắn nói: "Mẹ, lần này tha thứ rồi, lần sau tỷ ta lại diễn lại trò cũ đấy. Dù sao có làm sai cái gì cũng chỉ một câu thật xin lỗi là có thể coi như xong chuyện, không cần bị trách phạt gì. thế nhưng mẹ à, trên đời này nào có chuyện ngon ơ như vậy đây!"
"Vì sao con cứ bám riết không buông thế chứ?"
Thanh Thư đáp: "Khổng phu tử đã nói, 'Lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn?' Khổng phu tử là người lớn mà ông ấy còn nói vậy. Con chỉ là một người bình thường thì càng làm không được chuyện lấy ơn báo oán đâu!"
Cố Nhàn cảm thấy thật đau đầu.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
................
Một lát sau, Trương Thị bế Như Điệp đi tới: "Đại tẩu, tẩu có thể giúp ta trông Như Điệp một lúc hay không?"
Như Điệp vẫn luôn là do Như Đồng trông, nhưng mà hôm nay tâm tình nàng ta không tốt, cho nên nàng ta đã giao trả lại Như Điệp cho Trương Thị rồi trở về phòng. Bản thân Trương Thị còn phải nấu cơm nên chẳng thể lo nổi cho cô bé, vì vậy mới nghĩ để Cố Nhàn trông giúp mình.
Cố Nhàn cười nói: "Được mà, muội để Như Điệp ở chỗ này đi!"
Thanh Thư nhìn về phía Như Điệp, nhịn không được lại nghĩ tới sự tình ở kiếp trước.
Những cô nương Lâm gia đều phải làm việc từ nhỏ, hiển nhiên Như Điệp cũng không ngoại lệ. Chỉ là mặc dù Như Điệp cũng phải làm việc, nhưng có người mẹ ruột là Trương Thị che chở đằng trước thì thật ra cũng không phải chịu khổ mấy. Nhưng những ngày an lành của Như Điệp cũng chấm dứt kể từ sau khi Trương Thị thắt cổ tự sát.
Sau khi Lâm Thừa Chí rước nữ nhân kia vào cửa, ngoài mặt thì bà ta tỏ ra hiền từ, nhưng tâm địa thì ác độc, thường xuyên ở sau lưng xúi Lâm Thừa Chí đánh đập Như Điệp. Khi sinh nhật bảy tuổi của Như Điệp vừa mới qua chưa được bao lâu, con bé lại bị Lâm Thừa Chí đánh cho một trận. Sau đó khi đi ra sông gặt quần áo thì nó bị ngã xuống sông mà chết. Còn Lâm Thừa Chí lại chỉ bị lão thái thái mắng hai câu rồi cho qua việc này luôn.
Như Điệp thấy Thanh Thư cứ nhìn chằm chằm vào mình thì có hơi sờ sợ, nhịn không được lui về sau một bước.
Thanh Thư mỉm cười, lấy một khối bánh đậu xanh mang theo từ huyện thành đến cho cô bé: "Như Điệp này, có muốn ăn không?"
Như Điệp rút cái tay đang nhét trong miệng ra, một đôi mắt sáng lóng lánh nhìn chiếc bánh đậu xanh: "Muốn."
"Vậy chúng ta đi rửa tay trước, rửa tay xong rồi chúng ta hãy ăn bánh đậu xanh nhé."
Như Điệp vội vàng gật đầu. Chỉ cần có đồ ăn ngon, bảo cô bé làm gì cũng được.
Thanh Thư rửa mặt rồi rửa tay cho Như Điệp, xong xuôi mới đưa một miếng bánh đậu xanh cho cô bé. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
3. Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử
4. Đến Muộn
=====================================
Thấy Như Điệp ăn như hổ đói, Thanh Thư cười bảo: "Ăn từ từ thôi, ăn hết tỷ lại cho, không ai giành với muội đâu."
Mới vừa rồi còn tức giận bừng bừng oán thán Như Đồng, giờ lại thành tỷ tỷ tốt, ấm giọng nhỏ nhẹ nhắc nhở em. Chuyện này... trước sau chuyển biến cũng quá lớn đi, Cố Nhàn có đôi chút hốt hoảng.