Cô thở hổn hển hai gò má cô đỏ bừng lên,anh mỉm cười bàn tay cưng nựng má cô,cô gạt tay anh ra giận dỗi quay đi chỗ khác, anh thấy vậy chỉ biết phì cười lên, cô càng tức hơn, không thèm quan tâm anh nữa, anh biết cô giận nên lên tiếng dỗ cô.
- - Giận rồi sao?
- - "......."
- - Được rồi đừng giận nữa mà.
- - Anh chỉ biết chiếm tiện nghi của em thôi.
- - Là anh sai, bây giờ chúng ta đến công ty.
Anh bắt đầu khởi động xe và lái đi, trên đường đến công ty, cả hai không nói gì, cô vẫn bình thường chỉ cầm điện thoại lướt web rồi thôi, đến công ty anh và cô bước vào, thấy nhân viên đang tụ lại nói gì đó, tiếp tân thấy anh liền vội chạy lại chỗ anh.
- - Dương tổng.
- - Có chuyện gì sao?
- - Dạ lúc nãy có cô Ngô đến tìm anh, nhưng tôi nói là anh không có ở công ty, cô ta liền xông lên phòng anh, thư ký có cản lại nhưng không được ạ.
- - Được rồi cô làm việc đi.
- - Vâng.
Cô nghe đến liền biết người đó là ai, tim cô bắt đầu muốn nhảy ra ngoài, co lo sợ không biết Ngô Diệp Nhi sẽ làm cái gì, anh xoay qua nhìn cô đang thất thần, anh biết cô lo sợ điều gì, anh nắm tay cô,bàn tay ấm nóng của anh chạm tay cô đang rung,cô nhìn lên anh, anh nhẹ nhàng mỉm cười an ủi cô.
- - Không sao có anh ở đây,em không cần sợ.
- - Nhưng...
- - Ngoan không có chuyện gì hết, chúng ta cùng nhau đối mặt chắc chắn cô ta không dám gây sự đâu.
- - Ừm.
- - Đi thôi.
Anh nắm tay cô đi vào thang máy, cô hồi hộp không biết chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì nữa, thanh máy mở cửa ra,anh và cô bước ra thư ký thấy vậy định lên tiếng, nhưng anh ngăn lại rồi ra hiệu cho thư ký, thư ký hiểu ý anh liền đi làm việc. Cả hai mở cửa ra bước vào phòng, thấy Ngô Diệp Nhi đang ngồi thông thả thưởng thức ly trà, nghe tiếng mở cửa cô ta liền ngước lên thấy anh thì mỉm cười, anh đi vào trước rồi mới đến lượt cô, Ngô Diệp Nhi thấy cô thì cũng tỏ vẻ bình thường, vì cô ta biết cô sẽ đến đây nên không có bất ngờ.
Ngô Diệp Nhi uống ly trà xong thì bỏ xuống bàn nhìn anh và cô, anh thấy cô ta thì vô cùng chướng mắt, không chờ cô ta lên tiếng anh liền nói trước.
- - Cô đến đây làm gì?
- - Anh làm gì mà khó chịu vậy, dù gì chúng ta cũng từng là người yêu của nhau mà.
- - Đừng có nhiều lời vào thẳng vấn đề.
- - Chỉ là đến đây thăm anh thôi.
- - Thăm sao? Tôi không có phúc phần đó còn nữa tôi rất khỏe mạnh không cần cô thăm.
- - Ha..anh vẫn như vậy lạnh lùng không khác gì năm xưa.
- - Tôi khác hay không thì không có liên quan đến cô.
- - Phải rồi bây giờ chúng ta không còn là gì, chỉ là...( nhìn qua cô).
- - Ý cô là sao?
- - Chỉ là có người thay tôi ở bên cạnh anh, như là người thay thế.
Cô ta cố tình công kích cô,bàn tay cô cuộn tròn lại nghe hai từ ' thay thế ' lòng cô như muốn xé ra vậy, cô thật sự muốn xé cô ta ra thành từng mảnh, cô ta biết cô đang tức giận nên muốn công kích cô thêm.
- - Một món đồ tôi không muốn dùng đến, liền có người nhặt lên.
- - Cô nói vậy là sao?
- - Tôi có nói gì đâu cô có tật giật mình à.
Máu trong người cô bắt đầu dồn lên não, cô không thể nhẫn nhịn khi bị cô ta mỉa mai cô như vậy được, con người cũng có giới hạn của mình, Ngô Diệp Nhi cô ta đã chọc đến đỉnh điểm của cô, thì trách cô.
- - Ha..cô nói một món đồ cô bỏ đi, liền có người nhặt lên, nhưng không phải như những món đồ mà cô chơi xong liền vứt bỏ đi,mà chưa chắc là món đồ đó đã có ý định muốn bỏ cô đi.
- - Cô...nói vậy là sao?
- - Khi một món đồ được người khác nhặt lên, tức là nó vẫn còn tốt mà giữ lại, cũng như con người, khi bị phản bội họ cũng tự biết mà rời khỏi, đến lúc găp một người mà mình đã thích, thì họ có quyền có cuộc sống mới.
- - Cô... là nói tôi.
- - Cũng giống như câu cô nói, tôi có nói gì đâu cô có tật giật mình à.
Cô thành công trả đũa Ngô Diệp Nhi, khiến cô ta tức lên, gương mặt cô ta không còn điềm đạm như lúc nãy, mà thay vào đó là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, anh nghe cô nói như vậy thì vô cùng hả dạ, mà vui thầm trong lòng,anh nhếch môi lên thể hiện sự khinh bỉ đối với cô ta.